Khi băng trôi trên kênh đào đã tan hết, thuyền thương đội đầu tiên từ kinh thành tới, rồi đến thuyền khâm sai.
Phương Đỗ Nhược và Tô Cẩn Khiêm nghênh đón bên bến tàu. Việt Lâm Xuyên từ trên thuyền đi xuống, mặc quan bào màu xanh đen rất chỉn chu, lại trông tướng mạo, quả nhiên mắt đen như mực, thân ngay như tùng, môi như điểm son, khóe mắt xếch lên vừa hào phóng phong lưu, cũng hoài cả chính trực liêm khiết. Bách tính Biện Lương nhìn Tô Cẩn Khiêm đã quen, thường nói trên đời này không nam tử nào đẹp bằng Tô thái thú, lúc này thấy tướng mạo Khâm sai đại nhân còn sáng rạng hơn cả Na Tra tam thái tử trong miếu thủy thần, thì một đồn mười mười đồn trăm, bến tàu không lớn chốc lát người đã vây kín cả nửa con phố.
Việt Lâm Xuyên từ nhỏ ghét nhất là bị người ta chỉ trỏ tướng mạo, tới được bờ sắc mặt đã sầm cả lại. Tô Cẩn Khiêm không dám chậm trễ, sợ dân chúng tới càng nhiều lại xảy ra chuyện, tiến lên trước hành lễ, dặn dò kiệu phu đến mời Việt Lâm Xuyên lên kiệu. Dân chúng thấy “Tam thái tử” vào kiệu phải đi, họ thở dài thành tiếng, Phương Đỗ Nhược nghe thấy buồn cười nhưng chỉ mím môi nhịn, lại nghe gần bờ có một hán tử lớn tiếng hoảng sợ: “Nguy rồi! Dưới nước có người chết!”
Đoàn người vang lên tiếng kinh nghi, dân chúng tò mò đều chen chúc trên bến sông, nhất thời cục diện hỗn loạn. Tô Cẩn Khiêm bước mấy bước lên bậc thang gỗ được chuẩn bị lúc hạ thuyền cho Việt Lâm Xuyên, cao giọng nói: “Các vị hương thân, bến sông gần nước, phạm vi rất hẹp, các vị chen lấn ở đây nếu trượt chân rơi xuống nước hoặc giẫm đạp lên nhau, bảo Tô mỗ phải làm sao ăn nói được với thân nhân các vị. Hôm nay Việt khâm sai và Công bộ Phương đại nhân đều ở đây, cũng không thể kinh động đến xa giá. Chuyện xác chết trôi Tô mỗ chắc chắn sẽ toàn lực điều tra, giờ xin các vị cứ tản đi đã.”
Uy thế của Tô Cẩn Khiêm tại Biện Lương rất lớn, rất được bách tính kính yêu, dân chúng xem chuyện thấy y nói vậy, quả thật không chen lấn nữa mà chầm chậm tán đi. Khi đi qua y rất nhiều cụ già ngẩng đầu vấn an, Tô Cẩn Khiêm nhất nhất đáp lời. Phương Đỗ Nhược thấy rất đúng mực, chợt bên cạnh có người hỏi: “Đối với bách tính, thường ngày y luôn lấy họ tự xưng vậy sao?”
Phương Đỗ Nhược hơi giật mình, kinh ngạc quay đầu, hóa ra là Việt Lâm Xuyên vừa mới lên kiệu, không biết hắn đã đứng cạnh mình bao lâu mà y không hề cảm thấy gì hết, nghĩ hắn thân là quan giám ngục, bước chân và hơi thở đều không chút tiếng động như vậy hẳn là luyện thành nhiều năm để thuận lợi cho việc điều tra, Phương Đỗ Nhược chỉ thấy hơi hoảng sợ.
“Tô đại nhân yêu dân như con, xưng họ cho dung dị.”
“Yêu dân như con? Hạ quan thấy là phụng dân như con thì đúng hơn.”
“Thường nói bách tính là phụ mẫu cơm áo, phụng dân như con cũng phải thôi.”
Việt Lâm Xuyên cười cười, từ bên người Phương Đỗ Nhược mà đi mất. Nha dịch phủ Thái thú bấy giờ đang xem xét tử thi được vớt lên bờ, Phương Đỗ Nhược thấy thi thể nọ bị nước ngâm đến nông nỗi này, lòng thầy buồn nôn, chỉ đứng xa xa nhìn chứ không lại gần. Việt Lâm Xuyên chầm chậm đi tới, đứng bên thi thể lấy chiếc khăn lụa trắng ra che mũi miệng, khom lưng cẩn thận xem xét. Tô Cẩn Khiêm trong lòng hoảng loạn, nhưng chức trách sở tại cũng không thể không bước lên nói với Việt Lâm Xuyên: “Đại nhân đi đường mệt nhọc, sớm quay về trú quán nghỉ ngơi, sự vụ còn lại giao cho ngỗ tác và bộ khoái của hạ quan làm, đợi khi vụ án tra rõ, hạ quan lập tức bẩm báo lại với đại nhân.”
