Mộc Ngọc Thành Ước

Chương 10



Mưa rơi lách tách bên ngoài nhà thủy tạ, gió lạnh thổi qua hành lang, đất trời một màu trắng xóa.

Xa rời hồng trần, ngoài vòng tranh đua, đứng trên Thanh Nghiên Đài nhìn ngắm triều sinh.

Lão giả áo xám khoanh chân mà ngồi, trên chiếc kỷ trà có một cái bếp lò nhỏ, trà mới vừa sôi.

Có một đứa bé trai vội vàng chạy vào, tiếng bước chân rối loạn, phá tan sự yên tĩnh trong phòng, “Tiên sinh, Công tử đã trở về!”

Lão giả có phần ngạc nhiên hỏi: “Vì sao ngươi kích động như vậy?”

Cậu bé kia chần chờ một chút, mới ấp úng nói: “Việc này…tiên sinh, Công tử rất khác thường…” Lời còn chưa dứt, Công tử mặc bạch y đã xuất hiện trước cửa.

Tầm mắt lão giả rơi xuống đùi hắn, chân của hắn thế nhưng đã khỏi, nói như vậy… Thế là ông ta phất tay ra hiệu cho cậu bé kia lui ra, sau đó mỉm cười nói: “Con về đúng lúc lắm. Bình Thiết Vũ Quan Âm này vừa mới sôi thôi, ngồi đi.”

Công tử đứng trước cửa rất lâu, một đôi mắt ban đầu lóe sáng bức người, sau đó chậm rãi chuyển sang bình thản, lúc này mới đi tới, khoanh chân ngồi xuống trước mặt ông ta.

Lão giả vươn tay châm trà, dòng nước trong suốt chảy ra từ miệng bình, chảy xuống chiếc cốc trắng bóng, sóng nước mênh mông phản chiếu gương mặt thanh quý cao nhã của Công tử.

“Ta nhớ được năm đó khi ta thành tài xuống núi, lúc ta cáo biệt với sư phụ thì người đã nói với ta một câu.” Lão giả đem trà đẩy tới trước mặt Công tử, chậm rãi nói: “Sư phụ nói: ‘Một bước này con chạm đất, hồng trần như vậy, đừng quay đầu lại. Bởi vì, cho dù có quay đầu trở lại thì cũng không còn là lúc trước nữa.’ Một câu nói này ta đã phí rất lâu để suy nghĩ, đến tột cùng có nghĩa là gì. Sau đó, khi ta trải qua một vài chuyện, khi nhớ lại thì rốt cục cũng hiểu được khổ tâm của sư phụ.”

Công tử lẳng lặng ngồi, không nói một lời.

Lão giả khẽ mỉm cười nói tiếp: “Năm đó con rời Thanh Nghiên đài, ta không nói câu này với con, là bởi vì cảm thấy không cần thiết. Hiện tại, ta tặng nó cho con, hy vọng con có thể lĩnh ngộ.”

Công tử vẫn rũ mắt xuống, không có biểu tình gì cả.

Lão giả nhìn chén trà trước mặt chàng, bảo: “Sắp nguội rồi, mau uống đi.”

Công tử dùng một loại tốc độ rất chậm vươn tay cầm lấy chén trà, lại dùng tốc độ chậm hơn đưa tới bờ môi, chàng hơi ngẩng đầu, mở miệng, mắt thấy chén trà sắp uống xuống, trên mặt lão giả lộ ra nụ cười hòa ái, thì đột nhiên ‘xoảng’ một tiếng, chàng ném chén trà xuống mặt đất, ngọc sứ vỡ vụn, nước trà lênh láng, trong căn phòng lặng im như tờ. Chỉ có tiếng mưa không ngừng nện xuống mặt đất, như dần dần nặng hạt hơn.

Lão giả nhìn chàng chằm chằm một hồi lâu, mới thở dài, lại rót chén trà khác, “Chén đó nguội rồi, không uống cũng được. Dùng chén khác…”

Công tử ngẩng đầu cắt ngang lời ông ta: “Lão sư!”

“Uống trà.” Lão giả đè thấp giọng.

Nhưng mà Công tử không thèm để ý, ánh mắt lóe lên những tia sáng cực mạnh, khiến cả người chàng nhìn như tràn đầy năng lượng, không nho nhã yếu đuối như lúc trước.

“Lão sư!” Chàng vội vã hỏi, “n Tang là ai?”

Vẻ mặt lão giả hiện lên vẻ không vui, “Người thông minh không nên hỏi vấn đề này.”

“Xin người hãy nói cho con biết!”

Công tử đứng dậy, nửa người đã vươn qua chiếc bàn nhỏ, hơi nước sôi trào từ chiếc bình bốc lên lồng ngực chàng, nhưng chàng lại như không hề phát hiện, vẫn không chớp mắt nhìn lão giả.

Lão giả cúi đầu, đôi tay bên người siết chặt lại, sau đó dùng một ngữ khí rất bi ai nói: “Vô Ngân, biết đối với con không có lợi. Nghe lời ta nói, đừng nghĩ đến hắn nữa.”

