Tiểu nam hài nâng một vật dường như bảo bối đưa tới trước mặt Diệp Xu Xu. Diệp Xu Xu nhìn chăm chú, lại thấy trên tay hắn nâng một bao giấy dầu….. Tiểu nam hài thật cẩn thận mở bao giấy dầu ra, bên trong thế nhưng có một khối bánh đậu đỏ.
- “Buổi sáng hôm nay đệ giúp a bà một việc, a bà cho đệ.”
Tiểu nam hài vẻ mặt quý trọng mà nhìn bánh đậu đỏ trong tay nói,
- “Đệ vẫn luôn cất ở trong ngực, bây giờ vẫn còn ấm một chút đấy! Tỷ tỷ, tỷ nhanh ăn đi!”
Diệp Xu Xu nhìn bánh đậu đỏ nhỏ xíu trong tay hắn, cái bánh thoạt nhìn thực sự thô ráp, mặt ngoài đã xuất hiện vết nứt hơi hơi có chút nát.
Đôi mắt tiểu nam hài sáng ngời, dường như hiến vật quý nâng bánh, trên mặt tràn đầy chờ đợi.
Diệp Xu Xu thấy hắn như vậy, nàng nghĩ hẳn là tiểu nam hài trước nay chưa ăn qua loại bánh này đi? Thật vất vả có được một cái, chính hắn luyến tiếc ăn, lại còn muốn để lại cho nàng ăn……
- “Tỷ tỷ, tỷ mau ăn đi!” Tiểu nam hài thúc giục.
Diệp Xu Xu hít hít cái mũi, duỗi tay cầm lấy cái bánh trên tay tiểu nam hài, nói:
- “Cảm ơn.”
Tiểu nam hài thấy điểm tâm không có, vui vẻ mà nhếch miệng cười xán lạn.
Diệp Xu Xu thấy hắn vui vẻ như vậy cũng cười rộ lên.
Tiểu nam hài chớp chớp mắt nhìn địa phương trống không phía trước hắn, hỏi:
- “Ăn ngon không?”
Diệp Xu Xu trả lời:
- “Ừ, ăn rất ngon!”
Tiểu nam hài cười càng vui vẻ, hắn cảm thấy cực kỳ mỹ mãn, thật tốt quá, tỷ tỷ cảm thấy bánh của hắn ăn ngon!
Diệp Xu Xu nói:
- “Nếu đệ cho tỷ ăn ngon, tỷ đây cũng muốn cho đệ ăn ngon, đây là phù dung tô* của nhà tỷ, đệ nếm thử xem.”
Nàng nói xong đưa một miếng phù dung tô tới trong tay tiểu nam hài.
Tiểu nam hài nhìn thấy trong tay trống rỗng bỗng xuất hiện một miếng bánh thập phần tinh xảo xinh đẹp, sợ ngây người.
Miếng phù dung tô đỏ trắng đan xen, đẹp giống như hoa phù dung, so với bánh đậu đỏ vừa rồi hắn cho Diệp Xu Xu thủ công tinh xảo hơn nhiều.
Tiểu nam hài trước nay chưa thấy qua cái bánh xinh đẹp như vậy, hắn nâng phù dung tô ngơ ngác hé miệng nói:
- “Đây là hoa à? Thật là đẹp!”
Diệp Xu Xu cười nói:
- “Không phải hoa, là ăn, đệ nhanh ăn đi, chỗ tỷ còn có vài khối đấy, đệ nếm thử xem ăn được không?”
Tiểu nam hài trong lòng có chút khẩn trương, nâng phù dung tô nhẹ nhàng cắn một ngụm, phù dung tô vào miệng là tan, hương vị thơm ngọt từ đầu lưỡi tràn ngập ra, tiểu nam hài chớp chớp mắt, hắn trước nay không ăn qua bánh ngon như vậy.
- “Ăn ngon không?” Diệp Xu Xu hỏi.
Tiểu nam hài dùng sức gật đầu,
- “Vâng! Ăn ngon! Ăn ngon cực kỳ!”
Diệp Xu Xu cũng cười rộ lên, nàng bỏ phù dung tô còn lại vào trong tay tiểu nam hài, nói:
- “Cầm, mấy cái này đều là tỷ chuyên môn mang đến cho đệ!”
