Lê Tốc kinh ngạc nhìn về phía Cận Duệ, cảm giác anh không hề nói đùa.
Nhưng cô không đến nỗi không biết xấu hổ mà để Cận Duệ cõng mình, đột nhiên có chút cảm thấy buổi sáng ăn quá nhiều, trong cặp sách cũng có quá nhiều đồ, ngay cả áo khoác cũng quá dày…
Lê Tốc liên tục lắc đầu: “Không cần không cần, cậu dìu tôi một chút là được rồi. Tay vịn cầu thang này ở bên trái, tôi mượn lực hơi khó khăn.”
Cận Duệ cũng không nói gì, đi tới bên cạnh cô, đưa cánh tay cho cô mượn.
Cánh tay của cậu thiếu niên vừa mạnh mẽ lại vững vàng, Lê Tốc bám lấy Cận Duệ, cùng anh chậm rãi đi xuống tầng.
Hành lang không được rộng rãi, hai người gần như dựa sát vào nhau.
Có lẽ bởi vì Cận Duệ có quá nhiều bí mật mà Lê Tốc không biết, nên cô luôn cảm thấy anh thật khó tiếp cận, cho dù là ngày hôm qua ở trong nhà anh, anh cũng không hề tỏ ra bất kỳ cảm xúc dửng dưng nào.
Nhưng Lê Tốc lại là một cô gái hướng ngoại, lặng lẽ đi sát bên nhau trên hành lang như vậy, chỉ nghe tiếng đế giày rơi trên từng bậc thang, cứ cảm thấy có chút kỳ quái.
Cô ngẫm nghĩ rồi tìm một chủ đề: “Cậu đã ăn sáng chưa?”
Sợ Cận Duệ Ngôn đeo tai nghe không nghe rõ, Lê Tốc quay đầu lại, túm lấy cánh tay của anh, cao giọng nói từng chữ một vào chiếc tai nghe thoạt nhìn khá đắt đỏ, “Cậu, đã, ăn, sáng, chưa?”
“Ăn rồi.”
“Sáng, nay, tôi, ăn, cháo, còn, cậu, thì, sao.” Lê Tốc tiếp tục lớn tiếng hỏi.
“Tụ Bảo Cư.”
Lê Tốc bị sốc.
Tối hôm qua cô bị ông ngoại tẩy não, vì một câu “Cận Duệ là một thằng nhóc đáng thương nên mới học cấp ba đã phải tự kiếm tiền” mà có chút mất ngủ.
Anh đáng thương ở chỗ nào chứ?
Sáng sớm vừa bảnh mắt ra đã ăn Tụ Bảo Cư đấy!
Chính là Tụ Bảo Cư đấy!
Nhưng mà, nhà hàng Tụ Bảo Cư cách tòa nhà của bọn họ thật sự rất xa. Lê Tốc có chút khó hiểu, hỏi anh sao lại chạy xa như vậy chỉ để ăn bữa sáng rồi trở về?
Cận Duệ nói Tụ Bảo Cư có đầu bếp riêng làm điểm tâm, canh và bánh ngọt, làm xong sẽ được đóng gói và bán trong bao bì đặc biệt của họ, rất tiện lợi. Lúc trước anh mua rất nhiều, để trong tủ lạnh, chỉ cần hâm nóng lên là có thể ăn được.
“Đắt không?”
“Cũng được, một gói mấy chục tệ.”
“Có mấy phần?”
“Bốn phần thì phải.”
Lê Tốc thì thào: “Quá xa hoa, quá lãng phí.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thoáng chốc đã xuống đến tầng ba.
Dưới tầng truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng trò chuyện đang đến gần của hai người phụ nữ trung niên:
“Chị nghe nói gì chưa, bắp cải tăng lên 8 hào một cân đấy.”
“Cũng may là cách đây vài ngày tôi đã mua rồi, chỉ có 5 hào!”
“Tôi cũng mua với giá 5 hào, mẹ tôi bên kia mua rẻ hơn, 3 hào 5, bà cụ tích trữ nhiều lắm.”
“Cái nhà ở tầng dưới kia, bảo cô ta mua sớm một chút mà không nghe, đến lúc đi mua thì đúng thời điểm đắt nhất.”
“Lớp trẻ bây giờ sống như vậy không ổn chút nào, không biết tiết kiệm, suốt ngày chỉ biết son phấn lòe loẹt.”