Trong mắt công tử hiện lên mâu thuẫn, nhưng rất nhanh lại bị sự kiên nghị thay thế, “Con có quyền biết con là ai.”

“Con là Thủy Vô Ngân, là đại công tử, chủ nhân tương lai của Thanh Nghiên đài, là lãnh tụ chính đạo giang hồ.”

“Nhưng con cũng là n Tang, một người có thân thế bí mật, sống trong bóng tối, đúng hay không?” Một câu đúng hay không cuối cùng kia, rất hùng hồn. Nhất thời, giọng của chàng như vang vọng cả căn phòng –

Đúng hay không? Đúng hay không? Đúng hay không?

Lão giả thở dài thật sâu. Thôi được, cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến, tránh thế nào cũng không được. Giấu hắn nhất thời, chứ không thể được giấu hắn cả đời, “n Tang cũng không phải là n Tang.”

Công tử sửng sốt.

“Tên lúc sinh của hắn là Dực Lưu, là con thứ mười của đương kim hoàng đế.”

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sét đánh, mây đen cuồn cuộn, đất trời một mảnh rét buốt, mưa vẫn cứ to như trút nước.

Công tử trăm triệu vẫn không ngờ được mình lại có một thân phận như vậy, không khỏi lảo đảo lui về phía sau một bước.

“Mẹ hắn khi trước là n Quý phi được Hoàng thượng vô cùng sủng ái vô cùng, một nhà n thị, bởi vậy cũng nhận được hoàng ân, thăng tiến rất nhanh. Nhưng mà, khi ngươi sắp ra đời, chợt có mật báo tố cáo n gia có lòng mưu phản, lúc ấy Dương quốc cữu suốt đem dẫn binh truy xét, lại thật sự tìm thấy long bào dưới giường ông ngoại hắn. Có người vội vàng thông báo cho n phi, nàng bị kinh sợ, nên dẫn đến con bị sinh non. Nàng biết khó lòng thoát khỏi cái chết, liền mang con phó thác cho thái giám tâm phúc đưa ra khỏi hoàng cung, bản thân lấy cái chết tạ tội. Đêm đó, Đằng Lan điện cháy lớn, cháy cả hai canh giờ, dốc sức thế nào cũng dập không được, thị vệ trong cung bận cứu hỏa, đứa bé ấy mới may mắn đào thoát được.”

Lại là một đạo sét đánh, tầng tầng lớp lớp xẹt qua, mà Công tử cũng cảm thấy đầu mình như bị tia sét kia bổ trúng, rất nhiều ký ức trào đến, nhanh đến nỗi chàng chẳng kịp tiếp nhận từng cái một.

“Tất cả dư đảng n gia, đều bị giết chết trong ba tháng, chỉ có đứa bé ấy, không biết tung tích ở đâu. Mười sáu năm sau, lại có một tổ chức sát thủ thần bí nổi lên, không chỉ hành động trong giang hồ, lại còn gióng trống tạo phản, mưu nghịch thiên hạ. Thủ lĩnh đại ca của tổ chức ấy, chính là đứa bé năm đó, tự lấy tên là, n Tang.” Lão giả nói đến đây, liền dừng lại nhìn Công tử. Công tử ôm lấy đầu, cả người run rẩy kịch liệt, thân thể vừa nóng vừa lạnh, giống như đang bị giày vò trong nước và lửa.

“Ta đã từng nói, người thông minh sẽ không hỏi đến vấn đề đó, bởi vì, nhớ lại đối với con sẽ chẳng có bất kỳ lợi ích gì cả.”

Công tử vươn tay vịn chặt vào tường, cật lực khiến bản thân trấn tĩnh lại, nhưng mà tứ chi giống như không còn thuộc về chàng nữa, run rẩy, thế nào cũng không dừng lại được.

Thấy chàng thống khổ như vậy, bi ai trong mắt lão giả lại nhiều thêm mấy phần, ông khẽ nói: “Vô Ngân, ta con sáu năm tình thầy trò, vi sư sẽ không hại con, vì sao con lại không chịu tin ta?”

Công tử bỗng nhiên bò qua, bắt lấy tay ông, hô: “Lão sư…lão sư…”

Ông là sư phụ của chàng, là người thân nhất trong sáu năm nay của chàng, dạy chàng tuân thủ lễ nghi minh đức, dạy chàng bày mưu nghĩ kế, dạy chàng tất cả tất cả, sớm đã thân hơn cả cha con ruột. Nhưng –

Ông cũng giấu chàng sáu năm nay! Ông thao túng cuộc đời chàng, thay đổi tính tình chàng, không cho chàng nhớ lại bản thân mình!

“Lão sư, vì sao?!” Công tử lạc giọng hỏi, “Vì sao nhất định phải làm như vậy?”

Lão giả gằn từng chữ: “Bởi vì, ta không nỡ để con chết.”

Đúng vậy, ông không nỡ. Đứa trẻ này là mỹ ngọc lương tài trăm năm khó gặp, ông không nỡ để hắn bị hủy đi như vậy, rơi vào kết cục như vậy. Ông cho hắn cuộc sống mới và khởi đầu mới. Nhưng, trời không nguyện ý người, cái gì nên xảy đến, cũng đã xảy đến, cái gì từng xảy ra, vĩnh viễn không thể lau đi.

