Cận Duệ đã về nhà, nhưng nỗi tức giận của Lê Tốc khó tiêu tan được.
Trong lòng mặc niệm vô số lần, Cận Duệ là chó, Cận Duệ là chó, Cận Duệ là chó…
Đúng lúc Sở Nhất Hàm gửi tin nhắn hỏi cô, có nghĩ khuyên nhủ Cận Duệ thế nào chưa, còn giúp cô nghĩ cách, nói nếu thật sự không được thì sẽ kêu Triệu Hưng Vượng đi khuyên, con trai ở chung với con trai có thể tâm sự tốt hơn.
Lê Tốc trả lời Sở Nhất Hàm:
【Ngôn ngữ của chúng ta khó có thể tương thông được với ngôn ngữ của chó.】
【Để nó tự sinh tự diệt đi!】
Trả lời lại xong, Lê Tốc tiếp tục lau sạch bàn ăn, sau đó xuống phòng bếp giặt khăn lau. Trên cái bàn dài hẹp ở phòng bếp có đặt một cái đồng hồ màu đen, là của Cận Duệ, cô đoán là do vừa nãy anh vội vàng phụ rửa chén, sau đó đã quên mất không mang về.
Lê Kiến Quốc đang bưng chén trà cẩu kỷ chứa đầy nước nóng, đúng lúc cũng nhìn thấy đồng hồ: “Tiểu Duệ quên mang đồng hồ về à? Cháu qua đưa lại cho thằng bé đi.”
“Cháu không đi đâu.”
“Lại giận dỗi nhau à?”
Lê Tốc nghiêng đầu qua một bên: “Chân cậu ấy dài mà, sao không tự mình tới lấy đi.”
Ông cụ uống nhiều nên có chút lải nhải, buông chén trà xuống, kéo Lê Tốc lại giảng đạo lý:
Không nên cáu kỉnh ầm ĩ với bạn bè, phải giúp đỡ khích lệ nhau, yêu thương đoàn kết, chung sống hòa bình. Trong cuộc đời mỗi người, có một người bạn có thể giải bày cảm xúc không nhiều lắm, gặp người đáng giá kết bạn thì nhất định phải quý trọng.
Nói đến Cận Duệ, ông cụ lại nói thêm vài câu: “Tiểu Duệ cũng không dễ dàng gì, cháu đừng giận dỗi thằng bé nữa, hôm nay là lập đông, có nhà nào không quây quần ngồi lại ăn sủi cảo, thế mà bên nhà thằng bé ngay cả người nói chuyện cũng không có…”
Trong tòa nhà dành cho người thân của nhà máy cơ khí này thỉnh thoảng cũng truyền đến tiếng vui cười của những hộ gia đình khác, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hành lang công cộng đối diện có không ít gia đình đặt khay lên đống cải trắng, bên trên là sủi cảo đông lạnh được đặt ngay ngắn.
Lúc còn bé, mỗi khi tới ngày lễ này, Cận Hoa Dương không có khi nào ở nhà, Lê Tốc còn nhớ dì Tiểu Vũ sẽ làm thật nhiều nhân thịt trước, sau đó cố hết sức mang hết số nhân đó đến gõ cửa, nở nụ cười nói với bọn họ: “Con qua ăn ké sủi cảo của chú Lê đây.”
Nhà Lê Tốc không lớn bằng nhà Cận Duệ, người lại nhiều, người lớn phải chuyển bàn ăn vào trong phòng khách, đặt một mâm nhân sủi cảo lên trên bàn, còn cả bột mì nữa, nhào bột làm vỏ bánh rồi là vằn thắn.
Dì Tiểu Vũ gói sủi cảo đẹp nhất, hai bàn tay xinh xắn dồn vào nhau, sủi cảo giống như thỏi vàng được đặt trên bàn vuông.
Lúc đó ba cô còn ở đây, vụng về đi theo bên cạnh mẹ cô, học làm vằn thắn, lại bị mẹ cô chê gói quá xấu.
