Mỗi Cây Mỗi Hoa

Chương 42: 42: Anh Nên Biết Điều




Tin tức chủ tịch tập đoàn Thành Phát - Mộng Gia Trí đột tử vì căn bệnh đau tim nhanh chóng làm mưa làm gió trên khắp các mặt báo.

Đa phần mọi người đều hiếu kỳ về số phận của Thành Phát sau scandal này.
Trong phòng họp Hội đồng quản trị, Lục Thanh Tâm thay mặt chồng tham dự.
"Đã có kết quả điều tra từ phía cảnh sát, tất cả chuyện này chỉ là hành vi trục lợi của cửa hàng trưởng Ý Xuân."
Người vừa nói không ai khác là đại cổ đông hiện tại của Thành Phát - Phùng Nghị.

Nhờ có tiền của anh ta rót vào thị trường kịp thời mà nguy cơ của Thành Phát đã hoàn thành được giải trừ, kết hợp cùng chứng cứ minh oan từ phía cảnh sát, Thành Phát có thể bước vào kỷ nguyên mới chỉ là chuyện nay mai.
"Phía phòng truyền thông sẽ sắp xếp công bố tin tức này ra ngoài."
Ngồi trong phòng họp Lục Thanh Tâm tựa như một cái xác không hồn, bà chỉ việc ngồi đó cho ấm chỗ, còn lại mọi câu hỏi đều đã có trợ lý trả lời.
Mọi thứ đều nhanh chóng được bàn luận và sắp xếp xong, căn phòng họp rộng rãi giờ chỉ còn lại ba người.
"Cổ đồng Phùng, không biết cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Gần như mất đi tất cả chỉ qua vài ngày ngắn ngủi, Lục Thanh Tâm lúc này nào còn thiết tha gì nữa.

Có thể bà chẳng hiểu biết gì về thương trường nhưng cũng không phải là kẻ ngu ngốc để người ta dắt mũi.
"Mộng phu nhân, bà quả nhiên là vô cùng nhanh nhạy."
Anh ta đẩy đến trước mặt bà một tập tài liệu, đôi mắt sáng bừng đến đáng sợ.
"Tôi muốn 15% trong tay phu nhân."
Người trợ lý phía sau biến sắc, muốn tiến lên phản kích thì đã bị Lục Thanh Tâm chặn lại.

Bà nhìn thẳng vào mắt Phùng Nghị, giọng nói cương quyết:

"Hẳn là cậu Phùng cũng biết, nhà họ Mộng chúng tôi vừa xảy ra không ít chuyện.

Nguồn thu nhập hiện tại chỉ còn có 15% cổ phần này.

Nên tôi xin phép từ chối.”
Tại sao Mộng Gia Trí lại lập di chúc để lại toàn bộ tài sản sang tên bà? Còn không phải vì chừa lại chút đường lui cho hai mẹ con bà hay sao? Cho nên dù có chết, bà cũng phải cầm cho chắc chút tài sản cuối cùng này.
“Tôi biết hiện tại Mộng gia đang khó khăn, vậy nên tôi đã ra giá cao hơn gấp đôi bình thường, phu nhân hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Dừng một chút anh ta nói tiếp:
“Từ trước đến nay chưa có thứ gì tôi muốn mà không đoạt được, trong lúc tôi còn nói chuyện quân tử thì phu nhân nên cân nhắc kỹ càng.

Phùng Nghị tôi luôn đợi tin tức từ phía phu nhân.”
Người đã đi rồi nhưng Lục Thanh Tâm vẫn cứ thẫn thờ ngồi đó, cùng hàng nước mắt lăn dài.

Mình à, em phải làm sao để bảo vệ cho con gái của chúng ta?
Từ công ty về nhà, Lục Thanh Tâm cẩn thận xem xét tất cả những giấy tờ mà Phùng Nghị để lại.

Càng đọc bà càng thấy tay chân rụng rời, đối phương quả nhiên đã sớm giăng ra thiên la địa võng, hai mẹ con bà lúc này suy cho cùng cũng chỉ là cá nằm trên thớt.
***
Trong một nhà hàng được bài trí theo phong cách Nhật Bản cổ điển, Trương Hạo Dân tỉ mỉ cắm từng cành hoa vào bình, lại cẩn thận yêu cầu điều chỉnh ánh sáng trong phòng ở mức độ hài hòa nhất.
“Ngài Thị trưởng, người đã đến rồi.”
Hắn ta mỉm cười vô cùng nho nhã:
“Còn không mau mời cô ấy vào đây.”
Hòa cùng giai điệu êm tai của tiếng đàn nguyệt cầm, một bóng người mềm mại từ từ bước đến.

Không trong trẻo yếu ớt như Mộng Tịch Ái, cũng chẳng đằm thắm dịu dàng như Chung Gia Hân, người phụ nữ này mang trong mình cốt cách cao ngạo của đoá hoa anh túc, khiến hắn si mê ngay từ lần gặp đầu tiên.

