“Vị cô nương này tướng mạo bất phàm, liệu có thể cho ta biết ngày sinh tháng đẻ không?” Đạo sĩ kia hỏi rất lễ độ, thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh như nước.
Tôi khó hiểu nhìn Phi Bạch thì thấy anh ta cũng đang nghi hoặc, hướng mắt về phía Nguyên Thanh Giang. Nguyên Thanh Giang cười nói: “Vị cô nương này tên Hoa Mộc Cẩn, là chị em song sinh của nội thiếp Cẩm Tú, ngày sinh tháng đẻ hẳn là giống nhau rồi.”
“Cái gì?” Khưu đạo trưởng hô lớn khiến mọi người đều giật mình.
Sau đó ông ta đi vòng quanh tôi mấy vòng, vừa giống như cao thủ sắp so chiêu lại vừa giống đang ngắm một pho tượng ở triển lãm. Tóm lại là tôi càng lúc càng sợ hãi, cuối cùng ngay cả Phi Bạch cũng không đứng nhìn được nữa, chẳng thèm quản đạo sĩ kia có phải khách quý của Nguyên Thanh Giang hay không mà tiến thẳng lên chặn lại tầm nhìn của ông ta, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc đạo trưởng đã nhìn ra cái gì?”
Cuối cùng Khưu đạo trưởng kia cũng chịu thu lại ánh mắt, không ngừng gật đầu, sau cùng còn cung kính khom người trước mặt tôi rồi mới mỉm cười rời đi, cũng không để tâm tới tôi và Phi Bạch đang trợn mắt lườm ông ta.
Mọi người đồng loạt quét mắt về phía tôi, có nghi hoặc, có khiếp sợ, suy nghĩ sâu xa, và cả âm trầm. Tôi sợ hãi mà chẳng hiểu gì cả, rốt cuộc đạo sĩ này có ý gì?
Về sau, Phi Bạch mới nói cho tôi biết, vị Khưu đạo trưởng kia là trụ trì Thanh Hư quán, một ẩn sĩ đặc đạo rất nổi tiếng, tinh thông xem thiên tượng, thạo bói lành dữ. Ông ta là đối tượng được đám hoàng thân quốc thích muốn trường sinh bất lão tranh nhau kết giao. Đậu Anh Hoa nghe danh bèn mang theo người nhà tới Thanh Hư quán thắp hương, thuận tiện xin ông ta bói cho vận mệnh của Đậu gia trong mười năm. Từ ban đầu, Khưu đạo trưởng đã từ chối, đáp rằng mình chẳng vướng vào trần thế, không tiện thi pháp. Đậu Anh Hoa lại dùng vũ lực uy hiếp, không ngờ Khưu đạo trưởng kia cũng rất ngoan cường, chỉ lạnh lùng nói một câu ‘Loạn thần tặc tử”. Đậu Anh Hoa nổi giận, ra lệnh niêm phong Thanh Hư quán, bắt giam tất cả các đạo sĩ, vu cho Khưu đạo trưởng tội dùng tà đạo để mê hoặc thế gian phải bị thiêu sống. May mà cuối cùng được Nguyên Thanh Giang cứu giúp. Kể từ đó ông ta trở thành vị khách rất đặc biệt ở Nguyên gia.
Tâm lực hao mòn, tôi đang muốn về Tây Phong Uyển gặp Phi Giác nhưng ngoài dự liệu của tôi, Nguyên Thanh Giang rất nhiệt tình bảo tôi đi xem kịch cùng. Vì vậy tôi đành phải đi theo đám người Phi Bạch đến Mộng viên.
Mùi phấn son từ Mộng viên phả thẳng vào mặt, áo gấm váy lụa đủ loại màu sắc cùng trâm vàng thoa ngọc tỏa sáng lấp lóe, một đoàn oanh oanh yến yến dịu dàng hô: “Hầu gia vạn phúc.” Mười vị thê thiếp của Nguyên Thanh Giang đều che quạt lụa, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng ngời, quay sang thì thầm gì đó với Phi Bạch.
