Môi Hôn Đỏ

Chương 30: C30: Sau này anh nghe em tất



Edit: riri_1127

Chương 29: Sau này anh nghe em tất

Nguyễn Tự Bạch vừa hôn vào môi cô đã lập tức bị đẩy ra, khuôn mặt đỏ ửng của Du Nguyệt hiện lên vẻ bối rối, sau đó cô vội vàng nhập mật mã mở cửa nhà, không nói hai lời đã kéo Nguyễn Tự Bạch vào.

Hai người mới vừa vào cửa thang máy cũng mở ra, chàng trai đeo đàn guitar vừa mới xuống lầu đã trở lại, anh ta bước đi rất nhanh, thậm chí có thể coi là chạy, nhanh chóng bước tới nhà 801 và gõ cửa ngay lập tức.

"Anh trai của em đến rồi!"

Cả đời này cô cũng sẽ không quên được giọng nói quen thuộc ấy, Du Nguyệt không chút nghĩ ngợi đã luống cuống kéo Nguyễn Tự Bạch vào trong nhà.

Nguyễn Tự Bạch biết cô còn có một anh trai nữa, hai người họ là sinh đôi.

Anh cũng lúng túng, lạnh lùng nói với bạn gái đang lục tủ tìm quần áo: "Người cũng đến rồi em vội vã cái gì?"

Du Nguyệt gấp đến mức muốn khóc, "Bây giờ nói không rõ được, nếu anh ấy biết người ở bên ngoài cùng anh lúc nãy là em, em nhất định sẽ phải chết!"

Nói xong cô còn phối hợp làm một động tác tay cắt cổ.

"Tóm lại là anh đừng ra ngoài, lát sau em sẽ kể với anh." Nói rồi cô cầm quần áo chạy ra khỏi phòng.

Cô quay lại rất nhanh, kiễng chân hôn lên má trái anh sau đó nói: "Có chuyện gì cũng không được ra ngoài, lát nữa em sẽ giải thích, ngàn vạn lần không được ra!"

Má còn sót lại chút ấm áp mà cô gái đã sớm đi ra cửa nhanh như thỏ rồi, hơn nữa còn thuần thục đóng cửa lại cho anh.

Du Nguyệt nhanh chóng thay quần áo trong thư phòng bên cạnh, khi nghe thấy tiếng chuông cửa và tiếng gõ cửa cô giấu kỹ chiếc váy đã thay, sau đó đeo một chiếc kính chống ánh sáng xanh đơn giản đi ra ngoài.

Vừa mở cửa, một chàng trai cao ráo với vẻ ngoài điển trai, có chút nữ tính xuất hiện trước mặt cô.

Người tới chính là Du Thịnh, anh trai song sinh của cô.

"Làm gì lâu vậy mới mở cửa!" Khuôn mặt điển trai của Du Thịnh đầy vẻ khó chịu.

"Vừa rồi em đang viết truyện, anh đến mà cũng không gọi trước." Du Nguyệt nâng kính với vẻ mặt bình tĩnh.

Du Thịnh thong thả đi đến cạnh em gái, trên lưng anh ấy còn đeo đàn guitar, nếu không phải Du Nguyệt nhanh chóng né tránh thì đã bị va trúng rồi.

Du Thịnh lưu loát lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép lê, vừa đi vừa nói: "Điện thoại hết pin, lúc anh đến có bắt gặp một đôi nam nữ hôn nhau thắm thiết trước cửa nhà, anh không muốn quấy rầy nên đành đi xuống."

Nói xong anh ấy lại đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, đôi mắt hoa đào híp lại, "Anh thấy em với cô gái kia có chiều cao tương đương"

"Ôi anh để ý em quá đấy." Du Nguyệt hừ một tiếng, lướt qua anh trai để quay vào phòng khách, cô để lộ chút bối rối từ một góc độ mà anh ấy không thể nhìn thấy.


