Mộ Vân Thâm

Chương 9



“Xuân nhật yến, lục tửu nhất bôi ca nhất biến, tái bái trần tam nguyện… Nhất nguyện lang quân thiên tuế, nhị nguyện thiếp thân trường kiện, tam nguyện như đồng lương thượng yến, tuế tuế trường tương kiến*…”

(Tiệc ngày xuân,

Rượu lục một chén, ca một lần.

Lại vái ba nguyện cũ.

Một, nguyện lang quân ngàn tuổi,

Hai, nguyện thân thiếp kiện khang,

Ba, nguyện như đôi yến đậu rường nhà,

Hàng năm thường gặp mặt.)


Nàng ca nữ áo xanh dịu dàng cầm hồng nha bản, khe khẽ xướng. Ân khách mặc cẩm y lười nhác tựa nghiêng trên tháp nhỏ, chén rượu trong tay nhẹ nhàng gõ thành nhịp vào viền tháp, đợi cho dứt một khúc mới vỗ tay khen: “Xa cách mới nửa tháng, ca nghệ của Lục nương tử lại tiến bộ thêm rồi, nghe đến mềm oặt cả xương cốt.”

Ánh mắt mỹ nhân lay động, cười duyên đáp: “Biết Việt gia thích nghe thiếp xướng khúc, mấy ngày nay Việt gia không đến, thiếp nhớ nhung vô cùng, đã một lòng khổ luyện, để khi Việt gia trở về nhất định sẽ dùng từ khúc buộc Việt gia lại, đỡ cho hai ngày ba bữa lại không thấy bóng dáng, khiến tâm can tôi cũng muốn vỡ nát.”

Việt Lâm Xuyên kéo cổ tay, ôm nàng vào lòng hôn loạn, “Nhìn qua nhìn lại, khoan nói đến giọng ca động lòng người của nàng, chỉ kể tới khuôn miệng xinh xắn ngọt ngào này thôi cũng đủ, cứ như thế, nếu ta yêu chết luôn rồi, ai tới thương nàng được đây?”

Lục Nhụy cười run cả người, duỗi tay cởi y phục của hắn, trong khi hai người đang chòng ghẹo nhau, chợt nghe cửa phòng vang tiếng động, một giọng nam lạnh lùng vọng từ ngoài cửa tới: “Việt Lâm Xuyên ở trong đó phải không? Ra đây gặp.”

Việt Lâm Xuyên trong lòng cả kinh, đẩy Lục Nhụy ra, ngồi choàng dậy. Lục Nhụy thấy sắc mặt hắn kỳ lạ, biết người ngoài cửa có quen biết với hắn, khiến hắn không dám trực tiếp đáp lời, vì thế mở miệng tự ý đáp: “Ngoài cửa là tên vô lại nào vậy, sao lại không hiểu đạo lý thế hả, phu thê người ta đang vui vẻ trên giường, ngươi muốn vào đây xem chắc?”

Lục Nhụy ở thanh lâu xô bồ đã nhiều năm, sao lại không biết kẻ đứng ngoài cửa kia chính là loại người được người ta gọi là quân tử, chưa bao giờ vào kỹ viện, nàng bèn lấy giọng điệu tiêu chuẩn của kỹ nữ đáp lại y, thấy y vừa xấu hổ vừa khó xử, song cũng không rời đi. Ngoài cửa quả nhiên im ắng, Việt Lâm Xuyên nhíu mi cúi đầu, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, âm tình bất định, một lát sau người bên ngoài lại nói: “Tôi đợi cậu ngoài Ngưng Phương lâu, chơi chán rồi thì ra gặp tôi, trước khi lâm triều dù gì cậu cũng phải về nhà thay quan phục chứ?”

Dứt lời, ngoài cửa vang tiếng bước chân, người nọ xoay người rời đi.

Lục Nhụy lại tiến sát vào lòng Việt Lâm Xuyên, dợm hỏi: “Đó là ai vậy? Từng chơi bời với Việt gia ư? Sao lại đuổi đến tận đây?”

