Tia chớp xé rách màn đêm, trời hạ mưa to như trút nước.
Trong đêm mưa như vậy, lại có vòng đồng gõ cửa vang lên,
từng tiếng từng tiếng, chẳng hề nôn nóng, lại hết sức kiên trì, người gác cửa
Phỉ Thúy sơn trang đành phải đứng dậy khoác áo, xách đèn ra mở cửa, nhìn thấy
một thư sinh mặc thanh sam đứng ngoài đó, tuy rằng quần áo dính ướt, nhưng lại
không có nửa điểm chật vật, giữa đêm đen, một đôi mắt sáng lóe sáng bức người.
“Xin hỏi cậu tìm…”
Lời hắn còn chưa nói xong, thư sinh kia đã nhe răng cười,
nói: “Ta tới tìm người, một bệnh nhân, một người hiện tại đang sinh bệnh.”
Người gác cửa nhíu mày, “Trong trang có ba bệnh nhân, một
người vừa đỡ bệnh, một người hình như còn bệnh, một người vẫn chưa chịu tỉnh.
Không biết công tử tìm ai?”
Thư sinh hơi sững sờ, không ngờ hắn lại đáp lại một câu thú
vị như vậy, “Vậy thì tìm người bị nghiêm trọng nhất ấy.”
Người gác cổng chỉ thấy trước mắt chợt lóe, liền không còn
thấy bóng dáng thư sinh đâu nữa, hắn quay đầu lại, thấy giống như có một bóng
xanh bay qua đình, nhất thời bị dọa cho đổ cả mồ hôi lạnh – người này là người
hay là quỷ đây? Sao lại có thân pháp quỷ dị như vậy chứ? Cũng không biết lai
lịch y ra sao, lỡ đâu bị thiếu trang chủ trách tội…
Lúc này hắn vội vàng cầm đèn đi bẩm báo thiếu trang chủ, có
người lạ xâm nhập.
***
Lúc đầu, tất cả đều rất tốt, vô cùng tốt.
Bọn họ ẩn cư trên Mi Sơn, mấy gian phòng trúc rời xa huyên
náo, thần tiên quyến lữ, cũng không hơn gì thế này.
Thỉnh thoảng khi xuống núi mua đồ dùng hằng ngày, thì lại
nghe đầu đường cuối ngõ bàn luận về chuyện ba nữ nhi Tiền gia. Nói cái gì mà
quan hệ của Thái tử và Thái tử phi đã bắt đầu cải thiện, Thái tử phi có tin
vui, hài tử của Thái tử phi đã không còn… Hoàng cung bất ngờ thay đổi, tỷ tỷ
nàng lại vĩnh viễn là một đóa hoa siêu quần, dù là tốt hay xấu, cũng đều chiếm
cứ lấy sự chú ý của mọi người. Tiếp đó là Bảo Nhi, buổi chọn rể sau bình phong
ngọc lao sư động chúng, khiến cả thiên hạ tập trung chăm chú, kết quả ngược
lại, mấy giai tế được tuyển đều bị chết một cách kỳ lạ, cuối cùng nàng lại gả
cho thiên hạ đệ nhất bại gia tử, từ nay lưu lạc thiên nhai, không còn tin tức
gì nữa.
Nàng nghĩ – mọi người ai cũng đều có vận mệnh của chính họ.
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, vốn tưởng rằng sẽ an bình
vượt qua cuộc đời, ai ngờ ông trời thật cố chấp, cứ muốn làm khó bọn họ.
Có một ngày khi trở về nhà, nàng không thấy n Tang đâu cả,
trời càng lúc càng tối, hắn vẫn chưa trở về. Nàng bỗng nhiên hoảng loạn, giống
như phát điên tìm khắp tứ phía, váy la tím bị cành khô cào rách tươm, nàng nghe
thấy giọng mình quanh quẩn trong sơn cốc u tĩnh, càng lúc càng khàn, mà bốn
phía cây lớn chằng chịt trên đỉnh đầu, ánh trăng tàn chiếu xuống tạo nên những
bóng hình loang lổ, trong đất trời dường như chỉ còn thừa lại mỗi nàng –
Loại cảm giác ấy, giống như chết đi một lần vậy.
Chàng đã bị người triều đình bắt đi sao? Hay là chàng đã hối
hận vì nàng mà buông tha cho việc báo thù, cho nên mới rời khỏi đây?
Nàng cứ đứng như thế ở trong rừng, cảm giác lòng mình càng
lúc càng chìm xuống, tốc độ chìm xuống chậm đến nỗi đủ để nàng nhớ lại rất
nhiều chuyện, mà những chuyện này chồng chất lên nhau, lại khiến nàng chìm
xuống càng sâu.
