Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 2: Tiến Vào Từ Phía Sau



Người đàn ông không nói gì, chỉ giơ tay ấn đầu cô, đưa dương vật của mình vào trong miệng cô sâu thêm một chút.

Viên Vũ suýt thì bị thọc chết, cô vỗ đùi anh, oán trách nói: “Đừng nhúc nhích…”

Không biết có phải áo giác hay không mà cô lại cảm thấy dài hơn trước, chẳng lẽ do lâu quá rồi không làm?

Cô kiên nhẫn liếm láp một lúc, nghe tiếng thở dốc của người đàn ông nặng nề hơn, cô cảm thấy rất vui vẻ. Cô tìm bao cao su trong ngăn tủ đầu giường, dùng răng cắn rồi đeo cho anh, cô ngồi lên bụng anh, nâng mông lên, cầm dương vật, ngồi xuống từng chút một.

Là tư thế đâm vào từ phía sau.

Cô rất thích tư thế này.

Có lẽ do lâu rồi không làm chuyện đó cho nên cô kêu lên một tiếng ngay khi cắm vào.

“Thoải mái quá…” Cô bị đâm mạnh đến mức toàn thân run rẩy, ngồi trên người anh một lúc lâu không nhúc nhích, hai tay giữ chân anh, đầu ngẩng cao, dưới chăn quá nóng, cô không thở được, đang định giơ tay hất chăn ra thì người đàn ông phía dưới đột nhiên di chuyển,  hai tay ôm eo cô, điên cuồng đẩy lên trên. 

Viên Vũ chịu không nổi, bị cắm mấy chục lần, tiếng rên rỉ biến thành tiếng khóc nức nở quyến rũ: “Hức hức…Đừng…Nhanh quá… Không được, đừng a a a a…”

Lần này cô đạt cực khoái rất nhanh, bị nện đến mức trực tiếp phun nước, khoái cảm quá sâu, toàn bộ da đầu tê dại, tay chân cô bủn rủn khi lên đỉnh, giống như bước trên mây, sướng muốn chết.

“Nóng…” Cô vén chăn, vừa định quay đầu nói chuyện thì giây tiếp theo, người đàn ông đè cô lại, đè cả người cô xuống giường, dùng phương thức cắm vào từ phía sau, dương vật đâm thẳng đến nơi sâu nhất khiến cô không nói nên lời, trong miệng chỉ còn lại tiếng rên rỉ và tiếng nức nở. 

“Đừng…Sâu quá… Không được… A a a……” Viên Vũ không biết do hôm nay mình nhạy cảm quá hay do Kỷ Văn Bác quá giỏi, nói tóm lại thì cô không kiểm soát được cơ thể của mình.

Khoái cảm mãnh liệt khiến bụng cô đau nhức, đầu óc trống rỗng, có thứ gì đó sắp trào ra ngoài, cô dùng tay bóp cánh tay người đàn ông, khóc lóc la hét, sau đó bụng co giật không thể kiểm soát năm sáu lần, một dòng nhiệt nóng trào ra khỏi cơ thể.

   



Người đàn ông cũng thở hổn hển rồi xuất tinh.

Viên Vũ nằm trên giường một lúc lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại, khàn giọng gọi anh: “Ôm em.”


Người đàn ông sững người một lúc, sau đó cúi người vươn cánh tay dài ôm cô vào trong lòng ngực, dương vật vừa mới xuất tinh xong lại cương, áp vào eo cô, Viễn Vũ dựa vào trong lòng ngực anh, cười khúc khích: “Nhớ em như vậy à?”

“Ừm.” Người đàn ông nói, giọng nói mang theo dục vọng, cực kỳ khàn, “Là rất nhớ em.”

Viên Vũ sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, Kỷ Văn Bác tuyệt đối sẽ không nói mấy lời âu yếm, huống chi đây không phải giọng nói của anh.

Căn phòng tối đen như mực, cô không thể nhìn rõ bất kỳ thứ gì.

Viên Vũ bất chấp tất cả, xuống giường bật đèn, đèn vừa sáng lên liền nhìn thấy khuôn mặt của Hàng Dục.  

Anh đang mặc chiếc áo phông mà cô mua cho Kỷ Văn Bác, nằm trên giường của Kỷ Văn Bác.

Ngủ với cô.

“Sao lại là cậu? Kỷ Văn Bác đâu?” Cơ thể Viên Vũ lảo đảo, cảm giác như đang nằm mơ, cô vò đầu, đầu óc hỗn loạn, “Sao cậu lại ở đây? Tại sao vừa rồi không nói câu nào? Tôi tưởng cậu là Kỷ Văn Bác, vừa rồi tại sao không đẩy tôi ra?”

Nói xong câu cuối cùng, cô gần như gào lên chất vấn anh: “Hàng Dục! Có phải cậu cố ý không?!”

Khoé miệng của Hàng Dục nhếch lên  nở một nụ cười, khuôn mặt của anh vô cùng đẹp trai, còn thanh tú hơn so với phụ nữ, cộng thêm đôi mắt đào hoa xinh đẹp, khi cười trông vừa đẹp trai vừa nghịch ngợm.

“Sao tôi biết được cậu nhận nhầm người.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.