Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ

Chương 34



Nàng cởi áo ra, mũi tên chui thật sâu vào da thịt nàng, miệng vết thương còn đang chảy máu, nàng cắn áo, hít sâu một hơi, dùng sức rút mũi tên ra.

Máu phun trào ra, nàng đau đớn mồ hôi lạnh ứa ra, hối hận vì cái gì vừa rồi ở tiệm thuốc mình không lấy mấy thứ thuốc chữa thương về.

Lau khô máu, xé nát một cái áo trong, băng vết thương lại.

Nàng chịu đựng đau đớn mặc lại y phục.

Trong doanh địa nơi nơi đều là hoàng thân quốc thích, đại quan quý nhân, chuyện nàng bị thương vẫn không nên bị người khác phát hiện mới tốt, nếu không nếu là có người truy vấn nàng làm sao lại bị thương, đến lúc đó nàng thật đúng là không thể trả lời.

Thu thập thỏa đáng xong, Diệp Xu Xu trong lòng yên lặng cầu nguyện cái tiểu nam hài thời không kia có thể bình an không có việc gì.

- “A Bảo nhất định sẽ không có việc gì, nhất định……”

Nàng từ lều trại đi ra, Diệp Chân Chân nhìn thấy nàng, hỏi:

- “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Sắc mặt làm sao mà khó coi như vậy? Là bị bệnh sao?”

Diệp Xu Xu không trả lời, mà là hỏi:

- “Đêm qua ngươi đi đâu vậy?”

Diệp Chân Chân ánh mắt lóe ra, nói:

- “Không…… Không đi chỗ nào mà, muội chỉ đi dạo nhìn xem ở gần đây.”

Diệp Xu Xu trong lòng có chút tức giận nói:

- “Ngươi đi đâu ta cũng không quan tâm, thế nhưng ta chỉ cảnh cáo ngươi một câu, nơi này là khu vực săn bắn, bao nhiêu hiển quý ở chỗ này nhìn đấy, chính ngươi muốn dọa người..… ta không xen vào, thế nhưng nếu liên luỵ ta cùng ta ca, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Diệp Chân Chân cắn môi, thực ủy khuất:

- “Tỷ tỷ, tỷ nói nghiêm trọng.”

Diệp Xu Xu lạnh lùng nhìn nàng,

- “Ngươi tự giải quyết cho tốt!.”

*** *** *** *** ***

Người trong Doanh địa đã trải qua đêm qua cuồng hoan, trong lúc đó đã quen biết lẫn nhau.

Sáng sớm Cửu công chúa hứng thú hừng hực chạy tới tìm Diệp Xu Xu chơi,

- “Ngày hôm qua Thái Tử ca ca săn được hai con hổ, tỷ muốn đi qua nhìn xem hay không?”

Diệp Xu Xu có thương tích trong người cũng không muốn đi.

Cửu công chúa lại không thuận theo không buông tha,

- “Đi đi, đi đi mà, xem con hổ đấy, cơ hội khó có được nha!”

Diệp Xu Xu nhếch môi, bất đắc dĩ mà cười cười,

- “Công chúa, đều không phải là là ta không lĩnh tình cảm của công chúa, mà hôm nay trong người ta thật sự không thoải mái, cho nên không thể chơi với công chúa, thỉnh công chúa thứ lỗi.”

- “Hả? Trong người tỷ không thoải mái? Chỗ nào không thoải mái? Có cần muội thỉnh thái y lại đây xem cho tỷ không?” Cửu công chúa vội vàng hỏi.

Diệp Xu Xu xua xua tay,

- “Cũng không cần, ta nghỉ ngơi một chút là được.”

Cửu công chúa gật gật đầu,

- “Được, được rồi, tỷ nghỉ ngơi thật tốt đi, muội đi, nếu như có phát sinh sự tình gì chơi vui, muội sẽ nói với tỷ!”

- “Ừ, được.” Diệp Xu Xu cười cười.