Không, không tin! Nàng không tin n Tang sẽ bỏ lại nàng như
thế! Không phải đã nói rồi sao? Cho dù là cái chết cũng không thể tách bọn họ
ra được!
Thế là nàng tiếp tục chạy, thở hồng hộc chạy giữa núi rừng,
không hề có mục đích, chỉ chạy với một niềm tin điên cuồng, cuối cùng nàng tìm
thấy hắn ở một con suối, cả người hắn chìm trong nước suối, trên người có nhiều
miệng vết thương.
“Chàng sao thế? Có người đánh lén chàng sao?”
Hắn mở to đôi mắt mờ mịt, nhìn thấy người đến là nàng, suy
yếu cười nhẹ một tiếng, “Ta không sao, đừng lo lắng.”
Hắn ôm lấy nàng, không cho nàng tiếp tục hỏi. Thế là nàng
cũng không hỏi nữa.
Sau đó là lần thứ hai, lần thứ ba, những tình huống tương tự
càng lúc càng nhiều, mỗi lần tìm thấy hắn ở những nơi khác nhau thì thương thế
trên người hắn lại càng lúc càng nghiêm trọng, cho đến một lần nàng xuống núi
mua muối lại quên mang theo bạc, nửa đường bèn quay về, nghe thấy trong phòng
truyền tới tiếng n Tang thống khổ gào thét, tiếng sau lại thê lương hơn tiếng
trước.
Nàng xông vào, liền nhìn thấy hắn cầm kiếm chém lung tung
bốn phía, trúc sau nhà cũng bị hắn chém thành một mảnh hỗn độn.
“n Tang, chàng sao thế?”
Nàng định tiến tới, bất chợt hắn thu tay, từ trong cổ họng
hung bạo bức ra một câu: “Đừng tới đây!”
“Nhưng --”
“Nàng mau rời khỏi đây đi, ta sẽ tổn thương nàng mất!
Nhanh!” Hắn hét lên một tiếng, cả người lại lần nữa trở nên điên cuồng, nàng
nhìn thấy trong mắt hắn lộ ra sát khí, xoay người muốn trốn thì đã không còn
kịp, một kiếm kia đâm từ sau lưng tới trước, lồng ngực lạnh lẽo, sau đó trước
mắt tối om, nàng ngất đi.
Hôm đó nàng bị thương rất nặng, mấy độ cho rằng mình không
thể sống được. Nàng nghe thấy hắn ở bên đầu giường thì thào những lời không rõ
ràng, liền liều mạng tỉnh lại. Khi mở mắt, lại nhìn thấy trên mặt hắn toàn là
nước mắt.
Nam nhi thà đổ máu chứ không nên rơi lệ, nàng nói với hắn
như vậy.
n Tang, đừng lo lắng, ta sẽ không chết. Nàng nhẹ nhàng, lại
vô cùng kiên định nói, ta sẽ không chết.
Bởi vì nàng biết, nếu nàng chết, hắn cũng không còn.
Là hắn đâm nàng một kiếm, nếu vì thế mà gây ra cái chết cho
nàng, chỉ sợ nam tử cực đoan tàn khốc này, sẽ tự chặt tứ chi của mình xuống để
tế nàng. Cho nên, nàng không thể chết.
Bằng vào ý chí như thế, cùng với y thuật cao siêu của n
Tang, rốt cuộc nàng cũng khôi phục lại một chút. Nhưng lại không ngờ đến, đó
không phải là bước ngoặc, phía sau vẫn còn khó khăn lớn hơn đang chờ nàng, nàng
và hắn, bọn họ.
***
Cửa phòng bị đẩy ra trong yên lặng, có người đốt đèn trên
bàn, sau đó cầm đèn đi đến trước giường Tiền Tụy Ngọc, ánh đèn chiếu vào mặt
người ấy, vẻ mặt vốn trấn định tự nhiên khi nhìn thấy nàng trong nháy mắt trở
nên vô cùng kinh ngạc.
Người ấy nhẹ buông tay, ngọn đèn rơi xuống, mắt thấy sắp nện
vào mặt Tiền Tụy Ngọc, cổ tay y nhẹ lật, dùng một loại thủ pháp cực kỳ khéo léo
tiếp trở về, động tác nhanh chóng, ngay cả nửa giọt dầu cũng không bị bắn ra.
“Công phu tốt!” Ngoài cửa vang lên tiếng vỗ tay, Cố Vũ Thành
và Diệp Mộ Phong cùng đi vào.
