Mộc Hề Bạch - Lãnh Tĩnh Lãnh Tĩnh Liễu

Chương 47



“A! Làm gì vậy…” Quân Mộc Hề cảm giác thân thể đột nhiên bị nhấc lên, cậu giật mình, nhanh chóng một tay nâng bụng, một tay ôm cổ người đàn ông.

“Không sao, lát nữa bái đường phu quân bế em.”

“Ưm…” Quân Mộc Hề xấu hổ dụi đầu vào ngực hắn, tưởng tượng đến bên ngoài có vô số con mắt đang nhìn hai người họ, cậu liền thẹn thùng không chịu được.

“Nhất bái thiên địa ~”

“Nhị bái cao đường ~”

“Phu thê đối bái ~”

Khi tiếng phu thê đối bái vang lên, Quân Mộc Hề vô thức hướng về phía trước ngẩng đầu, vừa lúc chạm vào trán người đàn ông, phu thê đối bái liền hoàn thành.

“Đưa vào động phòng ~”

Sau đó cậu được người đàn ông bế vào phòng tân hôn của họ, dịu dàng đặt lên trên giường lớn mềm mại.

“Bảo bối, ta đi xã giao bên ngoài, em đói bụng thì tự ăn trước nhé.” Mộ Bạch cách khăn voan hôn nhẹ lên trán thanh niên, sau đó ra ngoài cảm ơn khách khứa.

Quân Mộc Hề đợi gần hai canh giờ, trong lúc đó còn lén xốc khăn voan ăn chút đồ uống chút nước, mơ màng suýt nữa ngủ gật. Trong lúc mang thai, cậu rất dễ mệt mỏi, có thể kiên trì đến bây giờ xem như đã là kỳ tích.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng mở ra, Quân Mộc Hề lập tức cảm nhận được khăn voan bị người xốc lên, gương mặt vừa lạnh lùng vừa dịu dàng của Mộ Bạch xuất hiện trước mắt khiến cậu đột nhiên tỉnh ngủ.

“Phu nhân, em thật đẹp.”

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông như si mê nhìn cậu, đôi tay nâng mặt cậu, còn hôn nhẹ lên chóp mũi.

Quân Mộc Hề vừa định nói gì, nhưng mũi nhỏ ngửi ngửi, rồi cậu thấy trên người hắn nồng mùi rượu. Chuyện này thực sự khiến cậu ngạc nhiên, vì số lần người đàn ông uống rượu có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa hắn còn có vẻ đã say rồi, hiển nhiên là chuyện càng không thể tưởng tượng.

“Ưm… bảo bối nhi… phu nhân… ta rất muốn em…” Người đàn ông cọ cọ đầu lên ngực cậu, mũi ngửi ngửi phần cổ, thật giống như một chú chó lớn, lại còn là chó dữ nữa.

Dáng vẻ này của Mộ Bạch khiến Quân Mộc Hề thấy thật mới mẻ, vừa định trêu chọc hắn, liền cảm giác trước ngực chợt lạnh, ngón tay người đàn ông đã cởi nút áo trước ngực. Vì mang thai nên cậu chỉ mặc áo ngoài của hỉ phục rườm rà, bên trong không mặc gì cả.

“Thơm quá…” Người đàn ông ngửi ngửi đôi vú đã phồng lên rất to của cậu. Vì phải chuẩn bị nghi thức nên từ hôm qua, hai người không được gặp mặt, cậu vẫn luôn bị căng sữa, cực kỳ khó chịu nhưng lại không làm gì được.

“Ưm… a… phu quân… đừng ngửi… chàng mút đi… ha…”

Vì động tình nên sữa càng tràn ra, màu trắng ngà nhuộm dần lên đầu vú đỏ tươi, nhìn có vẻ càng thêm sắc tình.

Người đàn ông nheo mắt, dường như đang nhìn kỹ cái gì, lát sau liền ngậm một đầu vú, lại nhìn thoáng qua một bên khác, sau đó nhanh chóng dùng hai ngón tay nắm đầu vú đang không ngừng chảy sữa.

