Mọi Điều Ta Chưa Nói

Chương 6



Trên bàn đầu giường, chiếc radio-báo thức đã chỉ chín giờ, Julia mở mắt và nhảy phắt khỏi giường.

- Khỉ thật!

Cô chạy vội về phía phòng tắm, bàn chân đá phải khung cửa.

- Đã là thứ Hai rồi, cô nổi cáu. Đêm gì thế không biết! Cô kéo tấm ri đô che quanh vòi sen, bước vào bồn tắm và để nước xối thật lâu trên da. Một lúc sau, trong khi cô chải răng, nhìn gương mặt mình trong chiếc gương gắn phía trên chậu rửa mặt, cô bật cười điên dại. Cô quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, quấn một chiếc khác quanh đầu, và quyết định sẽ đi pha trà buổi sáng. Khi đi ngang qua phòng ngủ, cô tự hứa ngay khi uống trà xong sẽ gọi cho Stanley. Anh mà biết được cơn mê sảng hoang tưởng của cô hồi đêm thì không phải là không có nguy cơ đâu, anh chắc chắn sẽ muốn dùng vũ lực ép cô đi khám bác sĩ tâm lý. Chống lại cũng vô ích, cô sẽ không bao giờ trụ nổi nửa ngày mà không gọi cho anh, nếu không phải là ghé qua chỗ anh. Một giấc mơ huyền hoặc đến thế cần phải được kể lại cho người bạn thân nhất của cô biết.

Nụ cười trên môi, cô đến mở cánh cửa phòng ngủ dẫn ra phòng khách thì tiếng động phát ra từ những bộ đồ ăn khiến cô giật bắn mình.

Tim cô lại một lần nữa nện thình thịch. Bỏ lại hai chiếc khăn tắm trên sàn nhà, cô hối hả mặc một chiếc quần jeans và áo sơ mi thể thao, bới lại tóc cho gọn gàng một chút, quay trở lại phòng tắm và khi đang đứng trước gương thì quyết định rằng một chút phấn cũng chẳng hại gì. Rồi cô hé mở cánh cửa dẫn ra phòng khách, thò đầu ra và gọi nhỏ, giọng lo lắng.

- Adam à? Stanley à?

- Bố không biết con dùng cà phê hay trà, nên bố pha cà phê, bố cô từ trong góc bếp nói vọng ra, chỉ cho cô thấy bình cà phê nghi ngút khói ông đang giơ ra với vẻ đắc thắng. Hơi đặc một chút, đúng kiểu bố thích! Ông vui vẻ nói thêm.

Julia nhìn chiếc bàn gỗ cũ kỹ; bộ đồ ăn của cô đã được bày sẵn. Hai lọ mứt cùng lọ mật ông tạo thành một đường chéo hoàn hảo. Xa hơn một chút, hộp bơ nằm vuông góc với gói ngũ cốc. Một hộp sữa đứng thẳng trước lọ đường.

- Ngừng lại!

- Gì kia? Bố lại gây ra chuyện gì nữa thế?

- Trò chơi xuẩn ngốc của ông bố kiểu mẫu. Bố chưa từng chuẩn bị bữa sáng cho con, bố sẽ không bắt đầu làm việc đó vào lúc này, khi mà bố...

- Ôi không, không dùng thời quá khứ chưa hoàn thành! Đó là quy tắc chúng ta đã định ra cho nhau cơ mà. Tất cả đều được diễn đạt ở thời hiện đại...tương lai là một sự xa xỉ vượt quá khả năng của bố.

Anthony rót cà phê vào tách của Julia.

- Thêm sữa không? Ông hỏi.

Julia mở vòi nước ở bồn rửa và lấy đầy cái ấm điện.

- Thế nào, con đã quyết định chưa? Anthony Walsh hỏi, rút hai miếng bánh mì nướng ra khỏi lò.

- Nếu mục đích là để trò chuyện cùng nhau thì buổi tối qua của chúng ta chưa đủ sức thuyết phục cho lắm, Julia đáp bằng giọng nhỏ nhẹ.

