Tôi bán lại ngựa với giá rẻ, dọc đường đi, hai người dần dùng hết bạc trộm được từ chỗ Trương Đức Mậu. Đoàn Nguyệt Dung đã bị phế hết võ công, lại có tôi ngăn cản nên đương nhiên không thể làm chuyện giết người cướp của nữa. Vì vậy chúng tôi bắt đầu lâm vào cảnh ăn mày, đôi khi phải đi lẫn vào đoàn dân chạy loạn đến từ Thiểm Bắc, nhưng vì đôi mắt màu tím của Đoàn Nguyệt Dung mà chỉ ít lâu sau chúng tôi đã bị nghi ngờ. Hai người bọn tôi đành phải bắt đầu cuộc sống cắm trại ngoài trời, may mà xuân về hoa nở, có rất nhiều sâu bọ cây non, không quá khổ sở như ngày trước nữa.
Tới gần Lô châu, cả hai mặc đồ thật giống ăn mày, cái bụng lại sôi lên ùng ục. Đoàn Nguyệt Dung không kiên nhẫn được nữa, lạnh lùng nói: “Mau đi tìm thứ gì ăn được đi.”
Tôi lườm y một cái, đột nhiên ngửi thấy mùi khét truyền tới, tôi và Đoàn Nguyệt Dung nhìn về hướng tây thì thấy khói đen bốc lên cuồn cuộn. Chúng tôi chạy dần đến chỗ đám khói, có tiếng vó ngựa truyền đến, chúng tôi vội vàng nhào xuống đất để ẩn nấp. Một đội quan binh hùng hổ đi qua, mang theo mùi máu tanh nồng nặc, trên quân kỳ có một chữ Đậu rất lớn, trong hàng ngũ có một vài xe đẩy của nhà nông, trên xe chất đầy những vật hình tròn được che lại bằng vải xanh, trên mặt vải tràn đầy vết máu. Cái xe xóc nhẹ, một vật bị rơi ra, tôi ghé mắt nhìn, là một đầu người đang trợn tròn mắt. Tim tôi lập tức co lại.
Tiểu binh đẩy xe vội vàng tới nhặt lên. Tên quân sĩ dẫn đầu quất tiểu binh kia một roi “Mẹ nó, ngươi muốn chết à, cộng thêm bảy trăm cái đầu này, vất vả lắm mới thu được một vạn. Thiếu một cái, ta chặt đầu của ngươi.” Tiểu binh hoảng sợ vâng dạ, định đặt đầu người lại chỗ cũ.
Tên quân sĩ kia cười lớn: “Anh em dùng thêm sức đi, mau mau chạy về Ba Thục, cầm đầu lâu của đám loạn quân này về lĩnh thưởng của Đậu tướng gia.”
Cả bọn nhe răng cười chạy về trước, trong mắt ánh lên ý cười điên cuồng và tàn nhẫn.
Một lát sau đội quân kia cũng đi qua. Tôi nghĩ thầm, chẳng lẽ đội lính Đậu gia kia vừa tiêu diệt một điểm đóng quân của Nguyên gia.
Trong mắt Đoàn Nguyệt Dung hiện lên ý cười trào phúng. Đi thêm vài dặm thì thấy một thôn trang đã bị thiêu sạch, khắp nơi trong thôn chất đống những thi thể không đầu bị đốt cháy, có mấy cái xác chưa bị đốt trọi quần áo, chỉ là quần áo đầy miếng vá của nông dân bình thường.
Cả người tôi phát run, thì ra loạn quân theo lời đám quân Đậu gia kia chỉ là những dân chúng khổ cực. Đoàn Nguyệt Dung mặt không đổi sắc, cười chế giễu: “Cô quên lệnh treo giải ở Vinh châu rồi sao? Đậu thị lấy số đầu người của quân Nguyên gia để tính mà khao thưởng binh lính có công. Không ngờ đám lính Đậu gia đó lại đi đốt thôn xóm của dân chúng bình thường, chặt đầu người dân, bất kể nam nữ, mặc cho đám giặc cỏ Nguyên gia tiến tới kinh thành. Nghe nói Đậu gia đã đốt cháy rất nhiều ngôi làng thế này, mấy vạn bách tính Đông Đình đã phải cống nộp đủ loại thuế má nay lại còn phải trở thành trái bí đao bằng máu để đám lính Đậu gia được nhận thưởng.
