Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ

Chương 27



Trong khoảng thời gian này, bởi vì tiểu nam hài luôn thực cần mẫn mà trồng rau bón phân tưới nước, rau trồng đã lên rất nhiều. Gà nuôi cũng đã trưởng thành, qua một tháng nữa phỏng chừng là có thể đẻ trứng.

Tiểu nam hài rất thích sạch sẽ, trong phòng ngoài phòng đều được hắn quét tước sạch sẽ, trong một góc tiểu viện trồng hoa hồng, hoa đã nở.

Hắn từ chỗ Diệp Xu Xu học được xếp dế mèn, châu chấu, thỏ, bọ ngựa, các động vật nhỏ vân vân… Thời điểm Diệp Xu Xu không ở đây, hắn liền ngồi ở trên bàn đu dây trong sân dùng tiểu cọng rơm nhỏ xếp động vật nhỏ chơi.

Hắn xếp rất nhiều, mỗi cái đều xếp đặc biệt cẩn thận, thời điểm Diệp Xu Xu xuyên tới liền thấy hắn ở trong sân yên lặng xếp dế mèn.

- “Đệ thế nhưng xếp nhiều như vậy?” Diệp Xu Xu nhìn thấy đầy bàn dế mèn chuồn chuồn, kinh ngạc nói.

Tiểu nam hài nghe thấy tiếng nàng rất vui mừng nói:

- “Tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi!”

- “Ừ, tỷ đã tới!” Diệp Xu Xu đi qua.

Mắt tiểu nam hài sáng lên, hắn buông đồ trong tay xuống, đứng lên,

- “Tỷ tỷ, hôm nay đệ chưng sủi cảo, tỷ muốn nếm thử hay không?”

- “Được nha, hiện tại vừa lúc có thể ăn cơm trưa.” Diệp Xu Xu gật đầu nói.

Tiểu nam hài nhanh như chớp chạy vào phòng bếp bưng sủi cảo ra, Diệp Xu Xu nếm hai cái, tay nghề tiểu nam hài thực giỏi, làm sủi cảo da mỏng nhân lớn hương vị tươi ngon.

Diệp Xu Xu khích lệ tiểu nam hài, tiểu nam hài hưng phấn khuôn mặt đỏ đỏ, mỗi ngày hắn chờ mong nhất chính là thời gian ở chung với Diệp Xu Xu.

- “A Bảo, đệ xếp nhiều mấy cái này làm cái gì?” Diệp Xu Xu hỏi.

Tiểu nam hài trong miệng còn nhai sủi cảo, nhìn đầy bàn đồ xếp, trả lời:

- “Tỷ tỷ, tỷ không ở đây, đệ lại không có việc gì để làm, đành phải làm vài thứ để giết thời gian.”

Diệp Xu Xu nghe xong ngẩn ra, nàng nhìn đôi mắt đen nhánh của tiểu nam hài, đột nhiên nghĩ đến tiểu nam hài mỗi ngày lẻ loi một mình ở nhà lại không có ai nói chuyện với hắn, nhất định hắn thực nhàm chán rồi?

Hài tử ở tuổi này đúng là thời điểm tiếp xúc thăm dò sự vật mới mẻ bên ngoài, nếu vẫn luôn bị nhốt ở trong nhà, trưởng thành rất có khả năng sẽ phong bế chính mình, hài tử từ nhỏ khuyết thiếu giao lưu câu thông là rất khó chân chính dung nhập xã hội.

Nghĩ như vậy, sau khi tiểu nam hài ăn trưa xong, nàng liền mang theo tiểu nam hài đi trên đường, lần này nàng mang theo mấy con vật tiểu nam hài xếp, hai người ở trên đường cái bày cái sạp nhỏ bán những con dế mèn chuồn chuồn đó.

Tiểu nam hài nhìn thấy người đến người đi trên đường, đám người thực khẩn trương, không dám dựa theo ý Diệp Xu Xu bảo mà rao hàng.

Diệp Xu Xu cổ vũ nói:

- “A Bảo, đừng sợ, dũng cảm lên.”

Tiểu nam hài do dự thật lâu, hắn há miệng thở dốc,

- “Bán…… Bán……”

Kế tiếp nói vẫn là không có dũng khí hô lên.