- Bố thì rất thích cái khoảng thời gian chúng ta đã cùng nhau trải qua, con không thích à?

- Hôm đó không phải là sinh nhật con chín tuổi; chúng ta đã mừng sinh nhật con mười tuổi. Dịp nghỉ cuối tuần đầu tiên không có mẹ. Hôm đó là Chủ nhật, mà mẹ thì đã nhập viện từ hôm Thứ Năm. Nhà hàng Trung Hoa đó có tên là Wang, năm ngoái nó đã dẹp tiệm. Sáng tinh mơ ngày thứ Hai, trong khi con còn đang ngủ, bố đã thu dọn hành lý rồi lên máy bay mà không qua chào từ biệt con.

- Bố có cuộc hẹn ở Seattle vào đầu giờ chiều! À không hình như ở Boston thì phải. Chà, thế rồi...bố không nhớ nữa. Bố quay về hôm thứ Năm...hay thứ Sáu ấy nhỉ?

- Tất cả những chuyện này để làm gì? Julia hỏi khi ngồi vào bàn.

- Chỉ trong hai câu ngắn ta vừa nói với nhau được không ít chuyện, con không thấy sao? Trà của con sẽ không đời nào xong được nếu con không ấn vào cái nút trên ấm.

Julia hít hà cái tách đặt được mặt cô.

- Con nghĩ là cả đời mình sẽ không bao giờ nuốt nổi cà phê, cô vừa nói vừa nhấp môi vào món đồ uống.

- Vậy thì làm sao con có thể biết được là con không thích nó? Anthony Walsh vừa hỏi vừa nhìn cô con gái uống một hơi cạn tách.

- Thì bởi vậy! cô đáp, nhăn mặt, và đặt cái tách xuống bàn.

- Người ta làm quen với vị đắng...thế rồi rốt cuộc người ta thích sự hấp dẫn toát ra từ đó, Anthony nói.

- Con phải đi làm đây, Julia nói tiếp và mở lọ mật ong.

- Con đã quyết định rồi hay chưa? Cái tình cảnh này thật khó chịu, dù sao bố cũng có quyền được biết chứ!

- Con không biết nói với bố gì đây, đừng đòi hỏi ở con điều không thể. Bố cùng những người hùn vốn đã quên đi một vấn đề khác cũng liên quan đến đạo đức.

- Cứ nói đi, chuyện này khiến bố quan tâm đấy.

- Làm xáo trộn cuộc sống của ai đó, cái người đã không hề yêu cầu gì cả.

- Ai đó ấy à? Anthony Walsh hỏi lại bằng một giọng lạnh lùng.

- Đừng có bắt bẻ chuyện chữ nghĩa. Con không biết nói với bố thế nào, hãy làm như bố muốn, hãy nhấc điện thoại lên, gọi cho họ, đọc cho họ mã và để họ quyết định thay cho con từ xa.

- Sáu ngày, Julia, không gì khác ngoài sáu ngày để con chịu tang bố mình chứ không phải một kẻ xa lạ nào đó, con chắc chắn là không muốn đích thân lựa chọn sao?

- Vậy thì sáu ngày dành cho bố!

- Bố không còn ở trên đời này nữa, con muốn bố được lợi gì trong chuyện này nào? Bố không hình dung ngày nào đó mình nói ra câu này, ấy vậy mà ngày ấy lại đến. Vả lại, khi nghĩ đến nó thì cũng khá kỳ cục, Anthony Walsh tiếp, vẻ thích thú. Chuyện này cũng không như người ta dự kiến đâu. Lạ lắm! Con sẽ công nhận ra rằng cho đến khi thực hiện phát minh thiên tài này, thật khó mà hình dung ra cảnh mình nói với con gái là mình đã qua đời, trong khi theo dõi phản ứng của nó. Không phải thế sao? Được, bố thấy rằng chuyện này thậm chí cũng chẳng khiến con mỉm cười, rốt cuộc nó cũng không buồn cười lắm.

- Quả là không!

- Bố có một tin xấu cho con đây. Bố không thể gọi cho họ được. Chuyện đó là không thể. Người duy nhất có thể ngừng chương trình là người thụ hưởng. Mặt khác, bố quên mất mật mã bố nói với con rồi, nó sẽ lập tức tự xoá trong bộ nhớ của bố. Bố hy vọng con đã ghi lại...phòng trường hợp...

- 1-800-300 00 01 mã 654

- Ồ, ra là con đã nhớ rất kỹ!

Julia đứng dậy và để tách của cô vào bồn rửa. Cô quay lại nhìn bố mình thật lâu rồi nhấc điện thoại gắn trên tường nhà bếp lên.

- Tớ đấy, cô nói với anh bạn đồng nghiệp. Tớ sẽ làm theo lời khuyên của cậu, gần như thế...tớ nghỉ cả hôm nay và ngày mai, có thể nhiều hơn, tớ còn chưa biết, nhưng tớ sẽ báo với cậu sau. Tối nào cũng gửi mail thông báo tớ biết nếu các cậu gặp phải vấn đề, dù là nhỏ nhất. Một điều cuối cùng, hãy dành toàn bộ sự chú ý cho anh chàng Charles này, cái cậu lính mới ấy, chúng ta phải chịu ơn cậu ấy nhiều đấy. Tớ không muốn cậu ấy bị tách ra, hãy giúp cậu ấy hoà nhập với ê kíp. Tớ thực sự trông cậy vào cậu đấy, Dray.

Julia đặt ống nghe vào chỗ cũ, vẫn không rời mắt khỏi ông bố.

- Để mắt đến các cộng sự của mình là tốt đấy, Anthony Walsh thông báo, bỗ vẫn luôn nói rằng một doanh nghiệp dựa trên ba cột chống: những ê kíp của nó, những ê kíp của nó và những ê kíp của nó!

- Hai ngày! Con cho chúng ta hai ngày, bố nghe rõ rồi chứ? Bố tự quyết có nhận nó hay không. Bốn mươi tám tiếng nữa, bố trả con về cuộc sống của con, còn bố...

- Sáu ngày!

- Hai!

- Sáu! Anthony Walsh tiếp tục mặc cả.

Tiếng chuông điện thoại làm cuộc thương lượng tạm thời gián đoạn. Anthony nhấc máy, Julia lập tức giành lại, túm chặt lấy ống nghe trong tay mình và ra hiệu cho bố cô tuyệt đối giữ im lặng. Adam lo lắng vì gọi đến văn phòng mà không gặp được cô. Anh trách mình đã tự ái và ngờ vực cô. Cô xin lỗi vì tối qua đã nóng giận, cảm ơn anh vì đã đáp lại tin nhắn của cô và đã ghé qua thăm cô. Và ngay cả khi thời khắc đó không nằm trong số những khoảnh khắc tuyệt vời nhất, sự xuất hiện bất ngờ của anh dưới khung cửa sổ rốt cuộc cũng có khía cạnh hết sức lãng mạn.

Adam đề nghị sẽ đến đón cô khi kết thúc ngày làm việc. Và trong khi Anthony Walsh rửa bát, với những tiếng động nhất có thể, Julia giải thích rằng cái chết của bố cô đã tác động đến cô nhiều hơn là bản thân cô muốn thừa nhận. Đêm nào cô cũng gặp ác mộng, cô đã kiệt sức. Không nên tái diễn sự thể hôm qua. Một buổi chiều yên ổn, một buổi tối cô có thể ngủ sớm rồi ngày mai, muộn nhất là ngày kia, họ sẽ gặp nhau. Từ giờ tới lúc ấy, cô sẽ tìm lại được vẻ bề ngoài đúng mực của người phụ nữ trẻ anh muốn cưới làm vợ.

- Đúng như bố đã nói, quả táo không bao giờ rụng xa cây, Anthony Walsh lặp lại khi Julia dập máy.

Cô nhìn xoáy vào ông.

- Lại gì nữa thế?

- Bố chưa từng rửa cái đĩa nào cả!

- Con thì biết gì về chuyện ấy, với lại bát đĩa đang nằm trong chương trình mới của bố rồi! Anthony Walsh vui vẻ đáp.

Julia bỏ rơi ông và vớ lấy xâu chìa khoá treo trên đinh.

Con đi đâu đấy? bố cô hỏi.

- Con đi lên gác thu xếp một phòng cho bố. Không thể có chuyện bố đi bách bộ cả đêm trong phòng khách nhà con, con phải ngủ bù vài tiếng, nếu bố hiểu ý con muốn nói gì.

- Nếu là tiếng ti vi thì bố có thể vặn nhỏ đi...

- Tối nay bố lên trên gác, bố phải quyết định đi!

- Dù sao con cũng không xếp bố ở tầng áp mái đấy chứ?

- Bố hãy đưa ra một lý do hợp lý để không làm vậy.

- Có chuột...chính con nói thế còn gì, bố cô tiếp với ngữ điệu của một đứa trẻ vừa bị phạt.

Và trong khi Julia chuẩn bị ra khỏi căn hộ, bố cô gọi cô lại bằng một giọng cương quyết.

- Chúng ta sẽ không bao giờ có thể nói chuyện được ở đây!

Julia khép cửa lại và leo cầu thang bộ. Anthony Walsh tra giờ trên mặt đồng hồ của lò vi sóng, ngần ngừ giây lát, rồi đi tìm chiếc điều khiển từ xa màu trắng mà Julia đã bỏ lại trên bàn làm việc.

Ông nghe thấy tiếng bước chân cô con gái phía trên đầu, tiếng động phát ra từ những đồ đạc cô đang dịch chuyển, tiếng động phát ra từ ô cửa sổ cô mở ra rồi lại đóng vào. Khi cô trở xuống, bố cô đã đứng lại vào hòm, tay cầm điều khiển từ xa.

- Bố đang làm gì vậy? cô hỏi ông.

- Bố sẽ tự huỷ bố đi, có lẽ như thế sẽ tốt hơn cho cả hai bố con mình, mà nhất là cho con, bố thấy rõ là bố đang gây phiền toái.

- Con cứ ngỡ bố không thể làm được chuyện đó? Cô vừa nói vừa giật lấy chiếc điều khiển từ tay ông.

- Bố đã nói với con là người duy nhất có thể gọi đến công ty và cung cấp mã, nhưng bố nghĩ mình vẫn có thể ấn vào nút chứ! ông vừa gắt gỏng vừa bước ra khỏi hòm.

- Thế thì cứ làm theo ý bố đi, cô đáp và trả lại ông thiết bị điều khiển. Bố làm con kiệt sức!

Anthony Walsh đặt lại nó trên bàn thấp và đến đứng trước mặt con gái.

- Xét cho cùng, các con định đi nghỉ ở đâu vậy?

- Đi Montréal, tại sao?

- Nói xem nào, cậu ta cũng không chịu khó cất công lắm nhỉ, vị hôn phu ấy, ông tròn miệng huýt sáo.

- Bố phản đối Québec ở điểm gì nào?

- Không gì hết! Montréal là một thành phố hoàn toàn thú vị, bố thậm chí đã từng trải qua những khoảnh khắc hết sức dễ chịu tại đó! Rốt cuộc, vấn đề không nằm ở đó, ông húng hắng ho.

- Vậy vấn đề của bố là gì?

- Chỉ là...

- Là gì?

- Một chuyến đi nghỉ trăng mật cách một giờ bay...thực sự là một sự bỡ ngỡ mới hay ho làm sao! Và tại sao con không đi tới đó bằng xe cắm trại chuyên dụng để tiết kiệm tiền khách sạn luôn đi!

- Mà nếu chính con đã chọn điểm đến này thì sao? Nếu con thích đến mê mẩn thành phố này, nếu Adam và con, bọn con từng có những kỷ niệm tại đó thì sao? Bố thì biết gì về chuyện ấy?

- Nếu chính con chọn trải qua đêm tân hôn của mình ở nơi cách nhà con một giờ bay, con đã không phải là con gái bố, có thế thôi! Anthony khẳng định bằng giọng mỉa mai. Bố chấp nhận được chuyển con thích món xi rô vị cây thích, nhưng đến nước này thì...

- Bố sẽ chẳng bao giờ bỏ được những lời tiên nghiệm của bố nhỉ?

- Bố đồng ý với con rằng giờ đã hơi muộn rồi. Hoặc, cứ cho là vậy, con đã quyết định qua cái đêm đáng nhớ nhất trong đời mình tại một thành phố mà con đã biết. Vĩnh biệt nhé, mong muốn khám phá! Vĩnh biệt nhé, sự lãng mạn! Hãy dọn lên cho chúng tôi bữa ăn quen thuộc, chồng sắp cưới của tôi, nên nói thế nào nhỉ, chồng mới cưới của tôi ghét phải thay đổi thói quen!

Anthony Walsh cười phá lên.

- Bố nói xong chưa?

- Rồi, ông xin lỗi. Có Chúa chứng giám, chết cũng có cái hay, người ta dựa vào đó để nói tất cả những gì được truyền vào mình qua mạch điện, thú vị ra phết!

- Bố có lý, chúng ta sẽ không bao giờ làm được! Julia nói, chấm dứt trận cười bột phát của bố cô.

- Dù thế nào đi nữa cũng không phải ở đây. Bố con ta cần một lãnh thổ trung lập.

Julia nhìn ông, bối rối.

- Chúng ta hãy ngừng chơi trò ú tim trong căn hộ này đi, được không? Ngay cả khi tính đến căn phòng trên gác, nơi con muốn xếp dọn cho bố ấy, cũng không có đủ chỗ và không còn đủ nữa những phút giây quý giá mà bố con ta đang lãng phí như hai đứa trẻ ranh. Chúng sẽ không quay trở lại nữa đâu.

- Bố đề xuất gì nào?

- Một chuyến đi ngắn ngày. Không có các cuộc gọi từ văn phòng của con, không có sự xuất hiện bất ngờ của chàng Adam của con, không có buổi tối ngồi nhìn nhau trừng trừng trước ti vi, thay vào đó là những cuộc dạo chơi, hai bố con ta có thể trò chuyện. Chính vì điều này mà bố trở lại từ nơi xa đến vậy. Một khoảnh khắc, vài ngày, không ai khác ngoài hai bố con ta, chỉ dành cho hai bố con ta mà thôi!

- Bố đang đòi hỏi con phải tặng cho bố thứ mà bố chưa bao giờ muốn tặng cho con, có đúng thế không?

- Đừng có gây chiến với bố nữa, Julia. Sau đó con sẽ có toàn bộ thời gian để tiếp tục cuộc chiến, những vũ khí của bố lúc bấy giờ sẽ chỉ còn tồn tại trong ký ức của con thôi. Sáu ngày, đó là tất cả những gì chúng ta còn có được, đó là điều bố thỉnh cầu ở con.

- Và chúng ta sẽ du lịch ngắn ngày ở đâu?

- Ở Montréal!

Julia không thể nén nổi nụ cười rạng rỡ vừa bừng sáng trên gương mặt cô.

- Ở Montréal ấy ạ?

- Thì bởi vì cặp vé không được hoàn tiền cơ mà!...lúc nào ta cũng có thể thử đăng ký đổi tên của một trong hai hành khách...

Và vì Julia đã cột tóc, vắt áo khoác qua vai và rõ ràng là sắp sửa đi khỏi mà không trả lời ông, Anthony Walsh bèn đứng chắn trước cửa.

- Đừng giận dỗi như thế chứ, Adam đã nói là con thậm chí có thể vứt nó đi kia mà!

- Anh ấy đề nghị con giữ những tấm vé lại làm kỷ niệm, và nếu câu ấy thoát được khỏi đôi tai thóc mách của bố thì thật trở trêu đấy. Con không nghĩ anh ấy gợi ý là con nên đi cùng ai đó khác.

- Cùng bố con, không phải ai đó khác!

- Bố làm ơn tránh đường!

- Con đi đâu? Anthony Walsh vừa hỏi vừa nhường đường cho cô.

- Hít thở không khí.

- Con giận à?

Thay cho câu trả lời, ông nghe thấy tiếng bước chân cô con gái đang xuống cầu thang.

* * *

Một chiếc taxi đi chậm lại ở ngã tư Greenwich Street, Julia vội leo lên xe. Không cần ngước nhìn về phía mặt tiền toà nhà, cô vẫn biết hẳn Anthony Walsh đang quan sát từ khung cửa sổ phòng khách. Chiếc Ford màu vàng đang đi xa dần về phía Đại lộ số 9. Ngay khi cô biến mất ở ngã tư, ông đi thẳng vào bếp, nhấc điện thoại lên và gọi hai cuộc.

Julia xuống xe ở lối vào khu phố SoHo. Lúc bình thường, hẳn cô sẽ cuốc bộ quãng đường cô đã thuộc làu này. Chưa đầy mười lăm phút đi bộ, thế nhưng, để trốn chạy khỏi nhà mình, cô đã muốn đánh cắp một chiếc xe đạp ai đó để quên, một chiếc không khoá ở góc phố nhà cô. Cô đẩy cánh cửa ra vào của một tiệm đồ cổ nhỏ, một tiếng chuông vang lên. Ngồi trong chiếc ghế phô tơi phong cách Ba rốc, Stanley ngước lên từ cuốn sách đang đọc dở.

- Greta Garbo trong phim Hoàng hậu Christine cũng không thể làm tốt hơn!

- Anh đang nói về chuyện gì cơ?

- Về cách em đi vào, Công chúa của anh ạ, cùng lúc uy nghi và kinh khủng!

- Hôm nay không phải là ngày thích hợp để anh giễu cợt em đâu.

- Chẳng có ngày nào, dù có đẹp thế này chăng nữa, có thể nhịn chút ít bông đùa. Em không làm việc à?

- Julia tiến lại gần một giá sách cổ và nhìn chăm chú chiếc đồng hồ quả lắc mạ vàng tinh xảo được đặt trên tầng giá cao nhất.

- Em bỏ việc đi chơi để đến tra giờ ở thế kỷ XVIII ưu? Stanley hỏi, đẩy cặp kính đang ngự trên chóp mũi lên cao hơn.

- Nó đẹp quá.

- Ừ, mà anh cũng thế, em làm sao vậy?

- Không sao, em ghé qua thăm anh, chỉ thế thôi.

- Thế đấy, và anh sẽ nhanh chóng dừng Louis XVI lại để bắt đầu pop’art! Stanley bẻ lại và buông rơi quyển sách của mình.

Anh đứng dậy ngồi ghé vào mép chiếc bàn gỗ gụ.

- Một vụ sập hầm lò ẩn dưới khuôn mặt xinh xắn này chăng?

- Thứ gì đó gần giống như vậy, phải rồi.

Julia tựa đầu vào vai Stanley.

- À phải rồi, quả nhiên là rất nặng! anh nói và vòng tay ôm cô. Anh sẽ pha cho em một thứ trà một người bạn đã gửi cho anh Việt Nam. Đó là một thứ đồ uống giải độc, rồi em sẽ thấy, chẳng có gì phải nghi ngờ về khả năng của nó, có lẽ là vì anh bạn này không có chút khả năng nào.

Stanley lấy trên giá một ấm pha trà. Anh bật cái ấm điện đặt trên một bàn viết cổ đang được dùng làm quầy thu ngân. Vài phút cần thiết để hãm trà và thứ đồ uống thần diệu được rót đầy hai chiếc tách sứ, vừa được lấy ra từ một chiếc tủ cổ. Julia hít lấy hương thơm của hoa nhài đang toả lan rồi nhấp một ngụm nhỏ.

- Anh nghe em nói đây, đừng tìm cách chống lại, thứ nước thần này được xem như dùng để moi những bí mật thuộc hàng khó nói nhất.

- Anh sẽ đi nghỉ tuần trăng mật với em chứ?

- Nếu anh đã cưới em rồi thì tại sao lại không nhỉ...nhưng lẽ ra em phải tên là Julien cơ, Julia ạ, nếu không, chuyến nghỉ trăng mật của chúng ta sẽ thiếu đi nét độc đáo.

- Stanley, nếu anh đóng cửa hàng không đến một tuần và để em bắt cóc anh...

- Hết sức lãng mạn đấy, đi đâu nào?

- Tới Montréal.

- Không đời nào!

- Anh cũng thế, anh phản đối Québec ở điểm gì nào?

- Anh đã sống qua sáu tháng đày ải đến không thể chịu nổi để giảm ba ki lô, làm thế nào không phải để thu lại số cân nặng đó chỉ trong vài ngày. Những nhà hàng ở Québec hấp dẫn không cưỡng nổi, mặt khác các chàng phục vụ cũng vậy! Và lại anh ghét cái ý nghĩ mình là lựa chọn thứ hai.

- Sao anh nói vậy?

- Trước anh, ai đó đã từ chối đi cùng em nào?

- Không quan trọng! Dù sao anh cũng đừng nghĩ như thế chứ.

- Có lẽ nếu em bắt đầu giải thích anh nghe chuyện đang khiến em lo lắng...

- Ngay cả khi em kể lại với anh từ đầu chí cuối, anh cũng sẽ không tin được đâu.

- Cứ cho anh là một tên ngốc đi...Lần cuối cùng em tự cho phép mình nghỉ nửa ngày giữa tuần là khi nào nhỉ?

Đối diện với sự câm lặng của Julia, Stanley nói tiếp:

- Em bất thần ghé qua tiệm của anh vào một buổi sáng thứ Hai, hơi thở em nồng nặc mùi cà phê, một người ghét cà phê như em. Dưới lớp phấn chay này, đánh chẳng đều tí nào, giấu một bộ mặt non choẹt của ai đó mà thời gian ngủ hẳn chỉ được tính bằng phút, em đột ngột yêu cầu anh thế chân hôn phu của em trong chuyến nghỉ tuần trăng mật. Có chuyện gì vậy? Em đã qua đêm với người đàn ông khác ngoài Adam à?

- Ôi không! Julia kêu lên.

- Anh đặt lại câu hỏi nhé. Em đang sợ ai hay sợ cái gì nào?

- Không gì cả.

- Anh đang bận việc, em thân mến ạ, vậy nên nếu em không còn tin anh đủ để tâm sự với anh nữa, thì anh sẽ quay lại với bảng kiểm kê của anh, Stanley vờ đi về phía phòng sau cửa tiệm.

- Lúc em vào anh đang ngáp trước một cuốn sách đọc dở! Anh nói dối mới tệ làm sao! Julia vừa nói vừa cười.

- Tóm lại là bỏ cái vẻ mặt u ám rầu rĩ ấy đi! Em muốn chúng ta đi dạo không? Các cửa hàng của khu phố sẽ sớm mở cửa thôi, chắc chắn là em cần một đôi giày mới.

- Giá mà anh nhìn thấy tất cả những đôi giày đang nằm đắp chiếu trong tủ quần áo mà em chẳng bao giờ đi đến.

- Anh không nói đến chuyện làm thoả mãn đôi chân em, mà là tinh thần của em!

Julia nhấc chiếc đồng hồ quả lắc mạ vàng lên. Mặt kính bảo vệ không còn. Cô lướt đầu ngón tay trên đường viền mặt đồng hồ.