Dứt lời, y cũng không đếm xỉa tới khung cảnh địa ngục trần gian cùng mùi thịt khét lẹt kia nữa, kéo tôi chạy loanh quanh tìm đồ ăn.
Chúng tôi đi vào một căn nhà chưa bị cháy sạch, Đoàn Nguyên Dung lại có thể lục từ trong nhà bếp được mấy củ khoai tây không tệ lắm, bắt đầu ngồi xuống gặm khoai. Y nhét vào tay tôi củ nhỏ nhất: “Đừng ngây ra nữa, ăn nhanh lên rồi còn chạy tới Bá châu nữa.”
Tôi cố nén cơn buồn nôn, vừa cắn được mấy miếng, Đoàn Nguyệt Dung đã xử lý xong hết rồi.
Y sải bước ra ngoài, lùng sục từng nhà xem có vật nào đáng giá hay lương khô gì không.
“Chết tiệt, bọn chúng đốt cũng quá sạch sẽ, còn hung ác hơn cả binh sĩ Nam Chiếu bọn ta, không để lại bất cứ thứ gì, gần như đã cháy hết rồi.” Y lật đống thi thể chưa bị thiêu hết, nhổ một ngụm nước bọt.
Tôi ngơ ngác đứng giữa con đường lớn trong thôn trang đã từng rất náo nhiệt, thình lình có người ôm chầm lấy chân tôi. Tôi cúi đầu, là một xác nữ đã bị chém gần lìa đầu. Tôi hét toáng lên một tiếng, chợt thấy nàng ta ghì chặt lấy chân.
Tôi sợ đến hồn bay phách lạc, ngồi bệt xuống đất. Những thứ từng nghe từng thấy ở Mai Ảnh sơn trang lại hiện lên trong đầu. Đoàn Nguyệt Dung nghe thấy tiếng hét của tôi, cầm Thù Tình chạy tới, đang định chém xuống thì tôi chợt phát hiện ra hình như cái xác nữ đó đang ôm vật gì.
“Khoan đã,” tôi cẩn thẩn lật người nàng ta lại, thấy một tay nàng đang siết chặt thứ gì đó vào lòng như muốn bảo vệ. Đoàn Nguyệt Dung cũng ngẩn cả người.
Tôi giơ tay định lấy thứ đó ra nhưng nàng ta ôm rất chặt, tôi gắng sức lôi ra, không ngờ rằng đó lại là một đứa bé mặt dính đầy máu.
Hai tay tôi run lẩy bẩy, thử dò hơi thở của đứa bé, không ngờ vẫn còn thở. Tôi nhẹ nhàng lau sạch mặt nó.
Đó là bé gái, chỉ mới cỡ nửa năm thôi. Con bé chậm rãi mở mắt, đôi con ngươi đen láy như đá quý đảo quanh nhìn tôi một hồi.
Đứa bé ngáp một cái, vươn cánh tay ngăn ngắn mập mập mang theo chút tò mò, nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi, sau đó nhếch môi cười.
Tình cảnh đó khiến tôi nhớ lại hồi mới tới nơi này, bà đỡ đặt Cẩm Tú nằm xuống cạnh tôi, tôi khóc oa oa còn Cẩm Tú lại cười khanh khách.
Hẳn người phụ nữ kia phải liều chết để bảo vệ con mình. Giữa địa ngục đáng sợ này, tôi bị tình mẹ cảm động trời đất của nàng làm kinh sợ, trong lòng như có một tảng băng đang tan chảy, nước mắt tưởng chừng đã khô cạn lại trào ra. Tôi vỗ nhẹ vào người đứa bé, ngồi xuống nhẹ nhàng kéo tay của xác nữ kia ra: “Đại tẩu này, chị cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa con gái chị tới một nơi an toàn.”
Dường như nàng đã cảm nhận được quyết tâm của tôi, buông lỏng cánh tay đang túm chặt, chậm rãi hắt ra hơi thở cuối cùng.
Đoàn Nguyệt Dung đứng một bên lại cười lạnh: “Đừng nói với ta là cô muốn đem con nhóc thối này cùng chạy trốn đấy.”
“Nó là người duy nhất may mắn sống sót trong thôn này, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm thấy chết mà không cứu?” Tôi giận dữ mắng y.