Việt Lâm Xuyên nhếch miệng cười cười, đôi mắt trống vắng mịt mờ nhìn hoa văn trên áo ngủ bằng gấm, không biết là đang nghĩ ngợi điều gì. Lục Nhụy tiếp tục lại gần trêu hắn, liếm lên vành tai hắn, Việt Lâm Xuyên chỉ đẩy nhẹ nàng ra: “Hôm nay ta mới về, trên người thấy mệt, nàng ngủ cùng ta một giấc.”

Nói rồi kéo chăn nằm xuống. Lục Nhụy biết hắn bị người nọ phá hỏng hứng thú, nàng cũng không nói gì nữa, nằm xuống cạnh hắn, tựa cả thân mình vào hắn.

Nằm như vậy không biết bao lâu, nến đã cháy hết, Lục Nhụy đang mơ màng thiếp đi, lại nghe thấy tiếng Việt Lâm Xuyên khoác áo đứng dậy, nàng lờ mờ hỏi Việt Lâm Xuyên: “Đêm hôm khuya khoắt, gió lạnh lồng lộng thế này, Việt gia muốn đi đâu?”

Việt Lâm Xuyên vội vã mặc y phục, đáp lời: “Ngày mai phải báo cáo với nha môn, ta còn mấy tài liệu chưa chuẩn bị ổn thỏa, cũng nên về qua nhà đã.”

Lục Nhụy là nữ tử thông minh, không hỏi thêm gì nữa, chỉ khoác áo bảo: “Thiếp tiễn Việt gia xuống dưới.”

“Không cần đâu, trời còn sớm, nàng cứ ngủ tiếp, ngân lượng ta trả dưới quầy.”

Lục Nhụy nhìn hắn vội vã ra khỏi lâu, nằm xuống cắn một góc chăn, buồn bã rơi lệ.

Việt Lâm Xuyên thấy người nọ vẫn đứng bên bức tường phía đối diện. Hoa phố không đêm, dòng người đèn đuốc đi đi về về trước mặt y. Những lời ong bướm đường mật không dứt bên tai, y vậy mà chỉ buông tay áo, lưng gượng thẳng tắp, cả cơ thể y như chìm vào một thế giới khác.

Việt Lâm Xuyên bước lên phía trước, thở dài hỏi: “Lục sư phụ có gì chỉ giáo, đệ tử xin nghe.”

Lục Diệu Am hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, nhíu mi đáp: “Cậu còn biết gọi tôi một tiếng sư phụ sao, đường đường Đại Lý tự thiếu khanh, Ti chưởng pháp giám ngục lệnh, vừa về kinh thành, một không yết kiến vua, hai không báo cáo việc, đêm ngủ thanh lâu, còn ra thể thống gì nữa!”

“Lục sư phụ không nói thì có ai biết đệ tử đã về. Đệ tử còn chưa hỏi Lục sư phụ sao mà biết được đây?”

Lục Diệu Am dời mắt: “Hôm nay tôi đến nhà cậu, thấy hành lý của cậu liền hỏi hạ nhân, họ nói có lẽ cậu ở đây, tôi liền tìm tới.”

“Lục sư phụ lần đầu tiên đến hoa phố đúng không? Để đệ tử đưa người đi chơi nhé?”

Lục Diệu Am tức đến mím môi, Việt Lâm Xuyên nói tiếp: “Nơi này nhiều người nhiều miệng, hai đại quan triều đình đứng ở đây cãi nhau, dù sao truyền ra ngoài cũng rất xấu hổ, Lục sư phụ không sợ, đệ tử đây sợ.”

Lục Diệu Am vừa tức vừa giận, phất tay quay đi, một đường bực mình khó chịu, tránh dòng người bảy vòng tám lượt, đi không biết bao lâu, khi đột ngột dừng chân đã là một con ngõ tối om. Lục Diệu Am quay đầu, cửa ngõ vẫn hắt lại vài tia sáng từ hoa phố rực rỡ, bóng dáng vô cùng quen thuộc ấy được bọc trong ánh sáng, thong thả bước đến.

