Mộc Quy

Chương 4: Hồi sinh vô hạn



Mưa rơi xối xả, bầu trời âm u.

Mộc Quy tỉnh lại vì lạnh, cô bần thần nhìn ngó xung quanh. Không biết là đã qua bao lâu, vẫn là khung cảnh đó, vẫn là khu rừng này. Mặc dù vết máu đã bị nước mưa cuốn trôi đi hết, thế nhưng dấu vết tàn phá trên mặt đất vẫn còn lưu lại. Điều này nói cho Mộc Quy biết những chuyện xảy ra là sự thật, cô đã từng chết.

"Tại sao mình vẫn còn sống?" Mộc Quy trầm ngâm ngồi dưới cơn mưa. Nước mưa lạnh buốt như thấm vào da thịt cô, Mộc Quy cần thời gian để tiêu hóa vấn đề này.

"Meo~" Bất chợt cô nghe thấy tiếng kêu của Mèo Béo, Mộc Quy ngẩng đầu lên, đón lấy Mèo Béo đang chạy về phía mình. Cô ôm chặt lấy Mèo Béo như thể muốn tìm lấy chút hơi ấm từ nó.

"Chuyện gì đang xảy ra với chị vậy Mèo Béo? Chị muốn về nhà, chị không thể chịu được nữa!!" Mộc Quy ôm lấy Mèo Béo mà gào khóc. Cô khóc như để phát tiết hết nổi đau và sự hoảng sợ đang chất chứa trong lòng mình. Mọi cảm xúc đều theo dòng nước mắt mà tuôn ra. Mèo Béo ngước mắt nhìn cô đầy lo lắng, nó dùng cái đầu bánh bao đã ướt nhẹp vì nước mưa mà dụi vào người cô, như để nói với cô rằng "Chị đừng sợ, còn em đây."

Mộc Quy cứ thế ôm lấy Mèo Béo mà khóc. Sau khi phát tiết xong tất cả tâm tình, Mộc Quy mới dần dần bình tỉnh lại. Lúc này cô mới nhận ra mình và Mèo Béo đều đã ướt sủng hết người. Mèo Béo vốn rất ghét nước, thế nhưng vì để an ủi cô mà Mèo Béo chấp nhận dầm mưa với cô, điều này làm Mộc Quy rất cảm động. Ở nơi xa lạ này, Mộc Quy cô cũng chỉ còn mỗi Mèo Béo là người thân duy nhất mà thôi. Mộc Quy thở dài rồi ôm Mèo Béo đứng dậy, quay về vùng đất cát vàng kia. Trong hoàn cảnh xa lạ này thì Mộc Quy cũng không biết phải đi đâu, thế nên cô chọn quay lại nơi lúc đầu mình xuất hiện.

Mộc Quy bế Mèo Béo, thất thểu về lại vùng cát vàng. Bên trong rừng cây vẫn là bầu trời âm u đầy mưa, thế nhưng vùng cát vàng lại không hề bị ảnh hưởng. Mộc Quy ngồi bệt xuống cát, nắng ấm dịu nhẹ khiến cô cảm thấy bình tỉnh lại. Mèo Béo lấy ra đồ dùng cần thiết để cô thay đồ. Mộc Quy như người mất hồn, máy móc làm mọi việc theo thói quen. Sau khi làm xong, cô lại ngồi bệt xuống đất, gác hai khủy tay lên đầu gối, bất động thật lâu. Nữa tiếng sau, Mộc Quy không còn thơ thẩn nữa, cô đổi tư thế thành ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại để suy nghĩ.

Tối hôm qua cô mơ thấy giấc mơ lạ, những điều ông lão nói với cô, về trách nhiệm và thử thách mà cô cần thực hiện. Sáng nay tỉnh dậy đã ở một nơi xa lạ. Điều này chứng tỏ cô cần tới đây để hoàn thành thử thách và thực hiện trách nhiệm của mình. Nhưng trách nhiệm và thử thách của cô là gì? Lại nói tiếp, hai con quái vật khi nảy nói lên rằng nơi này không hề bình yên như thế giới của cô, mục tiêu tấn công của hai con quái vật chính là con người. Vậy phải chăng trách nhiệm và thử thách của cô chính là giết những con quái vật đó để cứu mọi người? Mộc Quy trước giờ chưa hề muốn trở thành anh hùng cứu thế giới, thế nhưng cô cũng không phải là loại người thấy chết mà không cứu, nếu Người đã nói đây là trách nhiệm và thử thách dành cho cô thì cô sẽ cố gắng hoàn thành.