Y giơ Thù Tình đặt lên cổ tôi: “Để con nhóc thối này xuống, chúng ta đi thôi,” y nhìn dáng vẻ như trâu mẹ bảo vệ nghé con của tôi, ngẫm nghĩ một thoáng rồi kề lưỡi dao vào cổ đứa trẻ, nghiêm túc đưa ý kiến: “Nếu cô không đi, ta chém một nhát, đảm bảo con nhóc thối này không phải chịu chút đau đớn nào, nó cũng thể đi tìm mẫu thân của nó sớm hơn, kiếp sau đầu thai vào một gia đình tốt, khỏi phải đoản mệnh thế này. Cũng xem như Đoàn Nguyệt Dung này đã làm được một việc tốt.”
Đột nhiên đứa bé kia tò mò quay đầu về phía Đoàn Nguyệt Dung, hai mắt mở thật to, trợn lên nhìn đôi đồng tử màu tím của y, cái miệng cứ a a không ngừng có vẻ rất hưng phấn, lại còn vươn tay định sờ vào Thù Tình sắc bén.
Tôi vội lùi lại một bước, may vẫn tránh kịp lưỡi dao của Đoàn Nguyệt Dung. Tôi toát cả mồ hôi, đứa nhóc lại tưởng tôi đùa vui với nó, bật cười khanh khách, sau đó lại uốn người muốn Đoàn Nguyệt Dung ôm.
“Còn một cách khác,” tôi cố giữ cho giọng mình thật bình tĩnh, “Nếu muốn trốn tới Ba Thục thì chúng ta phải qua cửa ở Lô châu đã.”
“Sao không đi theo đường rừng, hoặc có thể tới Bá châu.” Đoàn Nguyệt Dung cầm dao tiến tới, nhìn chằm chằm vào bé gái, sát khí hiện rõ.
“Mặc dù chốn rừng núi cũng tốt nhưng phần lớn là tối tăm khó đi, lại thêm nhiều thú dữ, rắn rết, người nhà họ Nguyên cũng sẽ không đụng phải chúng ta, không ai ngờ tới chúng ta lại dám tới Lô châu theo đường lớn, hơn nữa ngươi cũng có thể hỏi thăm tình hình chiến sự ở Bá châu.”
“Người đời đều biết thế tử là nam lại có đôi mắt tím, không bằng chúng ta hóa trang thành vợ chồng, cộng thêm một đứa trẻ, ngươi cải trang thành nữ, cõng theo đứa bé, ta cải trang thành nam, giả làm dân lưu lạc từ Thiểm Tây, lẻn vào đất Kiềm. Ngươi thấy được không?” Tôi tiến lên một bước, nét mặt y nghiêm trang, có vẻ đang nghiêm túc cân nhắc đề nghị của tôi. Tôi tỏ vẻ bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Thế tử cứ nghĩ xem, hiện giờ chúng ta như hai kẻ trên cùng một chiếc thuyền, võ công của ngài lại bị phế hết.” Sát khí trên mặt y càng dày đặc, hỏng rồi hỏng rồi, chắc chắn là y đang nghĩ tới chuyện bị phế võ công.
Tôi lùi lại một bước, nói thật thành khẩn: “Đương nhiên ta với ngài là một lòng một dạ, ngài và ta đồng tâm, cộng thêm cô bé này, nhất định có thể thuận lợi vượt qua cửa ải.”
Y ngẫm nghĩ hồi lâu, đôi mày khẽ chau lại: “Vì sao ta phải cải trang thành nữ, cô muốn sỉ nhục ta đấy à?
“Cũng không phải!” Tôi thở dài: “Chỉ xin hỏi thế tử, tính cả Đông Đình và Nam Chiếu, số người mắt tím cũng không hề ít, nhưng rốt cuộc là nhiều nam ít nữ hay nhiều nữ ít nam?”
Y suy nghĩ cẩn thận: “Nếu trong biên giới, nam tử có mắt tím đa phần đều bị nhận lầm là gian tế của Tây Vực, còn nữ tử mắt tím phần lớn đều là nô lệ hoặc vũ nữ mua về từ Tây Vực, vậy thì là nhiều nữ ít nam.”
“Đúng thế, thế tử minh giám,” tôi lớn tiếng khen.
Y nhìn xoáy sâu vào mắt tôi, trầm ngâm một lúc, “Kế này rẩt tốt, có điều nếu con nhóc thối làm trở ngại ta, ta sẽ lấy mạng cả cô và nó.”
