Lại mở to mắt, Diệp Xu Xu phát hiện chính mình quần áo chỉnh tề mà nằm ở trên giường, nàng từ trên giường ngồi dậy, nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc.
Nguyên lai hết thảy cái này đều không phải mộng, cái tiểu sơn thôn kia, một nhà bốn người kia, cùng với cái tiểu nam hài kia, đều là tồn tại chân thật. Nguyên lai buổi tối mỗi ngày nàng đều sẽ xuyên tới đó……
Chính là cái này rốt cuộc là chuyện như thế nào đây? Vì cái gì nàng sẽ vô duyên vô cớ cùng gia đình đó nhấc lên quan hệ?
Thúy Bình giống như bình thường gõ cửa kêu nàng, nàng xoa xoa trán, thu tâm tư hỗn độn của mình trở về, tính, không nghĩ này đó.
Thúy Bình tiến vào thấy nàng ngồi ở trước bàn trang điểm phát ngốc, hỏi:
- “Tiểu thư, ngài đây là làm sao vậy?”
Diệp Xu Xu nhắm mắt lại lắc đầu, nói:
- “Không có gì!.”
Thúy Bình bắt đầu chải đầu cho nàng, nói:
- “Tiểu thư, hôm nay ngài phải đi tham gia Đào Hoa Yến công chúa Trường Ninh tổ chức, ngài muốn búi tóc cái dạng gì?”
Trưởng công chúa Trường Ninh, Đào Hoa Yến? Diệp Xu Xu sửng sốt, lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua tựa hồ lão thái thái đã nói qua chuyện này với nàng, nói là Trưởng công chúa Trường Ninh tổ chức một buổi yến hội xem mắt, mời huân quý nhân gia trong kinh thành vừa độ tuổi chưa lập gia đình cả nam lẫn nữ……
Nghĩ đến đây, Diệp Xu Xu có chút đau đầu, nàng không muốn tham gia cái gì hội xem mắt đồ bỏ này, ngẫm lại cổ nhân cùng nàng không hợp nhau, đầu nàng to ra….
- “Ta vừa mới cùng Địch Thanh Huyền giải trừ hôn ước, cứ như vậy tham gia cái gì Đào Hoa Yến tựa hồ không tốt lắm đâu?” Diệp Xu Xu nói.
Thúy Bình trả lời:
- “Vậy thì có cái gì? Đào Hoa Yến của Trưởng công chúa một năm mới tổ chức một lần, mỗi lần tổ chức đều sẽ hấp dẫn đông đảo nam nữ kinh thành tới đó, chớ nói tiểu thư chỉ là giải trừ hôn ước, liền tính là nhiều nữ tử hòa ly cũng có đi tham gia. Nói nữa, nô tỳ nghe nói Võ An Hầu cũng được Trưởng công chúa mời tới, hắn có thể đi, dựa vào cái gì tiểu thư ngài thì không thể đi?”
Diệp Xu Xu vừa nghe lời này, nàng cười rộ lên, Thúy Bình nói cũng đúng, Địch Thanh Huyền đều có thể đi, dựa vào cái gì nàng không thể đi? Nàng là thấp hơn hắn một đẳng hay là làm sao vậy?
Bất quá nàng lại nghĩ, nếu Địch Thanh Huyền đi, vậy không biết nàng có thể ở trong yến hội đụng phải hắn hay không, nếu như không gặp may mắn thật đụng phải, vậy nàng coi như không phát hiện!
Tay Thúy Bình thực khéo, búi tóc vân kế cho Diệp Xu Xu, trên đầu lại cài lên cho nàng bộ châu hoa ngọc, thay váy áo màu đỏ nhạt, nữ tử trong gương mỹ lệ kiều tiếu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo cực kỳ, Diệp Xu Xu chớp chớp mắt, mỹ nhân trong gương nhìn quá rực rỡ, rất là mê người.
- “Tiểu thư, ngài như vậy rất xinh đẹp.” Thúy Bình cảm thán nói.
Diệp Xu Xu cũng cảm thấy như vậy rất đẹp, váy của nàng hoàn toàn phác họa ra đường cong vòng eo của nàng, bộ châu hoa trên đầu theo nàng di động lay động sinh tư, đẹp cực kỳ.
Thúy Bình còn muốn cài thêm trâm khác cho nàng, bất quá Diệp Xu Xu cảm thấy đã đủ rồi, lại nhiều liền có vẻ tục khí.