Lê Tốc thích đi theo dì Tiểu Vũ, vì trong số tất cả những người lớn, dì ấy bằng lòng vừa làm việc nhà vừa chơi đùa với Lê Tốc.
Cô của lúc đó bé tí tẹo, nhón chân đứng bên cạnh bàn, tò mò nhìn xung quanh.
Ông ngoại chê cười cô, nói còn nhỏ như vậy mà đã nghĩ tới việc học làm việc nhà rồi sao?
Dì Tiểu Vũ nói: “Ai lại cam lòng để cô bé xinh đẹp thế này làm việc nhà chứ, nếu sau này con là mẹ chồng của Tiểu Tốc, ngay cả phòng bếp con cũng không cho con bé bước vào nữa là.”
Mấy người lớn cười rộ lên, Lê Tốc nghe không hiểu, dì Tiểu Vũ cũng không giải thích, dùng tay dính bột mì điểm lên chóp mũi cô, rồi kêu cô đi soi gương.
Chờ đến khi cô giương nanh múa vuốt chạy về tìm dì Tiểu Vũ tính sổ, dì Tiểu Vũ đã gói một sủi cảo đáng yêu hình lúa mạch, lừa cô: “Chỉ gói một cái thôi, để dành cho Tiểu Tốc Tốc của chúng ta đấy.”
Có lẽ Cận Duệ im lặng như vậy là bởi vì nhớ dì Tiểu Vũ?
Nghĩ vậy, Lê Tốc lại mềm lòng.
Cô cầm lấy đồng hồ của Cận Duệ, tiện tay túm lấy áo khoác, mang giày vào, chạy ra bên ngoài: “Ông ngoại, cháu ra ngoài một chuyến!”
“Chậm một chút, đừng để bị té ngã.”
“Biết rồi ạ.”
Cận Duệ không bật đèn, nằm ngửa trên giường.
Cảm giác cửa sổ có tiếng động, vừa quay đầu, quả nhiên lại thấy một cô gái với đầu tóc bù xù ghé vào trên cửa kính nhà anh.
…May là anh không tin vào quỷ thần.
Bằng không sớm muộn gì cũng bị cô hù chết.
Bên ngoài rất lạnh, trên kính kết sương, cũng có rất nhiều đóa hoa sương sớm.
Cô gái nhỏ đứng ở bên ngoài gõ cửa sổ: “Cận Duệ, Cận Duệ, mở cửa.”
Không phải vừa rồi còn mang vẻ mặt ghét bỏ nói có gả cho ai cũng không gả cho anh sao?
Sao bây giờ lại vui vẻ như vậy?
Cửa mở ra, cô gái nhỏ lập tức ló người ra, thả mấy cây kẹo sữa vào bên cạnh ảnh chụp của Trần Vũ ở trên tủ cạnh cửa.
“Dì Tiểu Vũ, lễ lập đông vui vẻ.”
Cận Duệ sững sờ, theo bản năng nhìn về phía Lê Tốc.
Bên cạnh khung ảnh có để móc trang trí hình thiên sứ nhỏ mà Lê Tốc mua cho Trần Vũ trong lần vào thành phố mấy ngày trước, cô nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ảnh chụp. Trước cửa có một ngọn đèn sáng lên, ánh đèn dịu nhẹ rơi xuống giữa lông mày cô, đôi mắt của cô gái nhỏ cong cong, tất cả đều là ý cười.
“A đúng rồi, đồng hồ của cậu, trả lại nè.”
“Cảm ơn.”
Cận Duệ nhận lấy, tiện tay đặt đồng hồ lên nóc tủ ở lối ra vào, anh cứ nghĩ Lê Tốc không còn chuyện gì nữa, kết quả cô lại kéo anh ra khỏi nhà, lúc này anh mới nhìn thấy hai cái đèn Khổng Minh ở cạnh cửa.
Vẻ ngoài có chút xấu, màu tím và màu xanh lam, còn bị phai màu.
