Môi Hôn Đỏ

Chương 11: C11: Ah thông suốt biểu hiện khi thích một người đều trúng cả



Edit: riri_1127

Chương 10: Ah thông suốt, biểu hiện khi thích một người, đều trúng cả

Du Nguyệt nói không muốn ăn không phải là vì hờn dỗi mà là cô thật sự không muốn.

Còn về chuyện lúc trưa sau khi ngủ một giấc cô đã hết giận rồi.

Mặc dù tính cách của Du Nguyệt có chút mẫn cảm nhưng cô có một đặc điểm tự chữa lành rất tốt, đó là ngủ.

Bất kể việc lớn hay việc nhỏ, chung quy lại cô đều có thể dùng một giấc ngủ để giảm bớt, việc lớn có thể hóa nhỏ, việc nhỏ có thể hóa không.

Chuyện hai người giận dỗi lẫn nhau với cô chỉ là có chút phiền muộn, cũng không tính là đại sự gì.

Lý do khiến cô mất bình tĩnh và bỏ đi trước là vì thái độ của Nguyễn Tự Bạch, tục ngữ có câu nói "giận nhanh nguôi cũng nhanh", cho nên khi tỉnh giấc cô đã khôi phục lại như thường.

Chỉ là vấn đề khiến cô khó chịu bây giờ là đau nhức khắp người sau khi ngủ dậy, đặc biệt là cổ, chỉ cần cô cười một chút cũng sẽ không chịu nổi.

Điều này cũng giải thích cho nụ cười không được tự nhiên lúc nãy, bởi vì cổ đau ah!

Du Nguyệt thoải mái ngồi xuống đối diện anh, kéo chén sủi cảo lại gần mình hơn chút ít, gắp lên cắn một miếng nhỏ, nấm hương và thịt heo hòa cùng nước súp dễ dàng làm vị giác không kén chọn của cô thỏa mãn, cô cười híp mắt với vẻ mặt hạnh phúc.

Mà hết thảy đã được Nguyễn Tự Bạch nhìn thấy, anh lại nghĩ tất cả những điều này chỉ là giả vờ, cô đã làm rất nhiều cử chỉ nhỏ chỉ vì vẫn còn tức giận.

Anh thừa nhận phản ứng của mình lúc trưa hơi quá đáng, dù sao thì họ cũng chẳng là gì của nhau.

Không đúng, cho dù có mối quan hệ gì đó thì cũng không thể nổi giận với cô.

Anh chỉ giận vì quá căng thẳng, còn có ghen tuông

Dù sao thì anh cũng chỉ nóng lòng bay về để gặp cô, nhưng vừa đến nơi đã thấy cô và người đàn ông khác ở cùng nhau không nói, hai người còn lôi lôi kéo kéo, là ai thì cũng sẽ khó chịu!

Cho nên anh mới...

"Xin lỗi."

Du Nguyệt đang chuẩn bị đưa sủi cảo vào miệng phải dừng lại ngơ ngác một chút, xác định có thật là mình nghe thấy hai chữ xin lỗi không, cô bắt đầu ngượng ngùng nhưng cũng chỉ có thể cố nén.

Bởi vì động tác hơi mạnh làm cổ đau đớn ngay lập tức, cuối cùng cô chỉ có thể giả vở mỉm cười miễn cưỡng, "Anh không cần phải xin lỗi... Tôi cũng có chỗ sai, tôi không nên trút giận lên anh."


"Không, là do thái độ của tôi không đúng trước." Người đàn ông khô khốc nói.

Mấy việc xin lỗi kiểu này anh rất ít làm, bởi vì từ nhỏ đến lớn dường như anh rất ít phạm sai lầm. Không có nhiều kinh nghiệm trong việc xin lỗi cộng thêm xuất thân khiến hầu như mọi người xung quanh đều nịnh nọt và khoan dung anh, cho nên bây giờ anh vừa không được tự nhiên vừa xấu hổ, đương nhiên còn có phần nhiều là căng thẳng.

Du Nguyệt xoa xoa cổ, vẻ mặt khéo léo hiểu lòng người, cho đối phương bậc thang đi xuống: "Thái độ của tôi cũng không khá hơn chút nào, chuyện này chúng ta đều sai, anh muốn sửa, tôi cũng phải sửa."

