Mỗi Đêm Tôi Đều Tẩy Não Nhân Vật Phản Diện Bệnh Hoạn

Chương 3: Nhà giam



Cuối cùng, Lâm Tư Nam gần như bớt khủng hoảng hơn khi rời đi.

Đồng Thanh Duyệt ngồi ở mép giường, khẽ thở dài: “ Chuyện anh muốn cho tôi biết, tôi đều biết.”

“Ừ.” Đáp lại cực kỳ nhạt nhẽo.

“A Trầm.”

“……”

“A Trầm.”

“……”

Trải qua sự im lặng dòng dã, Đồng Thanh Duyệt nhẹ nhàng kéo tấm vải đen che trên mắt xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Lục Tinh Trầm. Ngẩng đầu lên, ra sức biểu đạt thiện ý của mình.

Cô vươn đôi tay nắm lấy tay anh, ôn nhu nói: “Trước kia là em đối với anh có chút hiểu lầm,nên hận anh, cũng càng hận chính mình. Nhưng  bây giờ em nghĩ kỹ rồi, em muốn ở bên nhau anh thật tốt, em vẫn là Thanh Duyệt của anh, anh vẫn là a Trầm của em.”

Anh vẫn là a Trầm của em ……

Bỗng dưng Lục Tinh Trầm dừng lại, con ngươi đen không còn thâm thúy nữa, trong đó có một cái gì đó khác thường chớp động.

Chưa từng.

Đồng Thanh Duyệt chưa từng gọi anh là “A Trầm”, cũng chưa từng ôn nhu như vậy.

Khi còn nhỏ ở cô nhi viện Nhật Tử, anh quả thực rất quái gở, là Đồng Thanh Duyệt cho anh  ấm áp, cũng cho anh hy vọng. Nhưng từ khi ngày đó qua đi, anh càng thêm mê luyến khiến cho cô tránh mà không kịp, càng sinh lòng chán ghét.

“Thanh Duyệt, tôi……”

Lục Tinh Trầm có chút không thể tin được, trong mắt càng nhiều vui mừng thì mất đi.

“Em thật sự, nghĩ thông suốt rồi?”

“Vâng. Anh đã giúp em khi em không có nơi nương tựa, tôi nên trả lại cho anh.”

Đồng Thanh Duyệt thẳng thắn, đây chính là suy nghĩ trong lòng cô.

Ai ngờ,trong mắt Lục Tinh Trầm bỗng hiện lên một tia lạnh lẽo, làm người khác khó có thể bắt được.

Thật lâu không nhận được lời đáp lại, Đồng Thanh Duyệt bi thương suy nghĩ rốt cuộc lúc mình nói đã nói sai chỗ nào, một đạo bóng ma chợt áp xuống, khẽ chạm ở môi cô.

“Được.” Lục Tinh Trầm chỉ trả lời một chữ.

Ngay sau đó, xoay người rời đi.

“Làm sao vậy?” Đồng Thanh Duyệt vội vàng túm chặt áo anh, trong lòng buồn bực, mỗi lần nào đều dung cách này để xong việc rồi đi.

Mục đích của cô còn chưa đạt được, lời nói cũng còn chưa nói xong, Lục Tinh Trầm rốt cuộc có thể phối hợp tốt một chút không.

Đồng Thanh Duyệt không hiểu, một nhân vật phản diện phúc hắc điên cuồng đối mặt với người mình thích chủ động thổ lộ, hẳn không phải là kích động vạn phần, sau đó nói “Mệnh của tôi đều có thể cho em” cái loại lời âu yếm này sao?

Làm sao Lục Tinh Trầm lại khó cân nhắc như vậy.

“A Trầm, gặp được vấn đề nên lựa chọn giao tiếp, em hy vọng có thể cùng nhau giải quyết.”

Lục Tinh Trầm vẫn như im lặng chăm chú nhìn.

Sau một hồi dài.

“Nghĩ thông suốt là tốt.”

Ném ra một câu, xoay người ra khỏi phòng.

Lần này, cửa phòng cũng không khóa lại.

Đồng Thanh Duyệt thở sâu, ngã ngồi trên đầu giường.

Lục Tinh Trầm *hỉ nộ ai lạc, lần chịu thua vừa rồi hình như cũng không có thể đả động gì đến anh ta, nhưng cũng coi như là khởi đầu tốt, ít nhất anh ta không khóa cửa lại nữa.