Diệp Xu Xu vỗ vỗ vai hắn,

- “Đệ xem tỷ.”

- “Bán dế mèn, chuồn chuồn, bọ ngựa, một văn tiền ba cái!” Diệp Xu Xu cao giọng hô.

Thế nhưng trên đường không ai để ý đến hắn, Diệp Xu Xu chán nản nói:

- “Aiza, mọi người đều nghe không được tiếng của tỷ, tỷ thật thương tâm….”

Tiểu nam hài cho rằng nàng thật sự thương tâm, tức khắc nóng nảy, an ủi nói:

- “Tỷ tỷ, tỷ không cần khổ sở, đệ có thể nghe được tiếng của tỷ!”

Diệp Xu Xu sờ sờ đầu hắn, nói:

- “Đúng nha, chỉ có đệ có thể nghe được tiếng tỷ, cho nên đệ tới giúp tỷ được không?”

Lòng tiểu nam hài nóng lên, đột nhiên lại có dũng khí, hắn dùng sức gật đầu, nói:

- “Được!”

Hắn ngẩng đầu nhìn đám người xa lạ đó, cứ việc trong lòng vẫn thực khẩn trương, bất quá hắn vẫn cố lấy dũng khí, đối với đám người cao giọng hô:

- “Bán dế mèn, chuồn chuồn, bọ ngựa, một văn tiền ba cái! Mọi người mau đến xem đi!”

Âm thanh non nớt tuy rằng có chút run run thế nhưng thực kiên định.

- “Tốt!”

Diệp Xu Xu dùng sức vỗ tay,

- “A Bảo, đệ thật dũng cảm!”

Tiểu nam hài tim đập thực mau, hắn rốt cuộc đã hô ra miệng, đây là lần đầu tiên trong đời hắn hô to về phía đám người như vậy, hắn đột nhiên phát hiện nguyên lai hô lên cũng không có khó khăn như trong tưởng tượng.

Dưới sự cổ vũ của Diệp Xu Xu, tiểu nam hài dũng khí tràn đầy tiếp tục kêu:

- “Một văn tiền ba cái, có đến xem hay không? Mua cho hài tử trong nhà chơi cũng tốt nha!”

Bất quá hắn hô thật lâu vẫn không có ai tới sạp nhỏ của hắn, tiểu nam hài cũng không nhụt chí, mà là kiên trì không ngừng tiếp tục rao hàng, lại qua thật lâu, rốt cuộc có khách tới.

Một tiểu hài tử nhìn thấy những động vật nhỏ thủ công tinh xảo đó không dời mắt được, hắn túm nương hắn đi tới, hắn chỉ vào con dế mèn nói:

- “Nương, con muốn cái này!”

Nữ nhân không lay chuyển được nhi tử, nàng nhìn nhìn tiểu nam hài bày biện mấy cái đó, hỏi:

- “Bán thế nào?”

Tiểu nam hài trả lời:

- “Một văn tiền ba cái.”

Nữ nhân thấy đồ vật thực tiện nghi, không nói hai lời móc ra một văn mua ba cái, nhi tử của nàng cầm dế mèn chuồn chuồn cực kỳ vui vẻ.

Tiểu nam hài cầm một văn tiền kia giơ lên trước mặt Diệp Xu Xu, hắn thực hưng phấn, nói:

- “Tỷ tỷ! Đây là tiền đệ kiếm được!”

Diệp Xu Xu cười nói:

- “Ừ, A Bảo thật lợi hại, nhỏ tuổi như vậy mà đã có thể kiếm tiền! Rất giỏi!”

Tiểu nam hài cực kỳ vui vẻ, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm nhận được thu hoạch vui sướng.

Sau đó lục tục lại có người tới, tiểu nam hài mới đầu còn có chút ngượng ngùng, bất quá nhiều người hỏi, hắn liền dần dần thuần thục lên, còn cười với khách nhân, dáng vẻ hắn thật xinh đẹp, cười lên thực làm cho người ta thích, hơn nữa bán đồ vật lại không quý, thực mau đồ trên bàn đã bán hơn phân nửa.