“Ưm a! Đau… chàng làm gì thế… buông ra… ha a… đau quá…” Một bên bị người đàn ông lấp kín lỗ sữa, cảm giác sưng to mà không được phóng thích, mà bên kia lại bị người đàn ông hung hăng liếm mút, hai loại kích thích tương phản này khiến đầu óc Quân Mộc Hề choáng váng.

“Không cần, đều là của ta.” Mộ Bạch lúc này lại giống như một đứa nhỏ đang bảo vệ món đồ chơi của mình, không muốn lãng phí một chút sữa nào cả.

“Ưm ưm… a a a! Đừng hút mạnh như thế… ưm a… sướng quá…” Cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên làm thân thể mẫn cảm của Quân Mộc Hề phản ứng kịch liệt, mới chỉ bị hút sữa như vậy mà phía dưới đã không nhịn nổi cao trào.

Sữa cùng dâm thủy khiến hỉ phục dưới thân ướt đẫm, hai đùi tuyết trắng thon dài của Quân Mộc Hề mở đến cực hạn, phần bụng tròn trịa cũng bị dính vài giọt sữa trắng ngà.

Cuối cùng Mộ Bạch cũng mút hết sữa ở một bên vú, lúc này mới cực kỳ tiếc nuối nhả đầu vú ra, lại bắt đầu chiến đấu ở vú bên kia.

“Ưm a… ưnnn… sướng quá…” Đầu vú bị ngón tay nắm chặt cuối cùng cũng được phóng thích, Quân Mộc Hề sung sướng ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa cũng khẽ nheo lại.

Hạ thân bị người đàn ông dùng ngón tay nhẹ nhàng khuếch trương, khi Quân Mộc Hề còn đang đắm chìm trong khoái cảm vì được chơi vú, lỗ nhỏ đột nhiên không kịp phòng ngừa bị thứ lửa nóng thô dài cắm vào, cậu lập tức sướng điên người, bụng cũng khẽ lung lay.



“Ưm a! Đừng nhanh như thế… cẩn thận… ha a… con…”

“Bảo bối nhi, ta không nhịn được…”

Người đàn ông đã say dường như càng thêm không kiêng nể gì như ngày thường, lý trí lẫn khả năng tự chủ cường đại đã yếu đi rất nhiều, tốc độ đâm vào càng mạnh hơn bình thường, nhưng cũng mới chỉ đâm vào hai phần ba dương vật.

“Bảo bối, dùng tay cầm.” Người đàn ông cầm tay cậu đặt lên gốc rễ của mình, xúc cảm trơn trượt nóng bỏng khiến Quân Mộc Hề run rẩy, nhưng vẫn ngoan ngoãn nắm lấy, còn nhẹ nhàng xoa nắn.

“Ưm ha… ưmm, chậm một chút…”

Tốc độ thọc vào rút ra cực nhanh làm cậu vừa đau vừa sướng, thân thể sướng mà tay lại đau, tay đã bị tốc độ dương vật kịch liệt thọc vào rút ra đến đỏ lên.

Người đàn ông bởi nghĩ đến bụng cậu nên không làm quá mức, khi Quân Mộc Hề bị đ* tới gần như sắp ngất, người đàn ông mới dùng miệng mớm rượu mừng cho cậu, xem như hoàn thành nghi thức động phòng uống rượu giao bôi.

Cẩn thận lau sạch thân thể cho thanh niên, lúc này Mộ Bạch mới xoa xoa huyệt Thái Dương có hơi đau nhức. Đã rất lâu hắn không uống say, lâu tới mức chính hắn cũng không nhớ rõ, hôm nay hắn rất vui, không khỏi uống nhiều thêm mấy ly.

Quả nhiên người ta đúng là chỉ muốn say mới có thể say. Mộ Bạch cong khoé môi, ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ tinh xảo mỏi mệt của thanh niên, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu, lúc này mới nằm xuống bên cạnh.

Đúng, bé cưng thực sự chỉ thuộc về một mình hắn.

Phu nhân đời đời kiếp kiếp của hắn.

———————————————–

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu đến hai người trên người. Mộ Bạch để trần thân trên, một bàn tay nâng đầu, nghiêng người nhìn chăm chú mỹ nhân đang ngủ say trong ngực mình.