Thêm nữa là, khi nảy cô tận mắt thấy trái tim của mình bị moi ra ngoài, cũng biết rõ mình bị hai con quái vật hành hạ đến thê thảm. Cô chắc chắn đây không phải là ảo giác của cô, bởi vì đến tận bây giờ cô vẫn cảm nhận được như in nổi đau đó. Thế nhưng lúc này cô lại hoàn hảo ngồi đây, trên người không có lấy một vết thương nào dù là nhỏ nhất. Tại sao có thể có chuyện kì lạ như vậy xảy ra? Chẳng lẻ là...

Nghĩ đến đây Mộc Quy bổng cảm thấy thông suốt hết tất cả mọi việc. Cô được ở trên đưa đến đây để giết đám quái vật và giúp đỡ mọi người, nhưng ở trên cũng không hề để cô chịu thiệt thòi, bằng chứng thứ nhất là Mèo Béo bổng dưng có bàn tay vàng, tới cả cô cũng có. Mà rất có thể bàn tay vàng của cô chính là khả năng hồi sinh vô hạn. Cứ như đang chơi một trò chơi, mà cô là lỗi bug vậy. Mộc Quy cảm thấy rất bất ngờ với điều này, để chứng thực suy nghĩ trong lòng mình, Mộc Quy quyết định đi kiếm mấy con quái vật kia để...hy sinh thử. Nghĩ đến đây cô cũng đổ mồ hôi lạnh, mặc dù cô không thể chết nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự đau đớn mà chúng gây ra cho cô. Điều này vượt quá phạm vi mà một người thường có thể chấp nhận được. Nhưng Mộc Quy bắt buộc phải thử, vì đây là manh mối duy nhất mà cô đang có.

Nghĩ xong, Mộc Quy liền quyết định hành động ngay bây giờ, chỉ sợ đợi thêm một chút nữa cô sẽ chùn chân mất. Cô dặn Mèo Béo đứng ở yên chờ cô, còn cô hít sâu lấy can đảm, sau đó nhanh chóng lao vào khu rừng rậm. Mộc Quy ôm tâm lý vò đã mẻ thì không còn sợ bể nữa mà lao về phía trước. Không bao lâu cô đã gặp một con quái vật Alien ở phía trước, đồng thời nó cũng đã phát hiện ra cô.

"Gào!!" Con quái vật gào to rồi lấy đà vọt về phía Mộc Quy khiến cô hoảng sợ phải đứng sửng lại, sau đó quay đầu bỏ chạy. Cũng không thể trách Mộc Quy được, đây chính là phản ứng tự nhiên của con người. Mặc dù cô muốn chết thử nhưng cô không hề thích cảm giác đó chút nào. Thế nhưng tốc độ con quái vật lại nhanh hơn Mộc Quy gấp mấy lần, chẳng mấy chốc mà nó đã bắt được cô, cơn đau đớn lại xuất hiện một lần nữa. Lần này cô bị nó xé toang lồng ngực mà chết.

Lần thứ hai mở mắt ra, Mộc Quy vội vàng kiểm tra khắp người mình, vẫn không hề có lấy một vết thương nào. Điều này làm Mộc Quy cảm thấy hưng phấn, có lẻ là cô điên rồi, tại sao cô lại thấy hưng phấn cơ chứ? Thế nhưng đây đúng là cuộc sống mà cô từng mong muốn, một cuộc sống đầy thử thách, mà cô chắc chắn không phải là kẻ vô dụng, cô sẽ chinh phục được thử thách này. Mộc Quy đứng lên rồi trở về chỗ cũ, thay một bộ quần áo khác, sau đó kêu Mèo Béo lấy thức ăn ra để giải quyết cơn đói. Người ta nói có thực mới vực được đạo, ăn no rồi suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì cũng không muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.