Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 23: Miệng tiện



Trán Viên Vũ ăn một cái gõ, cũng không đau như tưởng tượng.

Hàng Dục chỉ trêu cô, Viên Vũ tùy tiện tìm một bộ phim hài, nằm ở ghế bên cạnh xem, còn anh đang thiết kế gì đó về mạch điện, lộ ra thông tin của bản nghiên cứu, ở nước ngoài cũng ở bậc kỹ sư.

Viên Vũ nhìn không hiểu lắm, cũng không có hứng biết.

Kỷ Văn Bác rất ít khi nói về việc của Hàng Dục, cô cũng không rõ anh học đại học chuyên ngành gì, bây giờ đang làm công việc gì, chỉ biết, ngày học cấp ba kia, trong nhà Hàng Dục xảy ra chuyện gì đó, ba mẹ anh liền chuyển trường cho anh đến chợ phía nam. Cụ thể thì trong nhà xảy ra chuyện gì, không ai biết, ngay cả Kỷ Văn Bác cũng không rõ lắm.

Bộ phim kết thúc đã khuya rồi, Viên Vũ về đến nhà đã quá buồn ngủ, đầu vừa đặt lên giường đã ngủ ngay, còn mơ một giấc cực kỳ vớ vẩn, trong mơ Hàng Dục cưỡng chế ôm cô vào ngực, ép cô xem phim đen với anh, dưới thân đã sớm cắm vào trong cơ thể, cô khóc lóc kêu gào giãy giụa, bị anh hung hăng đỉnh vào đưa đến cao trào.

Cô hét lên tỉnh dậy, quần lót một mảng lầy lội, cô sửng sốt một hồi lâu, duỗi tay sờ sờ quần, sau đó vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng.

Điên rồi điên rồi, cô nhất định là điên rồi mới có thể mơ mộng cái loại này.

Sau đó những ngày trôi qua giống nhau, tối Hàng Dục sẽ chờ cô tan tầm, vì cô từ chối ăn cơm với anh, vậy nên anh sẽ lẽo đẽo theo cô đi siêu thị mua đồ ăn về nhà nấu cơm---cô nấu cơm, anh rửa chén.

Ăn uống no đủ Hàng Dục sẽ dẫn theo cô đến tiệm nét ngồi một lát, thi thoảng sẽ ở lại nhà cô tắm một cái, cô đọc sách viết chữ, anh ngồi trên sô pha nhìn ngốc một hồi. Lúc anh ngủ, Viên Vũ không nhịn được nhìn anh, trước kia bạn học đều bảo anh lớn lên rất tuấn tú, Viên Vũ không cảm thấy gì, nhưng hiện tại không biết có phải do mỗi ngày đều gặp hay không, bỗng nhiên cô cảm thấy Hàng Dục đúng là rất đẹp trai, mũi cao mắt đào hoa, cười rộ lên vừa phúc hậu và vô hại, đẹp đến chói mắt.

Nhưng mà miệng tiện.

Gần đây cô đấu võ mồm với anh thành thói quen, Wechat còn sẽ nhắn vài giờ, không phải anh gửi đến GIF quỳ xuống lạy, là cô gửi đi nhãi ranh ba đối với con thật thất vọng GIF. Những ngày tháng thất tình cũng không cảm thấy khổ sở lắm, ngược lại còn vui hơn so với trước kia một chút, công việc cũng cố gắng hơn, tuy rằng Trần Luật vẫn không muốn dẫn cô theo học hỏi, nhưng cô hạn chế việc bưng trà rót nước, học hỏi khắp nơi, ngược lại mỗi ngày tràn ngập nhiệt huyết.

Tưởng rằng mỗi ngày đều trôi qua yên bình như vậy, càng ngày càng đáng giá mong chờ, một việc nhỏ xảy ra chút nữa làm công việc của cô không thể giữ được.

Tối ngày thứ sáu, đã là lúc tan tầm, nhưng do quan hệ của cô với Trần Luật, lại bị bắt ở lại tăng ca, văn phòng lục đục đi về hết, chỉ còn cô vội vàng xử lý xấp tài liệu rồi gửi cho Trần Luật. Mắt cô đều sắp mù, lấy thuốc nhỏ mắt giỏ vài giọt, đói đến sắp không chịu nổi, đành phải đi xuống tầng dưới mua xuất bánh thịt bò, sáu đồng một cái, cô còn tính mua thêm cho Trần Luật một cái, lấy chút hảo cảm, chắc anh ta sẽ đồng ý dạy cô vài thứ.



Chẳng qua, cô vừa mới xuống lầu, gặp phải một người phụ nữ lớn tuổi, đối phương vừa thấy thẻ công tác của cô đeo trên cổ, biết là cô ở văn phòng luật, lập tức hỏi: "Luật sư Trần Phong còn ở đây không"

Trần Phong chính là Trần Luật.

Viên Vũ không biết bà muốn làm gì, nhìn dáng vẻ này, chỉ có thể nói dối:

"Trần Luật đã tan tầm."

"Đừng có gạt tôi! Xe cậu ta còn ở gara!" Người phụ nữ này rất béo, nói chuyện đầy khí thế, ngón tay chỉ chỉ vào Viên Vũ nói:

"Cô gọi cậu ta xuống dưới, tôi có lời muốn nói."

Bảo vệ nhìn thấy có chuyện, đi đến hỏi bà béo vài câu, Viên Vũ nhân cơ hội này gọi điện thoại cho Trần Luật, báo tình tình dưới này, Trần Luật nghe xong chỉ nói: "Cô giúp tôi đuổi cổ bà ta đi."

"Tôi đuổi như thế nào......?" Không đợi Viên Vũ hỏi xong, điện thoại đã cúp, cô thu lại di động nhìn về phía bà béo, trên mặt treo nụ cười lễ phép:

"Ngại quá, thím à, luật sư Trần đã tan tầm rồi, hôm nay ra ngoài nhận vụ án vẫn chưa về văn phòng, vừa gọi điện xác nhận, anh ta đã về nhà rồi."

"Về nhà đúng không? Được, tôi lên tìm." Bà béo vác túi định đi lên lầu.

"Thím à, bà không thể đi lên." Bảo vệ đưa tay ra giữ lại, dùng lực hơi mạnh, chọc cho bà ta phát hỏa, đẩy bảo an ra, còn thuận tiện đẩy luôn Viên Vũ bên cạnh ngã xuống đất:

"Làm gì làm gì! Muốn đánh tôi sao?! Luật sư còn muốn đánh người phải không?!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.