Ông chậm rãi xoa lưng Công tử, giống như đang an ủi một loài vật bị thương, tràn ngập từ bi.

Công tử ngẩng đầu lên. Một đôi mắt tối đen, chứa đựng tất cả nỗi lòng muốn nói, không muốn nói, có thể nói, và cả không thể nói ra.

“Nghe ta nói, Vô Ngân, sự tình không tuyệt vọng đến vậy, con vẫn còn có thể lựa chọn.” Lão giả nhẹ nhàng nói, “Con vẫn còn có thể lựa chọn một lần nữa. Làm Thủy Vô Ngân, hay là làm n Tang, lần này, là do chính con quyết định.”

Công tử chấn động.

Lão giả lại nói: “Lần trước ta dùng Niết Bàn thần công, trong lúc ma tính phát tác trong cơ thể con thì thành công tẩy đi ký ức của con, sau đó cho con một ký ức, thân phận mới. Mà bây giờ, nội lực của ta đã mất, không thể thực hiện lần nữa. Cho nên, lần này, phải dựa vào chính con. Nếu con đồng ý làm Vô Ngân, con phải đồng ý với ta, để cho Dực Lưu hoặc n Tang hoàn toàn chết đi. Con là người nối nghiệp của Thanh Nghiên đài, là hôn phu của Cố Minh Yên, là Công tử mà mỗi người trên giang hồ đều ngưỡng mộ, sau này làm mọi chuyện con đều phải nghĩ cho võ lâm, phải làm cho đúng lý lẽ, con tồn tại chính là để bảo vệ chính nghĩa, xây dựng thái bình thịnh thế.”

Công tử bỗng nhiên mở miệng: “Nếu như con chọn n Tang thì sao?”

Lần này đến phiên lão giả run lên, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Như vậy kể từ hôm nay khi con bước ra khỏi cánh cửa này, tình thầy trò của chúng ta liền một đao chặt đứt, từ nay con đi cầu độc mộc của mình, không còn liên quan đến ta nữa. Nếu như con còn nảy sinh lòng tạo phản giết người, Thanh Nghiên đài tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!”

Mưa rơi càng lớn, gió thổi ngoài cửa sổ, nước đọng khắp nơi, mà hương trà xông vào mũi, giờ phút này cũng trở nên ủ dột hơn rất nhiều.

Một bên là huyết hải thâm cừu, một bên là sáu năm sư ân; một bên từng là tri kỷ, một bên là giai nhân sắp cưới…Mà chàng vốn dĩ cũng không phải là n Tang thật sự.

Nếu như là n Tang, có lẽ sẽ là một chưởng lên tường, sau đó vẻ mặt khinh thường rời đi? Cái gì mà chính nghĩa hòa bình, tất cả đều là chó m*! Nhưng năm trong năm này, chàng đã được thay da đổi thịt, nhân nghĩa đạo đức cứ như mầm mống, đã cắm sâu trong lòng chàng, không thể vứt bỏ mà không để ý đến được.

Công tử ngồi trên mặt đất, để mặc nước mưa làm ướt nhẹp lưng mình, trong mắt tràn đầy mờ mịt.

Biểu tình trên mặt lão giả chợt trở nên nhu hòa, ông đi tới nâng chàng dậy nói: “Vô Ngân, có những chuyện đã qua, thì trở về không được. Khi con đã có một cuộc sống mới, vì sao lại không để cho chuyện cũ, cứ như nước chảy không lưu dấu[29] đi?”

[29] thủy quá vô ngân = nước chảy không lưu dấu: thì ra HV lão nhân đặt cho T cái tên là TVN với ý nghĩa như vậy.

Công tử thấp giọng nói: “Lão sư…” Chàng ngừng một chút: “Thật xin lỗi, lão sư, con…con không thể…”

Sắc mặt lão giả nhất thời trắng bệch.

Công tử chậm rãi nói: “Con biết khổ tâm của lão sư, nhưng mà, dù sao con cũng không phải Thủy Vô Ngân chân chính, mà con cũng không là n Tang ngày xưa, nếu là n Tang ngày xưa, gặp cơ hội như vậy, nhất định sẽ đáp ứng, sau đó mượn sức giang hồ lập uy vọng, sau khi nhất thống giang hồ, sẽ phản lại triều đình, đến lúc đó, cho dù là lão sư, cũng ngăn con không được. Cho nên dù có lựa chọn lại lần nữa, cũng chỉ là đem thời gian sai lầm kéo dài ra mà thôi, không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.”

Sắc mặt lão giả lại trắng thêm mấy phần.

“Con là người ích kỷ, vô luận lão sư đã thay đổi con thế nào, về lý thuyết mà nói, con vẫn là một người ích kỷ. Người trong thiên hạ có quan hệ gì với con đâu? Từ trước giờ con vẫn không đem người ngoài đặt ở trong lòng, cho đến khi… con gặp được nàng…”

Lão giả biết chàng chỉ ai, sắc mặt chuyển từ trắng sang thất vọng.