…
Lê Tốc sống trong tòa nhà này từ lúc nhỏ nên hàng xóm là ai cô đều quen, vừa nghe tiếng nói chuyện đã biết hai dì này sống ở tầng 5. Cô vịn cánh tay của Cận Duệ, nhảy lò cò nép sang một bên để nhường lối đi trên cầu thang vốn dĩ đã bị bọn họ chặn không còn khoảng trống.
Hai người phụ nữ từ phía dưới đi lên, khi họ vừa ló mặt ra, Lê Tốc lễ phép gọi: “Dì Trương, dì Lý.”
“Ừ, Lê Tốc đấy à, đi học sao?”
“Vâng ạ, cháu đi học.”
Lúc đi ngang qua Lê Tốc và Cận Duệ, hai người phụ nữ đưa mắt đánh giá Cận Duệ ở phía sau cô.
Chờ họ đi qua xong, Lê Tốc định hỏi Cận Duệ rằng anh có nhớ dì Trương và dì Lý không.
Nhưng vừa ngoảnh đầu lại, vẻ mặt của Cận Duệ lại không chút cảm xúc, thế là lời đến bên môi đành nuốt xuống.
Cô đi lại không tiện, chậm chạp mấy giây mới chuẩn bị tiếp tục xuống lầu, bỗng từ trên lầu truyền đến giọng nói cố ý hạ thấp của dì Trương: “Người đi cùng Lê Tốc, có phải là …”
Nghe thấy tên của mình, Lê Tốc dừng lại không di chuyển tiếp nữa.
“Nó đấy. Không biết tại sao lại chuyển về đây. Hừ, càng lớn càng không lễ phép, gặp người lớn mà ngay cả một câu chào hỏi cũng không có.”
“Chẳng thế thì sao, mặt mày như đưa đám, giống như ai thiếu nợ nó vậy.”
Lê Tốc vô thức nhíu mày.
Cô thiết nghĩ Cận Duệ chỉ là không chào hỏi, bọn họ có cần phải nói những lời quá đáng như vậy không.
Lúc còn nhỏ Cận Duệ rất được các cô chú trong tòa nhà quý mến, anh đẹp trai lại không nghịch ngợm như những đứa trẻ khác, luôn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Trần Vũ, khi gặp mặt cũng lễ phép chào hỏi tất cả mọi người.
Khi đó, anh thường được khen ngợi và coi là “con nhà người ta” điển hình.
Chỉ là lần trở về này của Cận Duệ, ngoại trừ Lê Kiến Quốc ra thì hầu như những người khác anh đều không quen.
Bất luận gặp người nào ở đâu anh cũng tỏ ra xa lánh và thờ ơ, khiến các dì kia rất khó chịu và bất mãn.
Có lẽ cho rằng bọn họ đã sớm xuống tầng, nên giọng nói của người dì họ Lý bỗng lớn hơn một chút.
Dì ta châm chọc: “Quên chuyện Trần Vũ rồi sao? Đúng là không biết xấu hổ, đến lái xe nhà mình cũng quyến rũ, sao có thể dạy dỗ được đứa con ngoan…”
Tin tức Trần Vũ qua đời vốn là một vết thương mà Lê Tốc chôn sâu trong lòng mấy ngày nay.
Ngày đó Lê Kiến Quốc nói với cô rằng dì Tiểu Vũ trước khi rời đi bị oan uổng, cô đã rất tức giận, bây giờ đột nhiên nghe thấy có người sau nhiều năm vẫn còn khua môi múa mép, cơn giận của Lê Tốc nháy mắt lại bốc lên.
Thực ra tính tình của cô không tốt lắm, một khi đã nóng nảy là rất dễ mất kiểm soát.
“Các người đang nói nhảm nhí gì vậy hả!”
Lúc này Lê Tốc cũng không quan tâm mắt cá chân của mình có đang sưng hay không, lập tức xoay người định đi lý luận phải trái với bọn họ. Cận Duệ liền bụm miệng cô lại, kéo cô bước xuống dưới lầu một bước.
“Các người dựa vào cái gì mà… ưm ưm ưm…”
Hai người trên tầng đã sớm im lặng, Lê Tốc không muốn cho qua như vậy. Cô giãy dụa muốn quay ngược trở lại, nhưng lại bị Cận Duệ không ngừng bụm miệng, chỉ có thể tức giận hét lên trong lòng bàn tay anh.
Lúc cơn giận lên đỉnh điểm còn cắn Cận Duệ một cái.
Thành thật mà nói, vết cắn này khá là tàn nhẫn.