Lê Tốc nói: “Tớ vừa xuống của hàng bán lẻ dưới lầu mua, đây là hàng cũ còn lại của năm trước, kiếm nửa ngày mới tìm ra được hai cái như vậy, cậu muốn nói gì với dì Tiểu Vũ thì cứ viết lên, dì ấy có thể thấy được!”
Nói xong, cô lấy ra một cây bút dạ màu đen, quơ quơ trước mặt Cận Duệ.
Không biết là hộ gia đình nào trong tòa nhà đang mở cửa sổ uống rượu, sau khi say rượu giọng của đàn ông hay phụ nữ gì cũng rất lớn, ồn ào nói: “Rượu sủi cảo rượu sủi cảo, càng uống càng say.”
Cận Duệ thuận theo ý của Lê Tốc, quay về mặc áo khoác, sau đó nhận lấy bút. Thật ra anh không viết gì cả, chỉ viết vài câu nhạc phổ của bài 《Ngã tư đường nơi gió ở lại》.
Thế nhưng Lê Tốc lại viết rất nhiều, giống như đang viết một bài văn vậy.
Gió thổi qua hành lang mang theo hơi lạnh, cô gái nhỏ lạnh đến nỗi đầu ngón tay đỏ bừng, nhưng vẫn không chịu dừng bút.
“Để tớ nghĩ nào, viết là ‘Con có dặn chủ cửa hàng nhỏ ở dưới lầu rồi, đến tết Nguyên Tiêu chú ấy sẽ giúp con nhập những chiếc đèn Khổng Minh xinh đẹp. Bọn con đều rất nhớ dì, hy vọng ở bên kia ngày nào dì cũng vui vẻ’.”
Cô gái nhỏ lại ngẫm nghĩ: “Viết thêm một câu nữa đi, nếu dì Tiểu Vũ có thời gian, mong dì ấy quay về thăm con…”
Cận Duệ nhìn cô chằm chằm, không lên tiếng.
Lê Tốc cũng hiểu được những lời này có ý nghĩa khác, cô gãi chóp mũi: “Không cần làm thật đâu, ở trong mộng là được rồi, không thì con sẽ sợ đến xỉu mất.”
Cận Duệ viết xong bèn xoay đầu qua.
Lê Tốc nói: “Hết rồi, tạm thời cứ viết thế đã. Cậu có bật lửa không?”
Hai người cùng nhau thả đèn Khổng Minh, ngắm nhìn ánh sáng xanh u ám và ánh sáng tím cà đang lảo đảo bay vào màn đêm.
“Vẻ ngoài của nó có hơi xấu.”
Ngừng một chút, cô giống như đang cố hết sức tìm đề tài để nói chuyện: “Cậu nói xem dì Tiểu Vũ có ghét bỏ nó không?”
“Không biết.”
Gió đêm thổi bay mái tóc dày của cô, thổi tới nỗi cô phải nhíu mũi nheo mắt.
Cặp mắt kia giống như trăng rằm, mang theo ánh nước nhỏ vụn rơi theo cơn gió.
Thật ra Cận Duệ hiểu được ý của Lê Tốc.
Có lẽ cô gái nhỏ tự mình nghĩ ra, cũng có thể là do ông ngoại cô nói, sợ anh cảm thấy cô đơn trong ngày lập đông như hôm nay, hoặc sợ anh nhớ tới Trần Vũ nên mới mềm lòng bỏ qua hiềm khích trước kia, còn đặc biệt qua đây với anh.
Bằng không với tính cách của cô, đừng nói tới việc anh để quên đồng hồ, cho dù có để quên một thỏi vàng thì cô cũng sẽ không mang tới, nhất định sẽ chờ anh đến lấy.
Nhưng thật ra tâm trạng của anh trầm xuống cũng không phải bởi vì lập đông.
Lúc đầu anh nghĩ mình với Lê Tốc là tình bạn kiểu nối khố từ nhỏ.