Việt Lâm Xuyên đứng thẳng dậy, khó khăn vực dậy hứng thú cười cười với Tô Cẩn Khiêm, “Thuyền của hạ quan bị ngấm nước rất nặng, vốn muốn quấy bùn dưới đáy sông để xem, nếu hạ quan không đến cũng không quấy lên được sự việc phiền hà này, nhưng chuyện dưới quyền đại nhân quản lý, hạ quan đích xác không nên tham gia.” Dứt lời tiện tay ném khăn lụa trên tay xuống, xoay người bước về phía kiệu.
Tô Cẩn Khiêm phẩm hàm cao hơn Việt Lâm Xuyên, song Việt Lâm Xuyên thân là khâm sai, đại biểu cho ý nguyện thiên tử, bởi vậy hai người mới lấy hạ quan để tự xưng. Tô Cẩn Khiêm thấy Việt Lâm Xuyên mới tới địa bàn đã thấy án kiện ác tính như vậy, nhưng lại không tận lực làm khó, không khỏi âm thầm an tâm, dặn dò nha dịch vài câu cẩn thận lo liệu, lại ra lệnh tạm thời phong bế khu vực bến sông chờ ngỗ tác đến.
Đang muốn đưa Việt Lâm Xuyên và Phương Đỗ Nhược hồi phủ, bỗng nghe tiếng khóc tê tâm phế liệt xa xa truyền lại. Tô Cẩn Khiêm xoay người lại xem, Việt Lâm Xuyên và Phương Đỗ Nhược cũng quay đầu nhìn quanh, chỉ thấy một nữ tử áo lam lảo đạo chạy tới, phía sau còn mấy người nữa giống như đồng hương. Nàng kia chạy đến bến tàu, nhìn thi thể nọ, cả người run rẩy, vô lực ngã trên đất, khóc càng thêm thê lương: “Phu quân à… Ta chỉ nghĩ chàng ghét ta oán ta, bỏ ta mà đi… Không ngờ chàng lại tự sát… Hay có gian nhân hại chàng… Nhất định có gian nhân hại chàng, phu quân… Chàng chết thảm quá phu quân ơi…”
Mọi người xung quanh thấy nàng thương tâm như vậy, đều cùng rơi lệ, Tô Cẩn Khiêm đi tới cạnh nàng, nói: “Vị nương tử này, người chết không thể sống lại, hãy nén bi thương.”
Nữ tử quay đầu thấy Tô Cẩn Khiêm, kéo lấy vạt quan phục của y mà khóc cầu: “Tô đại nhân, thanh thiên lão gia… Ngài thay phu quân tiểu nữ làm chủ đi… Chàng nhất định bị người ta hãm hại, chàng thường ngày rất cởi mở, không thể nào tìm đến cái chết đâu… Tô đại nhân tôi xin ngài… Thay phu quân tiểu nữ làm chủ đi…”
Tô Cẩn Khiêm nhẹ nhàng khuyên giải: “Tô mỗ đáp ứng nàng, Tô mỗ vốn là Thái thú một quận, nhất định sẽ nghiêm tra án này, trả lại công đạo cho tướng công của nàng. Việc đã đến nước này, bi thương quá sâu e tổn hại thân thể, xin hãy bớt đau thương.”
Nàng vẫn nghẹn ngào, Việt Lâm Xuyên đứng đằng xa bỗng nở nụ cười tiến đến, “Xin công đạo cho tướng quân nhà nàng, nàng cầu Tô thái thú có tác dụng gì?”
Lời này vừa nói, mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn hắn. Việt Lâm Xuyên nói tiếp: “Có lẽ làm thế nào để tra được án, Tô đại nhân bây giờ còn không rõ bằng nàng được.”
Phương Đỗ Nhược thấy Việt Lâm Xuyên ỷ vào thân phận Khâm sai, ngang nhiên giễu cợt Tô Cẩn Khiêm lớn tuổi hơn mình là hành sự bất lực, trong lòng thấy rất không hài lòng, định mở lời khuyên răn, lại nghe nàng kia nén xuống tiếng nức nở, hỏi: “Đại nhân nói vậy có ý gì, tiểu nữ không rõ…”
Việt Lâm Xuyên còn cười đến hài lòng: “Không rõ? Nàng đúng là sinh ra đã có tướng mạo thông minh nhanh trí.”