Tiểu nam hài nhìn thấy trong tay nhiều ra nhiều phù dung tô như vậy, kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn, Diệp Xu Xu cười thúc giục,
- “Mau ăn đi, thích ăn liền ăn nhiều một chút.”
- “Cảm ơn tỷ tỷ!”
Tiểu nam hài thực cảm động, chưa từng có người tốt với hắn như vậy qua, không chỉ có băng bó vết thương cho hắn, đốn củi giúp hắn, còn mang đồ ăn ngon cho hắn……
Hắn lớn như vậy, trừ bỏ nương của hắn ra, lần đầu tiên có người khác tốt với hắn như vậy.
Diệp Xu Xu ngồi xổm trước mặt hắn nhìn hắn ăn phù dung tô, tiểu nam hài ăn rất chậm, tựa hồ luyến tiếc lập tức ăn hết phù dung tô.
Diệp Xu Xu thấy hắn gầy gò như que củi, nàng có chút đau lòng, nhớ tới Vương Quế Hoa cái mẹ kế ác độc kia đối đãi hắn ác liệt như thế, nàng mở miệng hỏi:
- “Nương của đệ là khi nào mất vậy?”
Tiểu nam hài dừng lại động tác đang ăn, hắn do dự hồi lâu không có trả lời, Diệp Xu Xu nghĩ thầm chỉ sợ nàng đã chọc đến chỗ thương tâm của hắn, đang muốn mở miệng dời đi đề tài, tiểu nam hài nói:
- “Nương của đệ không có chết.”
A? Diệp Xu Xu sửng sốt.
Tiểu nam hài rũ mắt xuống, từ góc độ của Diệp Xu Xu có thể nhìn thấy lông mi thật dài của hắn.
- “Đệ không nhớ rõ, lúc ấy đệ còn quá nhỏ, chỉ nhớ rõ nương là một người thực ôn nhu, nương rất thương đệ, còn có a cha…… Cha cũng thường xuyên ôm đệ hôn đệ, thích đệ.”
A cha? Diệp Xu Xu nghĩ thầm a cha hẳn là chỉ Lưu Lão Xuyên, chính cái gọi là có mẹ kế liền có cha kế……
Tiểu nam hài tiếp tục nói:
- “Sau đó nhà bị cháy, có người cứu đệ từ trong nhà ra, thật nhiều người đang đuổi giết chúng ta…… Người cứu đệ bất hạnh qua đời, sau đó cái nam nhân kia liền xuất hiện, sau đó đệ liền bị hắn đưa tới nơi này.”
Nghe được lời này, Diệp Xu Xu ngẩn người, hỏi:
- “Nam nhân kia chỉ chính là ai? Lưu Lão Xuyên à?”
Tiểu nam hài gật gật đầu,
- “Đúng vậy, chính là hắn.”
Diệp Xu Xu kinh ngạc, nguyên lai đứa nhỏ trước mắt này thế nhưng là Lưu Lão Xuyên nhặt về nha! Nàng còn tưởng rằng tiểu hài tử này là hài tử vợ trước Lưu Lão Xuyên sinh ra.
Bất quá nghe tình huống vừa rồi tiểu nam hài tố cáo, tiểu nam hài nói nhà hắn bị cháy…… Có người đang đuổi giết bọn họ? Như vậy xem ra, chỉ sợ thân thế tiểu nam hài không đơn giản, không chừng là hài tử nhà cao cửa rộng nào đó!
Diệp Xu Xu thử hỏi:
- “Vậy đệ còn nhớ rõ tình huống nhà của đệ không? Tỷ như nói cha đệ tên gọi là gì? Nhà các ngươi đang ở nơi nào?”
Tiểu nam hài nâng phù dung tô mất mát mà lắc đầu, nói:
- “Đệ không nhớ rõ.”
Diệp Xu Xu nghĩ thầm tiểu nam hài mới có chút xíu, thời điểm nhà hắn xảy ra chuyện… phỏng chừng hắn cũng chỉ hai ba tuổi, làm sao có thể nhớ rõ nhiều chuyện?
Bất quá hắn thế nhưng không phải hài tử thân sinh của Lưu Lão Xuyên, như thế làm nàng có chút ngoài ý muốn, căn cứ vào quan sát của nàng mấy ngày này, Lưu Lão Xuyên chính là một tên nông dân ích kỷ, người như vậy sẽ thu lưu một hài tử gặp nạn sao?