Ngày nào Tào Kiệt cũng ghé vào lỗ tai anh nhắc cái gì mà cô gái ở thành phố nhỏ phía Bắc, Cận Duệ cũng để mặc cho cậu ta nói bậy, cười một cái là được, nhưng mấy ngày nay anh có chút không cười nổi nữa.
Trong lòng tự hỏi, ngày đó trong căn phòng đang nấu lẩu bốc hơi nghi ngút, đã từng có khoảnh khắc nào anh nghĩ tới chuyện muốn đi Đế Đô chưa?
Rồi cứ thế, dần dần chính anh cũng rút ra được.
Không phải là tình bạn nối khố từ nhỏ gì đó.
Huống hồ ngay lúc anh nhìn về phía môi của người ta, nếu là tình bạn nối khố sẽ không muốn hôn môi cô.
Cái này chính là thích.
Cận Duệ không phải là người có thói quen dây dưa với người khác, giống như lúc anh trở về, phát hiện khi còn bé mình hiểu lầm Lê Tốc, anh sẽ trực tiếp nhận lỗi rồi dỗ dành người ta.
Bây giờ, khi phát hiện mình có ý khác với Lê Tốc, anh cũng không muốn dây dưa gì.
Nhưng tất nhiên Lê Tốc không có ý gì với anh cả.
Mẫu người lý tưởng của cô gái nhỏ này là kiểu như tên Tóc Đỏ kia, tuy anh không hiểu được kiểu con trai này lý tưởng ở chỗ nào, nhưng anh vẫn tôn trọng suy nghĩ của Lê Tốc.
Huống chi bọn họ cũng không cùng đường.
Lê Tốc muốn đến Đế Đô, còn anh thì sau khi thi lên đại học sẽ ra nước ngoài.
Lý trí lấn áp, Cận Duệ tự nhủ với chính mình, không được tiến gần thêm nữa.
Lê Tốc ở trước mặt đã lạnh đến nổi hai má đỏ ửng, nhưng vẫn dựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn đèn Khổng Minh bay trên bầu trời.
Cô thản nhiên quay đầu lại, cười hỏi: “Cận Duệ, cậu nói xem dì Tiểu Vũ sẽ thấy đèn của cậu trước hay là của tớ trước?”
Có của ai thì cũng không nhìn thấy được.
Không được bao lâu ngọn nến đã tắt, đèn cũng rơi xuống.
Ngoại trừ gây ô nhiễm môi trường thì nó không còn tác dụng nào cả.
Cận Duệ nghĩ như vậy rồi mở miệng: “Thấy của cậu trước.”
“Tớ cũng thấy thế, cái của tớ bay lên trước mà!”
Nói xong, Lê Tốc phủi phủi tay: “Hôm nay lạnh quá đi mất, tớ phải về nhà đây. Sáng mai cậu có qua ăn sáng không? Ông ngoại bảo số sủi cảo còn dư có thể để dành sáng mai làm sủi cảo chiên, cậu có sang không?”
“Sợ tớ ở một mình nhàm chán à?”
“Đúng vậy. Cảm giác gần đây cậu nói ít đi một chút.”
Lê Tốc vỗ lên vai anh: “Không thì ngày mai tớ hẹn Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng đến đây chơi nhé? Có chuyện gì cứ nói với bọn tớ, bọn mình là một đội, là một team!”
“Chữ team đánh vần thế nào?”
“Cậu có ý gì vậy hả?! Chả lẽ ngay cả chữ team mà tớ cũng không biết? T, e, a, m! Lúc học tiểu học tớ đã biết rồi!”
Cận Duệ cười khẽ: “Đừng tốn công nữa, không phải vì những chuyện này.”
“Vậy thì tại sao? Cậu nói một chút đi, giữ trong lòng sẽ rất khó chịu đó. Cậu đừng để nghẹn tới mức sinh bệnh.”
