Mơ Xanh Ngâm Đường

Chương 9



Kể từ túi bánh rán vừng đó, mối quan hệ giữa Lê Tốc và Cận Duệ trong mấy ngày sau cũng “hòa thuận” hơn trước một chút.

Lê Tốc ngủ trong lớp, Cận Duệ làm bài tập. Khi giáo viên đến, Lê Tốc bị phạt đứng nửa tiết học.

Cận Duệ chơi máy tính bảng trong lớp, Lê Tốc nghe giảng. Khi giáo viên đến, máy tính bảng của Cận Duệ bị tịch thu.

Không ai nhắc nhở ai, phạm sai lầm thì tự gánh vác.

Mùi thuốc súng vẫn còn chút ít, nhưng dù sao cũng không đến nỗi lúng túng như trước nữa.

Trường trung học số 3 Linh Thành làm theo cách làm việc và nghỉ ngơi của trường trung học số 1 thành phố, bắt đầu từ năm lớp 11, mỗi tuần đều được nghỉ, nhưng chỉ nghỉ một ngày.

Học từ thứ Hai đến thứ Bảy, không khí náo nhiệt trong lớp cũng giảm hẳn hai phần, các bạn học đều ủ rũ đi rất nhiều.

Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Lê Tốc cũng không có tinh thần gì, chuông vào lớp đã vang lên nhưng cô vẫn nằm sấp trên bàn, uể oải lấy cuốn sách Tiếng Anh từ trong hộc bàn ra.

Cô giáo Tiếng Anh họ Hoàng, là giáo viên trẻ nhất trong tất cả các giáo viên lớp 11/3, trông rất ưa nhìn.

Nghe nói trước kia có một đàn anh của giới nào đó, vào năm cuối tốt nghiệp còn gửi thư tình cho cô giáo.

Mấy hôm trước, cô Hoàng đại diện trường tham dự hội thảo chuyên đề ở thành phố, hôm nay mới về.

Nữ giáo viên trẻ tuổi cầm xấp giấy kiểm tra, đi đường tạo ra một cơn gió nhẹ, vừa bước vào lớp học đã nở nụ cười, cố tình tạo bầu không khí vui vẻ: “Tôi đứng lớp làm các em khổ sở như vậy à? Sao nhìn mặt người nào người nấy giống như đưa đám thế? Hay là tôi không được hài hước và dí dỏm như giáo viên dạy thay?”

Nụ cười tỏa nắng của cô giáo xinh đẹp cũng không thể cứu được “bầu không khí ỉu xìu” trong lớp.

Ngay cả những bạn học giỏi ngồi hàng đầu cũng giống như thây ma, vật vờ ngồi dậy, lặng lẽ lấy bút ra.

“Bài thi cuối tuần trước các em làm, hôm qua về tôi có xem qua một chút, có một số điểm kiến thức tôi đã nhiều lần nhấn mạnh, nhưng vẫn có chỗ sai, vậy hôm nay tôi sẽ giảng lại một lần nữa.”

Cô giáo Hoàng nói xong thì mở xấp bài kiểm tra trong tay ra, bỗng nhiên hơi dừng: “Đúng rồi, Lê Tốc ngồi ở đâu rồi?”

Đang yên đang lành đột nhiên bị điểm danh, Lê Tốc giật mình, vô thức giơ tay lên.

“Còn nữa, Cận Duệ là ai?”

Cận Duệ ngồi ở bên cạnh, cũng đưa tay lên.

“Hả? À, tôi nhớ rồi, lớp chúng ta có một học sinh chuyển trường mới đến đúng không? Thành tích ở trường cũ hình như tôi đã nghe giáo viên chủ nhiệm của các em nói qua, cũng khá tốt, chào mừng em đến trường trung học phổ thông số 3 Linh Thành, hy vọng em ở đây có thể tiếp tục cố gắng.”

Cô giáo Hoàng mỉm cười: “Lê Tốc sau này cũng đừng viết lung tung vào bài kiểm tra nữa nhé, ngồi cùng bàn với bạn học mới thì phải biết giúp đỡ lẫn nhau. Hai em bỏ tay xuống đi. Nào Cận Duệ, lên lấy bài kiểm tra cho bạn cùng bàn của em đi.”

Lê Tốc không hiểu vì sao cô giáo lại đột nhiên gọi tên cô và Cận Duệ, nhưng cô để ý khi Cận Duệ đi lên bục giảng, trong lớp có mấy bạn học sinh nữ cứ nhìn chằm chằm anh.