Du Thịnh không biết chuyện gì đang xảy ra với em gái mình, anh ấy tháo cây đàn guitar đặt ở một bên bàn cà phê, sau đó hỏi: "Hàng xóm mới của em chuyển đến rồi à?"

Cô dạ.

Du Thịnh nhìn về phía cô căn dặn, "Vừa nãy anh có thấy người đàn ông đó ở cửa rồi, thoạt nhìn cũng chả phải người tốt lành gì đâu. Đêm hôm khuya khoắt còn lôi kéo bạn gái thân mật bên ngoài chẳng chú ý riêng tư gì cả, sau này em đừng nên tiếp xúc thân mật với anh ta biết không."

Du Nguyệt nghĩ thầm anh trai trai cô đã nói chậm mất rồi, em và người ta đã tiếp xúc từ lâu.

Thấy cô không trả lời, chàng trai đi tới cửa phòng lại quay lại trừng mắt nhìn cô, "Sao em không nói gì, điếc à?

Du Nguyệt trừng mắt lại với anh ấy, "Em đã nghe rồi, có liên quan gì đến anh chứ!"

Lại còn nói bạn trai cô không phải người tốt, anh mới không phải người tốt đấy!

Không phải người tốt thì có thể lọt vào mắt cô được sao?

Rõ ràng anh rất tốt, chỉ là hơi... hư.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi mặt cô lại hơi đỏ lên, thừa dịp Du Thịnh vào phòng ngủ cô vội vàng trở về phòng mình.

Bởi vì cô đã thấy cửa phòng ngủ mình hơi mở ra từ bên trong, điều này không ổn chút nào!

Vừa bước vào cô liền đóng chặt cửa lại, đóng rầm một tiếng làm cho Du Thịnh chuẩn bị vào phòng tắm phải giật cả mình.

Du Nguyệt vừa về phòng đã bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Nguyễn Tự Bạch, điện thoại di động anh còn đặt trên bàn trang điểm, màn hình đang sáng.

Sau khi bị cô che giấu lần nữa Nguyễn Tự Bạch không thể không hỏi bạn thân Lục Triêu Ngôn một câu:

"Tại sao bạn gái không muốn giới thiệu tao với người nhà?"

Bên kia rep lại rất nhanh:

"Vì không nghiêm túc, chỉ chơi đùa thì cần gì tự tìm phiền toái."

Anh thừa nhận, lúc nhận được kết quả này anh rất muốn lao ra xem cô cư xử làm sao.

Nhưng anh vẫn cố gắng kìm chế, cho dù vừa rồi anh có mở cửa thì cũng chưa từng nghĩ tới sẽ ra ngoài ngay lúc này, bởi vì anh quan tâm đ ến cảm xúc của cô.

Cuối cùng, cô lại vội vã xông vào, đóng mở cửa rồi khóa với một tốc độ đáng kinh ngạc.

Thế này làm sao mà tim anh không lạnh lẽo được chứ?

Đây đã là lần thứ hai rồi, trước kia là vì có một đối tượng xem mắt bây giờ là vì người nhà đến.


Chơi đùa thôi?

Càng nghĩ anh càng không thoải mái.

"Anh về trước đây." Anh lạnh lùng bỏ lại một câu, đang định mở cửa.

Đương nhiên Du Nguyệt không biết trong lòng bạn trai nghĩ gì, cô vội vã giữ chặt, "Chờ một lát, lỡ như anh bị phát hiện thì làm sao bây giờ?"

Người đàn ông không nói gì cũng không tiếp tục mở cửa, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

Du Nguyệt bị sự khác thường của anh làm cho khó chịu, "Làm sao vậy?"

Nguyễn Tự Bạch đưa tay sờ túi quần, sau đó mới nhớ ra mình không mang theo thuốc lá, lúc trước ở trên xe cô ghét anh hút thuốc nên anh đã dứt khoát cai donvậy bây giờ mới không mang theo.