Cận Duệ nhíu mày, nhưng bàn tay bịt miệng cô vẫn không buông lỏng. Sợ vết thương ở mắt cá chân của cô càng thêm nghiêm trọng, anh trực tiếp ôm cô lên, sải bước chạy xuống tầng, nhét vào trong xe taxi đã chờ sẵn ở dưới.
Cửa xe đóng lại, Lê Tốc vẫn còn tức giận đến mức lồng ngực phập phồng: “Cậu cản tôi làm gì!”
Cận Duệ không trả lời mà chỉ dặn dò tài xế lái xe đi.
“Hỏi cậu đấy, tại sao cậu lại ngăn cản tôi!”
Lê Tốc tức giận đến hốc mắt đỏ lên, rõ ràng rất kích động, tốc độ nói cũng nhanh, “Cậu căn bản không biết mấy người đó đang nói cái gì! Nếu cậu nghe được…”
“Tôi nghe rồi.” Cận Duệ chậm rãi quay đầu qua, cắt ngang lời Lê Tốc.
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, chỉ là ánh mắt có chút trào phúng, “Từ mười năm trước tôi đã nghe rồi, có những lời nói còn khó nghe hơn thế này.”
Khi đó anh cũng giống như Lê Tốc bây giờ, nóng lòng vì mẹ mà giải thích.
Anh so với Lê Tốc càng kích động hơn, hét to hơn, nhưng không ai muốn nghe.
Ngoại trừ ông ngoại của Lê Tốc thì không một ai đứng ra lên tiếng bênh vực mẹ anh.
Chỉ có điều, sau mười năm, anh gặp được người thứ hai bảo vệ cho Trần Vũ.
Chiếc xe chạy qua cầu sông Linh Thủy, đi vào con đường có ánh mặt trời chiếu rọi.
Lê Tốc dần bình tĩnh lại, nhìn Cận Duệ vẫn còn đeo tai nghe, ngập ngừng hỏi: “Cậu không nghe nhạc sao? “
“Ấn tạm dừng.”
“Khi nào?”
“Khi tôi gặp cậu.”
Anh nghe thấy cả, dì Trương và dì Lý nói những gì, anh đều nghe thấy.
Nhưng Cận Duệ không kích động như cô, chỉ dựa lưng vào thành ghế, nói: “Đừng đi cãi nhau với bọn họ làm gì, loại chuyện này cậu đâu có kinh nghiệm. Còn đòi chạy về nữa chứ, chân hết đau rồi à?”
“Nhưng bọn họ nói dì Tiểu Vũ… Bọn họ dựa vào cái gì mà nói như vậy? Bọn họ cũng đâu có chứng kiến, tại sao lại dùng danh tiếng của người khác để tung tin đồn thất thiệt chứ!”
Lê Tốc rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi chửi thề một câu, “Thật không biết xấu hổ!”
Từ tòa nhà dành cho người thân của nhà máy đến trường cấp ba Linh Thành, chặng đường chỉ mất hơn mười phút, nếu gặp phải nhiều đèn đỏ thì sẽ chậm hơn một chút.
Linh Thành là một thành phố nhỏ, không bao giờ tắc đường, người tài xế phanh xe ở ngã tư đèn đỏ.
Lê Tốc lắc lư theo quán tính của phanh xe, chờ khi cảm xúc hoàn toàn qua đi, lý trí một chút mới nghĩ ra, có lẽ người buồn hơn cả là Cận Duệ.
Cô hỏi anh, lúc nhỏ anh đã nghe thấy rồi sao? Những lời nói như vậy?
“Ừ.”
Cận Duệ liếc cô một cái: “Cậu không nghe thấy sao?”
Trong trí nhớ của anh, ngày đó rõ ràng cô cũng có ở đó, chẳng lẽ cô không nghe thấy gì?
Lê Tốc lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy.”
Cô suy nghĩ giây lát rồi an ủi anh một câu, “Cậu đừng để trong lòng, mấy bà dì trong tòa nhà này là vậy đó, cứ thích khua môi múa mép. Năm đó ba mẹ tôi ly hôn, họ cũng nói sau lưng rất lâu.”
Anh không nói gì mà chỉ nói “ừm” một tiếng.
Sau khi xuống xe, anh vẫn cho cô mượn cánh tay, dìu cô vào lớp.
Buổi tự học sáng sớm ồn ào như mọi khi, Lê Tốc vội vàng bổ sung nốt bài Ngữ Văn. Sau khi Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng đến lớp, hai người bọn họ vây lại cùng ồn ào với cô vài câu rồi trở về chỗ ngồi của mình làm bài tập.