“Xin thế tử yên tâm, tất nhiên ta sẽ coi sóc nó thật tốt.”
Tôi thầm thở phào một hơi, trong lúc không đề phòng, đứa nhóc kia đã vươn tay túm lấy một góc áo của Đoàn Nguyệt Dung rồi nắm chặt không buông, miệng cứ a a không ngừng. Cũng may Đoàn Nguyệt Dung không nói gì thêm, chỉ nhìn chòng chọc bé con mấy lần rồi dùng cán dao đẩy bàn tay be bé của nó ra, quay mặt đi nói lớn: “Vậy gọi nhóc thối này là gì đây?”
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ráng chiều đỏ như máu rọi lên địa ngục trần gian không rõ tên này. Tôi suy nghĩ một thoáng rồi nhìn Đoàn Nguyệt Dung, nói: “Nó là bé gái, vậy gọi là Tịch Nhan đi.”
Ngày đó vì cứu Tịch Nhan nên tôi mới buột miệng nói ra kế đó, không ngờ lại tạo cho Tịch Nhan chứng rối loạn giới tính nghiêm trọng trong mấy năm về sau. Cho tới khi Tịch Nhan khó khăn lắm mới phân biệt rõ nam nữ, rốt cuộc cũng gả cho người chồng trong lòng, nó lại gây ra một chuyện hài không lớn không nhỏ. Buổi sáng sau đêm động phòng hoa chúc, khi đang kính trà cho cha mẹ chồng, con bé nhất thời xúc động liền gọi cha chồng là mẹ, gọi mẹ chồng là cha, cha mẹ chồng của nó lập tức nhảy dựng lên, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Thị trấn của Lô châu, binh sĩ Đậu gia kiểm tra rất nghiêm ngặt, chỉ cần có chút nghi ngờ là kéo người ta vào nhà lao ngay. Lúc này, một đôi vợ chồng xuất hiện ở cổng thành, trên trán người đàn ông có một vết loét dài, phát ra mùi tanh tưởi, kéo theo một chiếc xe, trên xe là một người phụ nữ mặc áo vải thô, hai mắt quấn băng vải, trong lòng còn ôm một đứa bé bẩn lấm lem.
Binh sĩ giữ thành lạnh lùng nói: “Đang làm gì đó?”
Người đàn ông kia nói giọng Thiểm Bắc, giọng điệu rất thương cảm: “Đại gia, chúng tôi mới từ Tây An trốn tới đây, bọn chó Nam Chiếu đã cướp sạch nhà chúng tôi, chỉ còn lại vợ chồng chúng tôi cùng một đứa nhỏ.”
Đúng lúc đó, đứa trẻ đột nhiên khóc thét, gương mặt đầy nịnh nọt của người đàn ông lộ vẻ sốt ruột: “Tiện nhân, đừng để con nhỏ đó khóc nữa.”
Nhưng đứa bé vẫn không ngừng khóc lớn, người đàn ông hùng hùng hổ hổ cởi giày ra, hung hăng quất mấy cái lên mặt người phụ nữ. Gương mặt của nàng kia tập tức sưng đỏ, nước mắt chảy nhiều thêm, một thứ mùi tanh hôi tỏa ra khắp cổng thành, đứa bé càng khóc càng vang: “Con mụ rẻ tiền này, theo lão tử mấy năm lại chỉ sinh được một đứa con gái đòi tiền, suốt ngày chỉ biết khóc, ngươi còn được ngồi trên xe, lão tử còn phải kéo ngươi tới nhà người người thân ở Nạp Tây để nương tựa, cả con nhóc lỗ vốn này nữa, còn khóc tiếp là ta đánh chết ngươi.”
Binh sĩ giữ thành nhíu mày, vốn định tới soát người nhưng vừa bước đến gần đã ngửi mùi tanh rình trên người đôi vợ chồng, lại còn cả giòi đang bò trên mụn ghẻ của người đàn ông, hắn nghĩ thầm, nhỡ đâu bị hai kẻ đến từ Tây An này truyền bệnh dịch cho thì chẳng đáng, vội bịt mũi khua khua tay, “Thôi đi đi, cho qua.”
Người đàn ông tỏ vẻ nịnh nọt, kéo theo xe, khập khiễng đi về phía trước. Binh sĩ kia quay sang nói với một người khác: “Trước đây không phải đám dân Thiểm Tây này mắt đều mọc trên trán sao, nói cái gì mà xưa nay người đất Tần không xuống đất Xuyên, bây giờ chẳng phải đều chạy như chó tới Ba Thục của chúng ta sao?”
