Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 46: Váy ngắn màu hồng



Ba mẹ Viên kéo cô vào phòng hỏi sự việc, còn tống cổ Viên Kỳ ra ngoài nói chuyện phiếm với Hàng Dục.

"Rốt cuộc sao lại thế này con?" Cả ngày hôm nay mẹ Viên chạy đi chạy lại, chút nữa bị hù chết, bà ôm ngực nói: "Kỷ Đào Vân tính tình xấu quá, vừa hỏi xong không quan tâm gì cả, mẹ đi vào cũng chỉ thấy  Văn Bác bị thương, không để ý Hàng Dục cũng bị thương."

Nghe mẹ Viên nói, Viên Vũ mới biết được, do Hàng Dục can ngăn  nên mới bị thương, Kỷ Đào Vân chắc uống nhiều quá, lúc đầu chỉ muốn dọa dẫm, nào biết Hàng Dục đứng lên kéo lại, làm ông mất mặt, sau đó mới cầm chai bia, nói là chỉ muốn dọa con trai, ai ngờ làm cả hai đứa đều bị thương.

Viên Vũ đã giải thích với ba mẹ cô, nói mình là người nói chia tay, vì cô thích Hàng Dục, cho nên mới cùng Kỷ Văn Bác tách ra.

Ba mẹ không biết tin này, chỉ muốn hỏi cô: "Con thật sự không thích Kỷ Văn Bác nữa? Bây giờ thích Hàng Dục?"

Viên Vũ gật gật đầu.

"Aizzzz! Mẹ Viên khe khẽ thở dài:

"Miu Miu đã trưởng thành, ba mẹ không quản được con, mặc kệ là chuyện gì, nhất định phải suy xét đến hậu quả, không được nóng vội, nếu con thật sự chấp nhận Hàng Dục, về sau hai đứa phải sống cho tốt, đừng có náo loạn như hôm nay."

"Con biết rồi mẹ." Viên Vũ nghiêm túc gật đầu.

Ba Viên cũng thở dài: "Ba còn tưởng Văn Bác vứt bỏ con, nếu không phải nó bị thương, ba còn đánh cho nó một trận."

"Cái ông này, còn thêm phiền."

Mẹ Viên lôi ông ra ngoài:  "Đi, ra nhìn Hàng Dục, thằng nhóc bị thương cũng không hé răng, làm người khác đau lòng, aizz."

Viên Vũ đi theo từ trong phong ra, thấy Viên Kỳ đang cầm bút viết chữ lên tay bó thạch cao của Hàng Dục, mẹ Viên lo lắng: "Đừng có tì lên tay."

"Không sao ạ." Hàng Dục ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía Viên Vũ, sau đó khóe môi giương lên, nhướng mày về phía cô: "Em cũng đến viết một câu."

Viên Vũ cầm bút Viên Kỳ đưa, viết ngay ngắn lên lớp thạch cao:



【 Viên Vũ viết tại đây một chữ 】

Viên Kỳ đen mặt biểu cảm cạn lời: "Chị, viết mỗi thế này?"

"Không thì sao?"

"Không phải, chị đi học văn nhiều năm như vậy, chỉ học được thế này thôi?"

"...... nói nữa, chị đánh chết em, viết cái này thì làm sao?"

Viên Vũ bị nói mất mặt, kéo Hàng Dục hỏi, "Anh nói xem, viết thế này thì sao"

Hàng Dục cố gắng nói trái lương tâm: "Rất tốt."

Viên Kỳ: "......mẹ nó thật sự."

Cậu coi như không thấy, cầm bút chạy nhanh vào phòng.

Ba Viên cùng mẹ Viên vào phòng gọi điện thoại cho  Kỷ Đào Vân, Viên Vũ ngồi trên sô pha, nắm tay Hàng Dục nói: "Em sang nhà chú Kỷ nói chuyện, anh ở nhà là được."

"Đêm nay chúng ta về nhà." Hàng Dục nghiêng đầu hôn vào môi cô.

Viên Vũ sợ bị ba mẹ nhìn thấy, vội vàng đẩy anh ra, gật đầu lung tung: "...Ừm"

"Mặc cái váy ngắn màu hồng kia." Anh lại ôm cô vào ngực, giọng nói đè thấp: "Tự mình động."

Viên Vũ đỏ mặt che miệng anh lại: "Hàng Dục!"



Hàng Dục liếm lòng bàn tay cô, Viên Vũ cũng như bị điện giật, đứng lên chạy nhanh ra ngoài. Ba mẹ viên đi ra còn hỏi Viên Vũ chạy cái gì, sao không chờ bọn họ.

Viên Vũ đi đến nhà Văn Bác, mọi tội lỗi nhận về phía mình, nói mình đề ra việc chia tay, là do cô thích Hàng Dục, cho nên không trách Kỷ Văn Bác, bảo họ không nên trách anh.

Kỷ Văn Bác nằm trong phòng nghe thấy vậy liền đi ra.

Mẹ Kỷ còn đang trách Kỷ Đào Vân tính tình nóng nảy, chưa hỏi rõ sự tình của các con đã động tay, Kỷ Văn Bác đã lớn như vậy rồi, sao ông không biết xấu hổ còn đánh con.

Kỷ Đào Vân giải thích chỉ muốn dọa một chút, ai biết uống quá nhiều, tay không biết nặng nhẹ. Kỷ Văn Bác sau khi học đại học xong rất ít khi về nhà, ai biết, một lần về lại nói tin xấu như vậy, vấn đề không phải là ai chia tay trước, mà là, Kỷ Văn Bác và Viên Vũ đã thật sự chia tay, không còn khả năng tái hợp.

Vợ chồng Kỷ Đào Vân cảm thấy rất xin lỗi ba mẹ Viên Vũ, hai người đồng thanh nói xin lỗi, ba mẹ Viên Vũ lại nói xin lỗi Kỷ Văn Bác, hai bên cứ xin lỗi với nhận lỗi qua lại.

Trường hợp này vừa xấu hổ lại chua xót.

Mà hai đương sự, một người ở phòng khách, một người đứng ở cửa phòng, xa xa nhìn nhau.

Sau một lúc lâu, Viên Vũ hướng Kỷ Văn Bác nói: "Gặp lại sau."

Kỷ Văn Bác vẫn luôn nhìn bóng dáng cô rời đi, cho đến khi mẹ anh đi đến trước mặt gọi tên: "Văn Bác?"

Kỷ Văn Bác lúc này mới phát hiện, mình đã đứng yên rất lâu, anh xoay người đi vào phòng, giọng nói anh ách:

"Mẹ, cô ấy nói dối, con mới là người nói chia tay."

"Cuối cùng là vì sao?" mẹ Kỷ lo lắng sốt ruột hỏi:

"Mẹ không tin, con thích người khác."

Kỷ Văn Bác vẫn không hề giải thích, chỉ là nói: "Chia tay, đối với con, với cô ấy, đều tốt."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.