Trên sân khấu, người ta đã gõ chiêng chuẩn bị diễn. Tôi đứng mà thấp thỏm bất an nhưng Phi Bạch lại cố ý kéo tôi ngồi xuống bên cạnh. Trân Châu cung kính dâng chén ngọc lên cho tôi cũng không liếc tôi một cái. Tôi nghĩ tới cảnh ngộ đáng sợ ở Vinh Bảo đường, trong lòng không ngừng run rẩy.
“Đói rồi đúng không!” Giọng nói ưu nhã của Phi Bạch vang lên bên tai, tôi ngẩng đầu, nửa canh giờ trước, anh ta còn cùng muội muội tôi thân thân thiết thiết ở Nguyệt Quế viên mà bây giờ đã như không có chuyện gì rồi. Tôi chợt thấy sợ, Phi Bạch lại mỉm cười gắp cho tôi một miếng bánh hoa quế: “Ăn nhiều một chút, Mộc Cẩn, ở Tử viên thứ ta vừa mắt chỉ có món bánh hoa quế này.” Tôi cười còn khó coi hơn cả khóc, cố gắng cắn một miếng. Ừm, thật sự không tồi! Nguyên Phi Bạch thấy sắc mặt tôi bình tĩnh lại thì cười gắp thêm cho tôi một miếng nữa.
Nguyên Thanh Giang trở lại ghế đầu, ngồi bên trái là Nguyên phu nhân mặt lạnh như băng, bên phải không có ai. Dưới nữa là Nguyên Phi Yên đã lâu chưa gặp, nàng ta trang điểm rất đẹp, ánh mắt như có như không liếc về phía Tống Minh Lỗi ngồi đối diện. Hiên Viên Bản Tự nét mặt ngây ngốc ngồi phía trên Tống Minh Lỗi. Tống Minh Lỗi thì gật gù chăm chú nghe lời hát, thỉnh thoảng lại nói gì đó với người thanh niên bên cạnh mà tôi chưa từng gặp qua. Thanh niên đó đầu đội mũ ngọc, người khoác mãng bào thêu rồng bốn vuốt, áo gấm đai ngọc, da trắng như tuyết, mặt mày cực kỳ giống Nguyên Phi Yên, thần thái phong lưu lại rất giống Nguyên Thanh Giang. Người đó hẳn là đương kim phò mã Trung Hiển vương Nguyên Phi Thanh, nhưng không hiểu sao anh ta lại không dự tiệc cùng công chúa. Anh ta nhìn thấy tôi ngồi cạnh Nguyên Phi Bạch, ánh mắt vốn ôn hòa bỗng xẹt qua một tia sắc bén, còn Tống Minh Lỗi vừa nhìn thấy tôi, thoạt đầu là kinh ngạc nhưng ngay lập tức nở một nụ cười dịu dàng, cực có tác dụng làm lòng tôi an ổn lại.
Một lúc sau, Cẩm Tú và Sơ Họa mới xuất hiện. Cẩm Tú đã thay một bộ váy màu tím nhạt khác, khuôn mặt cũng được trang điểm lại, càng thêm xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng đi tới trước mặt Hầu gia cúi chào vừa nói gì đó, động tác vô cùng kiều mị, sau đó liền ngồi xuống ghế trống bên cạnh Hầu gia. Nụ cười của Sơ Họa rất gượng ép, bước chân cũng có chút chậm chạp.
Cẩm Tú nhìn thấy tôi thì cũng ra vẻ vui mừng, chụm đầu trò chuyện với Nguyên Thanh Giang. Nụ cười của Cẩm Tú hơi cứng lại nhưng ngay tức khắc đã trở lại bình thường, dáng vẻ hân hoan. Sắc mặt Nguyên phu nhân cực xấu, tôi còn đang nghi hoặc thì Trân Châu đã bưng một chiếc hộp chạm hoa tới trước mặt: “Bẩm Tam gia, đây là quà sinh nhật của Cẩm cô nương tặng cho Mộc cô nương.”