Lục Diệu Am thở dài, xoay người định đi qua hắn. Con ngõ quá hẹp, y muốn về lại đường cái, hoặc là xoay người đi trước Việt Lâm Xuyên hoặc là tránh ra, mặt đối mặt mà đi, Việt Lâm Xuyên dừng bước, chân cũng không có ý nhường đường, chỉ một mực nhìn y, vì đứng ngược sáng nên không biết vẻ mặt hắn thế nào. Lục Diệu Am chờ không nổi nữa, đưa tay đẩy hắn, lại bị hắn nắm được cánh tay kéo về phía trước, lao vào vòng ôm khỏe khoắn.

“Làm gì vậy! Đã lớn thế này rồi, để người ta thấy thì ra thể thống gì nữa!”

“Đây là cửa sau Ngưng Phương lâu, các cô ấy truyền rằng nơi này có ma, bình thường chẳng ai đến đây, nếu người không làm ồn sẽ không ai thấy đâu.”

Lục Diệu Am không thể làm gì khác đành hạ giọng hỏi: “Vậy làm sao? Ai bắt cậu chịu oan ức sao?”

Tổ tiên Việt gia với Lục gia có ân, từ đời này qua đời khác hai nhà đều qua lại với nhau. Lục Diệu Am thành danh quá sớm, mười bảy tuổi đỗ Trạng nguyên, trước sau luôn giúp con cháu Việt gia học hành, Việt Lâm Xuyên vốn phải gọi y là sư phụ. Việt Lâm Xuyên vai vế nhỏ nhất trong gia phả Việt thị, mẫu thân lại là ca nữ, sau khi sinh con được đưa vào trong phủ, nhưng bà chưa từng có lấy một danh phận, đã mất sớm. Vì Việt Lâm Xuyên xuất thân thấp hèn, các huynh đệ tỷ muội khác đều lấy hắn làm mục tiêu bắt nạt, Việt lão gia cũng chẳng để đứa con này trong mắt, thậm chí còn không cho hắn vào nhà học. Ngày ấy Lục Diệu Am đang giảng ‘Đại Học’, nghiêng mắt chợt thấy ngoài cửa sổ có một bóng dáng nhỏ bé, Lục Diêu Am đi tới, cậu nhóc đó liền chạy trốn, một lúc sau lại lặng lẽ chạy về, có lần Lục Diệu Am nhanh chân, vươn tay qua song cửa túm áo cậu nhóc, may sao bắt được.

Cậu nhóc bảy tám tuổi đó sợ đến run lên bần bật, đôi mắt xinh xắn ngập đầy kinh hoàng. Lục Diệu Am nguyên bản không hề có ác ý, thấy cậu nhóc bị dọa sợ đến nhường ấy, vừa vội vàng dịu giọng dỗ dành, vừa hỏi mấy đứa khác cậu nhóc này là ai. Trưởng tử Việt gia đáp qua loa vài câu, Lục Diệu Am đã hiểu đại khái, liền hỏi Việt Lâm Xuyên có phải trốn ngoài cửa sổ nghe giảng không. Việt Lâm Xuyên sợ sệt gật đầu, Lục Diệu Am cười bảo: “Đã muốn nghe giảng, cần gì phải ngồi bên cửa sổ, trực tiếp vào đây ngồi nghe là được.”

Sau này rất lâu rất lâu, những lời ấy, Việt Lâm Xuyên cũng không quên một chữ.

Ngày thứ hai, Việt Lâm Xuyên tới lớp học sớm, những cô cậu khác nhà họ Việt thấy hắn đi vào, nhất loạt lên tiếng giễu cợt. Tam ca của hắn cầm bút lông chấm đầy mực nước chực vẽ lên mắt hắn, “Nhìn đôi mắt quyến rũ này xem, giống hệt như mẹ ngươi, đều là loại con hát thấp hèn như vậy, Tam ca vẽ lên mặt giúp ngươi, ngươi xướng cho chúng ta nghe một khúc đi…”

Việt Lâm Xuyên cúi đầu nhắm mắt lại, không né tránh cũng không phản bác, chỉ yên lặng chịu đựng. Các huynh đệ khác đem càng nhiều mực nước sách vở, thậm chí cả chặn giấy nghiên mực tới hỏi thăm hắn, hắn bị đập đau cũng chỉ khom lưng, nhất định không rời khỏi ghế. Lát sau Lục Diệu Am bước vào, thấy cảnh như vậy, suýt nữa phát hỏa, song chỉ đến trước án, lạnh lùng ngồi xuống, nói: “Hôm nay học sớm hơn, các cậu sẽ thi đối từ.”

