Thái Tử đứng thẳng tắp, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua trên từng người từng người đông đảo đại thần.
Trên triều đình còn các quan viên lúc trước khắc khẩu trong lúc nhất thời đều bị nghẹn nói không ra lời.
Sự tình phát sinh ở tiền triều thực mau đã truyền tới hậu cung. Hoàng Hậu nghe nói Thái Tử thế nhưng muốn đích thân xuất binh Bắc phạt, bà vừa kinh hãi vừa giận dữ, đợi sau khi hạ triều thì hoả tốc chạy tới Ngự Thư phòng tìm phụ tử Khang Nguyên Đế.
Thời điểm Diệp Xu Xu biết được việc này cũng rất khiếp sợ vội vàng hỏi Cửu công chúa,
- “Vậy Hoàng Thượng có đáp ứng không?”
Cửu công chúa nâng khuôn mặt nhỏ rất buồn rầu, nói:
- “Muội không rõ ràng lắm, bất quá Thái Tử ca ca đi đã quyết, phụ hoàng cũng không có phản đối.”
Diệp Xu Xu nhíu mày, nàng đối với thực lực quân sự của Hạ Quốc cũng không thực hiểu biết, nhưng nàng biết Bắc Nhung không dễ đối phó, bọn họ binh hùng tướng mạnh, y thảo mà tức, căn bản là không có nơi ở cố định, nếu Thái Tử muốn xuất binh bắc phạt, ở trong đại thảo nguyên tìm người phải tiêu phí rất nhiều thời gian. Hiện tại là cuối hè, nếu thời gian lại kéo kéo dài sẽ đến mùa đông, mùa đông Bắc Nhung khốc hàn dài lâu, không biết đến lúc đó Thái Tử có thể chịu nổi hay không?
Bởi vì chuyện này trong cung ngoài cung nhân tâm di động, một đám quan viên chủ chiến là tán thành, bọn họ tán thưởng Thái Tử anh dũng cao thượng, một đám chủ hòa thì phản đối xuất binh, cho rằng quốc khố cũng không đầy đủ, xuất binh là hành động hao tài tốn của cải.
Bọn quan viên tranh cãi náo nhiệt, sự tình liên hôn với Ðại Uyên lại bị vứt ra sau đầu.
Buổi tối, bầu trời đêm chấm chấm đầy sao.
Diệp Xu Xu ở cửa Đông Cung bồi hồi hồi lâu cuối cùng cắn răng một cái vẫn là đi vào.
Tĩnh ma ma thấy nàng chủ động tìm tới, vui mừng ra mặt, vội vàng nghênh đón nàng vào.
Đông Cung an an tĩnh tĩnh, cung nữ cùng thái giám giống thường ngày lui tới nên làm gì thì làm đó.
- “Hiện tại Điện hạ đang làm cái gì?” Diệp Xu Xu hỏi.
- “Ngài đang đọc sách, sau khi hạ triều điện hạ bị Hoàng Thượng giữ lại hồi lâu, đến bây giờ mới vừa trở về.”
Nói tới đây, Tĩnh ma ma khẽ thở dài, nói với Diệp Xu Xu:
- “Nói vậy sự tình trên triều đình, khẳng định cô nương đã biết!”
- “Vâng.”
- “Cô nương đi vào cẩn thận nói chuyện với điện hạ, ngàn vạn lần đừng lại chọc ngài tức giận.”
Diệp Xu Xu gật gật đầu,
- “Được.”
Rốt cuộc đi vào thư phòng, Tĩnh ma ma gõ mở cửa, trong phòng, Thái Tử đang ngồi ở sau án thư xem bản đồ, nghe được tiếng vang thanh lãnh ánh mắt nhìn qua, chờ nhìn thấy Diệp Xu Xu, hắn hơi híp mắt quay tầm mắt lại trên bản đồ.
Thái Tử vẫn là không để ý nàng, một lát sau, hắn trầm giọng nói:
- “Cùng nàng có quan hệ gì đâu?”
Những lời lạnh băng này, Diệp Xu Xu nghe được trong lòng rất khó chịu, bất quá nàng biết hắn vẫn còn vì sự tình lần trước tức giận nàng, cho nên thả nhẹ thanh âm,
- “Điện hạ, chuyện Bắc phạt không phải là nhỏ, hy vọng ngài có thể làm tốt vạn toàn chuẩn bị.”
Trong ấn tượng của nàng Thái Tử giống như chưa từng mang binh đánh giặc qua, lần này hắn đột nhiên nói muốn chinh phạt Bắc Nhung, hy vọng hắn không phải bởi vì cự tuyệt hôn sự Ðại Uyên, cho nên mới nhất thời xúc động……
Thái Tử giật nhẹ môi,
- “Ta lại không phải người nào của ngươi, ngươi quan tâm ta như vậy làm cái gì?”