Tôi nói cảm ơn xong, Trân Châu liền nghiêm mặt rời khỏi. Tôi chầm chậm mở nắp hộp ra, một chiếc đồng tâm kết
(1) màu đỏ rực trộn lẫn với tơ vàng lẳng lặng nằm trên hộp nhung đen. Tôi ngây ngẩn cả người, Nguyên Phi Bạch cũng hơi thất thần, hai chúng tôi không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Cẩm Tú nhưng nàng lại đang che khăn, cười nói với Nguyên Phi Yên.
Lòng tôi thấy đắng không thể tả, lời hát trên đài chẳng thể lọt vào tai. Lúc này Tống Minh Lỗi đứng dậy ra ngoài, ánh mắt như cố ý mà lại vô ý liếc về phía tôi. Tôi lập tức hiểu ra, nói một tiếng với Phi Bạch rồi đứng dậy rời bàn.
Vừa mới bước ra khỏi cửa thùy hoa, chưa nhìn thấy Tống Minh Lỗi đâu thì một dáng người cao lớn đã nghênh đón tôi, không ngờ chính là người thanh niên tối qua – Phụng Định. Anh ta khom lưng chào tôi, cười nói: “Hầu gia có lệnh, mời cô nương đi theo Phụng Định một chuyến.”
Thái độ của anh ta với tôi cực kỳ cung kính nhưng trong ánh mắt lại có một chút lạnh lẽo, một chút khinh thường, ngữ khí lại càng khiến người ta không thể từ chối. Tôi im lặng nhìn ra xung quanh nhưng vẫn không tìm được bóng dáng của Tống Minh Lỗi.
“Cô nương đang tìm Tống hộ vệ hoặc là Bạch Tam gia sao? Không cần phải thế đâu, hai người bọn họ bây giờ đang rất “bận”, cho dù không bận thì cũng mời cô nương theo ta một lúc.” Phụng Định nhìn tôi, giọng điệu có chút giễu cợt. Tôi thầm kêu khổ, cố gắng trấn tĩnh lại, cười đáp: “Vậy mời công tử dẫn đường.”
Phụng Định cười cười rồi xoay người bước đi. Tôi bước theo sau anh ta, đi xiêu xiêu vẹo vẹo một lúc cũng tới một tòa viện nhỏ nhìn rất thanh nhã.
Tôi nhìn chữ đề trên biển “Mai Hương tiểu trúc”, trong lòng hơi động. Tôi còn nhớ, trước đây trong lúc vô tình Tạ tam nương từng kể, khuê danh của Tạ phu nhân là Mai Hương, cực kỳ thích hoa mai, vậy nên Phi Bạch mới cho trồng một vườn mai ngay trong Tây Phong Uyển để tưởng niệm tới Tạ phu nhân. Thường nghe người ta đồn rằng, Nguyên Thanh Giang không hề sủng ái Tạ phu nhân, vậy vì sao lại xuất hiện Mai Hương tiểu trúc này?
Tôi còn đang suy tư thì Phụng Định đã quay người, nhẹ nhàng mở cửa ra, khom người với tôi: “Mộc cô nương, mời.”
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, sải bước vào phòng khách. Đồ đạc trong phòng rất giản dị, giữa phòng là một người vận mãng bào màu tím, phong thái bất phàm đang chăm chú ngắm một bức tranh, chính là Nguyên Thanh Giang, còn bức vẽ kia lại là bức sen nở vịt giỡn nước của Nguyên Phi Bạch, bên cạnh là Ái liên thuyết của Hoa Mộc Cẩn tôi.
Tôi còn đang ngây ra thì Nguyên Thanh Giang đã quay đầu, mỉm cười bảo: “Mộc Cẩn tới rồi à.” Tôi thi lễ với ông, tâm trạng thấp thỏm không yên, ngoan ngoãn rũ mắt hỏi: “Chẳng biết Hầu gia gọi nô tỳ tới đây có điều gì phân phó?”