- Nó đẹp thật đấy, cô vừa nói vừa đầy lùi kim chỉ phút.

Và dưới lực đẩy của tay cô, kim giờ cũng bắt đầu quay ngược.

- Thật là hay nếu ta có thể quay trở lại quá khứ.

Stanley nhìn Julia chăm chú.

- Quay ngược thời gian? Em sẽ không vì thế mà trả món đồ cổ này về với tuổi thanh xuân của nó đấy chứ. Hãy nhìn mọi vật khác đi, chính nó mới dâng tặng cho chúng ta vẻ đẹp của thời đại sản sinh ra nó, Stanley đáp và đặt chiếc đồng hồ lên giá. Rốt cuộc em sẽ nói cho anh biết điều gì đang khiến em bận lòng chứ?

- Nếu người ta đề nghị anh thực hiện một chuyến đi, khởi hành lần theo dấu vết cuộc đời của bố anh, anh sẽ chấp nhận chứ?

- Có rủi ro bất trắc gì nào? Về phần anh, nếu có phải đi đến tận cùng thế giới, dù chỉ để tìm thấy ở đó một đoạn đời mẹ anh, anh đã ngồi lên máy bay để gây phiền toái cho các cô tiếp viên hàng không rồi, thay vì mất thời gian với một kẻ điên rồ, ngay cả khi đó là người anh đã chọn làm bạn thân nhất của mình. Nếu em có cơ hội có được một chuyến đi như thế, hãy lên đường đừng ngần ngại.

- Và nếu như thế là quá muộn?

- Quá muộn, đó chỉ là khi mọi việc đã trở nên bất khả vãn hồi. Ngay cả khi đã qua đời, bố em vẫn tiếp tục sống bên cạnh em.

- Anh đừng đa nghi tới mức ấy!

- Dù em có muốn nói nhăng nói cuội gì đi nữa thì em vẫn cứ nhớ ông ấy.

- Từ bao năm nay em đã tập quen với sự vắng mặt của ông. Em đã học được cách sống mà không cần đến ông..

- Em thân mến ơi, ngay cả những đứa trẻ chưa từng biết bố mẹ đẻ của chúng sớm hay muộn rồi cũng cảm thấy nhu cầu được nối lại với cội rễ của chúng. Chuyện đó thường khiến chúng phải xót xa, nhưng bản chất con người được tạo nên như vậy. Một khi không biết mình từ đâu đến người ta bước trên đường khó nhọc hơn. Thế nên, nếu em cần phải thực hiện một chuyến đi nào anh không rõ cuối cùng sẽ dẫn em đến chỗ biết được bố em là ai, sẽ giải hoà quá khứ của em và quá khứ của ông ấy, thì hãy thực hiện nó đi.

- Bố con em không có nhiều kỷ niệm chung, anh biết đấy.

- Có lẽ nhiều hơn là em tưởng. Hãy một lần quên lòng tự tôn vẫn khiến anh mê mẩn đi và thực hiện chuyến đi này! Nếu em không thực hiện nó cho bản thân mình, hãy làm cho một trong những người bạn gái vĩ đại nhất của anh, ngày nào đó anh sẽ giới thiệu em với cô ấy, đó là một bà mẹ tuyệt vời.

- Ai thế? Julia hỏi với một chút ganh tị trong giọng nói.

- Là em, trong một vài năm nữa.

- Anh là người bạn tuyệt nhất của em, Stanley ạ, Julia nói và hôn lên má anh.

- Nhưng anh không liên quan gì trong chuyện này cả, em thân mến, là món nước hãm này!

- Nhớ chúc mừng anh bạn của anh bên Việt Nam nhé, thứ trà của anh ấy đúng là nó có những tính năng tuyệt vời, Julia nói thêm lúc rời khỏi.

- Nếu em thích thứ trà này đến thế, anh sẽ mua cho em vài hộp, chúng sẽ chờ sẵn ở đó khi em trở về. Anh mua ở ngay tiệm thực phẩm góc phố ấy mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.