Y thấy Việt Lâm Xuyên khi ấy mặc tấm áo xanh biếc đã sờn vải, ra vế đối: “Lục y. Ai đối được?”

Nhất thời trong phòng có người đối “hồng hoa”, có người đối “đồng vân”, có người đối “bích thường”, náo nhiệt tíu tít. Lục Diệu Am thấy Việt Lâm Xuyên cắn môi im lặng, liền nói với hắn: “Lâm Xuyên, cậu nói xem.”

(Lục y: áo xanh. Hồng hoa: hoa hồng. Đồng vân: mây đỏ, ráng chiều. Bích thường: váy xanh ngọc.)

Việt Lâm Xuyên nghe Lục sư phụ gọi tên hắn, bỗng ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt lộ vẻ hân hoan. Hắn chớp chớp mắt, cao giọng đáp: “Hoàng điểu.”

Lục Diệu Am thấy hắn vừa mở miệng đã nói trúng ý mình, cười bảo: “Đối rất tốt. Có lẽ mọi người vẫn chưa rõ, cậu nói tiếp đi.”

“‘Lục y’ ‘Hoàng điểu’ là tên hai bài thơ trong Kinh Thi, đều là thơ tưởng nhớ người đã khuất, lời văn ai thiết, cổ ý sâu sắc.”

“Khá lắm. Nhưng vế này vốn không tính là khó, tôi lại hỏi… Hằng hà sa.”

Hai chữ biến thành ba chữ, các nhóc trong phòng không một tiếng động, hãy còn đang nghĩ, đã nghe Việt Lâm Xuyên cao giọng đáp: “Bất tẫn mộc.”

Lục Diệu Am không ngờ Việt Lâm Xuyên đáp được nhanh như vậy, hơn nữa đáp án rất mới lạ, liền hỏi: “Là thế nào, nói tôi nghe.”

“‘Thần Dị kinh’ có ghi, phương Nam có Viêm Hỏa sơn, nơi đó sinh gỗ không tro, ngày đêm lửa cháy, bạo phong không dập, bạo vũ không tắt.”

(Hằng hà sa: cát sông Hằng và Bất tẫn mộc: gỗ không tro.

“Hằng” là vĩnh cửu đối với “bất” là không. “Hà” là sông, nước đối với “tẫn” là tro bụi. “Sa” là cát đối với “mộc” là gỗ.)

Lục Diệu Am trầm ngâm chốc lát, nói: “‘Hằng hà sa’ đối với ‘Bất tẫn mộc’, dù không phải hoàn toàn tinh tế, nhưng ý nghĩ đã có chỗ sâu xa, vậy cũng không tệ. ‘Thần Dị kinh’ này cậu đọc ở đâu?”

“Là… mẹ con để lại.”

Đám nhóc bên dưới cười vang, Lục Diệu Am biết mẫu thân Việt Lâm Xuyên xuất thân lầu xanh, kiểu sách kỳ ảo như vậy nàng dùng để giải buồn những khi rảnh rỗi, lúc vào phủ thì mang theo, cậu nhóc này đói quá ăn quàng, đọc thuộc nằm lòng. Lục Diệu Am nghĩ vậy, bèn nói “Đối rất hay, song bàng môn tà đạo chung quy không phải chính lộ, mai này phải xem thật nhiều kiệt tác của thánh nhân mới được.”

Không ngờ cậu nhóc nho nhỏ đó lại đáp: “Ai ai cũng xem kiệt tác thánh nhân, đều chỉ nhìn thiên hạ dưới một hình dạng, con muốn nhìn những điều mà người ta không thấy được.”