Cô gái nhỏ hù dọa anh: “Cậu biết ông Chu ở đơn nguyên 3 không, chính là do quá hướng nội, việc gì cũng giữ trong lòng, nên bây giờ tinh thần không được tốt lắm!”
Đến cuối cùng, Cận Duệ cũng không nói rốt cuộc nguyên nhân là gì.
Chỉ hất cằm về phía nhà cô: “Lạnh, về thôi.”
Lê Tốc quay về nhà, cảm thấy mình lăn xăn bận rộn nửa ngày nhưng Cận Duệ vẫn không vui lên.
Rốt cuộc là bởi vì sao?
Tâm lý của con trai sao lại khó đoán như vậy!
Chẳng lẽ mỗi tháng con trai cũng có vài ngày tâm trạng không tốt?
Đổi lại là ngày thường, Lê Tốc đã ngủ từ sớm rồi.
Nhưng cô còn mang trọng trách ‘tiến tới Đế Đô”, nên cô cố nén cơn buồn ngủ mở sách giáo khoa ra, nhìn thấy tờ giấy Phương Lộc Minh gửi cho cô.
À đúng rồi, còn chuyện này nữa.
Cô không có chút ý gì với Phương Lộc Minh, nghĩ chưa đến nửa phút, ngay cả lý do từ chối cũng không nghĩ kỹ ——
Đến lúc đó cô sẽ nói với anh ta là cô phải thi vào đại học ở Đế Đô, anh ta nhất định sẽ không thi đậu, anh ta thi rớt thì mục tiêu cả hai quá khác nhau, không hợp nên thôi quên đi.
Nói người ta không thi đậu có phải có chút tàn nhẫn không?
Vậy chỉ nói cô muốn đến Đế Đô là được rồi, như vậy đã đủ uyển chuyển chưa?
Quyết định như vậy xong, Lê Tốc càng buồn ngủ hơn.
Trong điện thoại cũng không có tin nhắn cùng nhau học thuộc văn cổ của Sở Nhất Hàm, có lẽ Sở Nhất Hàm đã ngủ, Lê Tốc cũng không nhịn nữa, dứt khoát rửa mặt đi ngủ.
Đồng hồ báo thức chỉ reo từ thứ Hai tới thứ Bảy.
Không có đồng hồ báo thức, lúc Lê Tốc tỉnh lại đã hơn 8 giờ.
Kéo màn cửa sổ ra, ánh sáng bên ngoài rất tươi tắn.
Ông ngoại ra ngoài tản bộ, trong nhà chỉ còn lại mình cô, ông có để lại sủi cảo chiên trên bàn cơm cho cô, chỉ cần dùng chảo điện hâm lại là ăn được.
Nhiều quá, một mình cô ăn không hết.
Không thì kêu Cận Duệ đến vậy!
Lê Tốc thay xong quần áo, chuẩn bị qua cách vách tìm Cận Duệ.
Cô bước ra khỏi nhà, nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ xa lạ đứng trên hành lang.
Vừa nhìn người phụ nữ kia đã biết không phải là người của Linh Thành, mang một cái kính râm thật to, tóc xoăn múa may quay cuồng trong gió.
Bà ta đứng giữa nhà Cận Duệ và Lê Tốc, không biết đang nghĩ gì.
Lê Tốc buồn bực đi ngang qua người phụ nữ, không kìm chế được lòng hiếu kỳ nên quay đầu lại nhìn.
Chỉ liếc mắt một cái, cho dù bà ta có mang kính râm cô cũng nhận ra bà ta.
Là cô út của Cận Duệ, Cận gì đó, Cận Hoa Nỉ!
Chỉ trong chớp mắt, trong đầu Lê Tốc dần dần hiện ra rất nhiều đoạn ký ức:
Cô nhớ tới chuyện Cận Duệ từng nói qua với cô, cô út của anh và ba anh ở bên nhau.
Nhớ lại Cận Duệ nói vết thương trên eo anh là do người phụ nữ này dùng mảnh vỡ bình rượu đâm anh.