Hút thuốc là sở thích hiếm thấy trong cuộc sống thường ngày nhàm chán của anh, tuy không thể nói là nghiện nhưng vẫn có thể coi là sở thích được, chỉ vì một lời không thích của cô anh đã muốn cai ngay lập tức.

Nhưng còn cô thì sao, cô đối xử với anh thế nào?

Nghĩ đến đây, trong mắt anh hiện lên một tia cô đơn, thậm chí anh còn cúi đầu cười.

Đột nhiên Du Nguyệt kịp phản ứng lại, hẳn là anh đang tức giận, cô vươn tay muốn kéo nhưng anh nhẹ nhàng tránh ra.

Không khí lạnh đi một cách nhanh chóng.

"Em..."

"Thu Thu, trong nhà còn gì ăn không?" Ngoài cửa truyền đến tiếng của Du Thịnh, lời của cô bị anh ấy cắt đứt.

Du Nguyệt khẽ cau mày, "Anh tự mình gọi đồ ăn đi!"

Bước chân của Du Thịnh đã đi xa, sau đó lại vòng trở về cảnh cáo cô, "Có sao thì cũng đừng đem người đàn ông linh tinh nào về nhà đấy, nếu không thì xem anh xử em thế nào!"

"Đừng tìm người giống cái tên hàng xóm đấy, ỷ lớn lên đẹp trai mà không biết cách cư xử, nhà họ Du chúng ta không ham—— "

"Anh có im đi không!" Du Nguyệt muốn phát hỏa, "Đừng quấy rầy em tăng ca!"

Người này sao lúc nào cũng nói nhiều như vậy nhỉ!

Thấy cô thực sự khó chịu Du Thịnh mới hậm hực rời đi.

Thanh âm ngoài cửa cuối cùng cũng ngừng lại, Du Nguyệt lại nhìn Nguyễn Tự Bạch, anh vẫn không có biểu cảm như cũ, chỉ hờ hững nhìn khóa cửa.


"Đừng nóng giận..." Cô ngượng ngùng nói.

Nguyễn Tự Bạch vẫn không nhúc nhích, trên mặt chỉ toàn là lãnh đạm.

"Đừng nóng giận mà..."

Nguyễn Tự Bạch đánh gãy cô, "Em làm cho anh trai vào phòng đi, anh đi về."

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh tức giận, hơn nữa sự tức giận của anh không phải là kiểu giận dữ bộc phát, chính sự thờ ơ của anh càng khiến cô khó giải quyết.

Cô lại đi kéo anh lần nữa nhưng lúc này đây anh không tránh đi, điều này làm Du Nguyệt có thêm chút ít sức lực.

Cô khẽ thở dài: "Anh không biết tính tình anh trai em sao, nếu anh ấy biết người vừa rồi là em thì nhất định sẽ đánh em chết mất."

"Anh ấy đánh đau lắm." Động tác kéo tay áo bạn trai mang ý làm nũng ý rõ ràng.

Bây giờ Nguyễn Tự Bạch mới nhìn nhìn cô.

"Sao em có thể không muốn giới thiệu anh cho người nhà và bạn bè chứ, có bạn trai tuyệt như vậy em hận không thể cho khắp thiên hạ biết anh là của em, đây không phải chỉ là vấn đề với Hà Nhận chưa được giải quyết thôi sao?"

Sắc mặt của người đàn ông dễ nhìn chút ít.

Cô vội tranh thủ thời cơ, "Nhưng anh phải để em chuẩn bị tinh thần cho tốt. Anh trai em vừa là "phụ hệ" vừa là "muội khống", nếu anh ấy phát hiện ra em có quan hệ tình cảm mà không nói sẽ không để yên đâu, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, em sợ hai người đánh nhau."

"Đánh là chuyện nhỏ, lỡ như bố mẹ em biết và có ấn tượng không tốt với anh thì làm sao bây giờ, chúng ta yêu đương vui vẻ thuận lợi mới tốt đúng không nào?"

Cô dịu dàng nhìn anh, ánh mắt muốn bao nhiêu nhu thuận có bấy nhiêu nhu thuận.