Diệp Xu Xu nghẹn lại.
Thái Tử nhìn chăm chú vào nàng, thấy nàng thật lâu không nói lời nào, mắt hắn lạnh thêm,
- “Như thế nào? Vấn đề này liền khó như vậy sao?”
Diệp Xu Xu nhắm mắt, vì cái gì mỗi lần đều như vậy? Một khi Thái Tử nhắc tới cái đề tài này, bản năng nàng liền sẽ bài xích? Nàng rõ ràng muốn nói chuyện đàng hoàng với hắn.
Giằng co một thời gian, trong lòng Thái Tử bỗng nhiên dâng lên một luồng hỏa,
- “Nếu không có chuyện gì khác, ngươi đi thôi.”
Nói chuyện cuối cùng vẫn là tan rã trong không vui.
Thái Tử nhìn Diệp Xu Xu xoay người rời đi thì, hắn nắm chặt bút lông trong tay.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo giống như khối băng, cái nữ nhân ý chí sắt đá này, thế nhưng thật đúng là đi rồi……
Ban đêm, Diệp Xu Xu nằm ở trên giường trằn trọc khó có thể đi vào giấc ngủ, đến đêm khuya mới ngủ. Ngủ thì, nàng làm một giấc mộng, mơ thấy đại quân Bắc Nhung lại đột kích, công phá thành trì thì đã giết không ít dân chúng Hạ Quốc, Khang Nguyên Đế lôi đình giận dữ, lập tức điều khiển mười lăm vạn binh mã, lệnh Thái Tử hai ngày sau liền suất lĩnh đại quân Bắc phạt.
Sau khi Thái Tử xuất chinh thì, thời gian không đến một tháng liền tin chiến thắng liên tục, Thái Tử một đường thế như chẻ tre, công phá mấy chục cái bộ lạc lớn lớn bé bé của Bắc Nhung, nhưng phần sau mộng, lại chuyển biến bất ngờ, quân đội ở biên cương Hạ Quốc cấu kết cùng Bắc Nhung, dẫn đại quân Thái Tử vào một sơn cốc, quân Bắc Nhung nhân cơ hội từ trên núi buông cung lửa cũng ném ra rơm rạ cháy lửa, quân đội Hạ Quốc thương vong vô số……
Cảnh trong mơ cuối cùng dừng ở hình ảnh Thái Tử giết vô số địch, lại vô ý bị gian tế ẩn trong quân đội mình lén bắn trúng, tên dài lạnh băng xỏ xuyên qua ngực hắn, hắn máu me đầy người, phun ra một búng máu, từ trên ngựa ngã xuống……
- “A!!!”
Nàng thét chói tai từ trong mộng bừng tỉnh.
Ngoài phòng, Xuân Đào và Niệm Thu nghe được động tĩnh vội vàng chạy vào phòng,
- “Cô nương, người làm sao vậy?”
- “Có phải gặp ác mộng hay không?”
Diệp Xu Xu mồ hôi đầy đầu, hình ảnh trong mơ chân thật như thế, quả thực giống như là tương lai nhất định sẽ phát sinh!
Nàng thấp thỏm lo âu mà từ trên giường bò dậy, nắm lấy tay Xuân Đào vội vàng hỏi:
- “Điện hạ đâu? Hắn còn bình an ở trong cung không?”
Xuân Đào bị dáng vẻ của nàng làm cho hoảng sợ,
- “Ở, ở, hiện tại đã trễ thế này, hẳn là điện hạ đang nghỉ ngơi.”
Niệm Thu đã nhận ra Diệp Xu Xu không thích hợp, cũng tiến lên an ủi nói:
- “Cô nương, có phải người mơ thấy điện hạ gặp chuyện không tốt hay không? Cô nương yên tâm, điện hạ không có chuyện gì.”
Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Diệp Xu Xu,
- “Cô nương, người không cần sợ hãi, này chỉ là mộng mà thôi.”
Diệp Xu Xu mở to hai mắt đầy nước mắt, trái tim nàng nhảy thình thịch, ác mộng vừa rồi đánh vào nàng thật sự quá sâu lớn.
Bởi vì giấc mộng này, rốt cuộc sau nửa đêm Diệp Xu Xu không ngủ được, sáng sớm liền trốn ở trong rừng trúc nơi Thái Tử mỗi ngày thượng triều nhất định phải đi qua, đợi không trong chốc lát, Thái Tử đi ra Đông Cung ngồi trên bộ liễn, Diệp Xu Xu xác nhận hắn xác thật bình an không có việc gì lúc này mới yên lòng.