Tô Cẩn Khiêm nghĩ Việt Lâm Xuyên không còn đường nào, đành trêu cợt dân chúng của mình, lòng tức giận khó nén, cao giọng nói: “Đại nhân nói gì hạ quan không rõ, xin đại nhân chỉ giáo cho!”
Việt Lâm Xuyên cũng không trực tiếp trả lời y, chỉ hỏi các vị đồng hương theo nàng kia đến đây: “Các vị thật sự quen biết tướng công nhà nàng ta?”
Mọi người đều gật đầu.
Việt Lâm Xuyên chỉ vào thi thể trên mặt đất lại hỏi: “Thi thể này có phải tướng công nhà nàng không, trong các vị ai có thể xác nhận cho bản quan?”
Mọi người nhìn theo tay hắn chỉ, thi thể ấy chẳng những trướng đến phù thũng, y phục mất hết, hơn nữa da thịt gần như bị ngâm đến nát vụn, diện mục khó phân. Việt Lâm Xuyên nói tiếp: “Tường thuật sai lệch vụ án cho quan phủ cũng là trọng tội, các vị nhất định phải nhận cho đúng.”
Mọi người chần chờ mãi, rồi chẳng ai đáp lại.
Việt Lâm Xuyên hỏi nàng kia: “Những vị này đều nói không nhận mặt được rõ ràng, nàng thứ nhất chưa từng lại gần nhìn kỹ, thứ hai chưa từng kiểm tra vết bớt hay nốt ruồi nào, làm sao nàng biết đây là tướng công nhà nàng?”
Bên cạnh một vị đồng hương thấy vậy, thấp giọng đáp: “Phu thê liên tâm, vừa nhìn liền biết, cũng là bình thường.”
Không chỉ đồng hương, mấy vị nha dịch cũng gật đầu đồng ý.
Việt Lâm Xuyên chuyển hướng nói với một phụ nhân khác, “Vị nương tử này, nếu nằm trên đất kia chính là tướng công nhà nàng, nàng cũng quỳ xuống là khóc như vậy sao?”
“Ngài!” Phụ nhân nọ nghe thấy lời của hắn, tức tới mức thiếu điều nhổ toẹt lên mặt hắn. Những người từng đọc sách đứng cạnh đó thấy màu sắc quan phục Việt Lâm Xuyên trầm hơn Tô Cẩn Khiêm, ỷ vào quan phụ mẫu bản địa đứng ngay đó, cũng cố lấy dũng khí trách cứ hắn: “Người ta kính ngài là quan thì ngài đừng có quá đáng!” Bốn bề đều ưng thuận.
Việt Lâm Xuyên chẳng giận mà cười, “Được được, không nói các người nữa, nói chính bản quan vậy. Vị nương tử này khóc thương tâm như thế, thi thể này tất là người nàng ta yêu nhất, nhưng nếu như đó là người bản quan yêu thương nhất…” Nói đến đây, Việt Lâm Xuyên hơi mím môi, như khó nói ra miệng song cũng rất nhanh liền tiếp lời: “Nếu người mà bản quan yêu thương mất tích nhiều ngày, bỗng nhiên xuất hiện một thi thể vô chủ, bản quan chỉ hi vọng đó không phải y. Mặc dù mọi người đều nói đó là y, nhưng bản quan không tận mắt thấy, thì nhất định không bằng lòng tin tưởng; mặc dù tận mắt thấy, nhưng nếu chưa cẩn thận kiểm tra, chưa đến khi tìm được chứng cứ không thể không chấp nhận, thì nhất định sẽ không buông tha tia hi vọng cuối cùng. Thử hỏi các vị, gặp tình huống tương tự vậy, có ai lại không giống bản quan?”
Mọi người nghe xong lí do của hắn, tất cả tiếng động im bặt, đều tự âm thầm suy xét, không một ai mở miệng phản bác.
“Mà vị nương tử này trên đường đi tới đã khóc lóc như chạy tang, thi thể cũng chẳng thèm nhìn, tự mình khóc, một đến hai đi, cứ như là đã biết chắc tướng công nhà nàng ta chết thật rồi. Thử hỏi các vị, nàng ta làm sao mà biết được?”
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn nụ cười của Việt Lâm Xuyên, rồi đều quay đầu nhìn nữ tử đang quỳ trên đất kia.
Tô Cẩn Khiêm ngập ngừng hỏi: “Ý của đại nhân, là vị nương tử này mưu hại chồng, trầm thi đáy sông, hôm nay nghe có thi thể nổi lên mặt nước, e sợ người ta nghi ngờ nên mới diễn trò này?”