“Bài Ái liên thuyết này là do con làm?” Nguyên Thanh Giang hỏi.
“Vâng, là do tiểu nữ kém cỏi làm ra.”
Nguyên Thanh Giang gật đầu, ngồi xuống ghế trên rồi chỉ vào cái ghế bên cạnh, cười nói: “Mộc Cẩn còn chưa khỏe hẳn, không cần đứng, mau ngồi xuống rồi nói.”
Tất nhiên tôi không dám ngồi, ông ta lại xua tay, tự mình đứng dậy: “Đều là người một nhà, đừng khách khí với bản hầu.”
Tôi nói thầm trong lòng, thật ra chữ ‘người một nhà’ còn cách xa lắm nhưng vẫn nhanh chóng đặt mông ngồi xuống: “Tạ Hầu gia ban ghế.”
Lúc này ông ta mới thỏa mãn ngồi xuống, Phụng Định tiến tới rót trà, sau đó đứng ra sau Nguyên Thanh Giang. Nguyên Thanh Giang uống một ngụm trà: “Mộc Cẩn rất có tài viết văn, đừng nói là Quang Tiềm, sợ rằng ngay cả thơ văn của Phi Bạch cũng không sánh bằng.”
Tôi hốt hoảng đáp: “Hầu gia khen nhầm, khi đó đúng lúc Mộc Cẩn có hứng, chẳng qua làm được một bài, làm sao có thể sánh được với Tống nhị ca và Bạch Tam gia.”
“Mộc Cẩn khiêm tốn quá. Hôm qua ta tới Ngọc Bắc Trai kiểm tra bài tập của Phi Giác, nhìn thấy hai cuốn Hoa Tây thi tập. Câu thơ trong đó vô cùng tinh diệu, khiến người ta xem xong khó quên. Có một điều thú vị là trong hai quyển sách đó có rất nhiều lỗ châm, về sau hỏi Quả tiên sinh mới biết được thì ra đó là vật Mộc Cẩn tặng cho Phi Giác…”
Tim tôi đập bộp một cái, tới rồi, sắp nói tới chủ đề chính rồi. Tôi cố lấy dũng khí nhìn về phía Nguyên Thanh Giang, quả nhiên thấy vẻ ôn hòa trong mắt ông ta đã rút khỏi, một tia sắc bén hiện ra, dường như đâm thẳng vào lòng tôi: “Mộc Cẩn có biết Khưu đạo trưởng nói gì về con không?”
Mồ hôi đã chảy ướt cả lưng, tôi cố gắng giữ bình tĩnh: “Mộc Cẩn không biết, xin Hầu gia chỉ cho.”
Xong rồi, chẳng lẽ lão đạo sĩ kia nói tôi là yêu quái họa quốc gì đó, danh tiếng của tôi hẳn đã không tốt, hơn nữa hôm qua Nguyên Thanh Giang còn nhìn thấy tôi nhìn lén Nguyên Phi Giác, hôm nay kêu tôi tới để thực hiện gia pháp sao?
Nét cười ấm áp của Nguyên Thanh Giang vẫn không thay đổi: “Lời phán của Khưu đạo trưởng không lời nào không chuẩn. Mà vừa rồi ông ta đã nói ‘chúc mừng Hầu gia, phu nhân của ngài có tướng quý nhân còn vị tiểu thư này cũng vô cùng cao quý, là phượng hoàng tắm máu lạc xuống từ cửu thiên, quốc mẫu loạn thế bình thiên hạ’.”
Tôi nhìn Nguyên Thanh Giang, cảm thấy như bị sấm sét từ chín tầng trời giáng xuống đầu, ngây mặt ra. Tôi quyết không ngờ lão đạo sĩ mũi trâu kia sẽ nói những lời như vậy.
Tôi còn đang khiếp sợ thì Nguyên Thanh Giang bỗng đọc một bài từ: “Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, bất tư lường, tự nan vương. Thiên lý cô phần, vô xứ thoại thê lương.