Thúy Bình đỡ Diệp Xu Xu đi ra, nàng cười nói:
- “Tiểu thư, ngày hôm qua ngài cho nô tỳ xà bông thơm, nô tỳ lấy đi tắm, dùng tốt cực kỳ, sau khi tắm xong trên thân thể mịn màng trơn trơn, còn có mùi thơm hoa mai. Nô tỳ cùng Lục Nhiễu đều cảm thấy dùng rất tốt.”
Diệp Xu Xu nghe được lời này thật vui vẻ hỏi:
- “Phải không?”
Ngày hôm qua nàng làm xà bông thơm chỉ là nửa thành phẩm đấy, chờ nàng làm ra thành phẩm, hiệu quả sẽ càng tốt hơn!
Thúy Bình thích như vậy, nghĩ đến người khác cũng sẽ thích, đến lúc đó nàng lại bán xà bông cho Thủy Vân Các…… nếu như Thủy Vân Các không chịu thu cũng không quan hệ, xà bông thơm đồ tốt như vậy khẳng định không lo bán không được! Trong tay đại ca nàng còn có một gian cửa hàng, đến lúc đó nàng nói đại ca bỏ vào bên trong cửa hàng bán, cũng là kiếm tiền giống nhau.
Nàng đánh xong bàn tính, tâm tình sung sướng mà đi ra cửa.
Đi vào Chính Đức đường, nàng nhìn thấy Diệp Chân Chân cũng ăn diện lộng lẫy đứng ở nội đường.
Diệp Chân Chân so với nàng chỉ nhỏ hơn nửa tuổi, chiều cao so với nàng thấp hơn nửa đầu, nàng ta mặc một thân váy áo màu xanh nhạt, trên đầu mang mấy cây châu thoa, dáng người nàng ta gầy, dáng dấp thanh thuần vô hại, thoạt nhìn thực là tiểu cô nương.
Đây là một khuôn mặt tiêu chuẩn của nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình. Diệp Xu Xu nghĩ thầm, so sánh với nàng mà nói mặt của nàng có tính công kích nhiều hơn, ngũ quan quá rực rỡ, dáng người trước lồi sau cong lên, thoạt nhìn giống như là nữ phụ chuyên môn đối nghịch cùng nữ chính.
Diệp Chân Chân thấy nàng tới, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó nàng mềm nhẹ vô hại mà cười cười, nhỏ giọng nói:
- “Tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi!”
Diệp Xu Xu cũng cong cong môi, lễ phép gật gật đầu. Mặc kệ trong tiểu thuyết sẽ như thế nào, nếu nàng đã xuyên tới, tuy rằng không có khả năng cùng Diệp Chân Chân có quan hệ tốt, thế nhưng nàng cũng không cần thiết đắc tội nàng ta.
Diệp Chân Chân thấy nàng như vậy tựa hồ có chút kinh ngạc, từ trước đến nay nàng cùng Diệp Xu Xu quan hệ không tốt, mỗi lần gặp mặt Diệp Xu Xu đều dùng lời nói trào phúng nàng một phen, không nghĩ tới lần này, nàng chỉ là cười cười với mình, cái gì cũng không nói.
Không bao lâu, lão thái thái cùng Liễu thị đi vào, lão thái thái nói mấy câu với hai nữ hài, đại ý là bảo các nàng biểu hiện nhiều hơn ở trong yến hội, nhưng cũng phải hiểu quy củ hợp lễ nghi, không cần quá mức, khiến cho Diệp gia mất mặt.
Hai nữ hài đều thực ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó, Liễu thị liền mang theo hai nàng ra cửa, ba người ngồi trên xe ngựa, Diệp Xu Xu ngồi đối diện hai mẹ con, Liễu thị vẫn luôn đang cùng Diệp Chân Chân nói chuyện, dặn dò nàng ở trong yến hội không cần ăn nhiều, phải hiểu lễ phép…… khi nói còn ngẫu nhiên nhìn lén Diệp Xu Xu vài lần, Diệp Xu Xu làm bộ đang nhìn cảnh sắc ngoài xe, không phản ứng bà.
Liễu thị thấy nàng như vậy, cũng không nghĩ cùng nàng nói chuyện, chờ tới Đào Xuân Viên của Trưởng công chúa, bà mang theo Diệp Chân Chân dẫn đầu xuống xe ngựa.
Thúy Bình đi đến bên cạnh Diệp Xu Xu lặng lẽ nói với nàng, Liễu thị vì làm bộ xiêm y này cho Diệp Chân Chân, chính là tiêu phí rất nhiều tâm tư, đáng tiếc mà, nàng ta mặc lại đẹp, cũng không đẹp bằng Diệp Xu Xu.
