Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 41: Cô ấy rất tốt



Hôm nay, sau khi đưa Viên Vũ lên xe bus, anh gọi ngay xe đi đến nhà Kỷ Văn Bác. Kỷ Văn Bác đang chuẩn bị đi tới trường học, bị anh chặn lại, trong tay anh cầm một chiếc chìa khóa, Viên Vũ đưa cho anh.

Là chìa khóa phòng mà Viên Vũ thuê.

Đồng tử Kỷ Văn Bác rụt lại, nắm tay siết chặt, rất nhanh lại buông lỏng.

"Tôi cùng Viên Vũ ở bên nhau, cậu nói trước với ba mẹ cô ấy một tiếng, tôi chuẩn bị cầu hôn Viên Vũ."

Hàng Dục nói rất đơn giản, nhưng lại như ném xuống một quả bom, làm Kỷ Văn Bác một chữ cũng không nói nên lời, chỉ nhìn chiếc chìa khóa trong tay anh phát ngốc.

Kỷ Văn Bác vĩnh viễn là như vậy, cảm xúc có lớn đến đâu cũng không biểu hiện ra ngoài, trước kia Hàng Dục nhìn không quen, cảm thấy anh có thể đang ngụy trang, ở chung lâu rồi mới biết, Kỷ Văn Bác từ nhỏ đến lớn tính tình đều như vậy.

Người sáng suốt đều sẽ cảm thấy Viên Vũ thích và chạy theo Kỷ Văn Bác, nhưng chẳng có ai biết, thời cấp ba, con mọt sách buồn buồn không bao giờ hé răng Kỷ Văn Bác, thường xuyên vì học sinh dốt đội sổ Viên Vũ mà thức đêm, giúp cô làm một bộ sách bài tập, giúp cô có thể thi đỗ đại học.

Hàng Dục ở nhà Kỷ Văn Bác trải qua rất nhiều buổi tối, mỗi lần làm đề xong ngẩng đầu lên, thấy Kỷ Văn Bác đắp chăn lên người Viên Vũ, hoặc lấy khăn giấy lau bánh mì ở khóe miệng cô, hoặc vặn nhỏ âm thanh ở loa xuống, hoặc là...lúc làm xong một đề nào đó, yên tĩnh dịu dàng nhìn chăm chú vào cô.

Người như vậy, làm sao có thể sẽ thích người khác, làm sao có thể bỏ được cùng chia tay Viên Vũ?

Kỷ Văn Bác không nói, ai cũng không biết đáp án, nhưng Hàng Dục có thể xác định, Kỷ Văn Bác tình nguyện lựa chọn cách thức này chia tay với Viên Vũ, nhất định sau lưng cất giấu một lí do nào đó mà Viên Vũ không có cách nào tiếp nhận.

"Cô ấy có khỏe không?" Kỷ Văn Bác không hỏi Hàng Dục, hai người làm sao lại ở bên nhau, sao anh lại có chìa khóa nhà cô, cái gì anh cũng không hỏi, lại chỉ hỏi một câu, cô ấy có khỏe không.



"Cô ấy rất tốt." Hàng Dục cố ý kích thích: "Mỗi ngày đều sống rất vui vẻ."

"Vậy là tốt rồi." Kỷ Văn Bác cúi đầu không nói gì thêm.

Buổi tối thứ sáu tuần trước mưa to, Kỷ Văn Bác không nhịn được muốn đi tìm Viên Vũ, đã lấy cả dù che mưa, đã đi ra cổng chung cư nhưng lại xoay người trở về.

Viên Vũ chán ghét những ngày mưa, không sợ sét đánh, nhưng sợ tia chớp, trước kia những ngày mưa, cô đều tránh ở trong nhà không đến trường, nói rằng sợ bị sét đánh chết.

Đêm đó dông tố đan xen, là cơn mưa lớn nhất từ trước tới nay ở chợ phía Nam.

Kỷ Văn Bác cả đêm cũng không ngủ, nghe tiếng mưa rơi ngoài sửa sổ, trong đầu tất cả là gương mặt của Viên Vũ.

"Kỷ Văn Bác." Hàng Dục gọi anh một tiếng: "Vậy cuối cùng là vì sao?"

Hai người đánh nhau từ lần trước, đây là lần đầu tiên bình tĩnh đối mặt nói chuyện với nhau, nhưng Kỷ Văn Bác vẫn không muốn trả lời vấn đề này, anh cầm cặp sách đóng cửa lại:

"Sáng nay tôi có một tiết."

Hàng Dục kéo vai anh lại: "Sau đó?"

"Chờ tôi tan học, trở về sẽ nói chuyện với họ." Kỷ Văn Bác nói.

Hàng Dục cảm thấy trạng thái của Kỷ Văn Bác không đúng, đi theo anh đến trường, còn muốn nghe giảng một tiết học. Kỷ Văn Bác dạy học cứng nhắc chẳng thú vị y như con người anh, phía dưới học sinh ăn uống, nói chuyện phiếm, ngủ gà ngủ gật, anh chưa bao giờ quản, chỉ lo viết chữ như hoa ở trên bảng.



Một tiết đã kết thúc, Hàng Dục ngáp một cái, từ cửa sau đi ra, vòng đến trước cửa, làm trò trước mặt Kỷ Văn Bác nói: "Giảng đến buồn ngủ."

Mặt Kỷ Văn Bác vô cảm, ôm giáo án đi về văn phòng.

"Nếu tôi là cậu." Hàng Dục ra chủ ý cho anh: "Vừa vào lớp đã hô học sinh đứng lên, đi học phải có ý thức, mới có người có hứng nghe cậu giảng."

"Tôi không để bụng." Kỷ Văn Bác nói.

"Vậy cậu để ý cái gì?" Hàng Dục hỏi.

Kỷ Văn Bác không còn hé răng.

Tin Viên Vũ nhắn đến nhảy ra vào lúc này.

Kỷ Văn Bác lấy di động ra mở lên, từ đáy lòng cảm thấy vui vẻ cho cô, ngón tay anh gõ gõ, muốn nói gì đó, nhưng lại khó khăn nhịn xuống.

Ánh mắt sắc sảo Hàng Dục tia thấy danh bạ của Kỷ Văn Bác có một số duy nhất được ghim trên đầu, ghi chú là A Vũ. Cũng thấy Kỷ Văn Bác không trả lời tin nhắn khép lại di động, anh thở dài một hơi thật sâu, dựng thẳng sống lưng đi về phía trước.

Hàng Dục có hơi ghen, sau khi nhắn cho Viên Vũ một tin, lại nhắn thêm một tin nữa:

"Viên miu miu, em xong rồi!!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.