Có chút đồng tình không được à? Người ta tâm sự với mình chuyện hôn nhân bất hạnh, cho dù không tỏ ra tiếc nuối thì ít nhất cũng phải biểu thị tự
tôn chứ? Người ta vừa mới nói li hôn với vợ đã nhảy múa tưng bừng, vui mừng khôn xiết.
Mày... mày thật là đồ lòng lang dạ sói... chẳng nhẽ không thấy nhục nhã à?
(Làm gì đến mức lòng lang dạ sói, dù sao người ta cũng li hôn rồi mà)
Nhưng mà, mày vui mừng khôn xiết như vậy, có phải là quá nóng vội không hả? Liệu có khiến cho anh ta cảm thấy mày đang nóng lòng quá
Anh ta bật cười trong điện thoại, nghe có vẻ rất vui, cứ như thể thầy giáo vừa bắt được một cô học trò đang copy đáp án viết trên đùi.
Trên đời, policy (phương án) tốt nhất chính là nói thật. Policy tốt thứ hai là nói ra lời nói thật vụng về rồi cứu vãn bằng lời nói dối. Policy tốt thứ ba là khi nói ra lời nói dối không thể cứu vãn được thì đừng cố tìm cách che đậy, cứ dứt khoát bộc lộ bản thân mình.
Đáp án trên đùi bị phát hiện rồi? Vậy thì chớ có lấy tay vội vội vàng vàng che đi mà cứ thẳng thừng vén váy lên, nghiêng đầu nhìn thầy giáo cười một cái. Em viết phao lên đây rồi, thầy có cầm tịch thu để nộp lên nhà trường không ạ?
Chú ý,tôi phải vén váy lên thôi, tôi phải nghiêng đầu, tôi phải mỉm cười.
- Anh đã từng nghe một câu chuyện cười như vậy chưa? Có một cô con dâu nọ không ưa bà mẹ chồng tai ác. Lúc bà mẹ chồng chết đi, cô con dâu vui mừng đến phát điên lên nhưng không dám để lộ ra mặt. Thế là cô ta đành dài giọng khóc lóc trước mặt mọi người: Ối mẹ ơi là mẹ ơi... Mẹ chết rồi con vui... ui... ui... ui...
Anh ta lại bật cười, vui vẻ nói nối vào:
- Sao nổi?
He he he, ha ha ha, hô hô hô…
Hai người ở hai đầu điện thoại đều cười lăn lộn. Vốn dĩ một câu hoàn chỉnh là “Mẹ chết rồi con vui sao nổi” bị ngắt, ẩn giấu tâm trạng thật sự của cô con dâu tinh quái.
- Ha ha... anh cũng biết câu chuyện cười này à?
- Câu chuyện cười kinh điển này lớp thanh niên Trung Quốc ai chẳng biết? Nhưng một cô gái lớn lên ở Mỹ như em mà cũng biết thì thật không đơn giản...
- Ý của em ban nãy là... em cảm thấy... anh với Ex (vợ cũ) của anh li hôn... là tốt. Tốt cho cả anh và cô ta... tình cảm không hợp mà... li hôn là chuyện thường... Sao cứ phải vì nể mặt người giới thiệu mà tựhành hạ bản thân chứ?
- Nhưng kẻ luyện võ như bọn anh rất coi trọng cái gọi là “đạo nghĩa võ lâm”...
- Đạo nghĩa võ lâm thì có liên quan gì đến chuyện li hôn? Lẽ nào trong đạo nghĩa võ lâm có quy định không được phép li hôn à?
- Đạo nghĩa võ lâm ấy mà... quan hệ vợ chồng không quan trọng bằng nghĩa khí bạn bè... Em đã từng nghe câu: “Vợ như cái áo cũ, bạn bè như tay chân” chưa? Anh li hôn với cô ấy thì đồng nghĩa với việc không thể làm bạn với anh trai cô ấy nữa... Ở trong cái vòng tròn đó... thật chẳng dễ chịu gì... Vì vậy nếu anh không cao chạy xa bay... thì vĩnh viễn không bao giờ li hôn được .
- Anh đang nói Mỹ hay là Trung Quốc thế?
- Trung Quốc hay Mỹ đều như nhau, trong giới võ lâm thì đâu đâu cũng như nhau, cũng giống như trong tôn giáo, những người theo tôn giáo thường không ăn thịt lợn, đến đâu cũng không ăn...
- Nhưng mà... rõ ràng là do anh trai cô ta chơi không đẹp trước đấy chứ... Tại sao anh ta lại giấu nhẹm sự tình...
- Cậu ta làm vậy cũng không thể coi là giấu nhẹm... bởi vì anh chưa bao giờ hỏi cậu ta... anh cũng không vì chuyện li hôn này mà... Hừm... thôi đừng nhắc chuyện này nữa, nói tóm lại là do bản thân anh sai, anh cứ nghĩ lấy ai cũng vậy... ở với ai cũng thế. Nào ngờ khi phát hiện ra không có tình cảm, mọi việc đều trở nên không thể nhẫn nhịn được...