Lục Diệu Am nghe hắn nói xong ngẩn ra, kinh ngạc vì tuổi hắn còn nhỏ mà hiểu biết như thế, lời luận tuy khác biệt, nhưng lại đột phá tục lệ khoa cử bao đời nay, rất sáng dạ. Lục Diệu Am không tiện khen hắn, cũng không muốn trách hắn, chỉ cười cho hắn ngồi xuống, nói với các đệ tử khác: “Đối từ hôm nay, Lâm Xuyên đối tốt nhất, đối tốt như vậy tất đủ tư cách làm học sinh ở đây, các cậu ai muốn đuổi cậu ấy ra ngoài phải học giỏi hơn cậu ấy, nếu mọi người đều học tốt hơn cậu ấy, vi sư tất nhiên sẽ không để cậu ấy ngồi đây nữa, nghe rõ chưa?”

Chúng đệ tử dù không bằng lòng, song đều gật đầu.

Việt Lâm Xuyên biết Lục Diệu Am chỉ lớn hơn đại ca mình một tuổi, vừa mới mười sáu. Nhìn dáng điệu nghiêm trang làm thầy của y, Việt Lâm Xuyên cúi đầu lén cười trộm.

Khóa học hôm đó kết thúc, Lục Diệu Am gọi Việt Lâm Xuyên ở lại, giải thích với hắn: “Hôm nay các ca ca bắt nạt cậu, tôi đã nhìn thấy, nhưng nếu tôi trách phạt họ, khó đảm bảo sau này họ không ghi hận trong lòng, trả thù cậu gấp bội. Chỉ cần cậu chăm chỉ học hành, nơi nơi mạnh hơn họ, đối với cậu họ sẽ thấy không cam lòng, rồi sinh bội phục, tất nhiên sẽ không bắt nạt cậu nữa. Bản thân cậu phải tự mình đấu tranh, có gì oan ức cứ nói cho tôi, dẫu tôi không thể trừng trị huynh đệ nhà cậu, nhưng sẽ giúp cậu thấy thoải mái hơn một chút.”

Tính đến hai nhà, thì Lục Diệu Am và Việt Lâm Xuyên vai vế ngang nhau, thật sự y rất thương đệ đệ nhỏ tuổi này. Việt Lâm Xuyên mở to đôi mắt sáng trong nhìn y, y nói một câu sẽ gật đầu một cái.

Lục Diệu Am nói tiếp: “Khi nãy cậu nói muốn nhìn những điều mà người ta không thấy được, rất có chí hướng, chỉ là thế đạo bây giờ, muốn mở rộng chí hướng đó trước tiên phải làm cử sĩ, bởi thế nên sách của thánh nhân cũng phải đọc cẩn thận, hiểu không?”

Việt Lâm Xuyên vẫn gật đầu, thấy Lục Diệu Am dọn dẹp đồ đạc định hồi phủ, cắn môi rầu rĩ một lúc, đột nhiên nhào tới kéo chặt y phục của y, vùi đầu vào lòng y. Lục Diệu Am thấy hắn như vậy, biết hắn bình thường chịu nhiều uất ức, hôm nay vất vả lắm mới thấy một người chân thành đối đãi, thế nên không nỡ để mình đi, đành nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, an ủi: “Ngày mai tôi lại đến. Hôm nay tôi thấy cậu bị bắt nạt tới mức như vậy cũng không nỡ rời khỏi đây, chỉ biết rằng, nhất định sẽ có một ngày cậu trở thành người có tiền đồ nhất trong số họ, cậu chăm chỉ học hành, sau này đỗ tiến sĩ, tất cả mọi người trong nhà sẽ coi cậu như báu vật, sẽ không ai khinh thường cậu nữa, được không?”

Việt Lâm Xuyên dụi đầu vào ngực Lục Diệu Am, khẽ gật đầu.

Năm sau Lục Diệu Am đứng đầu thiên hạ, chín năm sau Việt Lâm Xuyên đỗ Nhị giáp Tiến sĩ. Lục Diệu Am ngày ấy nói quả không sai, Việt Lâm Xuyên là người đầu tiên trong đám con cháu Việt gia thi đỗ, là cử sĩ đứng đầu, quan vị hôm nay cũng cao nhất. Việt gia bây giờ đã coi Việt Lâm Xuyên thành bảo bối, Việt Lâm Xuyên lại chẳng thèm để họ trong lòng, thi thoảng quyến luyến Tần lâu Sở quán, liên tục mấy ngày chẳng về lại nhà.