Thời điểm theo Cửu công chúa đi học, Diệp Xu Xu cũng không có tinh thần, tâm nàng tràn đầy đều nhớ ở trên chuyện Thái Tử xuất chinh, giấc mộng tối hôm qua chân thật đáng sợ, cái này cũng làm nội tâm nàng cực kỳ bất an.
Nàng nhớ rõ địa phương xảy ra chuyện ở trong mộng kêu là núi Vạn Lộ, cái địa danh này trước kia nàng cũng không biết, chờ đến học xong, nàng liền chạy vào kho sách tìm bản đồ, bởi vì nam thư viện là nơi chuyên môn cung cấp cho các công chúa đọc sách, cho nên kho sách này chỉ có một phần bản vẽ giản lược, trên đó chỉ có tên quận huyện, căn bản là không có tên núi rừng sông hồ.
Đương nhiên Diệp Xu Xu không từ bỏ ý định, hỏi Cửu công chúa có cái bản đồ ghi lại tên núi rừng sông hồ cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ hay không?
Cửu công chúa nghi hoặc hỏi:
- “Tỷ muốn bản đồ đó để làm gì?”
Diệp Xu Xu vội vàng nói:
- “Làm ơn làm ơn, cầu xin công chúa người nhất định phải kiếm giúp ta.”
Cửu công chúa thấy nàng gấp như vậy, tuy rằng nàng không biết rốt cuộc Diệp Xu Xu muốn bản đồ để làm gì, bất quá vẫn là đồng ý.
Cửu công chúa kêu thái giám phủ Nội Vụ tới, tìm hắn muốn, thái giám nghe nói muốn bản đồ kỹ càng tỉ mỉ như thế, hắn lệnh mấy cái tiểu thái giám ở nhà kho tìm nửa ngày, lúc này rốt cuộc mới tìm được một cái bản vẽ ước chừng có độ chính xác rất cao.
Trên bản vẽ dính đầy tro bụi nhìn dáng vẻ bị gác lại ở nhà kho một đoạn thời gian.
Hai tên thái giám khiêng bản đồ đi vào Tử Trúc Uyển, Diệp Xu Xu vỗ vỗ tro bụi bên trên, phát hiện cái bản vẽ này thế nhưng làm bằng da dê.
Trải bản đồ ra, bản đồ này cực kỳ lớn, đại khái lớn cỡ sáu cái bàn, hoàn toàn trải ra thì chiếm cứ toàn bộ phòng. Mặt trên phác họa ra hình ảnh, làm Diệp Xu Xu lập tức sợ ngây người.
Cái này thế nhưng một cái bản đồ Đông Á cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ, bên trên rậm rạp đánh dấu rất nhiều địa danh, núi rừng sông hồ hẻm núi đều đánh dấu.
Cửu công chúa cũng sợ ngây người,
- “Oa, bản đồ này thật lớn a!”
Diệp Xu Xu cởi giày, bò trên mặt đất trên bản vẽ tìm kiếm núi Vạn Lộ chỗ giao giới giữa Hạ Quốc cùng Bắc Nhung, bởi vì trên bản đồ ghi chú địa danh rất nhiều, nàng tìm nửa ngày cũng chưa tìm được.
Đang lúc nàng yên lòng, cho rằng căn bản là không có địa danh trong mộng, một cái trấn nhỏ ở biên thuỳ tên là “Vạn Hiệp” ánh vào mắt nàng.
Diệp Xu Xu hô hấp căng thẳng, dọc theo cái kia trấn nhỏ một chữ một chữ mà tìm hướng lên trên, ở trong một góc một chỗ hẻo lánh rốt cuộc tìm được ba chữ “Núi Vạn Lộ”.
Nguyên lai thật sự có núi Vạn Lộ……
Nghĩ đến tình cảnh trong mơ đêm qua, Diệp Xu Xu chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên bị thắt chặt.
Nàng từ trước cũng không tin tưởng cái gì huyền học cảnh trong mơ, nhưng hiện tại sự tình liên quan tới sinh tử của Thái Tử, nàng không thể không coi trọng.
Cho nên sau khi xem xét xong bản đồ, nàng liền lại đi Đông Cung tìm Thái Tử, lần này là Diệp Trường Canh nhìn thấy nàng trước.
Diệp Trường Canh bước nhanh tới nói:
- “Xu nhi, có phải muội tới tìm Thái Tử hay không? Thái Tử điện hạ không ở trong Đông Cung.”
Diệp Xu Xu sửng sốt,
- “Vậy hiện tại điện hạ ở nơi nào?”