“Từ sáu năm trước, con đã buông tha cho việc báo thù, đem quãng đời còn lại của mình và toàn bộ tâm tư tình cảm dành cả cho nàng.” Công tử đứng thẳng, nhìn về phía lão giả nói, “Mà sáu năm sau khi con gặp lại nàng, lại nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của nàng, chứng kiến thống khổ của nàng, lão sư, con thà rằng lúc trước người đừng có cứu con! Nàng chỉ là một nữ tử nhu nhược, vì sao lại muốn để một mình nàng đối mặt với bất hạnh như vậy?”

Lão giả không nói chuyện, trong ánh mắt lại thêm phần bi ai.

Công tử đi tới trước cửa, chàng vươn tay kéo cửa, bàn tay dừng trên nắm cửa rất lâu. Lão giả thở dài một tiếng, thản nhiên hỏi: “Con thật sự không suy xét lại dù chỉ là một chút thôi sao?”

“Con sẽ không lựa chọn làm n Tang, cũng sẽ không lựa chọn là Vô Ngân, con chọn làm Mộc tiên sinh.” Công tử cười, nụ cười toát lên vẻ tang thương khó nói thành lời, “Bởi vì, Mộc tiên sinh có Ngọc phu nhân.”

[Tang là gỗ, từ hôm nay trở đi, chàng gọi là Mộc tiên sinh, mà ta là Ngọc phu nhân. Mộc tiên sinh cùng Ngọc phu nhân, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, được không? ]

Công tử từ từ bước đi, bên ngoài mưa rơi, rơi lên người chàng, thân thể lạnh buốt càng làm nổi bật sự quyết liệt trong lòng.

Chàng có thể phụ cả người trong thiên hạ, nhưng duy nhất lại không thể phụ được nàng. Chàng có thể không nhớ chính mình, lại duy độc quên không được nàng.

Ngọc phu nhân…Ngọc phu nhân…

“Đây là Thải Tang Tử.” Nữ tử mặc áo bào đen đứng trong chỗ tối, lẳng lặng nói với chàng.

“Bộ châm này cũng có tên.” Nàng nói, “Gọi là Kim Lũ Khúc.”

[Nếu như có một ngày, chàng quên ta, nhưng lại gặp một nữ tử cứ thích đặt tên cho những thứ bên cạnh mình, thì sẽ nhớ đến ta sao?]

“Công tử, ngươi vui vẻ không?” Ngươi thích cuộc sống bây giờ sao?”

Nàng đột nhiên bắt lấy tay chàng, tuyệt vọng hỏi: “Nói cho ta biết, thân là người nối nghiệp của Thanh Nghiên đài, một trong ba thánh địa lớn trong võ lâm, được người đời ngưỡng mộ xưng là Công tử, có được gia thế hiển hách và hôn thê mềm mại như hoa, chàng sẽ yêu ta sao?”

[n Tang, đừng bỏ ta lại lần nữa có được không? Ta không có đường lui, ta chỉ còn mỗi chàng thôi. n Tang, ta chỉ có chàng…]

Công tử cưỡi khoái mã chạy nhanh về Phỉ Thúy sơn trang, trên mặt đã không thể rõ là nước mắt hay là nước mưa. Chàng từng nói, trừ phi chết, nếu không tuyệt đối sẽ không lại rời khỏi nàng, nhưng sau đó, vẫn hy sinh nàng để đổi lấy tánh mạng và tiền đồ của bản thân…

Vì sao lại ngốc như vậy? Vì sao? Tụy Ngọc, thà rằng lúc trước ta và nàng cùng nhau chết đi, cũng không đành lòng để nàng cô đơn chịu sáu năm dày vò như vậy!

Công tử giương giọng thét dài, tiếng hét xuyên qua màn mưa tối tăm, lên thẳng tận trời.

***

Nàng ở trong mộng, lờ mờ nghe thấy có tiếng người đang khóc.

Khóc không thành tiếng, nhưng nàng vẫn cảm giác được đau đớn đến tan nát cõi lòng, có người đang gọi tên nàng, thanh âm ấy rất quen thuộc, nàng không thể không tỉnh lại.

Cố hết sức mở to mắt ra, tầm nhìn mơ hồ, đầu giường như có bóng người, trong phút chốc nàng cứ tưởng đó là Bảo Nhi, nhưng lại lập tức phủ nhận, trên thân người này có hơi thở nàng đã quá quen thuộc.

Rốt cục dáng hình người ấy cũng chậm rãi hiển hiện, nàng nhìn gương mặt dưới ánh đèn mờ nhạt, từng là dáng dấp khắc sâu đến trăm ngàn lần trong ký ức, lại một lần xa lạ đến nỗi căn bản không thể tới gần, nhưng mà giờ khắc này, lại gần đến nỗi vươn tay lên là có thể chạm vào.

Tiền Tụy Ngọc nhìn Công tử lệ rơi đầy mặt, bỗng nhiên cười.

“Yên tâm, ta sẽ không chết.” Nàng nói.

