Mộc Tiên Truyện

Chương 4: 4: Đệ Đệ Ninh Ý




Có lẽ mẫu thân thực sự không quan tâm đến việc phụ thân có nữ nhân khác hay không, nhưng Ninh Hinh vẫn rất lo lắng, luôn cảm thấy ba mẫu tử Tạ Như Ý sẽ phá vỡ cuộc sống yên bình của họ.Nhưng nhìn đệ đệ Ninh Ý ngày càng lớn lên, lại khiến tâm tình Ninh Hinh khá hơn.

Không thể thay đổi hoàn cảnh chung, vậy thì liền thay đổi chính mình, sự tình phụ thân cũng nữ nhân khác nàng cũng không can thiệp được, nàng chỉ có thể sống cuộc sống của chính mình thật tốt.“Ninh Ý nhanh trở lại chỗ tỷ tỷ.”Vừa dứt lời nàng đã nhìn thấy một cái đầu bện tóc như củ cải run rẩy chạy về phía Ninh Hinh.“Chậm một chút, đừng vội, coi chừng té.” Ninh Hinh ngăn cản người hầu Ninh Ý đỡ đệ ấy lên.“Mục Cường, đừng gấp gáp, trong gia tộc có rất nhiều người phải kiếm tra linh căn, chúng ta sẽ không đến muộn đâu.” Mục Linh nói vơus cậu bé so với với nàng không lớn hơn bao nhiêu.“Ta không có gấp, ta là sợ Ngũ thiếu gia ngã sấp mặt.


Ngũ thiếu gia còn nhỏ, đi xa như vậy không được.”“Yên tâm, tiểu thư biết rõ mà.” Mục Linh giật giật góc áo, nhỏ giọng nói.Bởi vì Mục gia có rất nhiều thành viên nên thứ hạng của họ dựa trên dòng dõi của cha ông, tộc trưởng chỉ có hai người con trai, một người là Mục Phi, thành chủ Dương thành, còn lại chính là phụ thân nàng Mục Dương.Đại bá sinh ba người con trai, hai đứa lớn lớn hơn đám Ninh Hinh rất nhiều, dường như có linh căn không tốt nên làm việc trong phủ thành chủ, người nhỏ hơn thì có song căn linh căn, so với Ninh Hinh cũng lớn hơn vài tuổi, hắn đang tu luyện ở trong gia tộc.Cho nên xếp như vậy xuống dần, Ninh Ý trở thành Ngũ thiếu gia, Ninh Hinh đã trở thành Nhị tiểu thư.Ninh Hinh không quan tâm đến việc hai người phía sau đánh giá thấp mình, nàng đã xem thử buổi kiểm tra linh căn hai lần rồi, không có gì thú vị, nếu không phải nàng muốn biết linh căn Mục Ninh Nguyệt là gì thì nàng cũng không muốn tới.Hàng năm Mục gia sẽ kiểm tra linh căn cho những đứa trẻ đã đến sáu tuổi.

Là một gia tộc thâm hậu trong nội tình tu tiên thế gia, con cháu của Mục gia rất sinh sôi nảy nở thịnh vượng, cho nên hằng năm kiểm tra qua rất nhiều đứa trẻ.Ninh Hinh năm nay mới hơn bốn tuổi, mà Mục Ninh Nguyệt đã sáu tuổi, nàng muốn tham dự lần kiểm tra này.“Tiểu thư, người nói xem đại tiểu thư sẽ là linh căn gì?”“Linh căn của nàng người rất quan tâm sao?’“Cái đó..., không quan tâm, chỉ là hiếu kỳ mà thôi.” Mục Linh tranh thủ thời gian nói.Kỳ thật Ninh Hinh cũng rất tò mò.“Chúng ta đợi một lát sẽ biết.”Đã đến điện kiểm tra, nàng phát hiện có rất nhiều người.“Đại tiểu thư kia hôm nay giống như không có tới, chẳng lẽ nàng không biết hôm nay ngày gì?” Mục Linh nhìn xung quanh nói.“Mẫu tử ba người bọn họ hồi phủ cũng là vì Ninh Nguyệt đã sáu tuổi, là muốn tham gia kiểm tra linh căn, ngươi cảm thấy hoh sẽ quên?” Ninh Hinh liếc Mục Linh.“A Dương, nhanh lên, ta chờ người.” Cửa đại điện xuất hiện Mục Dương, Tạ Như Ý, cùng tỷ đệ Ninh Nguyệt.


Xem ra Mục Dương cố ý đến nHư Ý uyển đón ba mẹ con nàng ta.Thấy họ xuất hiện cùng nhau, các trưởng lão và những người khác trong đại sảnh đều cố ý nhìn về phía Ninh Hinh và đệ đệ nàng.