Tiểu nam hài bán mười sáu văn tiền, tuy rằng tiền không nhiều lắm, thế nhưng tiểu nam hài lại coi như bảo bối, hắn đếm lại số tiền đồng, cuối cùng, hắn nâng tiền muốn giao chúng cho Diệp Xu Xu.

Diệp Xu Xu cười nói:

- “Đây là tiền đệ kiếm, đệ lưu lại đi.”

Tiểu nam hài nhìn tiền đồng trong tay, tiền đồng này căn bản không nhiều, hắn nhớ tới Diệp Xu Xu vì nuôi dưỡng hắn mà xài rất nhiều tiền, trong lòng thực áy náy.

- “Tỷ tỷ, về sau đệ sẽ kiếm rất nhiều rất nhiều tiền cho tỷ!” Hắn ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo vô cùng kiên định.

Diệp Xu Xu nhoẻn miệng cười,

- “Được đấy, tỷ sẽ chờ A Bảo trong tương lai sẽ kiếm rất nhiều tiền, cho tỷ dưỡng già đến lúc lâm chung.”

Tiểu nam hài nhếch môi, nói:

- “Vâng, đúng!”

Chờ tới lúc chạng vạng, thời điểm bọn họ chuẩn bị thu sạp, một tiểu nữ hài y phục đẹp đẽ lôi kéo một tiểu nam hài tám chín tuổi đi tới.

- “Ca ca, ca ca, muội muốn con dế mèn, ca ca mua cho muội đi!”

Diệp Xu Xu thấy bọn họ, mạc danh cảm thấy dáng dấp hai tiểu hài tử này có chút quen mắt.

- “Uyển Dung, muội mua cái này làm cái gì? Thứ này lại không có gì dùng.” Nam hài nhìn đồ vật trên bàn mày nhăn lại.

- “Không sao không sao, ca ca mua cho muội đi!” Tiểu nữ hài lôi kéo tay áo nam hài làm nũng.

Tiểu nam hài thấy có khách tới, lập tức cười nói:

- “Tiểu ca ca, nếu muội muội huynh muốn mua, vậy huynh liền mua mấy cái cho nàng đi, hơn nữa thứ này không mắc, một văn tiền ba cái.”

Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn hắn, thấy rõ diện mạo tiểu nam hài, nàng ngẩn ngơ… trước nay nàng chưa thấy qua tiểu ca ca đẹp như vậy.

Tiểu nam hài dáng vẻ môi hồng răng trắng, một đôi mắt giống quả nho sáng trong long lanh, cái mũi thẳng mà cao, khuôn mặt tròn tròn trắng trắng nộn nộn.

Ca ca của tiểu nữ hài nghe được tiểu nam hài nói, hắn nghĩ thầm một văn tiền ba cái xác thật thực tiện nghi, lập tức hắn lấy ra một văn tiền cho tiểu nữ hài mua con dế mèn.

Mua xong rồi, hắn lôi kéo tiểu nữ hài rời đi, tiểu nữ hài lại không chịu đi, nàng nhìn chằm chằm tiểu nam hài hỏi:

- “Tiểu ca ca, ngươi tên là gì?”

Tiểu nam hài sửng sốt.

Diệp Xu Xu đứng ở một bên cười trộm, nghĩ thầm tiểu nam hài lợi hại nha, nhỏ như vậy liền thu lấy mê muội, được, về sau cưới vợ sẽ không cần nàng nhọc lòng.

- “Ta kêu A Bảo.” Tiểu nam hài trả lời.

Tiểu nữ hài có được trả lời nói,

- “A Bảo? Tốt, muội nhớ kỹ. Tên của muội kêu Địch Uyển Dung, tiểu ca cũng nhớ kỹ!”

Địch Uyển Dung? Diệp Xu Xu kinh ngạc, tiểu nữ hài này thế nhưng là Địch Uyển Dung?!

Vậy người bên cạnh nàng chẳng phải chính là…… Diệp Xu Xu nhìn về phía nam hài, quả nhiên từ trên ngũ quan hình dáng của hắn nhìn ra bóng dáng Địch Thanh Huyền.

