Mộc Miên

Chương 10-8



Tất thảy khách mời đều chăm chú dõi theo cặp uyên ương xứng đôi vừa lứa ở phía trên, có người còn không kìm được mắt hoen đỏ. Ở góc phía xa, My nhìn đồng hồ, đếm nhịp, đối với những gì đang diễn ra cô chỉ cảm thấy gai mắt. Mi mắt My khẽ chớp. Đến rồi.

Một người phụ nữ ăn mặc lù xù ùa vào nhanh như cơn lốc, vừa đi vừa hét lớn “Đồ cướp chồng!”

Người phụ nữ đó như thể bị điên ra sức túm lấy Miên nhưng cô đã được anh ôm chặt bảo vệ, chị ta liền vừa giãy vừa quằn vừa gào khóc hét lớn.

Cả hội trường hỗn loạn. Bảo vệ được gọi vào kéo người phụ nữ kia ra. Chị ta vẫn ra sức chống cự, không ngừng mắng Miên là đồ cướp chồng, trong lúc xô xát từ bên túi người phụ nữ rơi ra một tập ảnh.

Mẹ Miên cố gắng trấn áp cảm giác hoảng loạn, thu dọn những bức ảnh vừa rơi ra với tốc độ nhanh nhất có thể, mặc mọi điều tiếng của những người xung quanh.

Miên lặng đi, cả người cô mềm nhũn trong tay anh. Quân ôm lấy cô, trên trán một tầng mồ hôi đổ xuống, bàn tay anh vô thức nắm chặt.

Người phụ nữ kia đã bị lôi ra rồi nhưng hội trường thì không thể yên ắng như cũ. Bố anh khoát tay rời đi. Mẹ để lại cho anh ánh mắt thất vọng rồi cũng đi khỏi. Mọi người lục đục kéo nhau ra về.

Cô gái trong lòng anh thì đã hoàn toàn bị đánh gục. Quân không rõ mình có thể làm gì nữa, chỉ biết ôm lấy Miên, thật chặt, thật chặt.

“Bố ơi bố!” – Tiếng em Miên vang lên thất thanh.

Quân vội vã buông Miên ra, tay vừa bấm điện thoại gọi bệnh viện vừa cõng ông lên vai chạy nhanh ra ngoài. Cả gia đình Miên đuổi theo sau.

Hội trường hôn lễ có lẽ sẽ ồn ào, có lẽ sẽ vui vẻ, có lẽ là hạnh phúc nhưng giờ lặng ngắt như tờ. My bình tĩnh bước ra khỏi vị trí khách mời. Cô hít một hơi sâu, khuôn mắt sáng ngời như vừa được bừng tỉnh, khóe môi cong lên kiêu sa mà lạnh lẽo “Đây là kết cục cô lựa chọn, đừng vội nhầm tưởng mình là nữ chính. Nữ chính không có tiềm lực thì đất diễn cũng chỉ như khách mời mà thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.