“Thi thể này có phải tướng công nhà nàng ta không hạ quan không biết, vị nương tử này nếu mưu sát chồng, nhất định muốn giấu thi thể, nàng rằng tướng công nhà nàng bỏ nàng đi, lâu rồi không về nhà, dù có thể lừa gạt được nhất thời, lâu ngày lại khó tránh người ta hoài nghi, hôm nay nghe trên sông có thi thể vô chủ nổi lên, nàng muốn dùng kế thay xà đổi chủ để bình lại việc này cũng là có lý. Đại nhân nếu muốn tra rõ hung thủ, cứ để ngỗ tác mổ thi xem xét, việc nhỏ ấy hạ quan tất không tự mình ra tay rồi.”
Việt Lâm Xuyên nói rồi muốn đi, nữ tử quỳ trên đất kia đột ngột ngẩng đầu, nâng lên gương mặt đã dần cạn khô nước mắt: “Tôi không giết gã, cuối cùng sẽ có một ngày gã đánh chết tôi, oan khuất như vậy thanh thiên đại lão gia các người tại sao mặc kệ! Tại sao không quản!!”
Việt Lâm Xuyên trong lòng chợt động, ngồi xuống nhìn vào đôi mắt nàng, chỉ chốc lát liền ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Theo ta nói, ngươi quả thật không sai gì hết, ngươi chỉ quá dễ kích động. Nhiều người gọi ta là Việt phán quan, kiếp này ta lấy mạng ngươi, kiếp sau phán cho ngươi một nhân duyên mỹ mãn, ngươi tự, nhắm mắt đi.”
Nàng kia phủ phục trên đất, đôi tay trắng trẻo gắt gao che lại đôi mắt, gương mặt đầy nước mắt dính lẫn cả đất cát, vừa cất tiếng cười lớn, vừa thất thanh nức nở.
Việt Lâm Xuyên đứng dậy phủi phủi vạt áo, “Dằn vặt như vậy, ta không hiếm gặp. Trú quán cũng khỏi cần đi nữa, trực tiếp đưa ta tới đê sông là được, sớm một ngày tra ra ẩn họa, ta cũng sớm một ngày an tâm.”
Mặt Tô Cẩn Khiêm trắng nhợt, hơi ngơ ngác, rồi mới xoay người gọi kiệu phu. Phương Đỗ Nhược đang nghĩ đến an ninh, lại nghe ý Việt Lâm Xuyên nói đê điều nhất định có ẩn họa, không khỏi hơi nhíu mi.
Giường tử đàn nằm dưới bích la trướng, tiếng thở gấp nhè nhẹ bị âm thanh của nước sôi át đi, cả phòng nồng mùi thuốc.
Địch Hoài Vũ nhỏm dậy từ cơ thể Mạch Sở Địch, vuốt hết mấy sợi tóc nhuốm mồ hôi trên trán y ra sau. Mạch Sở Địch nằm trên gối dựa, nhắm lại hai mắt, nét mặt mang ba phần cười, song cũng giống như rất lạnh nhạt. Địch Hoài Vũ xoay người nằm xuống cạnh y, tay đặt lên thắt lưng mảnh mai của y. Thuốc vừa sôi được một lúc, Mạch Sở Địch nói: “Sắc đặc quá sẽ rất khó uống.”
“Nó chỉ là một phương thuốc vô thưởng vô phạt, nhưng thích hợp với chuyện phòng the, so với điều trị kiểu gì cũng có lợi hơn.”
Mạch Sở Địch cười khẽ, Địch Hoài Vũ biết y cười cái gì, cầm cánh tay y kéo y trở mình, miệng ngậm lên xương quai xanh y, nhè nhẹ cắn, răng môi một đường đi xuống, vừa hôn vừa cắn. Khi lướt qua bụng dưới, Mạch Sở Địch cũng thoải mái đến run rẩy, nhưng khi tay hắn xoa đến chân thì y lại lạnh nhạt nói: “Nương tử gần đây sắc mặt hồng nhuận, tinh thần ngày càng dễ chịu, xem ra hiệu quả điều trị này nói không ngoa.”
Địch Hoài Vũ trong lòng ghen tuông mãnh liệt, ngừng động tác, vắt chân đè lên y, chế trụ thắt lưng y kề sát cơ thể mình, cười cười nói: “Tam điện hạ sinh thêm quý tử, gần đây tinh thần cũng rất tốt, tại hạ nghe nói ngươi có hôn sự, vốn đã chuẩn bị giúp hắn vài thang thuốc an thần, giờ xem ra là ta lo lắng nhiều rồi.”
Mạch Sở Địch không nói gì nữa, chỉ nở nụ cười nhạt, hơi thở rất nhẹ. Hồi lâu không có động tĩnh gì, khi Địch Hoài Vũ nghĩ y đã ngủ thiếp đi, nâng khuỷu tay kẹp lại chăn cho y, chợt nghe Mạch Sở Địch nói: “Hoài huynh y thuật tề thiên, vất vả quá độ e cũng mệt đến thân thể. Những hoàng tử ấy, Hoài huynh làm sao chăm sóc cho hết được, toàn tâm chăm sóc sức khỏe bệ hạ cho tốt mới là đúng.”