Túng sử tương phùng ưng bất thức, trần mãn diện, mấn như sương. Dạ lai u mộng hốt hoàn hương, tiểu hiên song, chính sơ trang. Tương cố vô ngôn, duy hữu lệ thiên hàng. Liệu đắc niên niên trường đoạn xứ, minh nguyệt dạ, đoản tùng cương.”
(2)Dịch (Nguyễn Chí Viễn): Chục năm sống tháng thảy mơ màng, chẳng tư lường, tự tơ vương. Ngàn dặm mồ trơ, khôn xiết nỗi thê lương. Có gặp nhau chăng chưa dễ nhận, mặt đầy bụi, tóc pha sương. Đêm qua hồn mộng chợt hồi hương, trước song hiên, tựa đài trang. Im lặng nhìn nhau, chan chứa lệ hai hàng. Chừng hẳn năm năm nơi đứt ruột, đồi thông quạnh, dưới đêm trăng.Đó chẳng phải là là bài Giang thành tử của Tô Thức viết trong Hoa Tây thi tập sao? Tôi thấy nét mặt Nguyên Thanh Giang có chút hốt hoảng. Một lát sau ông ta mới phục hồi tinh thần nhưng trong mắt vẫn lưu lại một tia thương cảm không rõ. Ông ta cười bảo: “Nghe nói Mộc Cẩn kiến thức uyên bác, trong đầu có rất nhiều chuyện xưa thú vị, hôm nay bản hầu sẽ kể Mộc Cẩn một câu chuyên!”
Hả! Ngay cả điều này ông cũng biết? Còn chuyện gì ông chưa biết không? Tôi thầm suy nghĩ xem ai là người đã tiết lộ chuyện này.
Nguyên Thanh Giang bắt đầu kể chuyện: “Trước đây có một tên con nhà thế gia vô cùng kiêu ngạo, tự cho rằng mình rất tài giỏi, coi trời bằng vung, nhưng có một ngày nọ, khi đi thắp hương ở Pháp môn tự hắn gặp một vị tiểu thư như hoa như ngọc. Trong khoảnh khắc, hắn đã động lòng, âm thầm ghi nhớ họ của vị tiểu thư ngồi trên chiếc kiệu quan kia, hóa ra là thiên kim của Tần phủ. Hắn bèn năn nỉ phụ thân đi cầu hôn, khéo thay, Tần gia cũng muốn có một cuộc liên hôn chính trị với tên công tử thế gia đó. Sau đó hắn lấy được tiểu thư kia đúng như ước nguyện. Nhưng khi tới Tần phủ đón tân nương về, hắn mới kinh ngạc phát hiện ra người trong lòng hắn không che khăn voan đỏ, xấu hổ ngồi trong kiệu mà đang đứng cạnh kiệu hoa. Thì ra công tử thế gia đó đã mắc phải sai lầm lớn nhất trong đời người, người trong lòng hắn chỉ là nha hoàn của thiên kim Tần phủ chứ chẳng phải tiểu thư.”
“Đêm đó, hắn ngây ngốc vén khăn đỏ lên. Ngoài dự liệu, thê tử của hắn cũng rất đẹp, không hề thua kém ý trung nhân của hắn chút nào. Khi ấy hắn còn quá trẻ, hắn chỉ có thể mờ mịt nghe người khác nói, lấy được vợ như vậy, làm chồng còn mong gì hơn?”