Nhớ tới eo anh được quấn băng gạc thấm đầy máu, nhớ tới cụ cười nhạt nhẽo của anh khi nhắc tới chuyện này.
Nguy hiểm!
Có nhân vật nguy hiểm đến gần!
Lê Tốc gần như theo bản năng chạy tới trước cửa nhà Cận Duệ, đưa lưng về phía cửa chống trộm kia, giang hai cánh tay lên, dùng tư thế bảo vệ gặng hỏi người phụ nữ trước mặt: “Bà tới đây làm gì?”
Thời tiết rất lạnh, Cận Hoa Nỉ chỉ mặc một cái áo khoác lông cừu.
Bà ta dựa vào hàng rào, chậm rãi tháo kính râm xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp và ánh mắt ngập đầy phong tình nhìn chòng chọc vào Lê Tốc, như đang tự hỏi cô là ai.
Ánh mắt của Cận Hoa Nỉ quá tập trung, mắt không chớp lấy một cái khiến người ta sởn tóc gáy.
Lê Tốc muốn lùi ra sau, nhưng nhớ tới phía sau cô chính là cửa nhà Cận Duệ, bèn lấy hết dũng khí hỏi một câu: “Bà tới tìm Cận Duệ phải không? Bà tìm cậu ấy làm gì?”
Nghe được cái tên Cận Duệ, hốc mắt Cận Hoa Nỉ bỗng nhiên đỏ lên, giọng điệu đầy điên cuồng, lẩm bẩm trong miệng: “Quả nhiên nó đã quay lại đây, tôi tìm nó lâu lắm rồi, nó là hung thủ giết người, nó nên đi chết đi, cho dù có trốn đến chỗ nào thì nó cũng đều đáng chết.”
Trông có vẻ thần kinh không bình thường.
Lê Tốc chưa từng thấy qua loại tình huống này, đầu vang lên tiếng ong ong.
Chuyện gì cô cũng không rõ, nhưng vẫn bao che cho Cận Duệ: “Cậu ấy không phải hung thủ giết người! Bây giờ là xã hội pháp trị, giết người thì sẽ vào tù ngồi, còn nếu cảnh sát không bắt cậu ấy thì cậu ấy không làm sai chuyện gì cả, bà đang nói xấu người khác!”
Cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra, Lê Tốc dựa vào rất sát, suýt chút nữa đã bật ngửa ra sau, được Cận Duệ vừa nghe tiếng ồn ào đi tới đỡ lấy mới đứng vững được.
Anh che chở Lê Tốc ra phía sau, thậm chí còn không định nói chuyện với Cận Hoa Nỉ, chỉ muốn đưa Lê Tốc về nhà.
Cận Hoa Nỉ bỗng nhiên xông tới, nắm lấy cánh tay của Cận Duệ và hét to, hòng kéo anh đến bên lan can: “Kẻ giết người! Mày là kẻ giết người! Là mày đã giết con của tao, chính là mày! Mày đáng chết lắm, đi chết đi! Bây giờ mày đi chết đi!”
Cận Duệ chỉ mặc áo ngắn tay, móng tay dài của Cận Hoa Nỉ đâm vào da thịt trên cánh tay của Cận Duệ: “Bà nên đi chết mới đúng!”
Lê Tốc hoảng sợ, mạnh mẽ tránh khỏi bàn tay đang che chở cô của Cận Duệ, đi tới giật tay của Cận Hoa Nỉ ra.
Cô gấp tới đến độ suýt nữa khóc lên: “Bà buông tay ra! Nếu không buông tay tôi sẽ báo cảnh sát, bà mau buông cậu ấy ra!”
Sợ Cận Hoa Nỉ làm tổn thương tới Lê Tốc, Cận Duệ mạnh mẽ đẩy người ra.
Trên hành lang có chút băng kết lại, chân Cận Hoa Nỉ trơn trượt nên chật vật ngã xuống đất, sau đó giãy dụa đứng dậy, có xu thế nhào đầu về phía trước.