Lông mi mảnh dài nhẹ nhàng run rẩy, ngón tay Mộ Bạch chạm chạm vào đôi môi hồng nộn của thanh niên, biết cậu sắp tỉnh rồi.

“Ưm… mấy giờ rồi…”

“Đã giờ Mẹo.” Mộ Bạch sửa sửa tóc cho cậu, dịu dàng đáp.

“Giờ Mẹo? Sớm quá… để em ngủ tiếp một lát…” Quân Mộc Hề mơ màng xoa xoa mắt, dụi dụi đầu vào ngực người đàn ông, muốn ngủ tiếp một lát.

“Bảo bối nhi nên dậy thôi, phu quân đưa em đến một nơi rất vui.”

“Ưm… hả? Muốn em đi bái kiến phụ thân sao, không cần đi sớm vậy chứ…” Quân Mộc Hề vẫn đang ngái ngủ, căn bản không nghe rõ người đàn ông nói cái gì, chỉ nghe thấy ba chữ đưa em đến.

“Bái kiến nhạc phụ đại nhân thì chờ ngày mai cũng được, ta đã nói chuyện với nhạc phụ đại nhân rồi, hôm nay phu quân muốn đưa em đến nơi khác. Ngoan, mau dậy nào.”

Quân Mộc Hề mơ màng bị người đàn ông bế lên, rửa mặt mặc quần áo đều do hắn tự mình làm cho cậu, đến tận lúc chuẩn bị đi, cậu mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Đi đâu mà vội như vậy, còn phải dùng khinh công?” Cậu nhìn người đàn ông ôm mình vào ngực, tư thế muốn dùng khinh công.

“Ừm, như vậy sẽ nhanh hơn chút, ôm chặt lấy ta.” Mộ Bạch dùng chăn bọc kín cho cậu, lúc này mới dùng khinh công xuất phát.

Quân Mộc Hề chôn trong ngực Mộ Bạch, chỉ cảm thấy tiếng gió vù vù bên tai, đại khái qua hơn một canh giờ, cậu mới cảm giác được tốc độ của Mộ Bạch bắt đầu giảm đi.

“Bảo bối, chúng ta tới rồi, em nhắm mắt lại trước đã.” Giọng nói trầm thấp dịu dàng của người đàn ông vang lên bên tai, Quân Mộc Hề ngoan ngoãn nhắm mắt lại, trong lòng lại tò mò muốn chết.

Cậu được bế một hồi, lại được bế lên một con dốc, lúc này mới được cho phép mở mắt ra.

“Được rồi, em mở mắt ra đi.”

Quân Mộc Hề chậm rãi mở mắt ra, chờ khi cậu thấy rõ cảnh tượng trước mắt, lập tức kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng.

“Này… đây là… ánh sáng cực Bắc ư?! Đẹp  quá…”



Mộ Bạch nửa ôm cậu vào ngực, lúc này hai người đang đứng trên một đỉnh núi. Tuy hắn không biết ánh sáng cực Bắc mà cậu nói là gì, có lẽ là tên gọi ở thế giới trước kia của cậu.

Hai mắt Quân Mộc Hề sáng lên, ngẩng đầu nhìn không trung, đó là từng luồng ánh sáng lộng lẫy tráng lệ, thiên biến vạn hóa, chúng xẹt qua bầu trời đêm, biến mất nơi chân trời mênh mang bát ngát. Thần bí lại mộng ảo. Cậu si mê ngắm nhìn, thứ chỉ xuất hiện trong sách hoặc ti vi mà giờ lại chân thật xuất hiện trước mắt, luôn khiến người ta có cảm giác không thực.

Nhưng Quân Mộc Hề lại nhìn nhìn người đàn ông đang khẽ mỉm cười bên cạnh, rồi không khỏi cong cong khóe miệng. Còn có chuyện gì có thể không thực tế bằng chuyện gặp được người đàn ông này chứ.

“Nơi này là… giờ đã là buổi sáng, sao ở đây lại là đêm khuya?”