Lúc này Mục Dương cũng chú ý tới bọn họ đang ở trong điện, vẻ mặt hắn có chút mất tự nhiên, nghĩ ngợi một hồi liền đi tới chỗ bọn họ.“Hinh nhi, sao con lại mang Ninh Ý đến chỗ này? Ninh Ý còn nhỉ, về sau đừng đến nơi đông người.”Nhìn xem Mục Dương một lúc lâu, Ninh Hinh mới lớn tiếng nói: “Con mang đệ đệ tới đây mở mang kiến thức, phụ thân, đệ đệ hiện tại đi rất vững rồi, ở nhà ta không phải là có chuyện gì đấy chứ? Phụ thân người bộn bề nhiều việc, ta cùng đệ đệ rất lâu không gặp người rồi.” Ninh Hinh đối với việc phụ thân không quan tâm họ trong lòng vẫn là có ý kiến đấy, những lời này nàng nói là cố ý.Mục Dương có chút lúng túng, giống như không biết nên trả lời như thế nào.“Mọi người đã đến đông đủ, bắt đầu đi.” Trưởng lão coi như thay hắn giải vây nói.“Hinh nhi mang theo Ninh Ý cùng phụ thân qua kia đi.”Nhìn thấy Tạ Như Ý và Ninh Hạo đứng đó, Ninh Hinh vô cùng cự tuyệt: “Không cần, ta và đệ đệ ở ngay đây, bên kia cũng chẳng có chỗ, không bằng ngồi ở đây.”Khung cảnh náo nhiệt trở nên yên tĩnh một chút, điều này làm Mục Dương có chút tức giận, nhưng hắn lại không thể nổi giận với một đứa bé bốn tuổi, chỉ có thể làm bộ mặt khó coi đứng đấy.Về phần Ninh Hinh, nàng vẫn tỏ ra thờ ơ như không biết chuyện gì đang xảy ra, thỉnh thoảng lại trêu chọc đệ đệ Ninh Ỷ.Rất nhanh bài kiểm tra linh căn bắt đầu.Một người nối một người đệ tử lên khảo thí, có người không ngừng tìm ra linh căn, có người biết mình không thể tu tiên.Rất nhanh, đến lượt Mục Ninh Nguyệt, sau đó vang lên một thanh âm kích động: "Băng linh căn biến dị, băng linh căn biến dị." Xem ra Mục Ninh Nguyệt đã bị khảo nghiệm trở thành Băng linh căn biến dị, nàng ta thực sự may mắn.Linh căn biến dị, coi như đối với đại môn phái cũng vô cùng khó mà có được.

Nghĩ đến sau này Mục Ninh Nguyệt sẽ trực tiếp trở thành trọng điểm bồi dưỡng của Mục gia.“Thật sự là ông trời phù hộ Mục gia, Mục gia lại có hạt giống tốt như vậy, có lẽ phải nói với lão tổ một tiếng.” Một Trưởng lão nói.“Phải đấy phải đấy, biến dị linh căn vô cùng khó mà có được, Ninh Nguyệt nha đầu người cứ lo tu luyện, lúc tu luyện thiếu gì cứ việc nói.” Một Trưởng lão khác phụ họa.“Chúc mừng tộc trưởng, đã có một cháu gái có tư chất, Dương huynh sinh ra một đứa con gái tốt quá.”“Quá khách khí rồi.”Sau khi biết được linh căn của Mục Ninh Nguyệt, Ninh Hinh cùng đệ đệ Ninh Ý rời đi, khi Mục Dương nghĩ đến bọn họ, lại không thấy bọn họ đâu nữa.“Phụ thân, người đang tìm cái gì sao?” Ninh Nguyệt hỏi,“A, muội muội Hinh nhi của người cùng đệ đệ Ninh Ý vừa rồi cũng ở đây, hiện tại chắc là rời đi rồi.”“Vậy phụ thân có muốn đến nhìn không?”“Không cần, bên cạnh bọn họ có người đi theo, phụ thân sẽ cùng các người về Như Ý uyển, chúng ta ăn mừng chút.”"Được!” Ninh Nguyệt nhìn rất vui vẻ, lúc mới đến Mục phủ, nàng đã biết phụ thân mình có một đích nữ và một con trai trưởng, đích nữ kia hình như nhỏ hơn nàng hai tuổi, bằng tuổi Ninh Hạo, hơn nữa đệ đệ kia chỉ khoảng một tuổi.Đây không phải là lần đầu tiên nàng gặp vị đích tiểu thư Mục gia, nhưng khi nhìn thấy Ninh Hinh nàng cảm thấy khó chịu, nàng ta luôn cho nàng một cảm giác ưu việt, như thể nàng sinh ra là để vô song, cao quý.Giống như hôm nay khi phát hiện nàng có băng linh căn biến dị, các tộc trưởng vui mừng khôn xiết, nhưng nàng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như cũ, như thể không quan tâm đến bất cứ điều gì.“Nương, chúng con trở về rồi.” Mang theo Ninh Ý đến bên cạnh mẫu thân, Ninh Hinh nói.“Xem thú vị chứ?”“Rất...thú vị.” Đệ đệ Ninh Ý bây giừo nói chuyện không quá lưu loát.“Mục Ninh Nguyệt là biến dị Băng linh căn, tất cả mọi người đều rất cao hứng.” Ninh Hinh dường như không thèm để ý nói.“Hinh nhi, nàng là linh căn gì cũng được, chúng ta chỉ cần chính mình sống tốt là được.”“Đã biết, nương.”Với tư cách là đích nữ Mục gia, có một số phiền phức sẽ không tồn tại nếu ngươi không để ý.


Nói thật, biết rõ linh căn của Mục Ninh Nguyệt, trong lòng nàng vẫn có một loại cảm giác khẩn trương.Nhưng nàng không lo lắng lắm, vì nàng biết rằng mình nhất đinh cũng có linh căn, bởi vì từ nhỏ nàng đã có sự gần gũi đặc biệt với thực vật.Ninh Hinh học được từ một số thoại bản tu chân, họ nói nếu có linh căn nhất định ta sẽ rất nhạy cảm với những thứ có thuộc tính tương ứng và sẽ có cảm giác gần gũi.Mặc dù không biết số lượng linh căn, nhưng có linh căn thì sẽ có hy vọng tu luyện, không phải sao? Ở kiếp này, nàng muốn tranh thủ lợi dụng tài nguyên bên người, không cần bình thường như kiếp trước, có cũng được, không cũng chẳng sao.

Dù sao không phải cơ hội lúc nào cũng đến..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.