Cửu công chúa có chút tiếc nuối mà rời đi, nàng vốn đang muốn mang Diệp Xu Xu đi gặp Thái Tử ca ca……

Cửu công chúa đi vào doanh địa, nhìn thấy giữa sân chất đầy con mồi, được đặt ở vị trí thấy rõ ràng nhất là hai con hổ Thái Tử săn được ngày hôm qua.

Nàng hưng phấn mà chạy tới, vây quanh con hổ nhìn xem, dáng dấp hai con hổ này cực kỳ hùng tráng, một con hổ mười tên tráng hán nhất định cũng không thể đánh thắng, thế nhưng Thái Tử ca ca săn tới hai con, thật là lợi hại mà!

Ngũ công chúa thấy nàng đi tới, hỏi:

- “Cái nữ tử họ Diệp đâu? Làm sao không đi cùng muội vậy?”

Cửu công chúa nói:

- “Nàng bị bệnh, đang ở lều trại nghỉ ngơi đấy!”

- “Bị bệnh?”

Ngũ công chúa bĩu môi,

- “Tối hôm qua không phải nàng còn khỏe mạnh sao? Ta xem chỗ nào là bị bệnh? Tám phần mười là biết tối hôm qua nổi bật quá mức, không dám gặp người.”

Nàng nói âm dương quái khí, Cửu công chúa nghe có chút không thoải mái, bất quá nàng biết Ngũ công chúa từ trước đến nay nói chuyện không xuôi tai, cho nên nàng không để ý đến Ngũ công chúa.

Xa xa nhìn thấy được Thái Tử còn có Địch Uyển Dung, nàng hưng phấn chạy tới, mở ra hai tay nhào tới,

- “Thái Tử ca ca!”

Thái Tử quay đầu liếc nhìn nàng, vươn một ngón tay, chống vào đầu nàng đẩy ra, không cho nàng chạm vào, nói:

- “Đừng lộn xộn…..”

Cửu công chúa chu miệng không vui, nàng chỉ là muốn xông tới ôm ca ca một cái, chính là ca ca luôn không cho nàng chạm vào hắn, không chỉ là nàng, mấy người khác, thậm chí ngay cả mẫu hậu chạm vào hắn, hắn cũng sẽ trốn đến rất xa không cho chạm vào, cũng không biết là cái tật xấu gì?

- “Quỷ hẹp hòi! Hừ!” Cửu công chúa làm mặt quỷ.

Thái Tử bún trán nàng, nói:

- “Không quy không củ.”

Cửu công chúa vuốt trán, nói:

- “Chán ghét, hư ca ca!”

Một bên Địch Uyển Dung cười nói:

- “Công chúa điện hạ chớ có tức giận.”

Cửu công chúa hầm hừ,

- “Địch tỷ tỷ, tỷ công bình phân xử, có phải Thái Tử ca ca thực quá mức hay không!”

Địch Uyển Dung cười khẽ,

- “Điện hạ là Thái Tử, tự nhiên yêu cầu ổn trọng chút, không thể bồi công chúa muội cãi nhau ầm ĩ.”

Cửu công chúa không phục nói:

- “Nhưng đêm qua cũng không thấy ca ca có bao nhiêu ổn trọng mà, ca ca còn ở trước mặt mọi người ca hát đấy! Địch tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ đã quên?”

Mặt Địch Uyển Dung cứng đờ.

Cửu công chúa cười hì hì, không có nhận thấy được Địch Uyển Dung khác thường. Nàng nghiêng đầu nhìn Thái Tử,

- “Ca ca, có phải ca ca cảm thấy dáng vẻ Diệp tỷ tỷ xinh đẹp hay không, cho nên mới tiếp tú cầu của nàng vậy?”

Thái Tử liếc Cửu công chúa một cái, không nói gì.

- “Ha ha, thế nhưng ca ca không có phủ nhận!”

Cửu công chúa vỗ vỗ tay cực kỳ hưng phấn nói,

- “Nguyên lai ca ca thật là thấy sắc nảy lòng tham nha! Ha ha ha ha!”