Diệp Xu Xu khó có thể tin, nàng cư nhiên còn ở nơi này gặp được người quen! Quá xảo đi?

*** *** *** *** ***

Trở lại thế giới nguyên lai, Diệp Xu Xu vẫn cứ thực khiếp sợ, nàng nghĩ thầm Địch Uyển Dung cùng Địch Thanh Huyền như thế nào sẽ xuất hiện ở nơi đó?

Diệp Xu Xu cẩn thận suy tư một phen, nghe nói năm đó lão Võ An Hầu là bị giáng chức đến Thông Châu, nếu lão Võ An Hầu vừa lúc bị biếm tới thành Đồng Thạch, như vậy Địch Thanh Huyền cùng Địch Uyển Dung sẽ xuất hiện ở nơi đó cũng không kỳ quái.

Sau khi rời giường, nàng đi tìm Diệp Trường Canh hỏi chuyện năm đó Võ An Hầu bị biếm…… Diệp Trường Canh nói cho nàng biết, lão Võ An Hầu năm đó bởi vì đứng sai phe, sau khi Khang Nguyên Đế đăng cơ, ông xác thật bị biếm tới Thông Châu thành Đồng Thạch, nghe nói là làm thông phán. Bất quá sau lại, vận khí ông thay đổi đã cứu Thái Tử điện hạ, lúc này mới có thể quan phục nguyên chức.

Diệp Xu Xu nghe xong vội hỏi:

- “Lão Võ An Hầu là ở thành Đồng Thạch gặp được Thái Tử điện hạ sao?”

Diệp Trường Canh gật đầu:

- “Đúng vậy, lão nhân kia vận khí thật không tệ, năm đó sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, những thế gia đại tộc theo sai phe phần lớn chém đầu chém đầu lưu đày lưu đày, đã sớm chưa gượng dậy nổi. Chỉ có Võ An Hầu cá mặn xoay người, hiện giờ dựa vào tầng quan hệ cùng Thái Tử, đảo thành nhân vật chạm tay là bỏng.”

Diệp Trường Canh cảm khái, Diệp Xu Xu không để ở trong lòng, nàng chỉ là đang khiếp sợ Võ An Hầu thế nhưng là ở trong thành Đồng Thạch gặp được Thái Tử điện hạ, như vậy ở thế giới kia, khẳng định hiện tại là Thái Tử điện hạ đang lạc trong thành Đồng Thạch?

Vậy đến tột cùng Thái Tử sẽ là ai đây?

Diệp Xu Xu trong đầu đột nhiên kim quang vừa hiện, nàng nhớ tới lời tiểu nam hài nói với nàng lúc trước, tiểu nam hài nói năm đó nhà hắn đã xảy ra đại sự, hắn là được người từ trong phòng cứu ra, người cứu hắn thân bị trọng thương đã chết…… Cuối cùng, hắn bị Lưu Lão Xuyên mang về trong nhà.

Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Xu Xu căng thẳng, hay là Thái Tử thế nhưng là tiểu nam hài?

Không thể nào……

Nàng cẩn thận hồi ức tướng mạo Hoàng Hậu cùng Cửu công chúa, tướng mạo Hoàng Hậu đoan trang đại khí, Cửu công chúa lớn lên giống Hoàng Hậu, bất quá tướng mạo tiểu nam hài lại không giống Hoàng Hậu……

Diệp Xu Xu lặp lại cái này một phen, vẫn là cảm thấy dáng dấp tiểu nam hài không giống Hoàng Hậu.

Nghĩ như vậy, nàng nhẹ nhàng thở ra, có lẽ là nàng lo lắng nhiều, tiểu nam hài sao có thể sẽ là Thái Tử?

Ăn sáng xong, Diệp Xu Xu ở trong phòng đang chuyên tâm trí mân mê kem dưỡng da, Lục Nhiễu đi vào nói Diệp Thịnh Hồng muốn gặp nàng.

Diệp Xu Xu buông việc trong tay đi tới chỗ Diệp Thịnh Hồng.

Diệp Thịnh Hồng thấy nàng tới, buông sách trong tay, nói:

- “Nghe nói con đang làm buôn bán với Thủy Vân Các?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.