Hàng mi Địch Hoài Vũ đưa đến bên môi Mạch Sở Địch, Mạch Sở Địch liền khẽ ngẩng đầu hôn lên mi mắt gã, Địch Hoài Vũ nắm cằm y hôn lại, cười đáp: “Trên đời này không ai thông minh hơn ngươi được, ngươi lừa ta, lừa ta vui vẻ lừa ta khoái ý, sẽ có bàn tay thần diệu của ta, trước khi Đông cung đổi chủ, tính mạng bệ hạ cũng không cần phải lo lắng.”
“Tấc Tương Tư lần trước, Sở Địch còn chưa cảm ơn Hoài huynh, độc Hoài huynh tự tay điều chế, quả nhiên ngay cả Thái y viện và Đại lý tự cũng không tra ra được.”
Địch Hoài Vũ khẽ cười, “Ngươi đúng là chưa cảm ơn, có cảm ơn lần nữa cũng không sao, nhưng hôm nay không được, cơ thể ngươi quá yếu, làm lại lần nữa ta không nỡ.”
Mạch Sở Địch nhếch khóe miệng không nói gì, Địch Hoài Vũ tiếp lời: “Chỉ là bây giờ ngươi có nương tử rồi, ta ngươi gặp gỡ không tiện như trước đây, vô luận bệnh giả bệnh thật, trong vòng một tháng ngươi phải vào cung gặp ta mấy lần.”
“Nhiều lần chẩn bệnh như vậy cũng phải nắm rõ, lại đuổi hạ nhân lui xuống, còn che hết cửa sổ, có là kẻ đần chăng nữa, lâu ngày cũng sinh nghi.”
“‘Tĩnh Thất Châm Thạch chi thuật’ này thực hiện đã hai ba năm, hôm nay bỗng dừng lại mới khiến người ta hoài nghi. Lá gan của ngươi, lập kế hành thích vua còn dám, yêu đương vụng trộm lại sợ sao? Lễ bộ Thượng thư đương triều nhất phẩm, dưới thế đạo bây giờ mà nói, không dính đến nam phong mới thật kỳ quái, tướng mạo tại hạ cũng không tính là tủi thân cho ngươi, dẫu có bị phát hiện cũng chẳng quá khó coi, ngươi sợ gì chứ? Dù sao cũng là sợ hắn biết thôi.”
Mạch Sở Địch vẫn cười đáp: “Hoài huynh suy xét thấu triệt như vậy, lại đảm nhiệm chức vụ chẳng tới ngũ phẩm trong Thái y viện, thật rất đáng tiếc, nếu là cử sĩ, vị trí nhất phẩm đương triều này nào tới phiên ta nhận.”
Địch Hoài Vũ cười, kéo vai Mạch Sở Địch hôn lên má y, “Nhìn ngươi nhu thuận như vậy, trên thế gian này còn có nghề nào thỏa mãn bằng thái y được, nếu ta không vào Thái y viện, không chiếm được danh thủ quốc gia này, giờ khắc này ngươi sẽ nằm trong lòng ai? Tôn lão thái y, hay Hồ lão thái y?”
Mạch Sở Địch chỉ cười, Địch Hoài Vũ trở mình đè lên y, môi lưỡi tương tiếp, nụ hôn nặng nề nhưng ngắn ngủi. Lần nữa ngẩng đầu lên, Địch Hoài Vũ dùng ngón tay cái ấn lên khóe miệng Mạch Sở Địch, nhẹ nhàng vân vê, nói: “Với thân phận của ngươi, lại phải cùng ta như thế, lòng tất không thoải mái, nhưng mà, ngươi ta đều làm theo giao dịch, ngươi không thoải mái cũng không nên để ta thấy được. Trong lòng ngươi nuốt không trôi, trên mặt lại tươi cười, bản thân ngươi không nhận ra?”
Theo tục lệ, kiểm tra đê điều bình thường là chỉ định ba mươi dặm đê sông bất kỳ xung quanh quận thành, ban ngày, mọi người trên dưới sẽ đợi xe ngựa tới, sau khi đến bờ sông sẽ tự cưỡi ngựa lướt dọc theo con đê, một đường kiểm tra, kiểm tra xong sẽ hồi phủ, hôm sau đổi địa điểm tiếp tục kiểm tra. Việt khâm sai xuất thân giám ngục này tuần đê lại hoàn toàn không giống với tất cả quan lại ở Công bộ hay Châu phủ khác, đó là đem một con thuyền ra giữa sông, ban ngày kéo theo mấy vị thầy toán ngồi trong khoang thuyền lật xem sổ ghi chép của sông, xem hết một quyển nửa quyển lại đem thuyền cập bờ, khi dừng bờ trái khi dừng bờ phải.