Lại là câu nói này. Bảy năm trước, sau khi gặp phải lăng nhục không thể chịu nổi trong con ngõ sâu ấy, nàng nói -- ta sẽ không chết. Sáu năm trước, chàng một kiếm đâm thấu tim nàng, nàng cũng nói – ta sẽ không chết.

Công tử nhìn nữ tử có sinh mệnh như kỳ tích này, nửa chữ cũng không thể nói thành lời, chỉ có thể nhìn nàng, một mực nhìn, thấy sâu trong linh hồn, là máu thịt hòa một.

Tiền Tụy Ngọc thấy chàng không nói chuyện, liền cười không nổi, nàng khẽ thở dài một tiếng nói: “Làm sao đây? Mỗi lần đều để cho chàng nhìn thấy ta rơi vào mấy cảnh bết bát thế này…” Nàng còn chưa nói xong, Công tử đã ôm lấy nàng, ôm chặt vào trong lòng.

Nàng gầy như vậy, gầy đến nỗi chỉ còn lại xương cốt. Sáu năm này, rốt cuộc là làm thế nào mà nàng sống được? Công tử không dám nghĩ, bất cứ thống khổ nào xảy ra với nàng, đều như gia tăng gấp trăm lần trên người chàng, đau đến nỗi chỉ có thể run rẩy, chỉ có thể rơi lệ…

Tiền Tụy Ngọc đưa tay giúp chàng lau nước mắt, thỏa mãn thở dài một hơi: “Thật tốt, chàng đã trở về.”

“Ừ, ta đã trở về.” Công tử khàn giọng bảo, “Lần này, ta sẽ không đi nữa.”

Tiền tụy Ngọc lại lắc đầu, khẽ cười nói: “Không cần hứa hẹn, không phải ta không tin, mà là ông trời sẽ đố kỵ.”

Môi Công tử run rẩy, dường như có thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết bắt đầu từ đâu.

Tiền Tụy Ngọc nói: “Ta sợ, ta thật sự sợ…Ta lại không dám tranh với ông trời nữa… Nhưng mà ta vẫn cảm ơn ông ta, để ta sáu năm sau vẫn có thể tái kiến chàng, thấy chàng sống bình an như vậy…thật tốt…” Giọng nàng càng nói càng thấp, đợi đến khi Công tử ý thức được sự bất thường, thì phát hiện sắc mặt nàng đã chuyển sang xám tro.

“Tụy Ngọc! Tụy Ngọc!” Công tử vội gọi, ngay lúc này, cửa mở toang ra, Tiền Bảo Nhi kéo một người đi vào, phía sau là huynh muội Cố thị.

Tiền Bảo Nhi thúc giục: “Sư phụ, mau mau!”

Lão giả mặc y phục màu đen vươn tay bắt mạch cho Tiền Tụy Ngọc, sắc mặt ông trầm xuống nói: “Các ngươi ra ngoài trước đi.”

“Tụy Ngọc!” Công tử ôm chặt lấy nàng, nói gì cũng không chịu buông tay, Tiền Bảo Nhi tát chàng ‘chát’ một cái, quát: “Ngươi muốn Nhị tỷ chết thật sao? Còn không mau buông tay, để sư phụ ta chữa cho Nhị tỷ!” Nói xong cũng không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, cưỡng ép lôi Công tử ra ngoài.

Công tử bị nàng lôi ra khỏi phòng, đứng bên ngoài phòng khách, thất hồn lạc phách.

Tiền Bảo Nhi liếc mắt nhìn chàng, có phần không đành lòng nói: “Thực xin lỗi, ta không cố ý đánh ngươi…ngươi…đồ của ngươi bị ướt mưa rồi, mau về thay đi.”

Dường như Công tử không nghe thấy, tầm mắt vẫn không có tiêu cự rơi về phía xa, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Cố Minh Yên cắn môi, gọi thị tỳ mang áo choàng đến, đi tới định tự mình khoác lên cho chàng, lại thấy chàng động người một cái, né ra. Tay nàng ta nhất thời ngừng giữa không trung, vô cùng lúng túng.

Đó là ánh mắt hoàn toàn xa lạ, lạnh lùng, chết lặng, không mang theo chút tình cảm nào. Đây chính là nam nhân mà mấy hôm trước còn nói sẽ lấy nàng đó sao? Đây chính là Công tử mà nàng vẫn ái mộ đó sao? Không, chàng không phải, chàng không phải là Công tử!

Cố Minh Yên bỗng khóc ‘hu hu’ thành tiếng, ôm mặt chạy đi. Cố Vũ Thành lo lắng cho muội muội, cũng đuổi theo. Mà lúc này, Diệp Mộ Phong nghe tin cũng vội vàng chạy đến, hỏi: “Nghe nói u tiền bối đã đến?”

Tiền Bảo Nhi gật đầu. Diệp Mộ Phong nhìn bốn phía một phen, có chút kỳ quái hỏi: “Thế nào lại không thấy Già huynh đâu cả?”

“Sư phụ đến trước, Già Lạc chàng ấy đi lấy thuốc, đến muộn mấy canh giờ.”

Diệp Mộ Phong nhìn Công tử, lại phát giác sự bất thường của chàng, liền dùng ánh mắt hỏi Tiền Bảo Nhi, Tiền Bảo Nhi lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết gì cả.