Được rồi, cho là Lưu Lão Xuyên thiện tâm quá độ, nhưng Vương Quế Hoa làm sao là cái lương thiện? Khi đó tiểu nam hài tuổi nhỏ như vậy, cũng không thể làm việc trong nhà, trong nhà nhiều một ngụm ăn, bà ta sẽ chịu sao?
Bất quá mấy cái đó đều không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, đứa nhỏ trước mắt này đến tột cùng là hài tử nhà nào? Cha mẹ hắn còn trên đời hay không?
Diệp Xu Xu nhìn hắn, hỏi:
- “Vậy đệ còn nhớ rõ đệ tên gì không?”
Tiểu nam hài lắc đầu nói:
- “Đệ chỉ nhớ rõ khi đệ còn nhỏ nương của đệ kêu đệ A Bảo.”
A Bảo? Nghe tới chỉ là nhũ danh mà thôi, hoàn toàn không có tin tức hữu dụng mà, Diệp Xu Xu nghĩ thầm, xem ra thân thế tiểu nam hài thật đúng là không dễ tra xét, bất quá không biết ở chỗ Lưu Lão Xuyên có tin tức gì hữu dụng hay không?
Đối với đột nhiên xuất hiện một người tốt với hắn như vậy, tiểu nam hài có chút lo được lo mất, nếu như ngày nào đó nàng biến mất không thấy, thì hắn nên làm cái gì bây giờ?
Diệp Xu Xu nhìn ra tiểu nam hài bất an, nàng giơ tay s.ờ soạng đầu hắn, nói:
- “Đương nhiên là bởi vì A Bảo rất ngoan… tâm địa thiện lương, cho nên tỷ mới không thể để cho người khác bắt nạt đệ.”
Tiểu nam hài đột nhiên bị nàng sờ đầu, còn bị nàng kêu là “A Bảo”, lông mi hắn run rẩy, trên mặt nóng nóng.
Tỷ tỷ thế nhưng kêu hắn “A Bảo”, còn nói hắn thực ngoan! Tiểu nam hài đôi mắt đen bóng, vừa thẹn thùng lại vui vẻ.
Dưới sự thúc giục của Diệp Xu Xu, tiểu nam hài ăn hết phù dung tô, Diệp Xu Xu còn giúp hắn nhổ củ cải, chờ nhổ xong một sọt, Diệp Xu Xu thấy bốn bề vắng lặng, mang sọt củ cải cùng tiểu nam hài đi về nhà.
Tới cửa nhà mới đưa sọt tre cho tiểu nam hài, tiểu nam hài thực ngoan mà cảm tạ Diệp Xu Xu, cõng cái sọt đi vào đình viện, Vương Quế Hoa thấy hắn về tới, tức giận mà mệnh lệnh hắn quét dọn chuồng heo cho heo ăn.
Diệp Xu Xu thấy bà ta vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy, mày thẳng nhăn lại, tiểu nam hài yên lặng không nói gì cầm cây chổi so với hắn còn cao hơn bắt đầu quét dọn.
Trong viện có người, Diệp Xu Xu cũng không thể nhúng tay hỗ trợ, nàng đứng trong chốc lát, Lưu Lão Xuyên từ bên ngoài đã trở lại, ông ta tựa hồ là trở về từ trong thành, ông ta đã đổi một bộ đồ mới, gánh một gánh đồ, trong đó có rất nhiều đồ.
Vương Quế Hoa thấy ông ta, vội đi qua hỏi:
- “Khối ngọc kia ngươi đổi được bao nhiêu bạc?”
Lưu Lão Xuyên nhìn chuồng heo, thấy tiểu nam hài quét dọn ở bên trong, ông hạ giọng nói:
- “Chúng ta vào nhà lại nói.”
Hai người đi vào phòng, Diệp Xu Xu thấy Lưu Lão Xuyên cố ý tránh đi tiểu nam hài, nàng nghĩ thầm chẳng lẽ có quan hệ với tiểu nam hài à? Nghĩ như vậy, nàng nhấc chân đi theo hai người bọn họ vào nhà.