Chỉ tiếc là cho đến nay, hắn vẫn chưa chiếm được nữ thần của lòng mình.
“Diệp tổng đến rồi, mời ngồi mời ngồi.”
Nhìn bộ dáng thân sĩ đầy giả tạo của tên đàn ông trước mặt, Diệp Mỹ Uyên không khỏi thấy ghê tởm trong lòng.

“Diệp tổng muốn ăn gì thì cứ gọi, không cần khách khí.

Hôm nay là tôi mời khách.”
Trước thái độ vồn vã nhiệt tình kia cô ngẩng đầu nhìn hắn ta cười lạnh một tiếng:
“Tôi không phải đến để ăn cơm với anh, vào việc chính đi.”
Không hề tức giận với thái độ lạnh nhạt này, Trương Hạo Dân vẫn chu đáo chủ động gắp thức ăn vào chén cho cô.
“Dù sao thì tôi và Diệp tổng cũng có thể gọi là bạn bè, khó lắm mới cùng nhau ăn một bữa cơm.


Vì sao em lại không vui như vậy?”
Khoé môi Diệp Mỹ Uyên cong lên một đường cong quyến rũ, cô dửng dưng đáp lời:
“Tôi là bạn của Tiểu Ái chứ không có quan hệ gì đến anh.”
Ba lần bảy lượt bị cô vỗ mặt, hắn ta buông đũa trong tay, ngẩng đầu nhìn cô lẳng lặng cười, dưới ánh đèn nụ cười ấy dường như càng thêm phần cuốn hút mãnh liệt.

Nếu không phải đã nhìn thấu con người này thì có lẽ Mỹ Uyên đã có một cái nhìn khác về hắn ta.
“Vậy không biết, hôm nay em muốn gặp tôi là có việc gì?”
Đưa một tập tài liệu đến trước mặt đối phương, Diệp Mỹ Uyên cười ngọt ngào, đôi mắt xám long lanh hơi nheo lại.

Cô cầm đũa, bắt đầu thưởng thức những món ăn mà hắn ta đã gắp cho mình.
Trương Hạo Dân vẫn cười cười nhìn cô, rất nhẫn nại.

Cố gắng hạ thấp tông giọng của mình xuống cô nói:
“Ý Xuân, cô có thể không làm.

Nhưng mà… em trai cô thân là cấp dưới trực tiếp của tôi, lại lợi dụng chức vụ kiếm tiền bất chính, còn lén lút buôn bán ma tuý.

Nếu tôi báo cảnh sát, kết quả thế nào cô cũng biết rồi đó.

Tôi nghe nói tình cảm chị em cô rất tốt, xảy ra chuyện rồi tôi hoàn toàn có thể báo cảnh sát nhưng tôi đã cho cô cơ hội này, cô hẳn là nên cảm ơn tôi.”
Nhìn bộ dạng sững sờ của Hạo Dân, cô mỉm cười hài lòng.

Còn về phía người đối diện, nụ cười biến mất trong chớp mắt, hắn ta trừng mắt nhìn Mỹ Uyên, sắc mặt trở nên lạnh lùng đáng sợ.
Bắt chước theo bộ dáng nho nhã của Thị trưởng Trương, cô cười thật dịu dàng, tao nhã:
“Trương Hạo Dân, anh nói xem.

Chuyện trên đời này sao lại khéo như vậy, khách sạn Jewel lớn như thế, các người đi đâu không đi lại đến vườn hoa nói chuyện làm hại tôi không nghe không được.



Chủ động gáp cho hắn ta một miếng cá ngừ béo ngậy, Mỹ Uyên ung dung nói tiếp:
“Anh cũng coi như lợi hại, bắt được nhược điểm của em trai người ta rồi đem ra uy hiếp cửa hàng trưởng của Thành Phát, dùng hàng giả đổi lấy hàng thật rồi làm cho to chuyện.

Không chỉ hủy hoại thanh danh của tập đoàn Thành Phát, còn khiến cổ phiếu của bọn họ sụt giảm nghiêm trọng, sau đó nhân dịp này mà mua vào, cuối cùng hoàn toàn thôn tính công ty.

Thật không thể nhìn ra được Trương thị trưởng nhân hậu tốt bụng, lại đối với nhà vợ ra tay thật tàn nhẫn!”
Sau một hồi bối rối, Trương Hạo Dân đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có nhưng hắn ta thật sự không thể cười nổi nữa, khẽ hừ một tiếng:
“Tôi không biết Diệp tổng đang nói cái gì?”
Biết hắn sẽ không thừa nhận, Diệp Mỹ Uyên cười càng đắc ý:
“ Trương Thị trưởng, anh nên xem kỹ tập tài liệu tôi đã đưa.

Anh có quyền phủ nhận, tôi chỉ việc đem chuyện này nói ra ngoài, phóng viên và truyền thông sẽ tự tìm được chân tướng.

Đến lúc đó, không biết anh sẽ gặp những rắc rối gì? Chức Thị trưởng của anh, có còn giữ nổi không?”
Cuối cùng, hắn ta cũng không giữ được bình tĩnh.
“Cô muốn gì?”
Nhẹ nhàng uống cạn chén trà ấm trong tay, cô nghiêm giọng nói:
“Tôi chỉ muốn anh biết điều!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.