Khi Diệp Mộ Phong nhìn rõ mặt người kia, thì vui sướng nói:
“Ta còn nghĩ ai không sợ chết dám xông vào Phỉ Thúy sơn trang, hóa ra là Bảo
nha đầu hung hăng muốn chết.”
Thì ra thư sinh mặc thanh sam kia không phải ai khác, chính
là Tiền Bảo Nhi nữ giả trang nam.
Tiền Bảo Nhi cười dài nói: “Không ngờ rằng ta có thể đến
nhanh như vậy đúng không?”
“Ngươi hành tung luôn bí ẩn, nhanh hay chậm cũng chẳng có gì
lạ, chỉ là – sao không thấy Già huynh đâu cả?”
“Chàng ấy giúp ta đi tìm sư phụ, ta lo lắng cho Nhị tỷ lên
mới tới đây trước để xem thử.” Tiền Bảo Nhi ngồi xuống, nắm lấy bàn tay Tiền
Tụy Ngọc nhìn kỹ. Đây không còn là bàn tay Nhị tỷ trong trí nhớ nàng, khuôn mặt
trước mắt này cũng không phải là của Nhị trí trong ký ức.
Lúc ấy tỷ là một cô tiểu thư quyền quý, cẩm y ngọc thực, thị
tỳ nhiều như mây, đôi tay ấy, dùng để cầm bút, dùng để đánh đàn, dùng để làm
những chuyện phong hoa tuyết nguyệt; mà nay, đôi tay này gầy trơ xương, vết
chai che kín…n Tang, cái gã khốn nạn này, lại không chăm sóc tốt cho tỷ ấy!
Cố Vũ Thành và Diệp Mộ Phong nhìn nhau, Diệp Mộ Phong đáp,
“Có lẽ là do trên thư ta chưa nói rõ ràng, chuyện là như vầy…” Y đem những
chuyện kỳ lạ kể lại một lần, Tiền Bảo Nhi càng nghe càng kinh ngạc, cuối cùng
lại nhíu mi hỏi, “Tỷ tỷ ta trúng ý Vô Song Công tử?”
Cố Diệp hai người lộ ra vẻ xấu hổ.
Tiền Bảo Nhi bước mấy chân bên giường bệnh, trầm ngâm nói:
“Tâm mạch bị thương đến độ này, điều dưỡng nhiều năm như vậy vẫn còn chưa khỏi
hẳn, một kiếm này là thế nào chứ? Võ công của người đâm tỷ ấy bị thương, chỉ sợ
vượt xa ta. Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì đây? Vì sao lại trở thành như vậy…Những
năm gần đây ta vẫn tìm tung tích của tỷ ấy, khó trách tìm thế nào cũng không
ra, thì ra tỷ ấy ẩn cư trên Mi Sơn…” Đột nhiên mặt nàng biến sắc, hỏi: “Công tử
nghỉ chưa? Có thể dẫn ta đi gặp hắn không?”
Thấy hai người còn do dự, nàng liền nói thêm: “Ta có mấy vấn
đề muốn hỏi hắn một chút.”
Diệp Mộ Phong nhìn Cố Vũ Thành nói: “Khi ta tới thì thấy
trong phòng Công tử vẫn còn đốt đèn, hẳn là chưa ngủ. Không bằng đi gặp cũng
tốt.”
Cố Vũ Thành cũng nóng lòng muốn biết vì sao Công tử lại lọt
vào mắt xanh của Tiền Tụy Ngọc, lúc này mới gật đầu, “Được.”
Ba người cùng đi ra ngoài, bên ngoài mưa gió thê lương, Tiền
Bảo Nhi vỗ vỗ áo quần, hốt hốt hoảng hoảng nhớ lại – ngày ấy, khi Nhị tỷ bỏ nhà
ra đi, cũng là một ngày mưa như vậy.
Tỷ ấy quỳ xuống cầu xin bà nội, quỳ ba ngày ba đêm, bà nội
vẫn không chịu đồng ý, thế là vào đêm ngày thứ ba, dưới trời mưa lớn, Lâm Uyên
và Tiễn Ngư chạy đến bẩm báo, không thấy Nhị tiểu thư đâu cả.
Lúc ấy nàng đang nói chuyện với bà nội, sau khi nghe thấy
tin ấy, sắc mặt bà nội trở nên thật đáng sợ. Nàng cũng dắt khoái mã đuổi theo,
chạy trong mưa gió một đêm, cứ thể mà truy đuổi. Ngày hôm sau khi trở về, người
Nhị tỷ có danh xưng thiên hạ đệ nhất tài nữ ấy, từ nay trở nên mờ nhạt trong
sinh mệnh của nàng, không còn tin tức gì nữa.