“Nhưng về sau hắn mới dần dần phát hiện, thê tử của hắn là một nữ nhân có lòng đố kỵ rất nặng, nàng ta ỷ vào quyền thế của nhà mẹ đẻ, ngày thường kiêu căng ngạo mạn, nói chuyện với cha mẹ chồng thiếu lễ độ, hơn nữa còn không cho phép chồng nàng chạm vào bất kỳ nữ nhân nào. Hắn chỉ lén liếc người trong lòng một cái, nàng ta cũng phải bực tức hết nửa ngày. Hắn viết rất nhiều thơ tình lên khăn lụa, lặng lẽ đưa cho người trong lòng, đáng tiếc người trong lòng hắn luôn ngây ngốc nói với hắn rằng nàng có nhiều khăn lụa lắm rồi, không cần tặng thêm nữa. Hóa ra ý trung nhân của hắn vốn không biết chữ!” Nguyên Thanh Giang bật cười, tâm tư dường như đã trôi về rất lâu trước đây, nét vui sướng, dịu dàng đơn thuần hiện lên từ đáy mắt, nhưng giọng điệu của ông bỗng thay đổi.
“Vì vậy hắn mới lén dạy chữ cho ý trung nhân. Ở chung nhiều hơn, hắn mới vô tình phát hiện ra người trong lòng hắn đã yêu nam nhân khác từ lâu, cuối cùng công tử thế gia kia trong lúc nổi giận đã chiếm đoạt nàng… Hắn mãi mãi cũng không quên được nỗi đau khổ trong ánh mắt nàng khi ấy.”
Đàn ông nhà họ Nguyên quả nhiên đều có ý muốn chiếm giữ rất điên khùng. Bàn tay cầm chén trà của tôi không nhịn được mà run lên, trong lòng điên cuồng hét, ông không cần nói thêm nữa, đừng đem hết bí mật trong gia tộc các ông nói với tôi, tuy tôi đoản mệnh nhưng tốt xấu gì cũng muốn sống tới ba mươi tuổi, ông còn nói tiếp, chưa biết chừng tôi còn không được nhìn thấy mặt trời vào ngày mai.
Nhưng Nguyên Thanh Giang vẫn kể tiếp: “Sau khi Mẫn Nghi khó sinh rồi mất, ta thuận lợi phù chính
(3) Mai Hương. Vì vậy ta và cha vợ trước kia trở mặt thành thù, ngay cả cha ta cũng bị người Tần gia làm cho khốn khổ. Vậy nhưng ta vẫn không hề hối hận, để đối phó với cha vợ, ta cả ngày lưu luyến chốn thanh lâu, tửu quán, liên lạc với các thế lực để chống lại nhà họ Tần. Chờ tới lúc ta đánh bại Minh Huệ Trung, người ủng hộ lớn nhất của Tần gia, vui vẻ quay lại Mai Hương tiểu trúc, định đoàn tụ cùng Mai Hương, thì tiếc rằng, hoa mai đã tàn cả rồi…”
“Mai Hương là người xinh đẹp nhất, hiền lành nhất trong đám thê thiếp của ta, cũng là người bất hạnh nhất.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Phi Bạch, đều cho rằng ta không hề yêu Mai Hương nhưng lại không hề biết ta thích nàng đến nhường nào, chỉ là không muốn miệng nhiều người chảy sắt, góp lời xấu tan xương
(4). Dù vậy, vẫn không thể bảo vệ nàng chu đáo… ngay cả con của chúng ta cũng không tránh được thương tổn…”
Nguyên Thanh Giang buồn bã một lúc mà tôi có cảm giác như đang đứng trong hầm băng rồi lại như bị nướng trên than củi. Bí mật này ngay cả Phi Bạch cũng không biết vậy mà Nguyên Thanh Giang lại chẳng cố kỵ nói cho tôi biết, ông ta muốn làm gì đây? Ông ta bỗng ngẩng đầu, cười bảo tôi: “Mộc Cẩn, con nói xem, nếu con là bản hầu, thì sẽ làm thế nào?”
Tôi miễn cưỡng đáp lời: “Nếu tiểu nữ là Hầu gia, tất nhiên sẽ muốn gắng hết sức bù đắp cho Bạch Tam gia.”