"Hơn nữa..."

Cô hừ hừ hai tiếng tủi thân, "Anh cũng không nói mối quan hệ của chúng ta cho người nhà mà?"

Vì để thể hiện sự giận dỗi của mình cô còn buông tay bạn trai ra, cúi đầu im lặng.

Trái tim Nguyễn Tự Bạch thoáng một phát đã mềm nhũn.

Anh khẽ động người, quay về phía cô, ánh mắt tuy vẫn có chút lạnh lùng nhưng đã bắt đầu dần nhạt đi..

Hai người lại lâm vào trầm mặc, thấy cô thực sự không nói gì anh bắt đầu hơi sợ, lúc này mới có âm thanh hồi đáp: "Đã biết."

Lúc này đổi thành Du Nguyệt tức giận, cô không có phản ứng gì.

Nguyễn Tự Bạch không biết cô có nghe không, nhịn không được lại kéo bạn gái một cái nhưng Du Nguyệt lại nhẹ nhàng tránh đi.

Y hệt các động tác của anh vừa rồi.

Nguyễn Tự Bạch: "..."

Bị cô né tránh anh cũng không ngượng ngùng, lập tức vươn tay nắm chặt tay cô, Du Nguyệt vẫn cúi mặt không nhìn đối phương.


"Là anh không biết cân nhắc chu toàn, anh biết sai rồi."

Anh vẽ vòng tròn trên tay cô, nghĩ đến câu nói "em muốn cả thế giới biết anh là của em" vừa rồi của bạn gái mà tan chảy không nhịn được.

Lòng bàn tay hơi ngứa khiến cô muốn rút tay ra, nhưng vừa rút ra đã bị người đàn ông ôm bế lên làm cô bị hù thiếu chút nữa kêu ra tiếng, một giây sau người đã bị Nguyễn Tự Bạch đặt lên bàn trang điểm.

Nguyễn Tự Bạch cao hơn cô rất nhiều, hôm nay có thêm bàn phụ trợ mới miễn cưỡng xem như mặt đối mặt, bên tai cô có cảm giác nhột, là do anh chạm vào tóc cô.

Cặp kính trên sống mũi bị lấy đi, anh tới gần cô, Du Nguyệt cho rằng anh lại muốn làm chuyện như vừa rồi nên đã vội vàng né tránh, sau đó cô chợt nghe anh nói:

"Đừng nóng giận, sau này anh nghe theo em tất."

Giọng điệu của anh nhẹ nhàng nhưng tràn đầy kiên định, đây là lần đầu Du Nguyệt nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm mà nghiêm túc của anh.

Cô cũng biết "gặp tốt thì thu", khóe miệng khẽ nhếch lên vui vẻ, "Thật chứ?"

Anh ừm.

Du Nguyệt hài lòng, không nhịn được mà sờ đầu bạn trai khi thấy anh vâng lời đến vậy, "Ngoan."

Ngoài cửa lại truyền tới giọng của Du Thịnh, "Du Thu Thu, em có muốn ăn gì không?"

Không khí ngọt ngào bỗng chốc bị đánh gãy.

"Không ăn, em đang vội đây này!"

Cô phát bực.

"Ah!"

Tiếng bước chân lại xa dần.

"Du Thu Thu?"

Người đàn ông trước mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Du Nguyệt cười híp mắt, "Thu Thu là nhũ danh của em."

Nguyễn Tự Bạch ừm một tiếng, anh chống hai tay lên bàn trang điểm bao lấy cô ở bên trong: "Anh cũng muốn gọi em là Thu Thu."

Mặt Du Nguyệt ửng đỏ, cô gật đầu.

Thấy cô đồng ý, d*c vọng chiếm hữu của anh lại tuôn ra..., bắt đầu được voi đòi tiên, "Người bên ngoài có thể đừng gọi em là Thu Thu nữa được không?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nguyễn: anh tức giận, anh vui lại rồi.

Du: ôi, đàn ông



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.