Người kia cũng cười, đáp: “Đúng thế, bộ dạng của đám phụ nữ Thiểm Tây này không tệ chút nào, chúng ta chơi đùa cũng thật sảng khoái. Cả nữ nhân mù kia nữa, nếu đôi mắt không bị hỏng thì ta thấy da thịt cũng non mềm lắm đấy.”
Binh sĩ kia ngây ra, giậm chân một cái: “Hỏng rồi, Đoàn Nguyệt Dung kia có đôi mắt màu tím, không phải gã giả làm người mù để lẻn qua cửa đấy chứ?”
Hai người tập hợp thêm mười người khác đuổi theo, nhưng đôi vợ chồng kia đã khuất bóng từ lâu.
Tôi kéo xe tới một chân núi vắng vẻ, trước mặt là một con suối, mới thở phào một hơi. Đoàn Nguyệt Dung kéo băng vải xuống, chỉ vào gương mặt bị tôi quất sưng cả lên, thẫn thờ nói: “Cô cố ý đúng không?”
Tôi cười khan mấy tiếng, vội vàng kéo y: “Dùng binh quý ở chỗ thần tốc, xin Đoàn thế tử gấp rút lên đường mới tốt.”
Chúng tôi nhanh chóng rửa sạch mặt, tôi bóc vết loét trên mặt xuống, Đoàn Nguyệt Dung rửa mặt, hai người lại thay quần áo, tiêu hủy chiếc xe kéo, đẩy hết xuống hồ, vòng qua Nạp Tây, hướng về phía Xích Thủy.
Từ sau tai nạn ở Mai Ảnh sơn trang cộng thêm mấy ngày ăn cơm giảm béo không có dinh dưỡng, Đoàn Nguyệt Dung đã giảm được ít nhất là mười lăm cân, giờ y gầy như gậy trúc. Bình thường chỉ cần hơi khom lưng một chút, da thịt nõn nà lại thêm dung mạo xuất chúng, trước ngực nhét thêm hai cái tã của Tịch Nhan, cải trang thành phụ nữ quả thật rất giống, còn tôi tướng mạo vốn tầm tầm, ngày thường lại tùy tiện cẩu thả, giọng nói cũng khá thô, hóa trang thành nam tử cũng chẳng khó, cộng thêm việc lấy “vợ lớn” ở cổ đại cũng là chuyện thường, qua mấy ngày rốt cuộc chúng tôi cũng thuận lợi tới được Xích Thủy.
Xích Thủy là biên quan của Kiềm Trung, tôi vẫn để Đoàn Nguyệt Dung cải trang thành người phụ nữ mù bệnh tật như trước, cõng theo Tích Nhan đi trên đường cái. Lúc này tôi mới biết, lời của Trương Đức Mậu không hề sai, Nam Chiếu vương đã phái quân dẹp yên Bá châu, Dự Cương vương dẫn theo bộ hạ là Mông Chiếu trốn tới chốn Kiềm Trung rừng thiêng nước độc, không rõ tung tích.
Trên đường cái ở đây, đâu đâu cũng dán bố cáo bắt được Đoàn Nguyệt Dung thưởng năm nghìn lượng vàng, còn nhiều hơn bốn nghìn lượng so với ở Ba Thục. Tôi không dám tìm chỗ ngủ trọ, nhưng cũng may Kiềm Trung nhiều rừng núi hơn Ba Thục. Tôi bèn kéo Đoàn Nguyệt Dung trốn vào rừng. Đêm xuống, y tháo băng vải xuống, nét mặt thảm đạm, cũng có chút mùi vị của anh hùng mạt lộ
(*).
Tôi ôm Tịch Nhan, có chút lúng túng không biết làm sao. Hiện nay, người trong thiên hạ đều nói tôi đã đầu hàng Đoàn Nguyệt Dung, mà các thế lực ở Nguyên gia lại rất phong phú, bạn, địch khó phân, khiến tôi không thể quay về khôi phục danh dự. Tôi nên làm gì bây giờ?