Vào phòng, Lưu Lão Xuyên buông gánh đồ xuống, Vương Quế Hoa gấp không chờ nổi mà lụt lội gánh đồ trong chốc lát, Diệp Xu Xu nhìn thấy bên trong có gạo có rượu có thịt còn có mấy tấm vải, Vương Quế Hoa thấy mấy thứ này thật vui vẻ.
- “Cái này rất tốt, Thiết Đản cùng chúng ta có thể ăn ngon mấy ngày.” Vương Quế Hoa nói.
Lưu Lão Xuyên buông đòn gánh, nhỏ giọng nói:
- “Khối ngọc kia ta tới cửa hàng cầm đồ lớn nhất trong thị trấn, tổng cộng đổi được tám mươi lượng bạc.”
- “Tám mươi lượng?!” Vương Quế Hoa kinh hô ra tiếng, đây chính là một số tiền thật lớn!
Lưu Lão Xuyên nhanh nhanh ngăn cản bà, còn dường như có tật giật mình nhìn nhìn ngoài nhà.
Vương Quế Hoa nghẹn nước miếng, kích động hỏng rồi, bà không nghĩ tới khối ngọc bội kia thế nhưng có thể đổi được nhiều tiền như vậy! Nhà bọn họ bốn năm năm nay đều không thể thấy được nhiều tiền như vậy!
- “Trời đất, ta sớm bảo ngươi đem ngọc cùng nhau đều bán đi, ngươi cố tình không nghe, còn một hai phải lưu đến bây giờ, lúc ấy nếu ngươi chịu bán, chúng ta còn có thể đặt mua thêm vài mẫu đất.” Vương Quế Hoa kích động xong liền bắt đầu oán giận.
Diệp Xu Xu đứng ở một bên, thầm nghĩ bọn họ nói ngọc bội rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Lưu Lão Xuyên nghĩ thầm Vương Quế Hoa biết cái rắm, lúc trước ông mới vừa nhặt được tiểu nam hài, khi đó tiểu nam hài mặc một thân tơ lụa, trên cổ còn mang khóa trường mệnh làm bằng ngọc, người bảo hộ hắn tuy rằng đã chết, nhưng vừa thấy liền biết nhất định là hộ vệ của gia đình giàu có nào đó.
Lúc ấy ông nhìn là biết đứa nhỏ này khẳng định lai lịch bất phàm. Ông mang tiểu nam hài về nhà, từ trên người hắn gỡ xuống khóa trường mệnh cùng quần áo, khóa trường mệnh kia toàn thân tuyết trắng, bên trên còn khắc chữ, Lưu Lão Xuyên không biết là chữ gì?
Ông đem quần áo của tiểu nam hài còn có đồ vật trên người nam nhân kia đều bán đi, lại lưu lại khóa trường mệnh làm bằng ngọc này.
Lưu Lão Xuyên nói:
- “Khối ngọc kia tám phần có quan hệ tới thân thế Cẩu Đản này, ta lưu đến bây giờ cũng bất quá là nghĩ vạn nhất ngày nào đó có thể tìm được người nhà của Cẩu Đản, nói không chừng chúng ta còn có thể đòi một khoảng bạc lớn, bất quá mấy năm đi qua, cũng không nghe nói trong thành có gia đình giàu có nào thất lạc tiểu hài tử, lúc này ta mới bán khối ngọc kia.”
Vương Quế Hoa vui rạo rực thu thập gánh đồ, nói:
- “Ta cùng Thiết Đản có thêm vài bộ đồ mới.”
Lưu Lão Xuyên xua xua tay nói:
- “Tùy ngươi tùy ngươi.”
Sau khi Vương Quế Hoa thu thập mọi thứ xong, duỗi cổ nhìn nhìn ngoài nhà, lại xoay đầu nhìn về phía Lưu Lão Xuyên, nói:
- “Cha đứa nhỏ, Cẩu Đản kia ngươi tính toán xử lý như thế nào? Ngọc của nó ngươi đều đã bán rồi, nghĩ đến tương lai cũng không thể tìm được người nhà của nó. Chúng ta cũng không cần thiết lại nuôi thêm một ngụm người ăn không ngồi rồi đi?”
Diệp Xu Xu vừa nghe lời này, cau mày, Vương Quế Hoa đây là có ý gì?