Qua thời gian một chum trà, cửa phòng mở ra, Tiền Bảo Nhi là người đầu tiên nghênh đón hỏi: “Sư phụ sư phụ, Nhị tỷ con sao rồi?”

Công tử bỗng xoay người, cũng vạn phần khẩn trương nhìn u Phi.

u Phi đáp: “Còn cứu được, nhưng cần thời gian rất dài, hơn nữa…”

Công tử vội vàng hỏi: “Hơn nữa cái gì?”

Ánh mắt u Phi nhìn Công tử có phần đăm chiêu suy nghĩ, ông trầm ngâm hỏi lại: “Ngươi là Công tử Vô Song?”

Công tử giật mình, lại không biết trả lời vấn đề này ra sao cả. Chàng rõ ràng là, lại cũng không phải, chàng không phải, nhưng cũng là. Sáu năm trước Tiền Tụy Ngọc thay chàng lựa chọn sinh tử, sợ rằng không có nghĩ đến, sẽ có một ngày chàng phải đối mặt với vấn đề khó khăn như vậy.

u Phi nói tiếp: “Ta cần một phương thuốc, những mặt dược liệu khác của phương thuốc có thể tìm được, chỉ riêng thuốc dẫn, sợ rằng khó mà có được.”

Tiền Bảo Nhi nhíu mày nói: “Sư phu hãy nói đi, vô luận là Thiên Sơn tuyết liên hay là ngàn năm lão sâm, Bảo Nhi nhất định sẽ nghĩ cách tìm được.”

u Phi sủng nịch vỗ vỗ vai nàng, nói: “Ta muốn ba giọt máu.”

“Cái gì?” Tiền Bảo Nhi mở to hai mắt.

Diệp Mộ Phong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc – từng nghe qua chuyện hiếu tử cắt thịt sắc thuốc cứu mẹ, nhưng máu cũng có thể làm thuốc dẫn sao?

“Đúng, là ba giọt máu.” u Phi chuyển mắt về phía Công tử, chậm rãi nói, “Một giọt máu của người nàng yêu nhất; Một giọt máu của người nàng hận nhất; Một giọt máu của người nàng vừa yêu vừa hận.”

Tiền Bảo Nhi nói ngay: “Người yêu nhất là hắn.” Nàng chỉ ngón tay vào Công tử, “Vừa yêu vừa hận, nhất định là bà nội. Nhưng người hận nhất…Thì là ai? Tuy rằng bản tính Nhị tỷ cực đoan, nếu muốn hận người nào, chỉ sợ sẽ không…”

Ngay trong lúc nàng nói chuyện, sắc mặt Công tử đã thay đổi đến ba lần, chàng thấp giọng nói: “Nàng hận nhất là ông trời…”

Tiền Bảo Nhi trợn trắng mắt, “Không lẽ ngươi định sẽ lấy máu ông trời xuống để làm thuốc dẫn cho Nhị tỷ ta đấy chứ?”

Công tử lắc đầu, đi về phía cửa sổ, “Ta biết là ai.”

Tiền Bảo Nhi vội vàng truy vấn: “Là ai?”

Công tử nhìn màn mưa tối tăm ngoài cửa sổ, có vẻ bi ai và thê lương khó nói ra lời, qua một hồi mới trầm giọng nói: “Một kiếm kia của nàng là do ta đâm, ba giọt máu này cũng phải do ta tự mình đi lấy…Xin hỏi u tiền bối, nàng có thể kéo dài được mấy ngày? Để cho vãn bối đi lấy thuốc dẫn.”

u Phi nói: “Lấy năng lực của ta, có thể giữ nàng được bảy ngày, nhưng sau bảy ngày đó, nếu ngươi còn chưa lấy được ba giọt máu, vậy thì rất khó nói.”

“Được, xin hãy chờ vãn bối bảy ngày!” Công tử nói xong thân ảnh chợt lóe, trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ. Đợi đến khi Tiền Bảo Nhi đuổi tới gần cửa sổ, đã không thấy bóng dáng người nọ đâu cả.

Lại một đạo tiếng sét, màn đêm càng đậm, trời mưa lại càng lớn.

***

Đèn đuốc chiếu sáng hoàng cung, đương kim hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, ánh đèn ánh lên gương mặt đã gần lão của ông ta.

Nhớ đến lúc ông ta còn trẻ, cũng từng là một vị hoàng đế phong lưu, vì Thánh nữ Thủy Dung Dung của Thanh Nghiên đài, mà muốn buông tha cho ngôi vị hoàng đế, sau nhiều lần cân nhắc hoàng tộc mới nhượng bộ, đồng ý để Thủy thị vào cung làm phi, mới chịu bỏ qua. Đáng tiếc vị mỹ nhân tuyệt thế ấy lại bạc mệnh, vào cung chưa bao lâu liền bị điên, sau cùng lại bệnh mà chết.

Bên ngoài tiếng trống canh vang lên, đã gần đến giờ tý. Hoàng đế xoa nhẹ mi tâm, một cơn mệt mỏi quét tới, ngay cả chữ trên tấu chương cũng không còn thấy rõ ràng.