Diệp Xu Xu nghe được lời này chỉ là nhoẻn miệng cười, dáng dấp đẹp hay không đẹp người ta cũng là nữ chính, mà nàng chỉ là cái nữ phụ vai ác.
Chờ nàng một chân bước vào Đào Xuân Viên, nhìn thấy trước mắt rừng hoa đào mênh mông vô bờ, nàng kinh ngạc mà há miệng thở dốc.
Nơi này quá đẹp! Nhiều đóa hoa đào hồng nhạt nở rộ, liếc mắt một cái nhìn qua, giống như là tiên cảnh vậy.
- “Nơi này quá đẹp!” Diệp Xu Xu cảm thán.
Thúy Bình cũng kinh ngạc cảm thán,
- “Nô tỳ từ trước đã nghe nói Đào Xuân Viên trồng mười vạn cây đào, trước kia còn chưa tin có thể trồng nhiều cây đào như vậy, hiện tại xem ra thế nhưng là sự thật.”
Nơi này là biệt viện của Trưởng công chúa Trường Ninh, Trưởng công chúa là thân muội muội cùng một mẹ đẻ ra của đương kim hoàng thượng, nghe nói được sủng ái mười phần, gả cho đích thứ tử của Tả thừa tướng, nguyên bản phu thê ân ái cầm sắt hòa minh, bất quá đáng tiếc, phò mã gia kia mệnh đoản, hai mươi sáu tuổi liền buông tay nhân gian.
Vì thế Trưởng công chúa trở thành quả phụ, nguyên bản hoàng đế muốn lại tứ hôn cho nàng, thế nhưng Trưởng công chúa không muốn, sau đó hoàng đế liền ban nàng một tòa thôn trang chiếm ngàn mẫu, chính là tòa Đào Xuân Viên này.
- “Trưởng công chúa thời trẻ tang phu, cho nên hy vọng nhìn thấy trên đời này có thể có nhiều đôi phu thê ân ái, bởi vậy mỗi năm đều ở chỗ này sẽ mời nam nữ con cháu quan lại thế gia chưa lập gia đình trong kinh thành, để cho mọi người tụ lại bên nhau. Nô tỳ nghe nói ở trong Đào Hoa Yến thúc đẩy phu thê, không dưới hai mươi đôi đấy!”
Thúy Bình thực hưng phấn nói:
- “Tiểu thư, người cần phải cẩn thận xem xem, nói không chừng thật có thể gặp được chân mệnh thiên tử của chính mình!”
So với Thúy Bình hưng phấn, Diệp Xu Xu thật ra hứng thú ít càng ít, nàng cảm thấy chính mình sẽ không gặp được cái chân mệnh thiên tử đồ bỏ gì?
Hạ nhân canh gác trong Đào Xuân Viên xem xét qua thư mời trong tay các nàng xong liền để cho các nàng đi vào, đi tới phía trước vài chục bước, bên trong quy mô rất lớn, hoa đào nở cực kỳ rực rỡ, lúc này đã tới rất nhiều người.
Đoàn người Diệp Xu Xu chờ hạ nhân trong phủ công chúa dẫn tới một cái đình hóng gió, bên cạnh đình có một tòa lầu các, đại khái cao ba tầng, xây dựng thực tinh xảo.
Đình hóng gió rất lớn, dựng lên ở bên một dòng suối nhỏ, bên trên dòng suối nhỏ dựng một cây cầu gỗ, dưới cầu nước suối chảy róc rách, thoạt nhìn thanh lịch tươi mát.
Lúc này trong đình đã tụ tập rất nhiều người, nam nữ khách khứa tới nơi này bị vài cái bình phong tách ra.
Diệp Xu Xu nhìn thấy Trần Ngọc Nhu cùng Lưu Lâm cũng tới, Trần Ngọc Nhu thấy nàng, dùng mũi hừ một tiếng, rất khinh thường, Lưu Lâm lại xoay đầu coi như không phát hiện.
Diệp Chân Chân là nhận ra Trần Ngọc Nhu, nàng nhẹ nhàng đi qua cùng nàng ta chào hỏi, Trần Ngọc Nhu không thích Diệp Xu Xu, nhưng thật ra cùng Diệp Chân Chân quan hệ cũng không tệ lắm, hướng nàng cười cười.
Hạ nhân phủ công chúa dẫn các nàng tìm vị trí ngồi xuống, vừa lúc Diệp Xu Xu ngồi ở đối diện Trần Ngọc Nhu, Diệp Chân Chân ngồi ở bên cạnh nàng, Trần Ngọc Nhu đối nàng trợn trắng mắt, Diệp Xu Xu bĩu môi, mặc kệ nàng ta.
Ở đây rất nhiều người đều là nhận biết Diệp Xu Xu, nghĩ đến hai ngày trước nàng vừa mới bị từ hôn, hôm nay liền chạy đến Đào Hoa Yến đi thân cận, một ít người lẫn nhau trong lòng hiểu rõ mà không nói ra mà cho nhau ánh mắt, không chút nào che dấu mỉa mai trong mắt.
Diệp Xu Xu lại không phải ngốc tử, đương nhiên nhìn ra được, nàng hít sâu một hơi, ngồi càng thản nhiên càng đúng lý hợp tình. Những người đó càng là dùng đôi mắt liếc nàng, nàng càng ngửa đầu ưỡn ngực tự tin mười phần. Dần dà, những người đó muốn nhìn nàng bị chê cười liền không có hứng thú.
Mọi người ngồi trong chốc lát, cũng không ai lại đây, một ít người không chịu nổi liên tiếp nhìn xem mặt sau bình phong, mọi người đều biết nơi đó đều là khách nam.
Diệp Xu Xu cũng không biết nơi này rốt cuộc là như thế nào thân cận, chính giữa nam nữ cách một cái bình phong, lại nhìn không thấy lẫn nhau, vậy còn tương cái gì thân hả?
Đang nghĩ ngợi, nhưng nghe được bên cạnh có người nhỏ giọng nói hôm nay người tới không ngừng ở mấy con cháu huân tước thế gia, thậm chí còn có hoàng tử, nghe nói Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử cũng sẽ tới đây, không biết có phải thật hay không?
Sau khi người ở đây nghe được, trên mặt đại đa số người không có gì ngoài ý muốn, hình như là đã sớm biết việc này, nhưng thật ra Diệp Chân Chân có chút ngoài ý muốn, bất quá mục tiêu hôm nay của nàng không phải hoàng tử, mà là Địch Thanh Huyền, cho nên nàng không thế nào để ý.
Diệp Xu Xu có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ tới ngay cả hoàng tử cũng tới tham gia Đào Hoa Yến, xem ra mặt mũi Trưởng công chúa Trường Ninh thật sự đủ lớn nha.
Đại khái lại đợi mười lăm phút, cùng với một tiếng,
- “Trưởng công chúa giá lâm.”
Tất cả mọi người ở đây đứng lên, Diệp Xu Xu quay đầu nhìn qua, lại thấy phía trước tới một hàng mười mấy người.
Bị mọi người vây quanh ở bên trong chính là một vị phu nhân trung niên ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, dáng người có chút mập ra, Diệp Xu Xu nghĩ thầm vị này nói vậy chính là Trưởng công chúa Trường Ninh.
Đi theo ở bên tay phải Trưởng công chúa thật là Địch Uyển Dung, chỉ thấy nàng mặc một thân váy áo màu xanh lục, trên đầu mang trang sức hoa lệ, thoạt nhìn bộ tịch mười phần, bất quá so với công chúa chân chính bên cạnh nàng trên mặt khí chất vẫn là kém cỏi rất nhiều.
Diệp Xu Xu thấy nàng, nghĩ thầm chẳng lẽ Địch Uyển Dung cũng là tới tương thân? Chính là bên ngoài đều đang truyền ra nàng cùng Thái Tử điện hạ có chút quan hệ nói không rõ, nàng đã cùng với Thái Tử, còn tương cái gì thân nha?
- “Tham kiến công chúa điện hạ!” Mọi người trong Đình viện đều hành lễ với Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa hòa ái mà cười cười, để mọi người bình thân ngồi xuống.
Kế tiếp Trưởng công chúa nói một ít lời, đại khái ý tứ là thấy các thiếu nữ ở đây thật cao hứng, nhớ tới chính mình thời điểm niên thiếu cũng là như vậy, tuổi thanh xuân có tinh thần phấn chấn……
Diệp Xu Xu nghiêm túc mà nghe Trưởng công chúa nói chuyện, nàng cảm thấy trưởng công chúa hẳn là một người thực tịch mịch, nàng không có con cái, trượng phu lại tuổi xuân chết sớm, nàng tuổi còn trẻ liền bắt đầu thủ tiết……