Một cái cốc không khách khí mà đánh lên trên đầu nàng, Thái Tử trầm giọng nói:

- “Không được nói bậy!”

Cửu công chúa vuốt đầu bị đánh đau, nói:

- “Ca ca, ca ca thật đáng ghét, lại đánh muội!”

Thái Tử liếc nàng một cái, nhấc chân bước đi.

Sau khi hắn rời đi, Cửu công chúa rầm rì tức,

- “Hừ, dám làm còn không dám thừa nhận.”

Địch Uyển Dung nắm chặt ngón tay, sắc mặt có chút khó coi. Chuyện tối hôm qua, nàng tự nhiên nhớ rõ, khi đó trong lòng nàng cực kỳ không thoải mái, Thái Tử đối nữ tử từ trước đến nay lãnh đạm, nàng cũng chỉ là dựa vào ân tình khi niên thiếu, mới có thể hơi chút tiếp cận hắn, chỉ là không nghĩ tới hiện tại thế nhưng xuất hiện một cái Diệp Xu Xu.

Cái Diệp Xu Xu kia…… Địch Uyển Dung âm thầm cắn răng.

*** *** *** *** ***

Chờ tới buổi chiều, Diệp Xu Xu như cũ ở trong lều trại nghỉ ngơi, Cửu công chúa quá nhàm chán, nàng là nhỏ tuổi nhất ở chỗ này, cũng không ai bồi nàng nói chuyện phiếm, cho nên nàng lại chạy tới quấy rầy Thái Tử.

- “Thái Tử ca ca! Thái Tử ca ca! Chúng ta chơi cờ được không?”

Thái Tử đỡ trán, tay cờ của nàng rất dở hơn nữa có tật xấu đi lại, quả thực có thể làm tức chết hắn.

- “Không chơi.”

- “Chúng ta đi trường bắn bắn tên được không?”

- “Không đi.”

- “Chúng ta đi cưỡi ngựa đi?”

- “Không cưỡi.”

Cửu công chúa tức giận, nàng chống nạnh, nói:

- “Hừ! Ca ca ngươi thật không thú vị, nếu không phải bởi vì Diệp tỷ tỷ bị bệnh, muội mới lười chạy tới tìm ca ca chơi đấy!”

Thái Tử ngẩn ra, ngẩng đầu, hỏi:

- “Vừa rồi muội nói cái gì?”

Cửu công chúa hừ hừ,

- “Muội nói muội lười đến tìm ca ca chơi đấy!”

Thái Tử nhíu mày, hỏi:

- “Nàng sinh bệnh?”

???

Cửu công chúa đầu tiên là sửng sốt.

- “Tìm thái y xem qua chưa?” Hắn hỏi.

- “Hả?”

Cửu công chúa đôi mắt mở thật lớn, khó có thể tin, nói:

- “Không thể nào…… ca ca thật sự coi trọng Diệp tỷ tỷ nha?!”

Lại một cái cốc gõ tới, Thái Tử nói:

- “Đừng nói hươu nói vượn!.”

Cửu công chúa tức giận,

- “Đáng ghét, ca ca lại đánh muội!”

Thái Tử thu hồi tay, nâng nâng cằm,

- “Nàng thế nào? Bệnh nghiêm trọng không?”

- “Hừ! Muội không nói cho ca ca biết!”

Cửu công chúa không nghĩ để ý đến hắn, đứng lên chạy ra bên ngoài, chạy đến bên ngoài lều trại lại xoay người, nói:

- “Nếu muốn biết, vậy ca ca chính mình đi xem đi!”

*** *** *** *** ***

Vết thương trên vai Diệp Xu Xu thật sự đau đớn khó nhịn, cánh tay của nàng đau đến đã nhanh chết lặng, mũi tên kia không biết có chạm đến gân cốt nàng hay không, nếu không làm sao mà lại đau dữ dội như thế?