Nguyên Thanh Giang gật đầu: “Đêm qua bản hầu nhìn thấy một cô gái chỉ dùng dăm ba câu đã hàng phục được hai tên giặc cỏ họ Tề vốn nổi tiếng Trung Nguyên nên mới hiếu kỳ đi theo, muốn biết xem cô ấy đang phụ tá cho phòng nào. Chẳng ngờ cô gái kia giữa đêm hôm lại lẻn vào Ngọc Bắc Trái, sau đó nghe được Phi Giác muốn lấy Hiên Viên thị thì vô cùng thương tâm, thiếu chút nữa ho ra máu mà chết.”
“Lúc đó bản hầu nghĩ thầm, Phi Giác đúng là có bản lĩnh, có thể chịu đựng thứ mà người khác không chịu được, luyện thành Vô Lệ kinh, lại còn được một cô gái tài hoa yêu thương đến vậy. Vì vậy bản hầu đã thầm quyết định, cho dù Phi Giác không thích cô gái kia hoặc là nó không thể lấy cô ấy làm chính thất thì bản hầu cũng sẽ tìm mọi cách để cô gái si tình kia có thể theo nó cả đời, giải quyết được tâm nguyện của cô gái. Nhưng mà bản hầu tuyệt đối không ngờ tới, cô gái si tình kia lại chính là Hoa Mộc Cẩn, là Hoa Mộc Cẩn mà Phi Bạch và Cẩm Tú đều nhắc tới trong thư.”
“Khi mẫu thân Phi Bạch qua đời, nó mới có mười tuổi nhưng tính cách cực kỳ giống ta, quật cường, độc lập. Trong lòng nó hận ta, đương nhiên là chưa từng cầu xin ta bất cứ chuyện gì, thế nhưng trong thư nó lại muốn ta cho phép nó lấy cô làm vợ, hơn nữa Cẩm Tú cũng muốn ta đem cô hứa gả cho Phi Bạch, vậy nên,” Nguyên Thanh Giang nói như chém đinh chặt sắt: “Trên thế gian này, bất cứ ai cũng có thể theo Phi Giác nhưng chỉ mình Hoa Mộc Cẩn cô thì không thể.”
Tôi thở dài, không nhịn được mà mở miệng: “Điều mà mình không muốn thì đừng bắt người khác làm, nếu Hầu gia đã biết năm ấy chia rẽ Tạ phu nhân và người bà yêu, bà đã đau khổ thế nào, thì sao còn muốn bức ép nhau như vậy?”
“Đơn giản là vì Phi Bạch.” Nguyên Thanh Giang nhìn vào mắt tôi, nói: “Cô là tỳ nữ bên người nó hẳn phải biết tới sự mưu lược cùng tài hoa của nó?”
Đúng vậy, tài năng của Phi Bạch khiến người ta không thể coi nhẹ nhưng điều đó có liên quan gì tới tôi đâu?
Chỉ nghe Nguyên Thanh Giang lại nói tiếp: “Chỉ có Phi Bạch mới là đứa con trai chân chính của ta, người có thể kế thừa nghiệp lớn của Nguyên gia cũng chỉ có mình nó, mà nay cô lại có mệnh cách cao quý, mẫu nghi thiên hạ, nên chỉ có thể thuộc về Phi Bạch thôi. Tuy Phi Bạch có mưu đồ nghiệp lớn nhưng còn chưa tới mức muốn chiếm Đột Quyết ở phía bắc, còn Phi Giác bây giờ là đứa ngốc nhưng về sau bản tính của nó khôi phục lại, hẳn còn dũng mãnh hơn Phi Bạch cả trăm lần. Với tài năng của cô, nếu đi theo Phi Giác thì chiếm được Trung Nguyên quả là chuyện dễ, đến lúc đó Phi Bạch bại binh mà chết, Trung Nguyên cũng sẽ bị gót sắt của Đạt Lỗ chà đạp.”
Vẻ mặt Phụng Định vô cùng sùng bái nhìn Nguyên Thanh Giang. Sau khi thu lại sự kích động ban đầu, ông ta mới cười nói: “Bản hầu cũng nhìn ra được, Phi Bạch, nó cũng không muốn rời khỏi cô.”
