Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 4: Thích Lộ Hàng



Viên Vũ mở cửa, đứng ra xa một chút, ném ba lô ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

Hàng Dục chen một chân vào trong, mở cửa ra, nhìn Viên Vũ chằm chằm, hơi cao giọng nói: “Sợ cái gì?”

Trái tim Viên Vũ rung lên, cô giữ cửa, lúng túng nói: “Ai, ai sợ cậu.”

Hàng Dục mới tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, cơ bụng lộ ra rõ ràng, gần ngực có một vết sẹo hình trăng khuyết, màu da của anh sẫm màu hơn Kỷ Văn Bác, cơ bắp rắn chắc, cũng cao hơn. Động tác đi vào bất giác có vài phần áp bức, mái tóc ướt sũng khiến mặt mày anh sáng sủa hơn, những giọt nước nhỏ xuống trượt từ bờ môi đến yếu hầu của anh.   

Anh vuốt mái tóc ướt của mình, yết hầu lên xuống.

Viên Vũ dời mắt đi, nghĩ thầm: Đồ tâm thần! Thích lộ hàng! Biến thái!

“Đang mắng tôi à?” Hàng Dục đặt ba lô lên ghế, mở ra lấy quần áo, mặc vào người, sau đó kéo khăn tắm, quay đầu nhìn về phía Viên Vũ, “Có phải cậu cảm thấy thất vọng khi bên dưới bị che đúng không?”

Viên Vũ: “…”

Tên biến thái chết tiệt này!!!

Cô hít sâu một hơi, giữa việc bảo Kỷ Văn Bác đánh Hàng Dục hay tìm người đánh Hàng Dục, cô đã lựa chọn cho anh một cơ hội để chuộc lỗi.



“Có phải cậu nên xin lỗi tôi không?” Cô hỏi.

“Là do cậu tự làm tự chịu.” Hàng Dục lại vuốt tóc ướt trên trán, đôi mắt đào hoa xinh đẹp, có vẻ sáng ngời, “Cậu liếm dương vật của tôi, đeo bao cao su cho tôi, còn lắc mông ngồi trên…”

“Tôi xin lỗi! Tôi sai được chưa! Cậu cút ra khỏi đây cho tôi! Cầm lấy cái túi này của cậu! Cút mau! Cút ——” Viên Vũ sắp phát điên rồi, cô không nên cho tên biến thái này cơ hội, vì sao cô không cầm dao chém chết anh ta đi!

“Bác nói tôi có thể ở lại đây.” Hàng Dục nhướng mày, nhếch khoé miệng nở một nụ cười, “Ở bao lâu cũng được.”

Ông trời thật bất công, ban cho Hàng Dục một khuôn mặt đẹp hơn cả phụ nữ, đã thế còn thêm đôi mắt đào hoa, đôi má lúm đồng tiền.

Viên Vũ nhìn chằm chằm má lúm đồng tiền của anh, hận không thể dùng cái nĩa chọc nó thành một cái động.

“Được, cậu ở lại đây, tôi đi!” Cô vừa tức vừa uất ức, hoàn toàn không biết tìm ai xả hơi, rõ ràng tối hôm qua thức đêm tăng ca, hôm nay còn bị công ty nội thất ồn ào đến mức không ngủ được, vốn tưởng rằng đến chỗ Kỷ Văn Bác có thể tìm được chút an ủi, lại không ngờ cô ngủ nhầm người.  

Sao cô có thể ngu ngốc như vậy chứ!

“Này!” Hàng Dục vươn tay ra trước mặt cô, nhìn những giọt nước mắt trên mặt cô, anh muốn nói gì đó, ai ngờ chưa nói được câu nào thì Viên Vũ đã giữ cánh tay của anh, cắn một cái thật mạnh, Hàng Dục “shh” một tiếng, nhưng không rút tay về, để mặc cho cô cắn mình xong, lúc này mới cúi đầu nhìn.


Dấu răng sâu đến mức chuyển sang màu tím, trên tay có máu.

 



“Tôi vốn rất buồn ngủ.” Viên Vũ khóc lóc nói, “Tôi tăng ca rất mệt, tôi thực sự rất mệt, tôi được người thân giới thiệu công việc, người trong công ty luật không ai đánh giá cao tôi, họ cho rằng tôi được hưởng ưu đãi, nhưng thật ra không có gì cả, tôi chỉ là chân chạy việc, bưng trà, rót nước, nhưng tôi vẫn phải làm…Đêm qua hơn một giờ sáng tôi mới ngủ, sáng sớm hôm nay tầng trên trang trí rất ồn ào, rất ồn ào… Hu hu hu…”

Cô đứng trước mặt Hàng Dục, khóc rất uất ức: “Vì sao lại để tôi chạm vào cậu?”

Hàng Dục nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của Viên Vũ: tràn đầy sức sống; ngang ngược kiêu ngạo; lập dị; ngỗ ngược đáng yêu. Biết nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc đến mức này. 

Anh giơ tay muốn chạm vào cô, nhưng lại dừng ở giữa không trung một lúc, sau đó xoay người lấy giấy đưa cho cô. 

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi có ích gì sao!” Viên Vũ chỉ ra ngoài cửa, lớn tiếng nói, “Cậu cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu!”

Hàng Dục không nói gì cả, xoay người đi vào phòng cầm ba lô và điện thoại, thay giày ở cửa rồi rời đi.

Khi anh xoay người đóng cửa muốn nói gì đó thì Viên Vũ cũng đã đóng sầm cửa lại. 

Anh nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc lâu mới nói một câu.

“Vậy cậu đừng khóc nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.