Lúc này một cơn gió thoảng qua, tất cả đèn trong thư phòng đồng loạt tối sầm xuống.

Ngay lúc ấy, một người như quỷ mị xuất hiện trước mặt ông ta. Hoàng đế giật nảy mình, đang định gọi người, lại thấy cung nữ đứng cạnh rèm vải lần lượt ngã xuống. Trong không khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào dễ chịu, ngửi vào toàn thân liền mềm nhũn lại, như muốn ngủ đi.

Trong lòng hoàng đế hoảng hốt, nhìn hắc y nhân trước mắt, lại gặp hắc y nhân ấy lẳng lặng tháo khăn che mặt xuống, dưới khăn che mặt là một dung nhan văn tú nhưng tái nhợt.

Ông cảm thấy người này giống như đã từng quen biết, rồi lại không nhớ ra đã gặp khi nào, đang lúc suy tư, người đó nói: “Ông không cần sợ, ta không phải thích khách.”

Hoàng đế nhíu mày, dù sao cũng là thiên tử của một triều, tuy rằng tình hình có vẻ quỷ dị, nhưng vẫn còn rất trấn định.

Người đó lại nói: “Hôm nay ta đến, chỉ là muốn hỏi xin hoàng thượng…” nói xong hai chữ này thì chàng tạm dừng một lát, trong mắt thoáng hiện lên nét cay đắng, “Một món đồ mà thôi.”

“Ngươi…ngươi muốn cái gì?” Hoàng đế chật vật lên tiếng, mùi hương trong không khí tuy rằng không khiến ông ta ngã xuống như cung nữ, nhưng khiến thân thể trở nên chết lặng, chẳng những không thể nhúc nhích, mà ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không làm được.

“Ta muốn một giọt máu của hoàng thượng, chỉ cần một giọt.”

Nhất thời hoàng đế biến sắc, trơ mắt nhìn chàng đến gần, muốn kêu cứu mạng, nhưng mà chỉ có thể phát ra những tiếng rên tựa như thở gấp.

Người ấy đi đến cạnh ông ta, nắm lấy ngón út của ông, hoàng đế chỉ cảm thấy ngón tay chợt lạnh, như có cái gì đó xẹt qua, một giọt huyết châu đã rơi vào chiếc bình mà người kia đã chuẩn bị sẵn. Người kia đậy nắp bình lại rồi cất vào trong ngực, lấy một cái bình khác, mở ra, thì ra đó là thuốc mỡ.

Chàng bắt đầu bôi thuốc giúp ông ta, rất cẩn thận, cũng rất nghiêm túc.

Hoàng đế nhìn hắn, càng nhìn trong lòng càng kỳ lạ, càng nhìn lại càng thấy quen thuộc, trong não như có linh quang hiện lên, nhất thời kinh ngạc, “Ngươi…bộ dạng của ngươi…”

Người kia bôi thuốc cho ông ta xong, lui ra, cũng chưa rời đi, chỉ lẳng lặng nhìn.

Hoàng đế nói: “Ngươi…ngươi là…”

Người kia xoay người nói: “Hoàng thượng hãy bảo trọng.” Nói xong định cất bước rời đi.

Trong lòng hoàng đến quýnh lên, thân thể nghiêng tới trước, nhất thời ngồi không vững, ngã cắm đầu xuống. Khi ông ta tưởng mình sắp ngã xuống, lại có một đôi tay đột nhiên đỡ lấy, đưa ông ta trở lại trên ghế ngồi, lại ngẩng đầu lên, vẫn là gương mặt tuấn mỹ ấy, trên đó chảy xuôi biểu tình cực kỳ phức tạp, có để ý, có không cam lòng, có tức giận, cũng có cả tang thương.

Hoàng đế cảm thấy hô hấp mình trở nên căng thẳng.

Người ấy khép hờ mắt, cúi đầu thở dài, lần nữa quay đi, hoàng đến dùng hết sức lực bắt được tay áo chàng, “Ngươi là --”

“Ta là ai không quan trọng.”

“n…Lan…” Hoàng đế khẽ run nói ra cái tên này, thì thấy bờ vai người kia run lên, quay người lại.

Chàng nhướng mày hỏi: “Ông vẫn còn nhớ?”

“Thật sự là con…” Hoàng đế càng nói càng kích động, thân thể bị thuốc không chế, giọng nói không thể lên cao, nghe giống như là đang nghẹn ngào, “Dực Lưu? Là con sao?”

Người kia lẳng lặng nhìn ông, qua thật lâu mới lắc đầu.

Hoàng đế vội vàng nói: “Không, ta biết con phải! Con rất giống với n phi! n phi…n phi…”

“Trí nhớ của hoàng thượng cũng thật tốt, dĩ nhiên vẫn còn nhớ được n phi.” Khi nói chuyện, giọng chàng rất bình tĩnh, nhưng khóe một lại dậy lên một nụ cười lạnh.

“Nói cho ta biết, con có phải Dực Lưu không? Phải hay không?”