Cận Duệ nhìn qua không có gì khác biệt so với ngày thường, nhưng Lê Tốc lại có chút lơ đễnh.
Làm được nửa bài, cô quay sang nhìn Cận Duệ.
Bài tập được trải ra trên mặt bàn, anh chống tay đỡ đầu, đầu bút tùy ý tích vào các lựa chọn trên đó.
Trong nhà Của Duệ còn một bức ảnh chụp của Trần Vũ, được đặt ở hành lang.
Anh nghe thấy những lời đó, chắc hẳn còn không vui hơn cô đúng không?
Lê Tốc lục lọi trong cặp sách của mình, lấy mấy tờ giấy kiểm tra xếp chồng lên nhau đã được gấp lại một góc ra, chiếc túi nilon màu hồng nằm bên trong đã hơi nhăn nhúm.
Đó là cây kẹo mút cô đã mua khi muốn chào đón Cận Duệ.
Đề kiểm tra ở thành phố nơi Cận Duệ sống trước đây khó hơn một chút so với đề ở Linh Thành. Nên khi luyện đề của trường trung học phổ thông số 3, anh không cần đau đầu vẫn có thể tìm ra đáp án.
Ngay cả lúc đang học, lực chú ý cũng không quá tập trung.
Anh nhớ tới năm đó mọi người vây quanh trước cửa nhà anh.
Nhớ tới dì Trương và dì Lý kia, họ tụ tập với nhau và nhìn Trần Vũ một cách mỉa mai.
Thật khó để không oán hận.
Nhưng mẹ anh đã nói, Tiểu Duệ, con phải học tập chăm chỉ.
Vậy nên anh chăm chỉ học tập và bất luận có làm gì cũng không bao giờ để lỡ thành tích.
Mẹ anh còn nói, Tiểu Duệ, con phải trở thành một người chính trực, phải sống tốt, phải vui vẻ.
Vậy nên anh giấu đi những hận thù đó, nuôi dưỡng bản thân và giả vờ hạnh phúc.
Trần Vũ nhập viện trong trình trạng mê man, đó là sự kỳ vọng đẫm nước mắt mà bà dành cho anh trong những lúc hiếm hoi tỉnh táo.
Cận Duệ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, muốn đem nỗi phiền muộn khó chịu đè xuống, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có người nhẹ nhàng túm lấy tay áo đồng phục của mình.
Cận Duệ chưa kịp nhúc nhích đã nghe thấy Lê Tốc hỏi anh: “Buổi sáng tôi cắn cậu có phải rất đau không? Có bị rách da ra chưa?”
“Không đến nỗi đó.” Anh nói.
“Cái này cho cậu.”
Một cây kẹo mút hình ngôi sao năm cánh màu xanh lam bọc trong giấy bóng kính được đưa đến trước mắt Cận Duệ, bên trong có hạt đường nhỏ, lắc nhẹ một cái còn phát ra tiếng động.
Cô gái nhỏ lo lắng nói: “Cậu mau cất đi, một chốc nữa cô giáo nhìn thấy sẽ gặp rắc rối đấy.”
Cận Duệ nhận lấy, Lê Tốc vẫn đang nói: “Tôi đặc biệt đến cửa hàng thực phẩm nhập khẩu chọn đấy. Lúc nào ăn dù có ngon hay không cậu cũng phải nói cho tôi biết một tiếng. Còn nữa, nó là dạng kẹo rỗng ruột, tôi muốn biết hạt đường bên trong đến lúc ăn có rơi ra ngoài hay không.”
Vốn còn tưởng đây là Lê Tốc bởi vì cắn anh một cái nên cảm giác xấu hổ mới bất đắc dĩ tặng anh kẹo mút.
Cận Duệ cũng kìm nén sự khó chịu của mình lại, cố gắng nói chuyện với cô một cách bình tĩnh nhất có thể: “Cảm ơn.”
Sau khi chuông tự học vang lên, Lê Tốc đột nhiên gọi anh: “Cận Duệ.”
“Ừm?”
“Bất kể bọn họ có nói cái gì đi chăng nữa, thì ít nhất trước khi cậu trở về, tôi và ông ngoại khi biết tin đều rất chờ mong cậu quay lại.”
Lê Tốc ngại ngùng nói hết câu, nằm sấp trên bàn, đầu vùi vào khuỷu tay: “Cái này vốn là kẹo mút chào đón cậu.”