Cũng may Tịch Nhan đã cai sữa, bình thường tôi vẫn đút cho Tịch Nhan một ít nước cơm sống qua ngày, nhưng không hiểu sao đêm nay Tịch Nhan lại không vui, cái đầu cứ ngọ nguậy mãi, nhất quyết không chịu ăn. Tôi dỗ dành thế nào cũng vô dụng, con bé bật khóc oe oe. Đoàn Nguyệt Dung bực mình nắm chặt lấy Thù Tình: “Cô bảo con nhóc thối kia đừng kêu nữa, nếu không ta dùng một đao kết thúc nó.”
Tôi ôm lấy Tịch Nhan, không ngừng vỗ nhẹ vào lưng nó, trong lòng cũng nóng như lửa đốt, dịu giọng dỗ dành: “Đừng khóc nữa Tịch Nhan, giờ chúng ta đang phải chạy trốn đấy, thực sự không có gì ngon cho con ăn.”
Đoàn Nguyệt Dung xông tới túm lấy Tịch Nhan, kéo lại gần gương mặt mang vẻ dữ tợn của y: “Con nhóc thối, còn khóc nữa là ta giết ngươi.”
Tịch Nhan vung tay lên theo phản xạ, không khéo lại đập vào mắt trái bị băng lại suốt một ngày, nước mắt lập tức ứa ra. Y hét “á” một tiếng, nhảy vụt sang bên cạnh, vừa bụm mắt trái đang rơi lệ vừa giận dữ nói: “Mau giết con nhóc thối này đi cho ta.”
Bên tai tôi tràn ngập tiếng khóc trẻ con cùng tiếng chửi rủa không ngừng bằng tiếng Vân Nam của Đoàn Nguyệt Dung, trong lòng vô cùng buồn bực khó chịu, nhớ lại những lãng mạn dịu dàng từng có ở vườn anh đào, chỉ cảm thấy tương lai mờ mịt, mất hết cả can đảm. Tôi ôm lấy Tịch Nhan, nghẹn ngào nói: “Vậy ngươi cũng giết ta luôn đi, dù sao ta cũng là có nước, có nhà mà không thể về, cái gì cũng chẳng có. Cho dù ngươi tìm được phụ vương ngươi, ta cũng không thể được trả lại trong sạch, khó thoát khỏi cái khổ lênh đênh này.”
Đúng lúc đó Tịch Nhan bỗng ngừng khóc. Tôi cúi đầu thì thấy bàn tay nhỏ bé của nó đang sờ loạn trước ngực, như tìm kiếm gì đó. Tôi rơi nước mắt, bật cười bất đắc dĩ: “Tịch Nhan, con đang tìm cái gì đó, Hoa Mộc Cẩn ta còn có thứ gì có thể cho con đây?”
Đột nhiên con bé kéo áo tôi ra, theo bản năng mò lấy đầu ngực rồi cắn xuống. Tôi ngẩn cả người, Tịch Nhan bình tĩnh mút vào rồi nhắm mắt lại, có vẻ rất mỹ mãn mà chìm vào mộng đẹp. Tôi quay đầu lại thì thấy Đoàn Nguyệt Dung đang trợn to mắt, một bên mắt thì ửng đỏ, một bên vẫn còn chảy nước mắt, đang nhìn không chớp vào trước ngực tôi, ánh mặt sâu xa khó dò.
Tôi đỏ bừng cả mặt, xoay ngay người lại: “Nhìn cái gì?”
Đêm hôm đó, tôi ôm Tịch Nhan ngủ cách Đoàn Nguyệt Dung một khoảng thật xa. Lúc nửa đêm, tôi mơ màng tỉnh lại mới phát hiện tôi và Tịch Nhan đang nằm trong vòng ôm ấm áp của Đoàn Nguyệt Dung. Tịch Nhan nằm giữa bọn tôi đang ngủ say sưa. Cũng chẳng biết từ lúc nào y đã len lén chạy tới ôm chúng tôi ngủ cùng một chỗ.
Y mở to đôi mắt sáng rực, tôi chớp mắt nhìn y, y lại ôm cả tôi và Tịch Nhan chặt thêm. Tôi chợt kinh hãi, cứ tưởng y định làm gì, đang định nhắc nhở là trên người tôi vẫn còn độc Đời đời không xa. Vậy nhưng Đoàn Nguyệt Dung chỉ ôm
tôi và Tịch Nhan không buông, khẽ thở dài bên tai tôi suốt một đêm.
~*~
(*) Anh hùng mạt lộ: người có tài năng, chí lớn nhưng gặp phải tình huống khó khăn, quẫn bách đành phải bất lực.