Nàng nhẫn nhịn hồi lâu rốt cuộc nhẫn không được nữa.

Bằng không vẫn là đi tìm thái y nhìn xem mới được, vạn nhất nếu như thật sự chạm tới gân cốt, nàng lại kéo dài không trị liệu, đến lúc đó cánh tay bị tàn tật thì sẽ mất nhiều hơn được.

Mặt Diệp Xu Xu tái nhợt, mãi luôn cân nhắc cuối cùng vẫn là quyết định đi tìm thái y.

Trong lòng nàng cân nhắc, đến lúc đó nếu thái y hỏi tới, nàng phải trả lời nói là ở khu vực săn bắn bị người không cẩn thận bắn trúng……

Hạ quyết tâm, nàng thu thập tâm tình thật tốt đi ra cửa.

Lều trại thái y cách khá xa, Thúy Bình bên cạnh nàng không có ở đây, Diệp Chân Chân lại là người không đáng tin cậy, cho nên chỉ có thể tự mình đi một chuyến.

Nàng chịu đựng đau nhức, đi một đoạn đường rất dài, nửa đường lại gặp phải Ngũ công chúa.

Ngũ công chúa thấy nàng chân mày nhíu lại, hỏi:

- “Không phải nói bị bệnh sao? Như thế nào còn nhảy nhót tung tăng nơi nơi vậy?”

Diệp Xu Xu không nghĩ dây dưa quá nhiều với đối phương, chỉ cung kính hành lễ xong thì, thấp giọng nói:

- “Hồi công chúa, thiếu nữ xác thật là bị bệnh, đang chuẩn bị đi tìm thái y nhìn xem.”

Ngũ công chúa trên dưới đánh giá nàng vài lần, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Diệp Xu Xu, nàng liền cực kỳ không vui với Diệp Xu Xu, bởi vì Diệp Xu Xu đã từng là vị hôn thê của Địch Thanh Huyền.

Ngũ công chúa yêu thầm Địch Thanh Huyền, lúc trước nàng biết Địch Thanh Huyền hướng Diệp gia cầu thân, trong lòng nàng khó chịu miễn bàn, cũng may Địch Thanh Huyền cuối cùng tỉnh ngộ lui thân, nếu không ngày đó ở khu vực săn bắn, nàng là không có khả năng dễ dàng buông tha Diệp Xu Xu.

Bất quá tuy rằng hôn ước của Diệp Xu Xu và Địch Thanh Huyền đã giải trừ, Ngũ công chúa thấy nàng vẫn là cảm thấy không thích.

Diệp Xu Xu không biết nguyên nhân trong đó, nàng chỉ nghĩ nhanh nhanh đi tìm thái y xem vết thương, vết thương thật sự quá đau.

Ngũ công chúa cũng nhìn ra sắc mặt nàng không tốt, nàng câu môi cười, nói:

- “Phải không? Như thế nào ta không thấy ra ngươi bị bệnh? Ngày hôm qua không phải ngươi còn ở trước mặt ta giả ngu sao?”

Diệp Xu Xu nhớ tới ngày hôm qua trong khu vực săn bắn, Ngũ công chúa kêu nàng cản một con lợn rừng, nàng không chịu làm theo còn giả ngu nói không nhìn thấy, nhớ tới việc này, nàng âm thầm nhíu mày, nghĩ thầm sao lòng dạ Ngũ công chúa lại hẹp hòi như thế? Một chút việc nhỏ như vậy, thế nhưng nàng còn ghi hận trong lòng?

Bất quá hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, nàng không cần thiết bởi vậy bị Ngũ công chúa dây dưa.

Diệp Xu Xu thấp giọng nói:

- “Tiểu nữ sinh ra nhát gan, nhìn thấy con lợn rừng kia thì quá sợ hãi, căn bản là không dám qua…… Không thể giúp được công chúa, thỉnh công chúa điện hạ tha tội.”