Lục Diệu Am dù thường hay trách hắn, nhưng y biết mình không có tư cách gì để quản, từ trước tới nay chưa từng nói nặng. Hôm nay thấy hắn đi xa mới về, không thấy đến hỏi thăm, sợ hắn xảy ra chuyện, đến nhà tìm hiểu thế mà lại phải trực tiếp tới Ngưng Phương lâu. Lục Diệu Am nhất thời tức giận, lấy tạm một cái cớ vất vả tìm đến, bây giờ thấy hắn chui vào lòng mình, mới biết thì ra hắn gặp phải chuyện không vui, vì vậy dịu giọng khuyên hắn, hỏi rất nhiều câu, Việt Lâm Xuyên vẫn không đáp.

Lục Diệu Am hiểu tính cách Việt Lâm Xuyên, hắn mà lên cơn bướng bỉnh thì không mong hắn mở miệng nói gì được, đành phải vỗ nhẹ lưng hắn. Như vậy một lúc, dần dần nghe ra hơi thở Việt Lâm Xuyên lúc ngắn lúc đứt đoạn, dường như nức nở. Lục Diệu Am vội vã đưa tay lên, thấy ẩm ướt, bấy giờ mới kinh ngạc đến rối bời ruột gan, thầm nhủ hắn từ nhỏ đến lớn, dẫu có chịu bao nhiêu oan ức cũng không thấy hắn rơi nửa giọt nước mắt, hôm nay chắc hẳn phải gặp chuyện cực kỳ nghiêm trọng hắn mới khóc như vậy. Lục Diệu Am liên thanh hỏi: “Làm sao vậy? Hả? Rốt cuộc làm sao vậy? Cậu nói nghe xem?”

Việt Lâm Xuyên rời khỏi cơ thể y, ngồi xuống, cố nén tiếng khóc. Lục Diệu Am ngồi bên cạnh hắn, nghe hắn kể rời rạc: “Ta không thiết sống nữa… Người ta cả đời mong nhớ vậy mà… Không thiết sống nữa…”

Lục Diệu Am luống cuống hỏi: “Xảy ra chuyện gì mà lại muốn chết? Cậu thích cô nương nào, nàng ấy bị bệnh lao ư? Cho dù là bệnh lao, bây giờ trong cung đã có Địch thái y y thuật cao minh, tôi đi xin hắn, không thể nào không trị hết… Hay là cậu thích cô nương của người ta? Nếu nàng ấy bằng lòng bên cậu, cậu đưa thật nhiều tiền chuộc nàng ấy về… Phải nhắc cậu chuộc người ta càng sớm càng tốt, thanh lâu không phải nơi để dừng chân…”

“… Đã vào thanh lâu, làm gì còn nơi nào để ở nữa… Cho dù có lấy được về nhà, cũng bị chủ mẫu thê thiếp nha hoàn nô bộc nhục mạ… Sinh ra đứa con cũng chẳng bằng heo chó…”

“Ai dám chỉ trích xuất thân của cậu? Tôi đi nói lý với nó!”

“Ta là kẻ vô lại… Nào xứng để người nhiều lần vì ta đắc tội kẻ khác… Người là trưởng tử chính thất của thế gia, thân phận rất mực tôn quý thanh cao… Công chúa cũng muốn gả cho người…” Nói đến đây Việt Lâm Xuyên không nói được nữa, khóc không thành tiếng.

“Hóa ra là chuyện này,” Lục Diệu Am thấy hắn nói hẳn ra, có chút yên lòng, “Đáng lý ra bệ hạ tuyển phò mã, xét tài hoa tướng mạo tuổi tác như cậu, vốn xếp hạng nhất, nhưng thế gian này cứ theo tập tục cổ hủ, bệ hạ cũng có băn khoăn khó xử của riêng ngài ấy. Theo tôi thấy, lấy công chúa cũng chẳng phải việc tốt, nếu phu thê không có lòng, chi bằng lấy một nữ tử bần hàn mà lưỡng tình tương duyệt, xuất thân ra sao có quan trọng gì.”