“Nếu như ta phải, có phải hoàng thượng liền sẽ gọi thị vệ vào giết ta không?”

Cả người hoàng đế chấn động.

Người kia lại người, “Hoàng thượng, ông không phải là một hoàng thượng tốt, cũng không phải là một người cha tốt. Cho nên, vô luận ta có phải Dực Lưu hay không đều không có ý nghĩa gì cả. Ta đi đây, ông hãy bảo trọng.”

“Đợi đã!” Hoàng đế lại sắp ngã từ trên ghế xuống lần thứ hai, quả nhiên, người kia vẫn không nhẫn tâm để mặc ông ta, liền đỡ ông ta lại. Một lần này, ông bắt lấy tay chàng, nắm chặt, run giọng hỏi: “Dực Lưu…Dực Lưu…Ta là phụ hoàng con mà, con oán ta, cho nên không chịu nhận ta?”

Chàng lắc đầu, “Không, ta không oán ông.”

Hoàng đế quýnh lên, mới vừa định nói chuyện, chàng lại nói tiếp: “Ta đã từng rất hận ông, ta hận ông tin lời gièm pha của gian thần, chém một nhà n thị; Ta hận ông bức mẹ ta tự sát, khiến ta vừa ra đời liền không có mẹ; Ta hận không phái người đuổi tận giết tuyệt, vì truy cứu nơi ẩn thân của ta mà huyết tẩy sinh mệnh trăm người…”

Hoàng đế xen lời: “Không, ta không bức n phi, khi ta đến nơi thì nàng đã tự sát! Sao ta có thể bức chết mẹ con được, khi đó nàng là phi tử mà ta sủng ái nhất, cho dù muốn truy cứu cả nhà n thị, cũng không bỏ được nàng, càng huống chi nàng đang mang cốt nhục của ta nữa! Ta cũng không phái người giết con, ta là phái người đi tìm con mà thôi, sao ta có thể để long huyết lưu lạc dân gian, tung tích không rõ cho được?”

Người kia giật mình, thình lình cười nói: “Phải không? Không quan trọng, thực không quan trọng nữa…ân oán thị phi khi xưa, vô luận là ta hiểu lầm, hay là ông tàn nhẫn, đều đã qua, ta không hận ông… trải qua sinh ly tử biệt như thế, ta đã không còn là ta lúc trước. Nếu không, hôm nay thứ đối mặt với ông, tuyệt đối sẽ là một thanh kiếm.”

Thì ra thật sự không phải là n Tang.

Khi còn là n Tang thì chàng đã từng vô số lần huyễn tưởng, nếu như có một ngày, khi chàng đứng trước mặt phụ hoàng mình, sẽ là quanh cảnh như thế nào.

Chàng đã từng vô số lần nghĩ đến cảnh tượng như thế, muốn dùng kiếm của mình đâm chết ông ta, lấy lại công bằng cho mẹ, cho chính mình, cho một nhà n thị, sau đó lớn tiếng cười ha hả.

Nhưng hiện tại chàng đã không thể nữa. n Tang của bảy năm trước, khi gặp phải Tiền Tụy Ngọc, khó phụ tình thâm của mỹ nhân, chàng buông tha cho việc báo thù. Nhưng lúc ấy, chỉ là buông tha cho mà thôi, chứ trong lòng, vẫn còn hận. Kết quả có ai ngờ khi ông trời sắp đặt cho chàng mất đi ký ức, sắp đặt cho chàng trở thành một người khác, một người cơ hồ là hoàn mỹ.

Sau khi làm một con người hoàn mỹ sáu năm, thứ thay đổi đâu chỉ có thói quen chơi cờ, thói quen không ăn cay? Mà còn có sự thấu hiểu đời người, hiểu rõ thế sự.

Lão sư, kỳ thật người đã dạy cho con rất nhiều thứ…Chỉ là, con không thể tiếp tục làm Thủy Vô Ngân được.

Công tử lại nhìn hoàng đế lần nữa, không còn lưu luyến, nhún người bay ra cửa cung. Phía sau lờ mờ truyền đến tiếng gọi của hoàng đế, lẫn trong tiếng gió, mờ mịt khôn cùng.

***

Chàng đã từng hận phụ thân của mình nhất, bởi vì chàng hận phụ thân nhất, cho nên khi Tiền Tụy Ngọc yêu chàng, cũng hận hoàng đế.

Tiền Tụy Ngọc từng vuốt mặt chàng nói: “Ta hận phụ thân chàng, vì sao ông ta lại đối xử với chàng như vậy, vì sao chết sống cũng không chịu buông tha cho con trai mình… Chẳng lẽ hoàng tộc đều máu lạnh như vậy, vì quyền thế thể diện, ngay cả cốt nhục thân tình đều không để tâm hay sao? Nếu không phải vì ông ta, chàng sẽ không trở thành như hiện tại, chàng sẽ không chịu khổ sở nhiều năm như vậy, chàng cũng sẽ không cô độc như vậy. Ông ta có lỗi với chàng, ông ta không xứng là phụ thân của chàng!”

Cho nên, người Tiền Tụy Ngọc hận nhất, chính là đương kim thiên tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.