Ngũ công chúa thấy Diệp Xu Xu cụp mi rũ mắt dáng dấp khiếp đảm yếu đuối, trong lòng nàng dâng lên nổi khinh thường….. Thôi, mình lãng phí thời gian cùng nữ tử yếu kém như vậy làm cái gì? Đang định nhấc chân rời đi, Địch Uyển Dung lại nghênh diện đi tới.

Địch Uyển Dung nhìn thấy Diệp Xu Xu, vui sướng mà đi tới nói:

- “Ta đang định đi tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi thế nhưng ở chỗ này.”

Nàng nói xong còn duỗi tay đi kéo tay Diệp Xu Xu, thái độ cực kỳ thân mật.

- “Nghe nói ngươi bị bệnh? Ca ca ta thật lo lắng, cố ý phân phó ta lại đây xem ngươi đấy!”

Diệp Xu Xu bị nhiệt tình không thể hiểu được của nàng làm cho không hiểu ra sao, thầm nghĩ có phải hôm nay Địch Uyển Dung uống lộn thuốc hay không? Từ khi nào thì mình cùng nàng ta thân thiết như vậy?

Ngũ công chúa nghe được Địch Uyển Dung nói, sắc mặt biến đổi.

- “A! Tỷ tỷ, sắc mặt ngươi làm sao mà khó coi như thế? Có phải bệnh rất nghiêm trọng hay không? Nếu như ca ca ta biết ngươi bệnh thành như vậy nhất định lo lắng gần chết!”

Địch Uyển Dung vẻ mặt lo lắng, bắt lấy tay nàng vội vàng hỏi:

- “Ngươi xem qua đại phu chưa?”

Diệp Xu Xu khóe miệng rút trừu, thầm nghĩ chẳng lẽ hôm nay Địch Uyển Dung thật sự có bệnh? Cư nhiên còn kêu tỷ tỷ..… tỷ tỷ….., phải biết rằng Địch Uyển Dung so với nàng còn lớn hơn mấy tháng đấy. Nàng ta còn nói cái gì ca ca nàng ta lo lắng cho mình? Có độc đi, làm sao mà Địch Thanh Huyền có thể sẽ lo lắng cho mình.

- “Ta không có việc gì..…” Nàng rút tay của mình ra.

Địch Uyển Dung không để bụng, cười nhiệt tình như cũ,

- “Không có việc gì thì tốt rồi!”

Ngũ công chúa ở một bên sắc mặt càng ngày càng khó coi, nàng mở miệng nói:

- “Bình Ninh quận chúa…..”

Địch Uyển Dung dường như lúc này mới phát hiện nàng, kinh ngạc nói:

- “Ngũ công chúa điện hạ, như thế nào ngài cũng ở chỗ này?”

Ngũ công chúa trong lòng đang tức giận, hợp lại nàng đứng ở chỗ này cả buổi thế nhưng bị làm lơ sao?

Diệp Xu Xu là thật không nghĩ dây dưa cùng các nàng, nàng chỉ nghĩ nhanh lên đi tìm thái y nhìn xem vết thương trên người, nàng đã đau sắp chết rồi.

Địch Uyển Dung cười nói:

- “A nha, thật là ngượng ngùng, ta thấy Diệp tỷ tỷ thật sự vui vẻ, cho nên nhất thời hàn huyên thêm vài câu, thỉnh công chúa điện hạ thứ lỗi.”

Ngũ công chúa chịu đựng tức giận nói,

- “Bất quá là một việc nhỏ, không có gì thứ lỗi hay không!”

Địch Uyển Dung mỉm cười,

- “Công chúa điện hạ rộng lượng….., hôm nay ta lại đây là đặc biệt tới thăm Diệp tỷ tỷ. Ca ca ta còn đang đợi ta trở về đấy! Công chúa điện hạ không biết, hôm nay ca ca ta mất hồn mất vía vẫn luôn đang lo lắng cho Diệp tỷ tỷ, nhìn thấy nàng không có việc gì, ta liền an tâm rồi. Như thế, ta đây liền cáo lui đi trước.”