Sau đó lại đem theo mấy người thợ đá và tiểu lại của công bộ đi bộ một hai dặm trên đê, mệt lại trở về thuyền xem sách, đêm cũng chẳng thèm về, đơn giản ngủ lại trên thuyền. Phương Đỗ Nhược và Tô Cẩn Khiêm vốn muốn giúp lại bị hắn lạnh giọng mấy câu ngăn cản, mắt thấy quan thuyền càng đi càng xa, vừa đi vừa về chớp đã qua bảy ngày, dường như đưa con thuyền tinh tế mà dạo quanh đường thủy Biện Lương mấy lần.
Một ngày nọ quan thuyền rốt cuộc cũng trở về quận thành Biện Lương, Việt Lâm Xuyên ngồi trên ghế chủ tọa ở đại đường phủ Thái thú, uống chén trà mà người ta dùng để mời khách phương xa, cũng không hề hàn huyên khách sáo gì cả, chỉ nói với Phương Đỗ Nhược: “Phương đại nhân tu bổ đê điều rất giỏi, hạ quan cả đường kiểm tra cũng thấy không chê vào đâu được, đại địa không hề có chút sơ sót ẩn họa nào cả, trình lên báo cáo như vậy hạ quan cũng vẻ vang mặt mày.”
Phương Đỗ Nhược chỉ cười cười, “Lừa đại nhân khen nhầm rồi. Có Tô đại nhân đốc thúc nghiêm ngặt, công trình lần này không phụ thánh ân đều là công lao của Tô đại nhân cả.”
Tô Cẩn Khiêm đang định khước từ, lại nghe Việt Lâm Xuyên nói: “Tô đại nhân nếu có công lao, hạ quan tất nhiên sẽ thượng báo, nhưng trước khi tán dương, có mấy chỗ trong sổ sách muốn Tô đại nhân nói rõ.”
Tô Cẩn Khiêm trong lòng chợt lạnh, ngẩng đầu nhìn về phía Việt Lâm Xuyên, thấy đôi mắt trầm lắng của hắn đang chằm chằm nhìn mình. Đôi mắt như cười như không giống hệt ngày ấy hắn vạch trần nữ tử sát phu kia, toàn thân không khỏi toát mồ hôi lạnh.
“… Hạ quan không biết đại nhân nói chuyện gì, mời đại nhân nói rõ cho.”
“Sửa đê lần này, tổng cộng hai ngàn bốn trăm mười chín nhân công, công trình năm trước dù chưa kết thúc, Thánh thượng thấy xuân mới đã đến, thương nhân công vất vả, đặc chỉ lấy ngân khố ở châu phủ Dự Châu trả tiền công dự chi, tổng cộng bốn vạn tám ngàn lượng, đúng không?”
Tô Cẩn Khiêm gật đầu.
“Tiền công dự chi vốn nên phát vào dịp năm mới cho công nhân, Thánh thượng đặc biệt dặn dò phải phát trước khi năm cũ kết thúc, nha dịch của Tô đại nhân quả nhiên không phụ thánh ân, trên sổ này ghi rõ ngày hai mươi tháng Chạp ngân khố được đưa đến, do sắc trời đã tối, để vào kho một đêm, ngày sau mở ra phát cho mọi người, trong một ngày mà phát hết, là thật ư?”
“Tiền bạc là đại sự, quận phủ Biện Lương tất nhiên không dám trì hoãn.”
Việt Lâm Xuyên nghe thấy lời này của Tô Cẩn Khiêm, nở nụ cười như khi con bạc bắt được sơ hở của nhà cái, “Mỗi thỏi bạc đều đủ năm mươi lượng, tiền một nhân công nhận được là hơn hai mươi lượng, nếu không đem bạc đi nung rồi đúc lại mà thận trọng phát thưởng, thì làm sao phát được? Gần ngàn đĩnh bạc gửi đến như vậy, há một Thái thú phủ nhỏ bé ngài phát hết được sao?”
Mặt Tô Cẩn Khiêm trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi, chỉ nói: “Số ngân lượng đáng kể như vậy, hạ quan e để lâu sinh sự, thúc giục thuộc hạ cả đêm đúc gấp, ban ngày phát đi phần nhiều ngân lượng đã được đúc xong.”
“Thế ‘để vào kho một đêm’ là nói dối sao?”
“Chắc là do sổ sách viết nhầm.”
Việt Lâm Xuyên lắc đầu cười nói: “Viết nhầm viết nhầm, đây cũng nhầm kia cũng nhầm, vậy rốt cuộc những khoản mục ngài nói rằng trong sạch không sai, hạ quan nên tin câu nào, không nên tin câu nào đây?”