Khi Cận Duệ cầm bài kiểm tra trở về, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ đặt tờ giấy về phía cô rồi tiếp tục xem bộ đề Toán của mình.

Lê Tốc đột nhiên nhớ ra, đây là tờ giấy mà cô đã viết vào ngày Cận Duệ trở lại.

Cô đã viết gì ấy nhỉ?

À, Cận Duệ là một con chó, tôi không quan tâm đến cậu ta nữa.

…… chuyện này, đúng là xấu hổ mà.

Bây giờ đọc lại câu này chỉ thấy sặc mùi ‘hờn dỗi’, Lê Tốc dù gì cũng không muốn thừa nhận rằng mình bị Cận Duệ chọc giận.

Cô muốn thể hiện trước mặt Cận Duệ rằng: “Cậu không thèm để ý đến tôi, tôi cũng không thèm để ý cậu, tình bạn thở thơ ấu gì đó dù sao cũng chẳng ai thèm care!”

Nghẹn đến hơn nửa tiết học, Lê Tốc mới dùng đề thi chặn lại, nhích nhẹ về phía Cận Duệ, cố gắng giải thích: “Câu nói kia thực ra…”

“Lê Tốc? Cận Duệ?”

Trên bục giảng, cô giáo Hoàng nhướng mày: “Thổ lộ tình cảm gì đó, có thể để sau khi tiết học kết thúc rồi nói được không?”

Bốn chữ “thổ lộ tình cảm” còn hấp dẫn hơn cả bài giảng của cô giáo xinh đẹp đang tươi cười.

Những bạn học khác vốn đang nửa tỉnh nửa mê nghe giảng, đột nhiên tràn đầy năng lượng, bắt đầu ồn ào láo nháo.

Tên ngốc Triệu Hưng Vượng vỗ bàn gào lên, cười to nhất lớp.

Lê Tốc tức giận muốn chết, ngược lại là Cận Duệ ngồi bên cạnh, dưới ánh mắt quan sát chăm chú của cô giáo chỉ hờ hững “Vâng” một tiếng.

Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Không khí trầm buồn trong lớp chỉ kéo dài một buổi sáng, buổi chiều bắt đầu huyên náo trở lại.

Nhất là tiết học cuối cùng trước khi tan học, thầy Cao dù đã tổ chức kỷ luật nhiều lần, nhưng hiệu quả vẫn như bình thường.

Đến khi tan học, bọn họ nháo nhác chạy ra ngoài như ong vỡ tổ.

Triệu Hưng Vượng muốn đến phía Tây thành phố để chơi bóng rổ, còn Sở Nhất Hàm cũng muốn đến nhà bà nội ở phía Tây thành phố để nghỉ cuối tuần.

Hai người hôm nay không cùng đường với Lê Tốc, nhưng vẫn đi mua trà sữa với Lê Tốc rồi mới rời đi.

Đi qua cây cầu đá trên sông Linh Thủy là đến khu vực phía Đông thành phố.

Điều kiện sống ở đây không được tốt như những nơi khác, trước đây chỉ dựa vào nhà máy cơ khí để nuôi sống mọi người. Sau đó, nhà máy cơ khí trở nên bết bát, các gia đình công nhân bị buộc phải nghỉ việc và đi tìm công việc khác.

Mười năm qua hầu như không có gì phát triển, khắp nơi đều đã dột nát và cũ kĩ.

Chỉ có vào lúc chạng vạng, khi ánh nắng ấm áp của hoàng hôn buông xuống mới làm dịu đi lớp sơn đã hư hại, khiến nó trông ít bị mục nát hơn.

Lê Tốc bước đến tầng một thì di động đang nằm trong túi đồng phục học sinh của cô rung lên.

Là tin nhắn của mẹ cô:

【Tiểu Tốc, tan học chưa con? Mẹ gọi cho con nhé? 】

Có lẽ mấy hôm nay ông ngoại đã thực sự liên lạc với mẹ, cho nên mẹ cô mới chủ động nhắn tin như vậy, chuyện này đã nhiều năm rồi chưa xảy ra.

Lê Tốc đột nhiên trở nên phấn khích, gọi lại cho Lê Lệ.

Có lẽ không ngờ Lê Tốc gọi lại nhanh như vậy, trong giọng nói của Lê Lệ có chút kinh ngạc: “Tan học sớm vậy sao?”