Ngũ công chúa sắc mặt âm tình bất định, sau khi Địch Uyển Dung rời đi, nàng lạnh lùng nhìn Diệp Xu Xu, sắc mặt âm trầm.

Diệp Xu Xu thấy thái độ Ngũ công chúa đại biến, cuối cùng là nghĩ ra, mới vừa rồi Địch Uyển Dung tới một chút không thể hiểu được như vậy, nguyên lai là lại đây xúi giục Ngũ công chúa.

Chỉ là rốt cuộc Địch Uyển Dung đã nói gì, mà chọc Ngũ công chúa sắc mặt khó coi như thế? Đầu óc Diệp Xu Xu nhanh chóng chuyển động, thực mau liền nhớ tới Địch Uyển Dung năm lần bảy lượt nhắc tới ca ca nàng ta.

Nhìn mặt Ngũ công chúa âm trầm, Diệp Xu Xu bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai Địch Uyển Dung nhắc đến Địch Thanh Huyền là vì chọc giận Ngũ công chúa đi!

Khó trách Địch Uyển Dung mới vừa rồi cổ quái như thế.

Cho nên nói trong lòng Ngũ công chúa thích Địch Thanh Huyền nha?

Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, Ngũ công chúa cười lạnh nói:

- “Ngươi thật đúng là có thủ đoạn, ngay cả đã bị lui cầu thân, lại còn có bản lĩnh có thể treo người.”

Cuối cùng Diệp Xu Xu đã có thể xác định chỉ sợ Ngũ công chúa thật sự là thích Địch Thanh Huyền, thì ra là thế nha, nàng thầm nghĩ, khó trách lần đầu tiên Ngũ công chúa nhìn thấy nàng liền âm dương quái khí.

Ngũ công chúa thấy nàng tuy rằng tái nhợt nhưng dung nhan vẫn xinh đẹp như cũ, lòng đố kị càng đốt càng cao, Diệp Xu Xu thầm nghĩ không xong, nữ nhân ghen là đáng sợ nhất, nàng vừa định giải thích nàng không có quan hệ với Địch Thanh Huyền, nào biết Ngũ công chúa một bước bước tới, hung hăng quăng nàng một cái tát.

- “Tiện nhân!” Ngũ công chúa giận mắng.

Diệp Xu Xu bị đánh quay đầu đi, mặt nóng đau rát.

Nàng giơ tay sờ sờ gương mặt bị đánh, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cổ hỏa khí. Nàng lớn như vậy, trước nay còn không bị người đánh qua mặt như vậy!

Ngũ công chúa đánh nàng một cái tát, vẫn cứ tức giận chưa tiêu, nói với hai cung nữ bên cạnh:

- “Diệp Xu Xu nàng dĩ hạ phạm thượng, mạo phạm bản công chúa, hai người các ngươi đi qua hung hăng giáo huấn nàng ta một trận cho ta!”

Bị đối đãi không thể hiểu được như thế, Diệp Xu Xu tức giận ngực phập phồng, vết thương bị xé rách ra rất đau đớn, nàng bị đau đớn vẫn luôn hít hà cả người run rẩy.

Hai cái cung nữ kia đi lên trước làm bộ muốn giáo huấn nàng.

- “Dừng tay!” Một giọng nam trầm thấp truyền đến.

Mọi người theo tiếng nhìn qua, lại thấy cách đó không xa, Thái Tử thẳng tắp mà đứng, nhìn lại đây.

Ngũ công chúa thấy hắn, sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt.

Hai tên cung nữ muốn đánh Diệp Xu Xu sợ tới mức vội vàng quỳ trên mặt đất.

Thái Tử đã đi tới, ánh mắt tạm dừng ở trên mặt Diệp Xu Xu một cái chớp mắt, thấy sắc mặt nàng tái nhợt xanh tím, mày hắn nhăn lại, ngay sau đó nhìn về phía Ngũ công chúa, hỏi:

- “Gia hòa, ngươi đây là đang làm cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.