Mộ Bạch ngẩng đầu nhìn nhìn, dường như đang hồi tưởng, “Nơi này ban đầu là nơi ma vật yêu thích nhất, nhưng có một ngày, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện ánh sáng mộng ảo thần bí màu sắc rực rỡ này, bên trong ẩn chứa năng lượng làm các loài ma vật cực kỳ sợ hãi nên chúng đã bỏ chạy hết. Lại bởi vì nơi này cực kỳ hẻo lánh, sau đó liền biến thành một nơi không ai biết đến nữa.”

“Không ai biết? Vậy sao… chàng lại biết?”

Người đàn ông nghe cậu hỏi, ánh mắt lóe lóe, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, khuôn mặt anh tuấn giữa cực quang lộng lẫy càng khiến người ta không rời được mắt.

“Bí mật.”

Quân Mộc Hề vốn đang tập trung tinh thần chờ hắn trả lời, cuối cùng lại nhận được có hai chữ liền tức giận hừ một tiếng, em không thèm nghe đâu.

Mộ Bạch trấn an hôn lên miệng nhỏ đang dẩu lên, chỉ nói “Ngoan, về sau em sẽ biết.”

Hắn nhìn cực quang nhiều màu trong không trung, trong đầu đột nhiên nhớ tới những tháng ngày bị mấy kẻ đuổi giết đến tận đây, thân mang trọng thương. Khi đó hắn còn quá yếu ớt, lưng đeo huyết hải thâm thù. Tình cờ chạy trốn tới nơi đây, vì năng lượng trong cực quang khởi động thân thể thái dương nên hắn mới thoát chết dù đang trọng thương.

Nơi này, cũng coi như là nơi hắn được sinh ra một lần nữa.

Đang lúc hắn chìm trong hồi ức, âm thanh trong trẻo của thanh niên bên cạnh chợt đánh thức hắn, “Mộ Bạch, chàng có biết vì sao em lại tên là Quân Mộc Hề không? Ở thế giới mà em thực sự ra đời ấy.”

“Hửm? Vì sao?” Hắn nghiêng người ôm sát thanh niên vào lòng hơn, nơi này gió lớn, càng lúc càng lạnh.

Quân Mộc Hề dựa đầu lên vai người đàn ông, cười khẽ một tiếng, “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.” (Núi có cây xanh cây có cành, lòng ta có người người hay chăng.)

“Chàng có hiểu không?”

Nhưng không đợi người đàn ông trả lời, thanh niên đã quay đầu đi, trong mắt như có ánh nước, “Nhưng, cũng may.” May mà em đã tới thế giới này, may mà em mang thân thể thái âm, may mà em đã gặp chàng, thật may…

“Mộ Bạch, em yêu chàng.”

Ánh mắt Mộ Bạch sáng quắc nhìn thanh niên mà hắn yêu đến tận xương tuỷ trước mặt, trái tim như bị ngâm trong rượu mạnh, vừa choáng váng vừa say sưa. Tất cả những hồi ức thống khổ của hắn giờ phút này như đột nhiên biến mất. Đúng, ánh sáng của hắn ở đây, những thứ u tối kia có là gì.

Gió nhẹ thổi quá bên tai, cuốn lên một lọn tóc khiến tầm mắt mơ hồ. Quân Mộc Hề sờ sờ bụng, muốn nghiêng đầu nhìn xem vì sao người bên cạnh bỗng im lặng, lại nghe thấy bên tai chậm rãi truyền đến âm thanh có hơi mờ ảo của người đàn ông, tựa như xa xăm rồi dần dần trở nên rõ ràng, dịu dàng mà lại chân thành tha thiết.

“Tim ta cũng có em.”

Mộ Bạch hôn môi thanh niên, vừa dịu dàng vừa bá đạo, như đang công khai biểu thị tình yêu chân thành nồng nàn của bản thân với cậu.

Hai người nhiệt liệt ôm hôn dưới cực quang, dường như đất trời đều đang chứng kiến tình yêu nồng nàn lại dài lâu của họ.

Hôn xong, Mộ Bạch cởi áo ngoài khoác lên cho Quân Mộc Hề, ngăn lại những cơn gió lạnh lẽo, nhẹ nhàng bế cậu lên.

“Phu nhân, chúng ta về nhà đi.”

Quân Mộc Hề ôm cổ hắn, vẻ mặt tươi cười.

“Vâng.”

HẾT


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.