- Anh đánh cô ta?
- Không, sao anh lại đánh cô ấy cơ chứ?
- Vậy... anh cãi nhau với cô ta?
- Rất ít, về cơ bản là không. Có người nói, hai vợ chồng mà còn có thể cãi nhau thì còn cứu cha được, chứng tỏ vẫn còn tình cảm..
- Vậy thì hai người “gây lộn” với nhau theo cách nào?
- Haha... bọn anh không gây lộn.Vấn đề của bọn anh chính là... không gây lộn... bọn anh... chiến tranh lạnh, không ai đếm xỉa đến ai hết. Bọn anh thường xuyên... không có... quan hệ vợ chồng... quanh năm ngày tháng.
*
* *
Bùm... lại thêm một quả bom nguyên tử nữa vừa mới phát nổ.
Quan hệ vợ chồng? Anh ta nói “quan hệ vợ chồng” sao? Cái này... sao... sao có thể nói với người mới hẹn hò lần đầu tiên cơ chứ?
- Này, người ta đều thổ lộ hết cả chuyện riêng tư với em rồi, ngay cả chuyện vợ chồng cũng nói hết rồi... em... em... em... lẽ nào em không muốn thổ lộ một chút... đời sống... gì đó... của mình để đáp lại hay sao?
Một hai ba bốn năm... tôi nên thổ lộ về ai?
Sáu bảy tám chín mười... bất kỳ ai cũng chẳng có gì để nói.
Lấy chuyện riêng đáp lại chuyện riêng, nhất định phải là chuyện tương tự, cùng “đẳng cấp”, nếu không thì chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng mà tôi làm gì có quan hệ vợ chồng để mà tâm sự với anh ta, những chuyện tương tự cũng không có. Lẽ nào tôi vì không từng yêu ai nên cả năm không thể... làm tình cùng anh ta hay sao? Không có, không có, tuyệt đối không có. Có thể phần lớn những người từng date với tôi đều không duy trì được đến một năm. Date lâu nhất chính là người bạn trai đầu tiên của tôi. Nhưng cả năm ngoài chuyện làm tình ra thì cũng chẳng có chuyện gì khác. Thậm chí còn hoàn toàn ngược lại, sau mỗi lần chia tay và làm lành, chuyện duy nhất mà chúng tôi làm đều là... se
Thật chẳng ra làm sao! Mày xem giáo sư Từ người ta đường đường là một người đàn ông, thế mà không yêu thì ngay cả đời sống vợ chồng cũng “cai” luôn, đúng là người biết khắc chế bản thân. Còn mày thì sao? Một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười, Joka,... có ai mà mày làm tình vì tình yêu không hả?
Khâm phục, có chút khâm phục! Nghe nói ở đàn ông đều là phần dưới chỉ huy phần trên. Đã hưng phấn rồi thì cái đầu chỉ có đứng dựa cột mà nghe thôi. Còn nhớ có một câu cuốn tiểu thuyết nọ viết về đôi vợ chồng này đã muốn li hôn với nhau từ rất lâu rồi, nhưng người chồng cứ lần lữa mãi đến tận mùa đông mới đưa ra quyết định li hôn. Vì sao? Bởi vì mùa hè không khí nóng nực, dễ bị kích động , sợ li hôn rồi sẽ không chịu nổi. Thôi thì đành đợi đến mùa đông, ham muốn nguội lạnh rồi sẽ không dễ bị kích động, có li hôn cũng không thành vấn đề.
Thật hiếm có, trên đời này hóa ra còn có người có cái đầu có thể chỉ huy được, lại còn có gã đàn ông vì không yêu nên chẳng buồn làm tình đến cả năm trời.
Hình tượng đột nhiên trở nên cao lớn, bắt buộc phải ngước nhìn.
- Giờ anh còn liên lạc gì với bạn bè bên trường đại học F không?
- No. Bọn họ chẳng buồn đếm xỉa đến anh từ lâu rồi. Anh đã từng gửi thiệp cho họ nhưng bọn họ không hồi âm. Chắc là danh tiếng của anh ở đó... tồi tệ lắm rồi!
- Danh tiếng... tồi tệ? Vì chuyện li hôn sao?
- Cũng không hẳn chỉ vì chuyện li hôn. Một người đàn ông, vì li hôn với một người đàn bà... mà đoạn tuyệt với bạn bè... là điều đại kị trong giới võ lâm. Nhiều đồng nghiệp ở bên này không biết chuyện này... nếu không thì... chắc cũng không thèm đếm xỉa đến anh...