Quay đầu lần nữa, đã là trăm năm.
Nhị tỷ, Nhị tỷ, n Tang phụ tỷ, muội quyết sẽ không tha cho
hắn, nói gì thì muội cũng sẽ không buông tha cho hắn!
Tiền Bảo Nhi cắn chặt môi dưới, trong lòng thề, bất cứ giá
nào cũng sẽ tìm ra tên ấy, hung hăng dạy bảo một phen, hắn lại dám đối với tỷ
tỷ nàng như vậy…Lúc này, đã đến phòng Công tử. Cố Vũ Thành bước tới trước gõ
cửa, Liễu Diệp ra mở cửa, nhìn thấy bọn họ, có chút ngạc nhiên.
Từ trong phòng có giọng nữ truyền ra: “Thêm một ngụm nữa.”
Công tử ho khan, nhẹ giọng bảo: “Không cần. Trời không còn
sớm, nàng trở về nghỉ ngơi đi.”
“Chàng uống hết đi, nếu không ta không về.”
Đang lúc nàng ta mềm giọng ép, thì đám người Cố Vũ Thành vén
rèm đi vào, thấy Cố Minh Yên đang bón thuốc cho Công tử, trời đã khuya, cô
nương chưa chồng vẫn còn lưu luyến ở trong phòng nam nhân rất không thích hợp,
nhưng hai người là hôn phu hôn thê, cũng có thể bỏ qua.
Chỉ có Tiền Bảo Nhi, khi lần đầu tiên nhìn thấy Công tử, cả
người như bị sét đánh, tầng tầng lớp lớp chấn động. Nàng đứng sau Cố Diệp hai
người, bởi vậy bọn họ không thấy được sự thất lễ của nàng, nhưng Cố Minh Yên
lại thấy được, trong lòng không khỏi hồ nghi.
“Đại ca, muộn như vậy mọi người đến tìm Công tử có chuyện gì
vậy? Còn có, vị này là?”
Không đợi Cố Vũ Thành trả lời, Tiền Bảo Nhi đã bước một bước
dài vọt đến trước giường, ‘bộp’ một tiếng, nắm lấy cổ tay Công tử, Cố Minh Yên
kinh hô một tiếng, nàng đã sửa lại vị trí tay, đặt vào mạch của Công tử.
Nhất thời, trong phòng trở nên yên tĩnh, ai cũng không dám
lên tiếng quấy rầy, nhưng sắc mặt Tiền Bảo Nhi lại càng lúc càng khó coi, cuối
cùng nàng thả tay xuống, căng thẳng hỏi: “Ngươi đắc tội với Hiên Viên lão
nhân?”
Mọi người cả kinh, Cố Minh Yên la lên: “Làm sao có thể?”
Tiền Bảo Nhi cười lạnh nói: “Nếu như ta đoán không lầm, hiện
tại có phải nội lực của Hiên Viên lão nhân đã hoàn toàn biến mất có phải hay
không?”
Ánh mắt Công tử run lên, khó nén được kinh ngạc mà nhìn Tiền
Bảo Nhi – đây là bí mật lớn nhất của Thanh Nghiên đàn, người này làm sao biết
được?
Mà những người khác nghe thấy cũng trợn mắt há hốc mồm.
“Tuy rằng ta không biết vì sao ông ta phải làm như vậy,
nhưng mà ông ta đem nội lực cả đời mình truyền qua cho ngươi, cũng không phải
là vì tốt cho ngươi, mà là để áp chế nội lực vốn có của ngươi, để từ đó, nội
lực của ngươi hoàn toàn biến mất, ngươi trở thành kẻ không biết võ công…”
“Không thể!” Cố Minh Yên la lên, “Hiên Viên lão nhân là sư
phụ Công tử, vì sao ông ấy phải làm thế?”
Sắc mặt Tiền Bảo Nhi đột biến, nhìn chòng chọc vào Công tử,
rất lâu sau mới nói: “Thì ra ngươi chính là Thủy Vô Ngân…Ngươi chính là Vô Song
Công tử…”
Cố Vũ Thành bị lời nói của nàng làm cho lú lẫn, mê hoặc nói:
“Không phải cô nói muốn gặp Công tử sao? Ta dẫn cô tới gặp hắn, hăn dĩ nhiên
chính là Công tử.”
Tiền Bảo Nhi không nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn Công tử,
biểu tình trên mặt khi sáng khi tối, cực kỳ phức tạp. Qua thời gian rất lâu,
nàng mới mở miệng lần nữa: “Ngươi – không biết ta sao?”
Công tử lắc đầu.