Việt Lâm Xuyên chỉ nén xuống tiếng khóc, Lục Diệu Am lại khuyên: “Huống hồ hí khúc ‘Túy đả kim chi’ đâu phải cậu chưa từng nghe, cái gọi là gần vua như gần cọp, lấy nữ nhi thiên gia về làm vợ há có dễ dàng? Sau này chung sống, tôi còn sợ Diệu Biện gặp bất trắc nữa là.”

“… Ai?”

“Cửu công chúa, Linh Thiện công chúa.”

“Ai muốn lấy Cửu công chúa?”

“Diệu Biện ấy, đệ đệ của tôi.”

Việt Lâm Xuyên như chợt nghẹn lại, ho khan mấy lần, tiếng ho chưa dứt đã vội vàng hỏi: “Không phải người sao? Diệu Biện vốn là thứ tử, sao có thể lấy công chúa?”

Lục Diệu Am bỗng thấy dở khóc dở cười, đáp: “Cậu vừa mới về, tất nhiên không biết. Điện hạ vốn định đem công chúa gả cho tôi, tôi nghĩ Cửu công chúa tuổi mới mười lăm, còn tôi ba mươi mốt rồi, hơn nữa đã từng mất vợ, thông gia như vậy sợ công chúa thấy uất ức, thế nên đề nghị với mọi người dùng tộc pháp đề Diệu Biện lên trưởng tử, còn tôi truất xuống thứ tử, sau này gia nghiệp để nó kế thừa, bệ hạ đã ân chuẩn, vì thế thành toàn được một đôi niên thiếu phu thê.”

“Thế còn người thì sao? Năm ấy Tần tiểu thư chưa qua cửa xuất giá đã táng thân, người theo lễ pháp dù là tang thê, nhưng thực tế chưa từng lấy ai, người muốn vì nàng thủ đến bao giờ?”

Lục Diệu Am ngẩn ra, “… Cậu hỏi chuyện này làm gì?… Lẽ nào… Lẽ nào cậu vừa mới…”

Lục Diệu Am lúc này mới hiểu được Việt Lâm Xuyên rốt cuộc khóc vì điều gì, nhất thời tâm loạn như ma, nói năng cũng không lưu loát, “… Người cậu cả đời mong nhớ, là… tôi?”

“Không có được cơ thể cũng không sao cả, nhưng trái tim người, ta muốn toàn bộ, một phần cũng không được thiếu, người cho hay không cho? Nếu người không bằng lòng cho, ta moi tim ra tặng người, người có muốn không?”

Lời này, Việt Lâm Xuyên nói từng câu từng chữ như chém đinh chặt sắt, chỉ thiếu điều khoét tim ra tặng cho y.

Lục Diệu Am lăng lăng nhìn Việt Lâm Xuyên, chừng như nghe không hiểu hắn nói gì, một lúc lâu sau, mới buông mắt, cúi đầu thở dài.

“Trái tim này của tôi, đã bao giờ từng trao cho kẻ khác…”

Việt Lâm Xuyên lại gần hôn y, Lục Diệu Am cũng không tránh, lẳng lặng như vậy mà hôn nhau, Việt Lâm Xuyên ôm cổ y, nói bên tai y: “Lục sư phụ là quân tử, quân tử đã nói thì cả đời phải giữ lấy lời.”

Lục Diệu Am khẽ cười, y không thấy được Việt Lâm Xuyên cũng ở sau lưng y cười. Kẻ xuất thân giám ngục nọ hôm nay đi qua cửa nhà họ Lục, sao lại không biết thiên tử đem công chúa gả cho nhi tử nào trong nhà y, nước mắt vương trên mặt lúc này biết đâu cũng có vài phần là thật, hạnh phúc đầy ắp trong lòng lúc này cũng trị giá thiên kim, đời này không thể chân thật hơn được nữa.

.O.

Chú thích:

Trích cả bài “Trường mệnh nữ” của Phùng Diên Kỷ. Bản dịch của Tống Cửu Lan:

Tiệc ngày xuân,

Rượu lục một chén, ca một lần.

Lại vái ba nguyện cũ.

Một, nguyện lang quân ngàn tuổi,

Hai, nguyện thân thiếp kiện khang,

Ba, nguyện như đôi yến đậu rường nhà,

Hàng năm thường gặp mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.