- Nhưng mà anh... cũng không thể coi vì một người đàn bà... Thông thường, nếu nói là “vì một người đàn bà” thì người ta thường nghĩ rằng vì có được một người đàn
- Đúng vậy, nếu là vì có được một người phụ nữ mà trở mặt với bạn bè thì đó là chuyện đáng sỉ nhục trong võ lâm. Nhưng ít ra đó vẫn là một hình thức cạnh tranh, cạnh tranh được là một sự thắng lợi. Anh thì tồi tệ hơn, là vì li hôn với một người đàn bà... thành công tương đương với thất bại…
- Em cảm thấy anh làm rất đúng! Trung thực với tình cảm của mình.
- Cái thứ gọi là tình cảm... ý anh là tình cảm giữa nam và nữ... trong giới võ lâm... không phải là chuyện to tát.
- Nhưng em nghĩ rằng chuyện tình cảm giữa nam nữ rất quan trọng... em cảm thấy anh làm rất đúng.
- Ha ha... có lẽ em là người đầu tiên nghĩ rằng anh làm đúng...
- Thế sao? Lẽ nào những người bạn... không trong giới võ lâm cũng không ủng hộ anh sao?
- Phần lớn đều cho rằng không cần thiết phải chuyện bé xé ra to. Chuyện trai gái chẳng phải chỉ là chuyện vặt vãnh hay sao? Kết hôn với ai chẳng phải chuyện quan trọng, vì li hôn mà từ bỏ công việc ở đại học F... đồng nghĩa với việc hủy hoại tiền đồ của bản thân... lại còn đắc tội với một đám bạn bè... Một thằng đàn ông mà hủy hoại sự nghiệp và tiền đồ của mình chỉ vì một người đàn bà như vậy... ai cũng coi thường...
- Ai nói vậy? Em đâu có coi thường anh...
Tai hơi nóng, mặt bỏng rát. Điều hòa bật cao quá chăng?Đâu có...
Bên ngoài cửa sổ, cảnh sắc cuối thu đầu đông. Những chiếc lá âm thầm rụng xuống, không gian tĩnh mịch. Ở trong phòng, ti vi đang bật nhưng đã bị điều chỉnh ở chế độ Mute (câm) từ lâu, chỉ còn hình ảnh.
Đây là một cảnh tượng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Bức tranh phong cảnh quen thuộc... cái khác lạ chính là âm tha
Đây là một cảnh tượng vừa cũ kĩ vừa mới mẻ. Bức tranh phong cảnh cũ kĩ... cái mới mẻ chính là âm thanh.
Trong giọng nói của anh có một luồng hơi ấm áp, một luồng hơi ấm có thể chạm vào được, giống như luồng khí mới bật máy điều hòa, làm cho bạn có thể cảm nhận được luồng hơi ấm áp đang thổi bay mái tóc rồi sau đó thẩm thấu vào trong không gian lạnh giá quanh bạn, bao trùm lấy cơ thể bạn, khiến cho bạn như hồi tỉnh từ trong cái lạnh, chậm rãi thu mình trên ghế sô pha, nghiêng đầu lắng tai nghe anh nói…
Đã rất nhiều cuối tuần tôi đều là một khán giả cô độc, lặng lẽ quan sát cuộc sống luôn vận động trong ti vi, nhìn những con người đang dạo phố, đang vui vẻ, đang phẫn nộ, đang chúc mừng... có người đi ra, có người trở lại, có người chết đi, có người được sinh ra...
Những đôi nam nữ xa lạ trên màn hình ti vi xuất hiện trước mắt tôi. Bọn họ đang trải qua quá trình sinh, lão, bệnh, tử, bọn họ đang vui, buồn, yêu, giận... còn tôi, bị đẩy ra ngoài cuộc sống, chỉ là một khán giả cô độc, một khán giả chẳng ai biết đến, một người ngoài cuộc.
Hôm nay, tôi vẫn chuyển từ kênh này sang kênh khác. Có người đang cử hành hôn lễ, có người đang chúc mừng, có người vừa đắc cử, có người qua đời, lại có người vừa ra đời…
Nhưng hôm nay tôi không nhìn bọn họ diễn xuất, bởi vì tôi không còn là khán giả, tôi cũng có tiết mục của riêng mình. Tất cả những đôi nam thanh nữ tú trong ti vi đều trở thành đạo cụ, bối cảnh và khán giả của tiêng tôi.
Đạo diễn của tôi đang ở đầu dây bên kia, anh đang nói về vở kịch với tôi. Tôi bước vào bộ phim nhờ vào sự giải thoát của anh, anh là nhân vật nam chính trong vở kịch của mình, anh đang kết bạn ở đó, đang kết hôn, làm thủ tục nhập cư cho vợ mình, nhưng anh không yêu cô, không làm tình với cô,không chấp nhận sống trong cái gia đình lạnh như hầm băng ấy. Và anh bỏ chạy... chạy tới nơi này, mong muốn sẽ có một bộ phim mới, không biết là bộ phim tình cảm hay là bộ phim võ hiệp, hoặc cũng có thể là cả hai. Nhưng tôi biết... tôi sẽ trở thành một diễn viên trong bộ phim ấy.