“Tao muốn giết mày!”
Cận Duệ bỗng nhiên cười một tiếng, tràn đầy tàn nhẫn hỏi bà ta: “Bọn họ có biết bà chạy đến đây không?”
Cận Hoa Nỉ run lên, sau đó có hai người đàn ông lên lầu, mang Cận Hoa Nỉ đi.
Cả một đường Cận Hoa Nỉ luôn gọi tên của Cận Duệ, nói anh là kẻ giết người, nói anh đáng chết.
Những lời đó quanh quẩn trong đầu Lê Tốc, chói tai y hệt như lời nguyền rủa.
Cận Duệ giống như không nghe thấy, chỉ nhẹ nhàng đẩy phần gáy của cô, bảo cô vào nhà.
Lúc vô tình liếc mắt qua lại thấy ở hành lang có bóng người, Cận Duệ quay đầu lại.
Không biết dì Lý ở dưới lầu đã chạy tới hóng chuyện từ lúc nào.
Cận Duệ nhìn bà ta một cái.
Đóng cửa.
Nhiệt độ lạnh lẽo và chuyện nguy hiểm ở ngoài kia đã bị cửa chống trộm nặng nề chặn lại, chân Lê Tốc mềm đi, thiếu chút nữa đã quỳ trên mặt đất, được Cận Duệ xách lên.
Anh nhíu mày: “Bà ta làm cậu bị thương à? Thấy chỗ nào không thoải mái?”
Lê Tốc lắc đầu, một lúc lâu sau mới phát hiện sự sợ hãi đã khiến cô nói không nên lời.
Sau vài giây bĩnh tĩnh, cô mới mở miệng: “Vừa rồi tớ sợ chết đi được, chỉ sợ bà ta lấy mảnh vỡ bình rượu gì đó rồi đâm vào cậu.”
“Lần sau thấy bà ta thì né xa một chút.”
“Không phải tớ sợ bà ta đến làm phiền cậu sao?”
Lê Tốc đỡ lấy cánh tay của Cận Duệ, hất cằm về phía sô pha: “Nhanh nhanh nhanh, dìu tớ tới ngồi một lát, tớ đứng không nổi nữa rồi.”
Co quắp ngồi trên sofa, Lê Tốc hỏi Cận Duệ: “Cánh tay của cậu phải làm sao bây giờ, có cần tiêu độc không?”
“Không phải chuyện gì lớn.”
“Bà ta điên rồi hả, sao lại nói cậu là kẻ giết người chứ?”
Lúc hỏi tới vấn đề này, cằm Lê Tốc còn khẽ run, nói chuyện cũng không lưu loát.
Cận Duệ nhớ tới lúc vừa mới mở cửa ra, cả người cô gái nhỏ run rẩy giống như cái sàng vậy, nhưng vẫn che trước cửa nhà anh.
Khờ quá đi.
Vừa ngẫm lại đã sợ.
Nếu Cận Hoa Nỉ thật sự mang theo vũ khí sắc bén thì sao đây?
Cận Duệ rót cho Lê Tốc một chén nước ấm, đặt ở trên bàn trà.
Anh ngồi xuống ghế, cũng ngồi đối diện với Lê Tốc, quyết định nói với cô những chuyện đã qua.
Ân ân oán oán mười mấy năm, thật sự muốn nói ra cũng không quá rườm rà ——
Cận Hoa Nỉ là con gái ở vùng núi nghèo khó được bà nội của Cận Duệ giúp đỡ, bà ta rất thông minh, bà cụ thật sự rất thích bà ta.
Sau đó dứt khoát đổi tên cho vào Cận gia, không biết từ khi nào, bà nội phát hiện Cận Hoa Dương và Cận Hoa Nỉ quá thân mật.
Dù gì bọn họ cũng cùng họ, tóm lại nếu thật sự ở cùng một chỗ thì mặt mũi sẽ rất nhục nhã.