“Con đã về đến dưới nhà rồi. Bây giờ đang là mùa đông nên nhà trường cho tan học sớm nửa tiếng. Vừa nãy con xếp hàng đi mua trà sữa, nếu không còn về sớm hơn nữa cơ.”

Trong giọng điệu của Lê Tốc có một niềm vui không thể che giấu được. Cô nâng giọng, vừa nói vừa leo lên cầu thang, “Hôm nay mẹ không bận sao? Cuối tuần có được nghỉ ngơi không ạ?”

“Mẹ nào có cuối tuần, vẫn đang bận rộn đây. Nghĩ đến hôm đó hứa với con sẽ gọi điện thoại cho con, vậy mà sau đó bận đến quên mất, sợ con không vui, Tiểu Tốc liệu có trách mẹ không?”

“Làm sao có thể ạ. Ông ngoại nói mẹ một mình ở thủ đô rất vất vả, con cũng không thể không hiểu chuyện như vậy được. Đúng rồi mẹ, mấy hôm trước ông ngoại có làm bánh rán vừng cho con, ăn rất là ngon luôn. Nếu Tết mẹ về, con cũng kêu ông ngoại làm cho mẹ ăn nhé? Thơm ngon lắm ạ! “

Linh Thành có rất nhiều đặc sản miền Bắc, bánh nếp nhân đậu, bánh rán nhân vừng, sữa đậu nành và kem dẻo, những món đó Lê Tốc đều yêu thích.

Nếu có ngày nào đó yêu cầu cô rời khỏi Linh Thành, cô chắc chắn sẽ rất đau khổ vì nhớ những món ăn này.

Vì vậy, cô cũng cho rằng mẹ cô sống một mình ở thành phố lớn cũng sẽ nhớ những món ăn này.

Nhưng phản ứng của Lê Lệ khi nghe thấy bánh rán vừng rất bình tĩnh, chỉ nói: “Được.”

Vào mùa thu đông, người dân trong tòa nhà có thói quen tích trữ bắp cải. Người ở Linh Thành trữ bắp cải rất nhiều, có khi tích trữ đến cả trăm ký.

Có một số lá bắp cải không dùng đến, trong quá trình vận chuyển bị rơi xuống cầu thang, nhưng không ai để ý đến.

Lê Tốc lơ đễnh leo lên cầu thang, không cẩn thận dẫm lên nó, bị trượt một bước.

Chiếc cặp sách cô đang đeo rất nặng, nhất thời cả người ngã ra sau.

Nhưng cú ngã đau đớn như trong tưởng tượng lại không hề xảy ra, phía sau cô có một người vững vàng đỡ cô dậy.

Lê Tốc loáng thoáng nhìn thấy một góc áo, chất vải cùng màu với bộ đồng phục học sinh trên người cô.

Cận Duệ một tay nắm lấy vải áo khoác của cô để đỡ người ổn định, rồi nghiêng đầu nhìn cô một cái, như thể đang xác nhận cô có chuyện gì hay không.

Lê Lệ trong điện thoại cũng không chú ý tới động tĩnh bên phía Lê Tốc, còn nói cho cô biết đã mua một đống quần áo mùa đông, chuyển phát nhanh gửi đến Linh Thành, điền tên và số điện thoại của ông ngoại cô, bảo Lê Tốc nhắc nhở ông ngoại nhớ kiểm tra xem.

Chân Lê Tốc thấy hơi đau, sợ Lê Lệ nghe ra manh mối, cô vội vàng trả lời lại: “Vâng mẹ, về đến nhà con sẽ nhắc luôn với ông ngoại.”

Khóe mắt cô nhìn thấy Cận Duệ buông mình ra, đặt túi giấy đang xách lên bậc cầu thang.

Sau đó anh lấy một gói khăn giấy từ trong túi quần ra, xé mở rồi lấy một tờ phủ lên lá bắp cải bị hỏng, nhặt nó lên.

Lê Tốc có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn nắm chặt điện thoại, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Cận Duệ liếc nhìn điện thoại cô đang cầm, không đáp lại, cầm lấy túi đồ, gật đầu với cô rồi rời đi.

Truyện [Mơ Xanh Ngâm Đường] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Lê Tốc đang ở trên tầng 4. Sau khi gọi điện thoại xong, cô vịn vào tay vịn cầu thang khập khiễng bước tới cửa nhà, lấy chìa khóa mở cửa ra.