“Ngươi cố nhớ lại đi, thật sự trước giờ ngươi chưa từng gặp
qua ta sao?” Nàng đứng dậy, để chàng có thể nhìn thấy rõ hơn một chút. Nhưng mà
ánh mắt Công tử nhìn nàng, vẫn mơ hồ và xa lạ.
Tiền Bảo Nhi cắn môi, ánh mắt xoay chuyển, ‘Bộp’ một tiếng,
trong tay xuất hiện cây quạt, mở ra đón gió, hướng về phía mặt Công tử phóng
đến!
Mọi người cực kỳ hoảng sợ, Liễu Diệp vừa mới định lao ra cản
lại, đã thấy thân thể Công tử đang nửa nằm ở trên giường bỗng nhiên động đậy,
bóng trắng chợt lóe, người đã ở trên mặt đất. Hành động này, chẳng những khiến
Liễu Diệp kinh ngạc, ngay cả Diệp Mộ Phong và Cố Vũ Thành cũng chấn động – Công
tử biết võ đã khó tưởng tượng nổi, thế mà hành động vừa rồi của hắn, động tác
cực kỳ mau lẹ như chớp, thân pháp biến ảo, không chút sơ hở -- đây là loại võ
công gì chứ?!
Ánh mắt Tiền Bảo Nhi tỏa sáng, nói, “Đúng, chính là như thế,
tiếp đi!” Quạt xếp lại quay vòng nữa, thẳng đến huyệt Đàn Trung của chàng. Giờ
phút này, nàng chính là sử dụng chiêu thức đã sử dụng với chàng vào bảy năm
trước, chỉ là bảy năm sau, khả năng nhận huyệt của nàng càng chuẩn, tốc độ cũng
càng nhanh, cho dù như thế, ngay cả quần áo của Công tử nàng vẫn không thể chạm
vào được. Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại thân ảnh của nàng và Công tử,
khiến ba người khác nhìn mà hoa cả mắt. Cuối cùng Công tử duỗi hai ngón tay nhẹ
nhàng bắn vào cổ tay nàng, quạt của Tiền Bảo Nhi liền rơi xuống đất, ngay lúc
đó, cả người Công tử run lên, ngã ‘ầm’ xuống đất, cả người cuộn tròn lại.
Tiền Bảo Nhi vội vàng đi tới bắt lấy mạch của chàng, nói:
“Trong thân thể ngươi có hai luồng nội lực đang đấu đá với nhau, e rằng ngươi
phải chịu rất nhiều thống khổ.”
Công tử cắn chặt răng, sắc mặt trắng như tờ giấy, đau đến ứa
mồ hôi lạnh. Cố Minh Yên lo lắng nhìn, muốn tiến lên an ủi, lại bị Tiền Bảo Nhi
chiếm mất chỗ, chỉ có thể gấp đến độ rơi cả lệ.
Tiền Bảo Nhi lấy từ trong lòng ra một cái bình nhỏ, đổ ra
một viên thuốc, “Đây là ‘Mê thần dẫn’, có tác dụng như thuốc tê, tuy sẽ khiến
ngươi hôn mê, nhưng có thể giảm bớt đau đớn.”
Liễu Diệp vội vàng rót nước, đỡ đầu Công tử cho chàng ăn
vào, thuốc này quả nhiên thần kỳ, không lâu sau Công tử liền bình tĩnh lại,
trợn mắt, tầm mắt mông lung.
Tiền Bảo Nhi khẽ nói: “Thật sự ngươi không nhớ được sao? Bảy
năm trước lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau, ngươi cũng dùng chiêu vừa rồi
đánh bại ta.”
Công tử chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, căn bản không thể
thấy rõ người và cảnh vật trước mắt. Nhưng trong sương mù, lại có những hình
ảnh tươi sáng thoáng hiện – góc Hồng lâu ấy, thiếu nữ đứng trên bậc thang ấy, đôi
mắt đen như mực ấy, ba chữ ‘Khả ác thi’ thật lớn…
Chàng gắng sức ôm đầu, nhưng toàn bộ thế giới cứ không ngừng
xoay tròn, xoay tròn đến nỗi khiến chàng mệt mỏi đến buồn ngủ. Chàng giãy dụa
bằng chút sức lực cuối cùng, hỏi: “Vì sao? Vì sao lại như vậy? Nếu như ta không
phải là ta, vậy ta là ai? Xin ngươi…xin ngươi nói cho ta…”
Tiền Bảo Nhi dùng một loại ánh mắt thương xót nhìn chàng,
giọng nói lại lạnh lùng rét buốt: “Thứ ngươi không nhớ, ngươi hãy tự mình đi
tìm chúng nó trở về. Nếu không cho dù ta có nói cho ngươi nghe, mà ngươi lại
không nhớ nổi, thì đó cũng chẳng là qua những câu chuyện mà người khác kể cho
ngươi mà thôi.”