Diệp Trường Canh nói:
- “Ca nghe nói hôm nay sau khi hạ triều Thái Tử đã trực tiếp đi quân doanh thành Nam, nghe nói là muốn động viên quân đội Bắc phạt.”
Nghe vậy, Diệp Xu Xu mở to hai mắt,
- “Nhanh như vậy?”
Thái Tử đưa ra Bắc phạt lúc này mới mấy ngày? Đại quân thế nhưng liền phải xuất phát?
Diệp Trường Canh nói:
- “Ca nghe nói ngày hôm qua nhận được tin tức, nói quân Bắc Nhung lại đột kích, lần này giết không ít dân chúng chúng ta, Hoàng Thượng biết tin tức thì tức giận, ở trên triều liền hạ lệnh Thái Tử mang mười lăm vạn đại quân tiến đến báo thù. Phỏng chừng sẽ tại trong hai ba ngày, thực mau Thái Tử sẽ xuất phát.”
Sắc mặt Diệp Xu Xu tái nhợt, cảnh tượng trong mơ của nàng chính là Bắc Nhung lại tới phạm tội, sự tình trong mộng thế nhưng thật sự xuất hiện!
- “Đại ca, ca có thể mang muội đi tìm Thái Tử không?” Diệp Xu Xu thấp thỏm lo âu nói.
Diệp Trường Canh thấy nàng sợ thành như vậy, hắn cười an ủi nói:
- “Muội muội, muội đừng lo lắng, bên cạnh Thái Tử điện hạ có nhiều cao thủ tài ba, điện hạ tuyệt đối sẽ không có việc gì!”
Lời này cũng không có an ủi được Diệp Xu Xu, nàng tưởng tượng đến tình cảnh trong mộng hốc mắt bỗng dưng liền đỏ,
- “Ca, muội cầu xin ca ca, mang muội đi tìm Thái Tử được không? Muội nhất định phải gặp điện hạ!”
- “Muội muội……”
Diệp Trường Canh thấy nàng đột nhiên biến thành như vậy, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống,
- “Được, được được, ca mang muội đi là được, muội đừng khóc mà……”
*** *** *** *** ***
Một đầu khác, tin tức ít ngày nữa Thái Tử sắp bắc phạt truyền tới Từ Ninh Cung, Thái Hậu nghe nói việc này vui mừng quá đỗi! Mấy ngày này, Thái Tử đối nhà mẹ đẻ bà từng bước ép sát, thuộc hạ bà có thể nói là tổn binh hao tướng, hiện giờ Ninh Viễn Hầu bị nhốt.
Thái Hậu đã sớm hận chết Thái Tử, hiện tại nghe nói hắn muốn đi Bắc phạt rời đi kinh thành, Thái Hậu vô cùng vui mừng.
Thái Tử chết ở bên ngoài mới tốt đấy!
Thái Hậu híp lại híp mắt đề bút viết một phong mật hàm giao cho thái giám bên cạnh.
Cùng lúc đó, Hoàng Hậu vì chuyện Thái Tử Bắc phạt lo lắng ăn không vô ngủ không được, nghe nói Thái Tử thực mau liền phải rời đi, bà sợ hãi lập tức kêu Ninh ma ma tới nói là muốn đi tìm Thái Tử.
Ninh ma ma nói:
- “Nương nương, hiện tại có khả năng điện hạ đã ở đại doanh thành Nam, nơi đó đều là nam nhân là quân sĩ, nếu ngài tới đó chỉ sợ không thích hợp đi?”
Hoàng Hậu mày liễu dựng ngược,
- “Cái gì thích hợp với không thích hợp? Nhi tử của ta lập tức phải đi, chẳng lẽ muốn ta ngay cả từ biệt hắn đều không thể nói sao?”
Ninh ma ma thấy khuyên không được chỉ phải đi theo Hoàng Hậu xuất cung.
Xe ngựa ở Hoàng Hậu thúc giục chuyển bánh mất ba canh giờ rốt cuộc mới tới đại doanh nam giao, giờ phút này bên ngoài sớm đã trăng sáng sao thưa tới ban đêm.
Quân sĩ thủ doanh nghe nói Hoàng Hậu tới, kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, vội vàng đi doanh địa mật báo Thái Tử, thực mau Tống Tử Minh liền tới nghênh đón xe ngựa Hoàng Hậu đi vào.
Qua ước chừng thời gian một nén nhang, Diệp Xu Xu cùng Diệp Trường Canh ra roi thúc ngựa cũng chạy tới, thế nhưng lại bị quân sĩ ngăn ở ngoài cửa không chuẩn bọn họ đi vào.