Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 47: Dương v*t



Đêm nay đã phát sinh quá nhiều chuyện, ngày mai Viên Vũ còn phải đi làm nên vội về, mẹ Viên bảo cô cuối tuần lại về nhà một chuyến, mọi người tâm sự tiếp, Viên Vũ gật đầu đồng ý, cả nhà đưa cô và Hàng Dục ra cửa, nhìn bọn họ ngồi trên xe taxi rồi mới vào.

Đã lăn lộn lâu như vậy nên rất mệt, Viên Vũ không có ý buồn ngủ, lúc đi dì Kỷ đã nói với cô, Kỷ Văn Bác không có khả năng thích cô gái khác, có phải hai đứa có hiểu lầm gì hay không. Viên Vũ chưa từng nghĩ đến vấn đề này, chỉ nói: "Sao anh ấy lại nói dối cháu."

Vì sao anh muốn nói dối cô, có lí do gì mà cần phải nói dối, chỉ vì muốn chia tay.

Viên Vũ không rõ chuyện này, cô thậm chí còn muốn hỏi Kỷ Văn Bác xem sao, nhưng bây giờ hình như...không còn quan trọng nữa, mặc kệ vì lí do gì cũng đã chia tay với cô, bây giờ cô và Hàng Dục ở bên nhau, nếu rối rắm những vẫn đề đó, cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, thở phào một hơi.

Hàng Dục ôm cô vào lòng: "Ngủ một lát, đến anh gọi em."

"Ừm"

Viên Vũ vứt bỏ những suy nghĩ linh tinh, chỉ bằng lòng dựa vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập chậm rãi mơ màng ngủ. Đến dưới khu chung cư đêm đã khuya, trong tay Viên Vũ vẫn cầm túi thuốc ba mẹ cô đưa, bên trong có thuốc hạ sốt, thuốc giảm đau, một tay khác ôm túi mình, túi đặt lên tay thạch cao của Hàng Dục.

Hàng Dục đã quá nóng, vừa về đến nhà, một tay lột áo thun trên người xuống, một tay cởi quần, Viên Vũ vừa mới cất đồ xong, thấy anh cởi sạch không còn gì, cô không chịu nổi đi kéo rèm cửa lại, Hàng Dục đã đi vào toilet.

Viên Vũ lo lắng anh làm ướt lớp thạch cao, cũng theo đi vào: "Em, em giúp anh tắm."

"Thật không?" Hàng Dục nhướng mày, anh vừa mới cởi xong chiếc quần sịp cuối cùng trên người, trần trụi đứng dưới vòi sen, nhướng mày nói về phía cô: "Lại đây."

Viên Vũ đi vào, tránh tầm mắt sáng quắc của anh, cầm vòi hoa sen vặn thành nước ấm xối lên người, Hàng Dục giơ tay thạch cao lên, ánh mắt liếc cô, lúc bàn tay cô xoa sữa tắm lên bụng anh, cây gậy thịt cương cứng bỗng nhiên giật giật, đỉnh vào cô.

Viên Vũ: "......"

Cô yên lặng lùi lại, giả vờ không nhìn thấy, lấy vòi sen xối sạch sẽ, xoay người lấy khăn tắm bọc vào cho anh.

Hàng Dục đưa một tay cầm cổ cô xoay người trở về, đè người dán vào trước ngực, dương v*t chống vào cô, giọng nói như mất tiếng: "Chỗ này chưa tắm đâu."



"Cái tay kia của anh có bị sao đâu." Viên Vũ không tự chủ được đưa mắt xuống nhìn, dương v*t dữ tợn, dâng trào cứng rắn, dáng vẻ đang vận sức chờ được phát động, cô đang muốn lấy vòi hoa sen hướng đến nó một lần, tay đã bị anh đè lên cây gậy cứng rắn.

"Em giúp anh tắm." Hàng Dục thở gấp một tiếng, dựa vào trên vai cô, phun ra hơi thở nóng bỏng:


"Nhanh lên."

Vì giúp anh tắm rửa nên cả người  Viên Vũ cũng ướt đẫm, quần áo dính trên người rất khó chịu, nhưng không có cách nào lo cho mình, lấy ít sữa tắm bôi lên cây gậy thịt, đỏ mặt vuốt ve vài cái, sau đó tốc chiến tốc thắng lấy vòi hoa sen xối vào.

"Được rồi." Cô đóng vòi sen, muốn đẩy Hàng Dục ra ngoài, sau đó quay lại tắm.

"Thơm hay không thơm?" Hàng Dục véo véo mũi cô: "Ngửi một chút."

"Ngửi, ngửi chỗ nào?" Viên Vũ choáng váng.

Hàng Dục nhướng mày, cằm đưa xuống giữa háng mình: "Dương v*t"

Viên Vũ: "......"

Anh là biến thái sao!

Sắc mặt cô nóng đến đỏ bừng, ngón tay chỉ chỉ vào anh, cũng không biết là bực tức hay là xấu hổ, sau một lúc lâu không nói nên lời, nhìn anh lại giơ giơ cánh tay, có chút đau lòng, căn da đầu cúi xuống bụng anh ngửi ngửi, một mùi sữa tắm thoang thoảng, cô hé miệng định nói câu: "Rất thơm."

Đầu đã bị anh ấn xuống, cây gậy thịt to dài đỉnh vào mặt cô, quy đầu to lớn thẳng tắp chọc vào miệng.

Viên Vũ: "......"

Khốn kiếp!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.