(Thành ngữ hỉ nộ ai lạc-喜怒哀乐: Mừng, giận, buồn, vui.)

Nhìn lại hai năm qua, cái loại ngày chỉ có thể giao tiếp với bức tường lạnh lẽo này, thật sự coi như là một loại tra tấn.

Nửa giờ sau, có người giúp việc đứng ở cửa cung kính mời Đồng Thanh Duyệt ra cửa.

Sau đó, người giúp việc dẫn cô đến một gian phòng trên lầu hai, thiết kế tổng thể của căn phòng rất ấm áp, lấy màu vàng nhạt làm chủ đạo trải đầy toàn bộ tầm nhìn, giường lớn mềm mại, phòng thay đồ đầy quần áo mới…

Tất cả mọi thứ đánh thẳng vào sở thích của cô.

Người giúp việc khom lưng gật đầu, cung kính nói: “Lục tiên sinh nói về sau ngài có thể tự do hoạt động ở trong sân, đây là Lục tiên sinh dặn dò bảo tôi đưa cho cô  điện thoại, bên trong có phương thức liên hệ của ngài ấy.”

Đồng Thanh Duyệt nhận lấy điện thoại, người giúp việc lại nói: “Mật mã là sinh nhật của cô.”

Mật mã, sinh nhật.

Lục Tinh Trầm đã khống chế cô đến mức nghiêm trọng này rồi sao?

Cho cô một chiếc điện thoại đã sớm thiết lập mật khẩu, không phải là tuyên bố chủ quyền, để cô không dễ dàng sửa mật mã, về sau tùy thời xem điện thoại của cô sao.

Dục vọng chiếm hữu quả nhiên là quá mạnh.

“Được.” Cuối cùng, Đồng Thanh Duyệt không nói cái gì, thậm chí ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút.

Trước khi đối mặt với một nhân vật tàn nhẫn như Lục Tinh Trầm, trước tiên cô phải giữ bình tĩnh, tự loạn đầu trận tuyến chỉ biết làm gia tăng mâu thuẫn.

Thứ anh muốn chính là chịu thua, vậy cô liền phối hợp trước.

Người giúp việc lại nói: “Lục tiên sinh hy vọng có thể cùng cô ăn bữa sáng, cơm trưa, bữa tối, hy vọng cô có thể xuống lầu đúng giờ. Lục tiên sinh còn có thói sạch sẽ, ngài ấy hy vọng cô….”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ không vào phòng anh ấy.”

“Không phải, Lục tiên sinh hy vọng ngài có thể tự mình xử lý tất cả mọi thứ của ngài ấy, giống như là nữ chủ nhân, tiếp quản tất cả của ngài ấy.”

“Lúc anh ấy nói những lời này, tâm tình thế nào?”

Không thể không thừa nhận, Đồng Thanh Duyệt vừa rồi có một cái chớp mắt là tim đập nhanh, nhưng vẫn muốn thử một chút, Lục Tinh Trầm đến tột cùng là lấy tâm tình gì nói ra những lời kia.

Là vui sướng, hay là lạnh nhạt.

Giúp việc hơi hơi mỉm cười, cái gì cũng không nói, cung kính khom lưng một chút rồi rời đi.

Đồng Thanh Duyệt không ngăn lại, nhập này sinh nhật vào, thành công mở được điện thoại.

Quả nhiên, trong điện thoại chỉ có một người liên lạc là Lục Tinh Trầm.

Trên con số lạnh lẽo, không có ghi chú.

Click vào cột chỉnh sửa,  nhập văn bản: A Trầm.

Nhìn giao diện liên lạc trống rỗng, Đồng Thanh Duyệt có chút mỏi mệt.

Tuy nói cuốn tiểu thuyết cô xem qua này, đối với nội dung cốt truyện bên trong cốt truyện cũng đại khái vài điều hiểu biết, nhưng đa số sau lưng vai phụ lại là lỗ trống, thần bí.

Nó giống như chính mình bây giờ.

Trong tiểu thuyết, Lâm Tư Nam là bạn thân của nguyên chủ,hai người không có gì để giấu nhau, ngay cả bị giam lỏng trong khoảng thời gian này, Lục Tinh Trầm cũng sẽ cho phép cô ta tới đây  thăm cô.

Nhưng trải qua một màn không lâu trước đó, Đồng Thanh Duyệt biết hết thảy trước kia đều là giả dối.

Lại nói tiếp, vừa rồi Lâm Tư Nam để thuốc đấy là gì? Xem Lục Tinh Trầm có phản ứng gì, hay là cố ý để cô phát hiện ra.

Lâm Tư Nam, Lục Tinh Trầm.

Đồng Thanh Duyệt lảo đảo ngã xuống giường lớn mềm mại, cảm thụ được sự ấm áp khó có được.

Rõ ràng là mùa đông, cố tình trong phòng kia cái gì cũng không có, lạnh muốn chết.

Sáu giờ tối.

Vừa tỉnh lại, Đồng Thanh Duyệt bị má Lý giúp việc gọi vào phòng bếp, nói là phải chuẩn bị cơm tối cho Lục Tinh Trầm, bởi vì anh không bao giờ ăn cơm ở bên ngoài, đối với ăn uống cũng rất bắt bẻ, cho nên mỗi lần làm đều  phải dốc lòng chuẩn bị.

Dưới sự dẫn dắt của má Lý, Đồng Thanh Duyệt bắt đầu làm cơm tối, từ đầu đến chân đều vô cùng làmcẩn thận.

Hai giờ sau, một bữa tối khá đàng hoàng cuối cùng cũng được bày ra trên bàn ăn.

Khi Lục Tinh Trầm ngồi ở bàn ăn, rất lâu sau cũng không động đũa.

“Sao không ăn?” Đồng Thanh Duyệt hậm hực cười, “Ba món này là em làm, còn lại đều là má Lý làm, anh có thể yên tâm ăn.”

“Là má Lý mẹ nói cho em sao.”

“Hả?”

“Những món ăn này.”

Nghe Lục Tinh Trầm lời mở đầu không đáp lời, Đồng Thanh Duyệt sửng sốt vài giây sau đó đột nhiên phản ứng lại đây.

“Em biết anh dị ứng với ớt cay, em cũng biết anh thích khẩu vị nhạt, biết anh ghét ăn tôm.”

Nghe vậy, má Lý một cũng nói theo: “Không phải tôi nói với tiểu thư, lúc tôi bận rộn trong phòng bếp cũng rất kinh ngạc, bởi vì trước kia tiểu thư cô căn bản không quan tâm……”

Không quan tâm cậu.

Lời sau, của má Lý nghẹn trở về, sau đó lại lấy cớ nhanh chóng rời đi.

Đây quả thực là đang chọc vào trái tim Lục Tinh Trầm.

Đồng Thanh Duyệt phảng phất như không nghe thấy, gắp một miếng xương sườn để vào trong chén Lục Tinh Trầm: “Sau khi em ngủ một giấc tỉnh dậy cảm giác khá hơn nhiều, đầu cũng không đau nữa, chắc sẽ chuyển biến chậm rãi mà tốt lên.”

Ngẩng đầu lên, Lục Tinh Trầm lại đang nhìn kỹ cô.

Lại là loại này im lặng không lên tiếng đánh giá.

Đồng Thanh Duyệt cố gắng vứt bỏ cảm giác hít thở không thông trong lòng, cười nhạt nói: “Em biết mấy năm nay, tinh thần của em vẫn không bình thường, nhưng mà em đã nghĩ thông suốt, chỉ cần em chậm rãi giải tỏa chính mình, cái gì cũng không thành vấn đề.”

Đang lúc cô tiếp tục gắp đồ ăn, cổ tay đột nhiên lại bị nắm lấy.

Con ngươi của Lục Tinh Trầm ửng đỏ, đứng dậy thăm dò bàn ăn, từ trên cao nhìn xuống nói: “Tôi nói rồi, ngoại trừ bên cạnh tôi ra, đi đâu cũng đừng hòng.”

Cổ tay bị siết đến đỏ bừng, cảm giác sợ hãi bị gập ghềnh bỗng dưng đánh vào trong lòng, Đồng Thanh Duyệt theo bản năng rút tay về, lại khiến cho Lục Tinh Trầm càng thêm cố chấp.

Anh nắm chặt cổ tay của cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen không hề chớp mắt của cô, như con dã thú muốn nuốt chửng con mồi, không cho phép xâm phạm nào.

Đồng Thanh Duyệt không khỏi nhăn lại mày, loại cảm giác này cô cực kì không thích, lại không chỗ nào có thể trốn.

Cuối cùng, chỉ có thể đối mặt với khó khăn..

“Tại sao em phải rời khỏi anh?”

Một câu ngắn ngủn, làm cho Lục Tinh Trầm không khỏi sửng sốt.

Đồng Thanh Duyệt cong môi: “Em chỉ là muốn cho bản thân mình nhanh khôi phục bệnh tình, cảm thấy nên tìm một việc gì đó để làm. Anh cảm thấy em bắt đầu đóng phim thì thế nào? Dẫu sao em cũng vừa mới tốt nghiệp liền gặp chuyện trong nhà, nếu có thể tiếp tục vào sở thích, em nghĩ sẽ tốt hơn.”

“Đương nhiên, nếu như anh không thích, vậy trước tiên em sẽ không suy xét.”Cô lại bổ sung lời nói.

Bây giừo Lục Tinh Trầm quá mức mẫn cảm, Đồng Thanh Duyệt còn chưa nghĩ ra sách lược ứng phó tốt nhất, nhưng cho dù anh không nói, thì cô cũng không ý định rời đi.

Từ ban đầu hoảng loạn, đến bây giờ muốn thăm dò càng nhiều cốt truyện, Đồng Thanh Duyệt ngoại trừ hứng thú càng nồng đậm ra ngoài, kỳ thật cũng muốn mượn cơ hội này trở lại showbiz.

Vốn cô cũng biết chút về diễn xuất, trong một thời đại cực kỳ coi trọng trường học, luôn là sẽ trở thành lựa chọn thứ hai, hơn nữa công ty vẫn luôn trong trạng thái nuôi thả, khiến cho cô căn bản không có cơ hội để diễn xuất.

Đó là một công ty như vậy đã trì hoãn cô.

Đồng Thanh Duyệt vẫn luôn lén mài giũa kỹ thuật diễn xuất, không từ bỏ giấc mộng. Nhưng cô càng muốn đứng trước màn ảnh lớn, có thể diễn cho càng nhiều người xem.

Lục Tinh Trầm dần dần tước mỏng lực đạo, sau đó nhìn chằm chằm vào cổ tay vệt đỏ của Đồng Thanh Duyệt đang thất thần.

“Làm tay em đau, xin lỗi.”

Thu hồi tay, ăn không vị thưởng thức bữa tối.

Bữa tối đầu tiên sau khi xuyên sách cuối cùng đã kết thúc trong im lặng.

Trở lại phòng, Đồng Thanh Duyệt vốn định tắm rửa sạch rồi ngủ, nhưng bỗng nhiên lại  nhớ tớ những lời của má Lý nói.

Bà nói Lục Tinh Trầm hy vọng cô có thể quản tất cả mọi thứ của anh ……

Muốn lên lầu sao?

Đồng Thanh Duyệt trong lòng ở giãy giụa.

“Quên đi, lúc này đi lên không phải tìm ngược sao.”

Lục Tinh Trầm hiển nhiên còn chưa khôi phục lại bình thường trong bệnh trạng, bây giờ dục vọng chiếm hữu của anh quá mạnh, đối với cô hoàn toàn không  có chút tín nhiệm nào, dẫn đến mỗi câu nói ra đều như giẫm lên bãi mìn của anh.

Chui vào ổ chăn, Đồng Thanh Duyệt dứt khoát vùi đầu ngủ.

Ngoài cửa sổ gió bắc vi vu, bông tuyết trắng tinh bay tới tấp.

Nước lạnh không qua đỉnh đầu, cảm xúc lạnh như băng khiến Lục Tinh Trầm trầm xuống hít vào khí lạnh, nhưng mà anh lại cảm thấy tắm nước lạnh mới có thể mang lại cảm giác an toàn cho anh.

Những giọt nước chảy xuống từ sau cổ, đi ngang qua những vết sẹo lớn nhỏ khác nhau.

Có vết xước, có cả vết phỏng.

Người ta nói rằng những đứa trẻ được nhận nuôi từ trại trẻ mồ côi chắc chắn sẽ được hạnh phúc và may mắn.

Nhưng nếu có thể lựa chọn, Lục Tinh Trầm nhất định không muốn được gia đình hiện tại nhận nuôi.

Nửa đêm đã qua đi,  Đồng Thanh Duyệt bị ác mộng tra tấn đến tỉnh bỗng chốc kinh ngạc đến ngây người.

Từ khi nào?

Từ khi nào Lục Tinh Trầm đã chạy đến bên giường cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.