Rốt cục Công tử chống đỡ không nổi nữa, nặng trĩu thiếp đi.
Tiền Bảo Nhi than nhẹ, đứng lên, phát hiện huynh đệ Cố thị
đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình. Nàng nhún vai nói: “Ta vẫn nên trở về chăm
sóc Nhị tỷ thôi. Công tử uống thuốc, phải đến giờ Mão mới tỉnh lại, ta khuyên
các ngươi đi nghỉ ngơi đi, sáng ngày mai hãy tới.”
Nàng vừa mới bước một bước, Cố Minh Yên bỗng ngăn nàng lại
nói: “Ta mặc kệ ngươi là ai, cho dù ngươi đến đây có mục đích gì, nhưng có một
việc ta phải nhắc nhở ngươi.”
Tiền Bảo Nhi nheo hai mắt lại nghiền ngẫm.
Cố Minh Yên tiếp tục: “Nếu ngươi muốn quấy rầy hoặc là
thương tổn Công tử, ta đều sẽ không buông tha cho ngươi. Nghe rõ chưa? Ta không
cho phép có người làm ra những chuyện tổn thương Công tử, tuyệt đối không cho
phép!”
Tiền Bảo Nhi cười ‘ha’ một tiếng, đáp, “E rằng người ngươi
lo lắng không phải là Công tử, mà chính là ngươi đi?”
Sắc mặt Cố Minh Yên biến đổi, “Ngươi có ý gì?”
“Nếu như Công tử không phải là Công tử, sợ rằng ngươi sẽ mất
đi cái danh vị hôn thê của Công tử.” Tiền Bảo Nhi vừa cười vừa đi ra, không
thèm để đem đại tiểu thư của Phỉ Thúy sơn trang để vào mắt. Nhưng vừa ra ngoài
cửa, nụ cười của nàng liền biến mất, bi ai không nói nên lời –
Nhị tỷ, muội hiểu được…Muội hiểu được nỗi khổ của tỷ.
n Tang hắn…quên
tỷ rồi…
Hắn đã quên tỷ.
***
“Nhưng cô có biết
ta là người như thế nào không?” Trong mật thất dưới đáy hồ, nam tử ấy dán mắt
vào nàng, giọng nói băng lãnh, “Cô có từng nghe qua tổ chức tên ‘Hoàng Kim
Nhãn’? Nó cổ động tạo phản, đối đầu triều đình, lão già hoàng đế kia dùng tước
vị treo thưởng cho kẻ nào tróc nã được đại ca thủ lĩnh của bọn họ.”
Hắn ngừng lại một
lát, nhìn vào mắt nàng, gằn từng chữ, “Ta, chính là người đó.”
Gương mặt hắn
bỗng trở nên mơ hồ, trong giây lát lại thay đổi thành một gương mặt khác, trải
qua tang thương, uy nghiêm thông thái, “Ngươi có biết hắn là ai không?”
Chiếc trượng đầu
rồng bằng ngọc bích trong tay người kia gõ nên những âm thanh tầng tầng lớp lớp
rung động, tức giận lớn tiếng mắng: “Hắn là nghịch thần, là phản tặc! Cơ nghiệp
trăm năm của Tiền gia, tuyệt đối không thể bị hủy trong tay hắn, cho nên, ngươi
chết tâm đi!”
Nàng đứng im một
hồi lâu, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, mặt đất vừa ướt vừa trơn, từ khi lọt lòng
đến nay, đây là lần đầu tiên nàng quỳ xuống trước mặt người khác. Ngẩng đầu,
nhìn biểu tình rèn sắt không thành thép của đối phương.
“Xin bà thành
toàn.” Nàng nói như vậy.
Nhưng mà cuối
cùng người đó, cũng không có thành toàn cho nàng.
Nàng sớm biết như
thế, thân tình quá mỏng manh, so với toàn bộ Tiền gia, bé nhỏ không đáng lể.
Cầu xin bà, chỉ là ôm một đường hy vọng mà thôi. Quỳ đến ba ngày ba đêm, ngay
cả hy vọng cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Trong lòng trở
nên quyết tâm, không đồng ý thì không đồng ý, trời xanh thương xót, để cho nàng
gặp một người như thế, cho dù vứt bỏ tất cả, nàng cũng không thể buông tha
được!
Thế là ngay cả ô
nàng cũng không cầm, liền lao ra ngoài, chờ đến khi nàng đến chỗ n Tang, gõ cửa
nhà hắn thì quần áo đã ướt đẫm, thở hồng hộc. Câu đầu tiên còn chưa kịp nói, đã
hôn mê bất tỉnh.