Tôi đang định giải thích thì Nguyên Thanh Giang đã gọi Phụng Định tới. Phụng Định bưng vào một chiếc khay bằng gốm đỏ, bên trên đặt một bình sứ nhỏ: “Bản hầu là người từng trải, tất nhiên hiểu được trong lòng cô có chút lưỡng lự không yên. Có điều bản hầu không tin cô không có chút cảm giác gì với Phi Bạch, bằng không thì hôm nay cô đã chẳng giúp nó diễn vở kịch này.”
Tay tôi run lên, chén trà rớt xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh. Phụng Định nhếch mép lộ ra một chút trào phúng. Giọng nói thong thả của Nguyên Thanh Giang vang lên: “Mộc Cẩn, không bằng thế này, để bản hầu giúp cô cắt đứt hoàn toàn ý niệm đối với Phi Giác.”
Nguyên Thanh Giang cười thản nhiên: “Bên trong bình sứ kia là loại dược bí truyền của Nguyên gia ta, tên gọi là ‘Đời đời không xa’, dùng cho người mà người nhà họ Nguyên yêu nhất, nhưng cũng là người không nghe lời nhất. Uống thứ thuốc đó, nếu cô cùng bất kỳ nam nhân nào giao hợp, nam tử đó, nhẹ thì bị phế võ công, nặng thì chết ngay tức khắc, còn nử tử cũng không thể sinh con, trừ khi nam nhân đó có được giải dược. Mà giải dược này, cho tới nay, trong đám con cái, ta mới chỉ cho Phi Bạch uống lúc nhỏ, về phần giải dược của nữ tử thì cũng chỉ mình ta có.” Nụ cười của Nguyên Thanh Giang tựa như rắn độc, người tôi không ngừng run rẩy: “Cô giúp Phi Bạch lấy được bá nghiệp, trước lúc ta trăm tuổi, tự nhiên sẽ đưa giải dược của nữ tử truyền cho Phi Bạch, chỉ cần Phi Bạch nguyện ý, nó có thể thả tự do cho cô. Cho dù cô muốn cùng Cẩm Tú hầu hạ Phi Bạch cũng chỉ là chuyện nhỏ.”
Ông ta tươi cười nhìn hòa nhã đến vậy, giống như người cha hiền đang ân cần căn dặn, hoàn toàn không cảm thấy những lời ông ta nói ra tàn nhẫn cỡ nào: “Nếu cô không muốn uống, bản hầu có thể cho Cẩm Tú dùng một loại dược khác, loại dược này sẽ khiến nàng ấy ngây ngây ngốc ngốc cả đời. Đến lúc đó, cô cũng được, Phi Bạch cũng thế, nhận lại cũng chỉ là một mỹ nhân điên khùng thôi. Mộc Cẩn là người thông minh chắc cũng hiểu bản hầu cũng không muốn đối xử với Cẩm Tú như vậy, vậy nên tất cả chỉ còn xem quyết định của cô.”
-*-*-*-*-*-*-
(1)Đồng tâm kết là một loại hoa kết(nút thắt bện từ dây màu) của Trung Quốc. Đồng tâm kết được xem là tín vật định tình, thể hiện lời thề sắt son của những đôi lứa yêu nhau.
(2)Bài “Giang thành tử – Đêm ngày 20 tháng giêng năm Ất Mão ghi lại giấc mộng” của Tô Thức.
Năm 1165, vợ của Tô Thức là Vương Phất từ trần mới 27 tuổi. Mười năm sau (Ất Mão 1775), Tô Thức đang làm “Tri Châu” ở Mật Châu (Sơn Đông),
xa cách quê hương (Tứ Xuyên) mấy ngàn dặm. Đêm mơ thấy người vợ đã khuất, ông làm bài từ điệu vong này. Tô Thức là người đầu tiên làm từ điệu vong.
(3)Phù chính: đưa thiếp lên làm vợ.
(4) Nguyên chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn.