Mộc Quy

Chương 2: Thế giới mới



Mộc Quy giật mình tỉnh lại, cô ngồi bật dậy rồi thở dốc, cô thở dốc không phải vì hoảng sợ mà là vì phấn khích, cô cũng không hiểu vì sao mình phấn khích. Đến giờ cô còn chưa tin được những gì mình thấy trong giấc mơ. Lời của ông lão vẫn còn vang vọng trong tâm trí của cô, cái gì mà thử thách, cái gì mà trách nhiệm? Chẳng lẽ mình thật sự là người "có duyên" sao? Mộc Quy trầm ngâm nhớ lại toàn bộ những lời mà ông lão nói, cô xuất thần tới nỗi quên mất để ý xem hoàn cảnh xung quanh mình đã biến đổi như thế nào. Đang suy nghĩ thì chợt cô cảm thấy ngón tay ươn ướt và nhám nhám, điều này kéo cô ra khỏi những dòng suy nghĩ đó. Cô nhìn xuống thì thấy Mèo Béo đang liếm tay mình, đôi mắt long lanh nhìn cô chằm chằm. Mộc Quy mỉm cười bế nó lên, đùa giỡn với nó:

"Sao, em đói rồi hả? Để chị bế xuống nhà ăn cơm nhé? Hôm nay tâm trạng chị tốt lắm đó, chị thật sự là người có duyên đó Béo ơi!" Mộc Quy vừa nói vừa làm động tác leo xuống giường. Chính lúc này đây cô mới nhận ra hoàn cảnh xung quanh cô thay đổi.

Mộc Quy giật mình nhìn trước ngó sau. Cô đang ngồi trên một vùng cát vàng, vùng cát vàng xung quanh cô có hình tròn, không quá rộng lớn, cô thì ngồi ngay giữa. Bao quanh vòng tròn là cây cối rậm rạp âm u, nhìn như không thấy điểm cuối. Điều kỳ lạ duy nhất là chỉ có mỗi vùng cát vàng mà cô đang ngồi đây mới có ánh mặt trời ấm áp, không khí như hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, mà ranh giới là vùng rừng cây xanh âm u kia. Mộc Quy còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe có tiếng sấm vang lên, vùng rừng cây âm u bắt đầu đổ mưa ào ào, thế nhưng vùng cát vàng cô đang ngồi vẫn hoàn toàn khô ráo. Mộc Quy kinh ngạc trợn tròn mắt, não cô suy nghĩ thật nhanh, mau chóng kết nối lại manh mối về giấc mơ đêm qua với hoàn cảnh hiện tại của cô. Mười lăm phút sau cô đã hiểu rõ.

Những lời mà Người nói đêm qua với cô chứng tỏ việc cô có mặt ở hiện tại chính là "trách nhiệm và thử thách" mà cô phải gánh vác, cô không hiểu vì sao mình lại là người được chọn, vì cô chỉ là một người bình thường. Nghĩ tới đây, Mộc Quy vô cùng hưng phấn. Thế nhưng trách nhiệm của mình khi tới đây là gì?

Sau khi nghĩ mãi không ra, Mộc Quy tạm thời bỏ qua một bên, dù sao thì xe đến trước núi tất sẽ có đường đi. Cô vui vẻ bế Mèo Béo đứng bật dậy rồi phủi đi cát vàng đang dính trên người. Mèo Béo như cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của cô mà cũng kêu meo meo phụ họa theo. Cô vừa cười vừa chọc ghẹo Mèo Béo, sau đó bế lấy Mèo Béo đi đến ranh giới giữa vùng cát vàng và rừng cây kia để quan sát. Vùng rừng cây âm u này trãi dài không thấy điểm cuối, mặt đất ẩm ướt đầy lá vàng rụng. Mộc Quy nhăn nhó nhìn chung quanh, ngoại trừ cô và con Mèo Béo này thì không còn sinh vật sống nào ở khác nữa. Trên người Mộc Quy hiện giờ vẫn là bộ đồ ngủ tối hôm qua cô bận, chân lại không có dép. Mộc Quy vốn tính sạch sẽ, cô không muốn đi chân không lên vùng đất ẩm ướt kia tí nào cả.

"Ôi, làm sao chị dám bước ra ngoài đây hả Mèo Béo? Dơ như vậy, lỡ dẫm trúng đá nhọn hay thứ gì đó chảy máu thì sao đây?" Mộc Quy vừa nhăn nhó vừa kể khổ với Mèo Béo. Mèo Béo như nghe hiểu lời cô nói, kêu meo lên một tiếng rồi nhảy xuống cát vàng, sau đó lại kêu meo thêm một tiếng, một bộ quần áo mới tinh kèm theo một đôi giày liền xuất hiện trên mặt đất. Mộc Quy mắt chữ O mồm chữ A (OAO) nhìn chằm chằm Mèo Béo, nói không nên lời.

Cái gì đây?

Cái gì đây??

"Bàn tay vàng không gian trong truyền thuyết đây sao? Mèo Béo, em thật quá đỉnh!!" Mộc Quy la to lên rồi nhào tới ôm lấy Mèo Béo hôn lấy hôn để, khiến cho đầu Mèo Béo toàn là nước miếng. Nhưng sau đó cô lại giật mình nói:"Ơ, không đúng, không gian chỉ để chứa đồ chứ đâu thể nào biến ra được đồ? Không lẻ em có năng lực biến ra được mọi thứ sao Mèo Béo? Thế thì em khác gì núi tiền đâu?"

Mộc Quy khó hiểu lầm bầm nói, thế nhưng Mèo Béo sau khi nghe xong lại kêu một tiếng meo rồi lắc đầu, cứ như để trả lời câu hỏi của Mộc Quy vậy.

"Em nghe hiểu những gì chị nói sao?" Mộc Quy thấy Mèo Béo lắc cái đầu phúng phính của nó thì kinh ngạc thốt lên.

"Meo~" Lần này Mèo Béo lại gật đầu trả lời.

"...." Mộc Quy đã kinh ngạc tới không thể nói thành lời, từ lúc được đưa tới đây cô đã trải qua hết kinh ngạc này tới kinh ngạc khác. Mười phút sau, Mộc Quy đã có thể thích ứng được với điều này, dù sao thì tới Người mà cô còn đã được diện kiến thì nói chi là tới chuyện này. Mộc Quy ngồi xếp bằng xuống cát vàng, đặt Mèo Béo đối diện với cô, sau đó cô nói:

"Bẩm Hoàng Thượng Béo, à không, Hoàng Thượng, xin cho con sen này thử thách chút năng lực của ngài có được không hả?"

"Meoo~" Mèo Béo nghe Mộc Quy hỏi xong liền ngẩng cao đầu, bày ra tư thế quan lâm thiên hạ hé mắt nhìn Mộc Quy rồi gật đầu.

"Chảnh thế!!! Hoàng Thượng, ngài hãy thử biến ra một con gà nướng đi xem nào!" Mộc Quy thốt lên.

"Meo!" Mèo Béo khinh bỉ meo một tiếng, một con gà nướng nóng hổi lập tức xuất hiện ngay ngắn trước mặt nó.

"Ồ!!! KFC!"

"Meo!"

"Pizza!"

"Meo!"

"Trà sữa trân châu!"

"Meo!"

"Vịt quay!"

"Meo!"

"..."

"..." Phía sau là đoạn đối thoại dài thiệt dài của hai kẻ tham ăn.

Nữa tiếng sau, Mộc Quy đã hiểu được đại khái năng lực của Mèo Béo, không phải thứ gì Mèo Béo cũng có thể biến được, không gian của Mèo Béo có thể biến ra được thức ăn và nước uống, có thể biến ra được một vài nhu yếu phẩm mà cô cần dùng hằng ngày, ngoài ra thì không còn thứ gì khác. Thế nhưng quan trọng nhất vẫn là thức ăn và nước uống. Mộc Quy hoàn toàn không biết gì về nơi mình đang ở bây giờ nên thức ăn đối với cô rất quan trọng, cô cũng không thể nào đi săn thú rừng rồi vặt lông nướng ăn được. Còn một điều quan trọng nữa là... Mèo Béo có nghe lời cô, biến ra đồ ăn hay không thì cũng còn tùy vào... sở thích của nó. Điều này khiến Mộc Quy khóc thầm trong lòng.

Nhiều đồ ăn như vậy, Mộc Quy và Mèo Béo tha hồ đánh chén say sưa, sau khi ăn no, Mộc Quy kêu Mèo Béo thu đồ ăn còn dư lại, rồi bế Mèo Béo vào lòng, quyết định rời khỏi đây để đi vào trong khu rừng rậm. Dù sao thì cô cũng không thể ngồi quài ở đây được, cô còn có thử thách cần hoàn thành.

"Lên đường thôi, thực hiện sứ mệnh của chị em chúng ta nào!"

"Meo~" Mèo Béo kêu một tiếng hưởng ứng.

Nói xong, Mộc Quy bế mèo béo, bước qua đường ranh giới, đi vào trong khu rừng xanh âm u.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.