Từ đó nàng theo
hắn đi khắp chân trời góc bể, xem nhẹ sự lạnh lùng của hắn, sự cự tuyệt của
hắn, sự xa cách của hắn. Người nam tử ấy luôn nói sẽ bỏ rơi nàng, nhưng thấy
nàng không theo kịp, lại vẫn đứng lại chờ nàng; khi nghỉ ngơi trong rừng đêm,
hắn thường lặng im không nói chuyện, nàng liền tựa vào dưới tàng cây, cuộn
người lại, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, lại thấy áo choàng của hắn phủ trên người
nàng…
n Tang, nàng
nghĩ, chàng còn muốn giãy dụa bao lâu đây?
Dưới tàng mai,
rốt cục hắn cũng tức giận, dùng những câu nói ác độc nhất trên đời để mắng
nàng, mắng Tiền gia, mắng Hoàng đế, cũng mắng chính hắn. “Cô muốn đi theo ta để
rồi sống những ngày như vậy sao? Vĩnh viễn trốn đông núp tây như một con chó vô
chủ, vĩnh viễn sống trong bóng tối, vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mặt trời,
cô muốn như vậy sao? Cô nhìn xem tay của ta này, cô có biết nó dính biết bao
nhiêu máu tươi? Bao nhiêu tội nghiệt? Bao nhiêu tính mạng không? Hơn nữa ta nói
cho cô biết, ta sẽ không thu tay, thứ ta muốn, chính tay ta sẽ lấy được, vô
luận phải trả bao nhiêu cái giá, ta cũng muốn có được!”
“Vì sao chàng lại
đối với ta như vậy? Vì sao chàng không chịu đối xử tốt với mình một chút?”
Hắn lạnh lùng
cười, “Có khả năng sao? Tốt một chút…Ta là người vừa ra đời đã bị nguyền rủa,
ông trời nguyền rủa ta, nhưng ta lại càng muốn sống sót, chẳng tiếc dùng bất kỳ
cái giá này để được tiếp tục sinh tồn! Ta muốn cười đến cuối cùng, ta sẽ cười
đến cuối cùng! Nếu như ta có được thiên hạ, việc đầu tiên ta muốn làm chính là
thiêu sạch cái hoàng cung ấy, giống như Đằng Lan điện hai mươi năm trước, thiêu
sạch sẽ không còn gì cả!”
Nàng lẳng lặng
nhìn hắn, bỗng nhiên nhào lên phía trước ôm chặt lưng hắn, hắn ngẩn ra, muốn
giãy dụa thoát đi, nhưng nàng cứ sống chết ôm lấy, nhẹ nhàng nói: “Ta biết bọn
họ thiếu nợ chàng, ta biết bọn họ thiếu nợ chàng rất nhiều, cho nên vừa sinh ra
chàng đã không được hạnh phúc, chịu nhiều khổ đau, nhưng mà…” Nàng vòng
ra trước mặt hắn, ngẩng đầu nhìn mắt hắn, trậm giọng nói: “Bọn họ không yêu
chàng cũng không sao, nhưng chàng phải yêu thương mình, nhất định phải yêu bản
thân mình, đừng để bản thân cứ mãi thống khổ như vậy, không đáng, thật…”
Trong phút chốc tim hắn chợt đập loạn, nhưng rất nhanh lại
giận tái mặt, lạnh lẽo nói: “Sao cô biết là không đáng? Nếu ta thành công, ta
chính là đương kim thiên tử, những thứ ta mất ta cũng có về được.”
“Chẳng lẽ thứ chàng mất đi là vinh hoa phú quý sao?” Giọng
nói nàng càng nhẹ, “Ta cho rằng, thứ chàng thật sự để ý chính là người mẹ đã
chết đi, là thân tình đã bị mất, là sự vui vẻ mà chàng vốn nên có được…”
“Câm miệng!”
Hắn nghiêm nghị cắt ngang nàng: “Đừng tưởng rằng mình hiểu
rõ ta! Tiền Tụy Ngọc! Cô chẳng qua chỉ là một thiên kim khuê các cái gì cũng
không biết, là một đại tiểu thư nhắm mắt làm liều không hề hiểu được cái gì mà
khó khăn nhân gian mà thôi!”