Tô Cẩn Khiêm cúi người làm lễ: “Hạ quan giám sát sổ sách không tốt, khẩn xin đại nhân trách phạt. Nhưng tiền của hai ngàn bốn trăm nhân công kia xác thực ngày ấy đã phát hết, nửa phần không thiếu, biên lai trong phủ hạ quan đều còn đó, hay là đại nhân vào thành tìm mấy vị nhân công tới đây, hỏi sẽ biết.”
“Việc nhỏ như thế cần gì đại nhân đề cập, hôm nay hạ quan nếu đã ngồi đây, tất nhiên đã hỏi rồi.”
Lúc này không chỉ Tô Cẩn Khiêm, ngay cả Phương Đỗ Nhược nghe lời hắn nói ẩn hàm mũi đao, sợ đến toát mồ hôi. Nhưng bằng nhiều năm quen thân Tô Cẩn Khiêm, Phương Đỗ Nhược tuyệt đối không tin y có nửa phần liên quan tới hối lộ gian lận, lúc này chỉ lên tinh thần, chờ Việt Lâm Xuyên nói tiếp.
“Hạ quan không ngừng chất vấn, không ngừng đọc lại. Hạ quan lệnh cho mấy người nhân công đến dâng lên chút tiền công ngày đó lĩnh được, chất lượng không đạt, hơn nữa góc cạnh bị sứt mẻ rất nhiều, nhất định không phải do ngân lượng đúc lại tạo nên. Hạ quan hôm nay chỉ hỏi Tô đại nhân một câu, bạc dùng để làm tiền công phát đi kia, đại nhân rốt cuộc từ đâu mà có?”
Nói đến đây, Tô Cẩn Khiêm biết không thể giấu diếm thêm nữa, đứng dậy đi tới chính đường, hai gối quỳ xuống, nói: “Hạ quan đáng chết. Toàn bộ khoản tiền đều mượn tạm phú thương trong thành.”
Việt Lâm Xuyên nhếch miệng cười đến nhẹ nhàng, “…thế còn bốn vạn tám ngàn lượng khố ngân, đã về đâu rồi?”
Tô Cẩn Khiêm chỉ mím môi không đáp, Phương Đỗ Nhược lúc này không ngồi nổi nữa, đứng dậy nói với y: “Tô đại nhân, Phương mỗ biết trong đó tất có ẩn tình, hôm nay Khâm sai ở đây, thiên ân rõ ràng, đại nhân còn do dự gì nữa, cứ theo sự thật báo cáo mới tránh được hiềm nghi!”
Việt Lâm Xuyên cười khẽ, “Tránh được hiềm nghi? Từ lâu nghe nhân xưng Phương đại nhân trong triều là Phương Bồ Tát, xưa nay biết người thì dễ biết tâm thì khó, ngay cả Bồ Tát cũng không nhìn thấu sao? Bốn vạn tám ngàn lượng bạc lóa mắt, sao có thể biến mất vô cớ? Vốn dĩ bị người ta chiếm đoạt, hay vốn dĩ… bạc không hề biến mất, mà là cho tới bây giờ nó chưa từng xuất hiện.”
Tô Cẩn Khiêm đột ngột ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Việt Lâm Xuyên.
Việt Lâm Xuyên thấy giả thuyết của mình đã được chứng thực, trên mặt hiện nét cười, “Nếu không phải do châu khố không hề có bạc thì Tô đại nhân phụng dân như con sao lại phải mượn tiền của phú thương để cắt xén như vậy.”
Thấy Phương Đỗ Nhược dần sáng tỏ, Việt Lâm Xuyên nói tiếp: “Các nhân công có thể qua được việc trang trải cuối năm tất nhiên vui mừng, mấy vị phú thương được Tô đại nhân coi trọng vừa có tự nguyện vừa có bị ép buộc, nhưng cũng phải nói lại. Ngày đó đã hứa hẹn vay tạm, lại không biết Tô đại nhân tính lấy bản lĩnh gì trả cho khoản nợ này, chẳng lẽ ân sư của ngài có thể trong mấy tháng biến ra ngân lượng từ không khí sao?”
Tô Cẩn Khiêm thấy Việt Lâm Xuyên chuyển mục tiêu tới Dự Châu thừa Tống Tân Nho, trầm mặt dập đầu nói: “Hạ quan độc chiếm khố ngân, sách nhiễu thương nhân, tất nhiên không dám để Châu thừa đại nhân biết được.”
Việt Lâm Xuyên thấy y như vậy, như gặp được điều mới mẻ, mở to mắt cười ra tiếng, “Tô đại nhân có biết tội này tính trên đầu ngài sẽ là độc chiếm khố ngân, sách nhiễu thương nhân không? Bản triều tuy không có luật chu di, song cha ông phạm đại tội như thế, tôn tử đời sau làm sao ngẩng đầu, Tô đại nhân dù không vì mình mà suy xét, cũng nên vì hậu nhân cân nhắc chút ít, hà tất gánh hộ người ta oan ức như vậy?”
“Khâm sai đại nhân minh xét thấu triệt, hạ quan sao dám đem tội mình đổ cho người khác.”
“Được được được, vậy đại nhân nói xem bốn vạn tám ngàn lượng bạc đi đâu rồi? Có chôn vào lòng đất cũng cần cái hầm rất to nhỉ, có tiêu hết trong một tháng cũng gây động tĩnh rất lớn nhỉ, có hối lộ thông đồng thượng quan cũng cần người có gan nhận nhỉ, hay là Tô đại nhân ném bạc xuống Hoàng Hà rồi? Ném ở chỗ nào? Hạ quan sẽ phái người đi mò.”
Tô Cẩn Khiêm thấy Việt Lâm Xuyên khôn khéo tới vậy, đã không còn lời để đáp nữa, đờ đẫn quỳ trên đất.
Việt Lâm Xuyên nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Phương Đỗ Nhược thì cười cười, lại nói với Tô Cẩn Khiêm: “Nếu luận trị thổ làm quan, có thể nói Tô đại nhân rất tuân thủ; nếu luận hiểu luật làm người, e ngay cả tiểu dân chợ búa Tô đại nhân cũng không bằng. Hàng xóm phạm pháp, tiểu dân vẫn biết đến quan phủ tố giác, tham ô như thế, Tô đại nhân vậy mà vì lòng cảm kích không tố. Hạ quan biết Tống Tân Nho là chủ khảo của ngài năm ấy, khi lão làm quan Lại bộ chắc hẳn đã dìu dắt ngài rất nhiều, nhưng bạc lão chiếm đoạt không phải của Tống Tân Nho lão, cũng không phải của Tô Cẩn Khiêm ngài, mà là thuế của dân chúng và quốc khố. Ngài vì tư tình cá nhân bao che cho lão, là đối Thánh thượng bất trung, là đối với dân bất nghĩa. Đường đường tam phẩm đại quan, xuất thân tiến sĩ, đạo lý ấy còn cần hạ quan nói cho ngài sao?”
“Khố ngân xoay vòng không linh hoạt, Tống đại nhân nói sang đầu xuân có thể bổ túc, bây giờ chắc chắn đã bù vào khoảng trống rồi.”
Việt Lâm Xuyên kinh ngạc nhếch khóe miệng, dường như không biết làm thế nào cười được, chốc lát mới nói: “Lời nói càn như vậy Tô đại nhân cũng tin, hạ quan nên khen Tô đại nhân lòng dạ quân tử, hay là mắng Tô đại nhân ngu xuẩn ấu trĩ đây?”
Phương Đỗ Nhược nóng vội nói với Việt Lâm Xuyên: “Tô đại nhân bản tính thuần trực, trước giờ chỉ lấy lòng quân tử bao dung người, lần này phạm sai lầm thực ra là che giấu cho người, y làm quan bao năm thanh chính liêm khiết, bách tính rất mực kính yêu, vạn mong khâm sai đại nhân thể sát hạ tình, thiên uy minh đoạn!”
(*Thể sát hạ tình, thiên uy minh đoạn: xem xét ý nguyện mọi người, thiên uy phán quyết sáng suốt)
Việt Lâm Xuyên lắc đầu, “Hạ quan dù thay mặt thiên uy, nhưng chuyện minh đoạn cũng không dám đi quá giới hạn, chỉ dám đem những gì thấy được nghe được thượng báo, khấu xin bệ hạ cân nhắc. Phương đại nhân muốn hoãn tội cho Tô đại nhân, khuyên ta chẳng bằng khuyên chính y, tố giác đồng đảng hỗ trợ phá án mới hi vọng giảm tội, đại nhân khuyên y biết gì thì khai hết đi.”
Tô Cẩn Khiêm lúc này mới lên tiếng: “Nếu không có chuyện tiền công này, hạ quan đâu biết được châu khố không có ngân lượng, bây giờ có thể nói rõ.”
“Lời này đúng là thật.” Việt Lâm Xuyên vừa nói vừa cười khẽ: “Khi bạc tồn trong ngân khố được bù vào cũng thiếu đến mười vạn hai, Tống Tân Nho ngày ấy cũng không lấy hết được bốn vạn tám ngàn lượng, hạ quan thực muốn xem bây giờ lão làm sao bù lấp đây. Phiền xe ngựa Thái thú phủ, đưa hạ quan tới Châu phủ một chuyến.”