Tuy nói thì nói như thế nhưng Du Nguyệt cũng không rõ mình sai ở đâu, đối phương đã mở miệng trước thì cô cũng không thể tiếp tục cự cãi nữa, hai người ở đối diện nhà sau này cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, có thể ở cùng bình thường bình tự nhiên là tốt nhất rồi!

Hơn nữa cô cũng không muốn mâu thuẫn với anh vì chuyện này, lỡ đâu anh lại biến mất không thấy thì làm sao bây giờ?

Lời của cô làm hai mắt người đàn ông sáng ngời, khuôn mặt đẹp trai mỏi mệt của anh cuối cùng cũng có một tia tươi cười, anh cười đến dịu dàng và nho nhã, "Được, tôi sửa."

Người đàn ông tươi cười làm Du Nguyệt thấy có chút hoảng hốt, trái tim cô đột nhiên đập thật nhanh mà không rõ lý do.

Lông mày khẽ nhướng lên, trong lòng nhanh chóng lan tràn một cảm giác khác lạ.

"Ừm." Cô đáp lại anh.

Có được câu trả lời làm Nguyễn Tự Bạch thở phào nhẹ nhõm, khó chịu đè nén trong lòng biến mất và thay vào đó là một niềm vui vỡ òa.

Anh chẳng hiểu sao mình lại được tha thứ nhanh chóng, gõ cửa lâu như vậy mà cô vẫn mặc kệ, anh còn tưởng rằng...

Sau này cô sẽ không để ý tới anh nữa.

Lúc Du Nguyệt cúi đầu, ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy tình yêu mãnh liệt, cứ nhìn cô chằm chằm không kiêng nể như vậy.

Không hổ là người anh vừa ý.

Cô thật tốt.

Thời gian sau đó hai người không nói gì nhiều, đặc biệt là Du Nguyệt luôn cúi đầu có chút không được tự nhiên.

Nguyễn Tự Bạch cho rằng cô bị sái cổ nên mới như vậy, nhưng không biết rằng trái tim của cô gái nhỏ đang đầy hỗn loạn.

Giờ này khắc này trong lòng Du Nguyệt trong lòng chỉ muốn xác nhận một việc, có phải cô thích Nguyễn Tự Bạch rồi không.

Nếu không thì tại sao tim cô lại đập nhanh như vậy?


Cẩn thận nhìn lên, lúc này Nguyễn Tự Bạch đang dùng cơm.

Cách người đàn ông ăn rất... ưu nhã.

Đúng, bởi vì cô thực sự không thể tìm thấy từ nào tốt hơn để hình dung anh.

Anh ngồi thẳng lưng, nhai và nuốt chậm rãi không phát ra tiếng, thậm chí chưa từng phát ra âm thanh đũa va vào thành bát.

Rõ ràng đó chỉ là một món ăn được ship đến đơn giản nhưng anh ăn lại có cảm giác như đang cầm dao nĩa ăn đồ Âu cao cấp.

Nhìn nhìn lại chính mình, Du Nguyệt xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.

Bữa ăn kết thúc với những tâm trạng khác nhau của hai người, vì thật sự quá mệt mỏi nên Nguyễn Tự Bạch đã trở về sớm, thời điểm Du Nguyệt tiễn anh ra cửa, sau khi nhìn anh vào nhà sắc mặt cô thoáng "sụp đổ".

Xong rồi xong rồi!

Cô phát hiện ra một việc rất khó lường.

Hình như cô đối với Nguyễn Tự Bạch thật sự...

Có mến mộ mất rồi...

Bộ phim thần tượng mà cô theo đuổi gần đây đang phát trên TV, nhưng cô lại không xem được nữa, đầu óc đều chỉ hướng về người đàn ông nhà đối diện.

Cô chỉ mới nhận ra sự thật có thể cô thích Nguyễn Tự Bạch, nụ cười bảo sẽ sửa của anh làm tim cô đập nhanh trước nay trước nay chưa từng có.

Phanh... Bang bang... Rầm rầm rầm...

Nụ cười của anh khiến nhịp tim của cô trở nên rõ ràng và xa lạ, bởi vì cô chưa từng nảy sinh tâm tình này với bất cứ người đàn ông nào.

Gặp chuyện bất bình lên Baidu, Du Nguyệt nhập cụm từ "Thích một người sẽ có biểu hiện thế nào" vào thanh tìm kiếm, rất nhanh một đống đáp án đã nhảy ra trước mắt cô.

Lúc này đây Du Nguyệt rất nghiêm túc, nghiền ngẫm đọc từng chữ một, càng đọc trong lòng càng sợ, càng sợ cũng càng kinh ngạc.

【1, Khi nhìn thấy người mình thích, bạn sẽ đỏ mặt và nhịp tim bất giác tăng lên. 】


Đúng, không chỉ xấu hổ tim đập nhanh hơn, đập vô cùng nhanh, cô cũng không dám nhìn phải không nào?

【2, sẽ đặc biệt quan tâm đ ến chuyện liên quan đến người ấy. 】

Tiêu rồi, cô rất tò mò không biết tuần rời đi đó anh đã làm gì, tâm trạng và cảm giác thực sự chua xót hơn bao giờ hết.

【3, muốn biết về quá khứ của người ấy. 】

Cô thực sự rất muốn biết về quá khứ của anh.

Muốn biết anh còn nhỏ trông ra sao, muốn biết người nhà và bạn bè của anh, thời còn học sinh xấu hay đẹp trai, có yêu đương với ai không, yêu mấy người, thời gian anh du học thế nào...

【4, sẽ rất háo hức mong được gặp. 】

Mong đến độ tuần này cô đi ra ngoài vô số lần, thậm chí điên cuồng vụng trộm đặt tờ giấy nhỏ trước cửa nhà anh, quả thực là mong nhớ ngày đêm, một ngày dài bằng ba thu, sống một ngày bằng một năm, mỗi ngày đều yên lặng mong mỏi anh sớm trở về.

【5, sẽ sinh ra tưởng tượng với đối phương. 】

Cái này... Ah ah ah ah!

Có, trước đó không hiểu sao cô còn thay anh vào tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình, cập nhật chương mới cho tác phẩm gần đây cô cũng bất tri bất giác gán khuôn mặt anh là nhân vật nam chính, còn có sẽ nhịn không được tưởng tượng một ít chuyện rất mắc cỡ ah ah ah ah!

【6, ghen, nhất là đối với bạn khác giới chung quanh người ấy. 】

Sẽ lo lắng chung quanh có nhiều phụ nữ đẹp, có khi nào anh đang tiếp xúc thân mật với một cô gái nào đó, anh đi công tác với nam hay nữ cô rất muốn biết, thư ký của anh là nam hay là nữ, nếu như là nữ thì cô sẽ...

Quả thực làm cô đổi mới nhận thức về bốn chữ th@m muốn giữ lấy kia.

Sau khi xác định hết tình trạng của mình, cả người Du Nguyệt choáng váng, xong rồi, cô trúng hết!

"Một đáp án có thể không đúng, vẫn phải xem thêm mấy cái mới có thể tổng kết được." Cô an ủi bản thân.

Vì vậy sau khi tìm thêm mười lượt nữa Du Nguyệt rất tổn thương, sự thật chứng minh, cô thật sự thích Nguyễn Tự Bạch rồi.

Thích một người sẽ có biểu hiện gì, thầm mến một người có biểu hiện gì...

Cô đều trúng hết!

Đêm đó Du Nguyệt mất ngủ.

Cô nhiều lần gõ tin nhắn về Nguyễn Tự Bạch trong khung chat với Ôn Tưởng, nhưng gõ n lần vẫn không dám gửi.

Nguyễn Tự Bạch là bạn của Ôn Tưởng, thậm chí xem như nửa cái thanh mai trúc mã, chuyện của anh có lẽ cô ấy rất rõ ràng.

Tuy nhiên trước kia trong lúc vô tình, cô nghe Ôn Tưởng nói hiện tại anh không có bạn gái, nhưng ai biết liệu anh có crush hay không?


Lỡ như anh đang trong thời kỳ mập mờ với crush...

Hơn nữa anh ưu tú như vậy vả lại điều kiện còn tốt, có khi nào thay bạn gái như thay áo không, đám bạn anh cũng là bạch phú mỹ, phú nhị đại, về sau kết hôn nhất định cũng phải là môn đăng hộ đối...

Cô thì sao, cô ngoại trừ tham ăn giỏi ngủ thì còn có cái gì nữa, sinh ra trong một gia đình bình thường, tuổi thơ không mấy thú vị, không có bằng cấp "khủng long", không có lấy ưu điểm sở trường nào, không có công việc ổn định, cũng không có một khuôn mặt thanh thuần nhiều người yêu thích, cô không có gì cả...

Một đêm này, Du Nguyệt suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ cô lại càng khó chịu.

So với cảm giác ngọt ngào kích động khi vừa xác định được tình cảm của mình, giờ đây bất an và tự ti mới là thứ bao trùm toàn bộ, cuối cùng nghĩ đến mức nước mắt tuôn rơi.

Du Nguyệt luôn biết rằng cô là một người bình thường, nhưng không nhận ra rằng mình quá bình thường, bình thường đến nỗi cái gì cũng sai.

Ánh sáng rực rỡ tràn vào phòng ngủ qua tấm rèm mỏng, báo hiệu một đêm đã chấm dứt và một ngày ý nghĩa nữa lại bắt đầu.

Đã viết vô số tiểu thuyết ngôn tình nhưng tối qua Du Nguyệt lại bởi vì vấn đề tình cảm của mình mà mất ngủ, cũng không biết cái này có tính là một loại châm chọc hay không.

Mãi đến tận mười giờ, cô mới "bị ép" phải bò ra khỏi giường vì bụng đói, dù đang gặp rắc rối nặng nề về vấn đề tình cảm nhưng cơ thể cô cũng không hề bị ảnh hưởng và nó nói với rằng cô vẫn là "cơm khô".

*Làm việc để kiếm cơm.

Tủ lạnh không còn nhiều thức ăn lắm, tìm cả buổi cuối cùng quyết định nấu một chén sủi cảo lót dạ trước, nước còn chưa kịp đun đã có tiếng chuông cửa.

Nhà Du Nguyệt rất ít người tới, bởi vì tại Nhiên thành này ngoại trừ mấy bạn bè cùng viết tiểu thuyết thì cô cũng không có bạn bè gì, thân nhất chỉ có Ôn Tưởng và cô cũng biết cô ấy không thể nào dậy sớm như vậy, huống chi là đến gõ cửa nhà.

Xem ra cũng chỉ có anh mà thôi.

Cửa mở ra, quả nhiên là Nguyễn Tự Bạch.

Nghĩ đến chuyện hôm qua Du Nguyệt cảm thấy hơi khó chịu, dù sao cô cũng đã xác định được tình cảm của mình dành cho anh, lúc này gặp anh không hiểu sao lại bắt đầu gượng gạo.

Nguyễn Tự Bạch cũng không phải tay không mà đến, trong tay anh cầm một túi đồ ăn vặt lớn, anh nhìn cô, vẻ mặt thành khẩn nói: "Ở nhà hết đồ ăn rồi. Tôi có thể đổi mấy món ăn vặt này lấy một chén sủi cảo của em được không?"

Du Nguyệt nhìn túi đồ ăn vặt kia, xuyên qua túi nhựa trong suốt cô có thể thấy rõ trong đó có vài món ăn vặt mà cô thích. Thể chất của người "cơm khô" làm cô không thể từ chối, trong lòng sớm đã kích động muốn ăn nhưng vẫn làm bộ rụt rè, gật đầu nhẹ, "Được."

Có thể nói ra mọi người không tin, Du Nguyệt thích hàng xóm của mình, Nguyễn tiên sinh ở nhà 802 đối diện.

Dù quen nhau chưa đầy nửa tháng, cả hai gặp nhau không hơn một tuần.

Nhưng có thể cô thích Nguyễn Tự Bạch rồi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Du: xong rồi xong rồi, tôi thích hàng xóm thì phải làm sao bây giờ?

Nguyễn: Ye het ~



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.