Bà cụ nhanh chóng sắp xếp hôn sự cho Cận Hoa Dương, để ông ta và Trần Vũ kết hôn.
Chuyện sau đó, chính là mưu kế Cận Hoa Dương đã tỉ mỉ tính toán.
Hãm hại Trần Vũ ngoại tình, dẫn bọn họ về Giang Thành, chỉ trích bà cụ đã chỉ định một người vợ bất trung cho ông ta, sau đó không quan tâm tới lời phản đối mà ở chung với Cận Hoa Nỉ, còn có cả con.
Ngày đó Cận Hoa Nỉ sinh non, trùng hợp Cận Duệ có tới nhà Cận Hoa Dương.
Cận Duệ đi cảnh cáo Cận Hoa Dương không được tới quấy rầy Trần Vũ nữa, sau khi anh đi, Cận Hoa Nỉ uống vài chén trà, sau đó đột nhiên sinh non.
Bà ta cảm thấy những chuyện đó đều có liên quan tới Cận Duệ.
“Sao bà ấy lại sinh non?”
“Ai biết được, có thể lại là một tuồng kịch của Cận Hoa Dương.”
Cận Duệ cười mỉa mai: “Nghe nói ông ta có người phụ nữ mới.”
Anh kể ra những chuyện này không phải vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Lê Tốc.
Anh chỉ muốn nói cho cô biết: “Cận Hoa Dương sẽ không để bà ta đi lại lung tung, nhưng nếu lại có tình huống như vậy, Cận Hoa Nỉ lại chạy tới Linh Thành thì cậu đừng tới gần bà ta. Thần kinh của bà ta không được bình thường, đang được chữa trị, nếu thật sự làm cậu bị thương thì bà ta cũng có thể không cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
“Ồ.”
Thật ra Lê Tốc đã bị dọa đến phát sợ, lá gan cô cũng không lớn đến như vậy, nhưng vì mặt mũi, cô vẫn bình tĩnh cầm lấy ly nước ấm trên bàn.
Tay vẫn còn run rẩy, trên nước nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Cô nhấp một hớp nước, sau đó đặt ly nước xuống, thuận miệng đùa giỡn: “Cận Duệ, tớ cảm thấy mình đã cho cậu hết tất cả dũng khí của mình rồi.”
Lúc cô ngước mắt lên, Cận Duệ đang nhìn chằm chằm cô.
Vì…
Cô nói gì đó sao?
Vì sao lại nhìn cô như vậy?
Ánh mắt biết ơn là như vậy sao?
Giống như có chút thâm tình thì phải?
Lê Tốc đột nhiên cảm thấy mất tự nhiên, cô dời tầm mắt đi, nói sang chuyện khác: “Sô pha của cậu thật thoải mái, còn thoải mái hơn cái ghế đồ cổ của nhà tớ nữa!”
Cận Duệ sực tỉnh, đáp lại cô một câu: “Ừm, thoải mái hơn.”
Sô pha này chạy bằng điện và có nút nhấn, có thể chuyển thành hình thức nửa nằm.
Anh đi tới trước mặt Lê Tốc, cúi người giúp cô bấm nút.
Sáng sớm nay Lê Tốc bị sợ hãi quá độ, khó tránh khỏi có chút chuyện bé xé ra to.
Cảm thấy chỉ trong chớp mắt ghế ngồi đã thay đổi, cô gần như theo bản năng nắm lấy vạt áo của Cận Duệ, thành công kéo người ta ngã xuống theo, thiếu chút nữa đã đè lên người cô.
Anh phản ứng rất nhanh, cánh tay chống xuống sô pha, không ngã vào cô.
Cận Duệ cúi người nhìn Lê Tốc, cô gái nhỏ sợ tới mức nhắm mắt lại.
Có lẽ là do sức nặng trong tưởng tượng không ập đến, hai giây sau cô mới run rẩy lông mi mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của anh, khô khan tìm cớ nói: “Phản ứng của cậu nhanh thật đó…”