Nàng khép hờ mắt, lát sau, lại hơi ngẩng đầu lên, nói:
“Được. Ta không hiểu rõ chàng, ta cũng không cần hiểu rõ chàng, bởi vì…”
Nàng nhìn hắn khẽ mỉm cười, nụ cười đi vào mắt hắn, cũng đi
vào lòng hắn, “Ta chỉ cần thích chàng là được rồi. n Tang, nếu chàng không chịu
thương mình, như vậy hãy để cho ta thương chàng, có ta thương chàng, trên đời
này có ta thương chàng!”
***
Từng tiếng sấm liên tiếp vang lên, Tiền Tụy Ngọc nằm trên
giường run lên.
Ý thức xé mở từng lớp xương mù, trong mê mang như có tiếng
nói đang không ngừng kêu gọi nàng, thúc giục nàng, nàng bị sức mạnh ấy dẫn
đường, từng bước từng bước đi về phía trước, sau đó dưới chân đột nhiên trống
không, cả người rơi xuống ---
Tiền Tụy Ngọc bỗng dưng mở to hai mắt, bởi vì mở quá nhanh
mà tầm nhìn bị ám tối một lát, cuối cùng mới từ từ hiển hiện sắc màu và cảnh
vật.
Lúc này, nàng nhìn thấy Tiền Bảo Nhi.
Vẫn là Bảo Nhi trong ấn tượng, bảy năm không thấy, muội ấy
vẫn linh khí bức người, mặt mày như vẽ. So sánh với nhau, nàng càng trở nên
tiều tụy không chịu nổi.
Giờ khắc này gặp lại nhau, cứ như là đã trải qua mấy kiếp!
Môi Tiền Bảo Nhi động vài lần, định nói chuyện, Tiền Tụy
Ngọc bất chợt bắt lấy cánh tay nàng gọi: “Bảo Nhi! Bảo Nhi, mau cứu ta! Xin muội hãy cứu ta!”
Lúc này Tiền Bảo
Nhi giật mình không nhẹ, nàng run môi nói: “Nhị tỷ, tỷ…”
“Bảo Nhi, ta biết
muội thông minh nhất, nhất định muội có cách cứu ta đúng không? Xin muội hãy
cứu ta, ta không thể chết, ta không thể chết!” Tiền Tụy Ngọc nói xong từ cuối
cùng, giãy dụa muốn ngồi dậy, giọng nói càng lúc càng gấp, “Bảo Nhi, ta không
thể chết, ta không thể chết!”
“Nhị tỷ, tỷ mau
nằm xuống, nằm xuống lại nói tiếp!” Tiền Bảo Nhi vội vàng dỗ nàng nằm xuống,
nhẹ nhàng nói, “Tỷ yên tâm, muội còn ở đây ngày nào, liền tuyệt đối không để tỷ
chết đi!”
Trong lòng Tụy
Ngọc rõ ràng được muội muội đang an ủi, nhưng người ta chết, ai có thể cản
được? Mắt nàng ngấn nước, khí lực toàn thân như đột nhiên biến mất, chỉ có thể
nửa sống nửa chết nằm đó, thấp giọng thì thào: “Ta không thể chết…Nếu ta chết
đi rồi, một ngày kia, lỡ như chàng khôi phục ký ức, nhớ lại tất cả, thì làm sao
bây giờ?”
Ánh mắt Tiền Bảo
Nhi chợt lóe, hiểu được lòng nàng, vừa dùng khăn ướt lau mồ hôi cho nàng vừa
dỗ: “Lúc nào rồi, tỷ còn nghĩ đến hắn…Hắn hại tỷ còn chưa đủ thảm sao?”
Tiền Tụy Ngọc lắc
đầu thở dài: “Đâu thể nói được là ai hại ai? Đúng ra, chỉ có thể nói là vận
mệnh bất công, có muốn trêu cợt bọn ta, chia rẽ bọn ta…”
“Nhưng hắn đã
quên tỷ!” Tiền Bảo Nhi tức giận nói, “Ta thật sự nghĩ không còn gì ghê tởm,
càng đáng hận hơn cách này!”
Tiền Tụy Ngọc
chấn động, ánh mắt dần trở nên tán loạn, mê sảng nói: “Chàng ấy… chàng ấy không
cố tình…là ta…là ta đã giúp chàng lựa chọn…”
Cái gì? Tiền Bảo
Nhi ngoài ý muốn.
Nước mắt rốt cục
tràn mi, chuyện xảy ra ngày ấy lần nữa hiện về, mỗi một biểu tình, mỗi một âm
thanh, đều rõ ràng rành mạch, sáu năm nay, nàng chưa từng quên!
Là nàng…
Là nàng! Khi đó
chính là nàng chọn cách ấy, cho nên dù có oán hận thế nào, không cam lòng thế
nào, đau lòng thế nào, nàng cũng đều không có cách nói ra cho chàng biết.