Trong phòng có mùi bột giặt quen thuộc, cô lập tức cảm nhận được mùi vị an toàn, giày cũng không cởi đã nhảy lên sô pha nằm bẹp dí, giống hệt như một ông già, rầm rì lẩm bẩm ——

“Ông ơi, cháu sắp bị tàn tật rồi. Cháu vừa bước lên tầng 4 thì bị trẹo chân. Uiza, đau chết đi được. Chai thuốc xịt giảm đau lưng lần trước ông dùng còn không? Chân cháu sưng cả lên rồi.”

Lê Tốc cởi giày ra, nhìn mắt cá chân đã sưng lên của mình, cảm thấy đau đớn cho bản thân.

Cửa phòng bếp vang lên tiếng động, khi cô ngước mắt lên thì có hai người bước ra:

Một người là Cận Duệ đang hơi nhíu mày, người còn lại là Lê Kiến Quốc vừa ghét bỏ vừa đau lòng quở trách cô:

“Sao lại để trẹo chân thế này?”

Lê Kiến Quốc giúp cô sắp xếp giày lại: “Cháu ngồi lại ngay ngắn xem nào, một chút ý tứ của con gái cũng không có, còn đi giày vào trong nhà.”

Bản thân Lê Tốc cũng cảm thấy hình tượng này của cô có chút mất mặt trước Cận Duệ, bèn ngại ngùng bò dậy, ngồi lại ngay ngắn.

Mắt cá chân chạm vào mép ghế sofa, đau đến mức nhăn mũi.

Ông ngoại ngồi xổm bên cạnh tủ thấp, kéo hộc tủ ra tìm kiếm, mãi không tìm được bình xịt giảm sưng giảm đau thì có chút sốt ruột: “Hình như là lần trước dùng hết rồi. Cháu chờ chút, ông ngoại xuống tầng mua cho cháu. “

“Để cháu đi cho.” Cận Duệ ngăn Lê Kiến Quốc đang sốt ruột muốn mặc áo khoác xuống tầng lại.

“Cũng được. Ông giờ già rồi, chân đi xuống tầng cũng không còn nhanh nhẹn như mấy người trẻ tuổi các cháu. Tiểu Duệ, làm phiền cháu rồi.”

Sau khi Cận Duệ rời đi, Lê Tốc mới dẩu miệng nói: “Ông ngoại, sao cậu ta lại ở đây…?”

Mắt cá chân đang sưng lên khó chịu, nhưng nếu thuốc là Cận Duệ mua về cô lại không muốn dùng nữa.

Lê Kiến Quốc cười nói: “Thằng nhóc đó mua chút đồ ăn ngon đưa tới cho ông. Con đừng cử động lung tung, lát nữa thuốc về lấy xịt lên là được. Hàng xóm láng giềng mà, phải làm phiền lẫn nhau, có qua có lại mới ở với nhau lâu dài được, biết không?”

“Ai muốn ở lâu dài với cậu ta chứ!”

Lê Kiến Quốc hỏi Lê Tốc là chân bị làm sao mà bị sái.

Lê Tốc nói là giẫm phải lá bắp cải, ông ngoại lập tức muốn đi ra ngoài, nói là để như vậy không an toàn, muốn nhặt lá bắp cải về.

Cô gái nhỏ đang mở miệng kêu “Đau quá, đau quá đi”, bỗng nhiên sửng sốt.

Vừa rồi cô chỉ lo mẹ ở trong điện thoại nghe được sẽ lo lắng, bây giờ nghĩ lại, lá bắp cải kia phải chăng đã được Cận Duệ nhặt đi rồi?

Có phải anh cũng sợ người khác giẫm phải rồi bị thương không?

Hơn nữa vừa rồi anh còn ra tay cứu cô.

Nghĩ như vậy, có lẽ anh cũng không đến nỗi…

Bên ngoài gió lạnh thổi từng cơn, làm cành liễu đung đưa giống hệt như một kẻ điên.

Cận Duệ mang theo thuốc vào cửa, trên trán hình như có vết mồ hôi.

Anh lấy hộp thuốc ra, ném cho Lê Tốc: “Xịt đi.”

Lê Tốc nhìn thoáng qua phòng bếp bên kia, giống như tên trộm vẫy tay với Cận Duệ: “Cậu, lại đây một chút. “

Cận Duệ vừa đi đến bên sô pha thì bị cô gái nhỏ trước mắt túm lấy tay áo.

Cô ngẩng đầu lên, thấp giọng thần bí nói: “Có một sáng nọ tôi nghe thấy cậu gọi điện thoại, người bên đó nói cậu là kẻ giết người. Vậy cậu … thật sự đã giết người sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.