Môi Hôn Đỏ

Chương 33: C33: Chương 33



Edit: riri_1127

Chương 31 (2)

Đạo lý thì anh đều hiểu nhưng trong lòng vẫn thấy chua không nhịn được.

Rõ ràng anh có thể che chở cô mà, dù sao cũng là người phụ nữ của anh.

"Chỉ mong vậy!" Du Nguyệt cũng hơi lo lắng.

"Anh không sao chứ, vừa nãy anh ấy có làm anh đau không?" Nói xong cô nhìn mặt anh.

Hành động vừa rồi của Du Thịnh rất dọa người, hơn nữa hai người đàn ông cao lớn cô không nhìn rõ, chỉ biết Nguyễn Tự Bạch có tránh ra nhưng cô vẫn sợ làm anh bị thương.

"Không, anh tránh được."

Anh thành thật trả lời.

Du Nguyệt vẫn cẩn thận nhìn một lượt, thấy trên khuôn mặt tuấn tú của bạn trai không có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí có chút áy náy: "Xin lỗi, anh ấy quá kích động."

Nguyễn Tự Bạch ý bảo không sao, "Cũng là vì lo lắng cho em thôi."

Lúc Du Thịnh đi xuống nhìn thấy hai người tình chàng ý thiếp, tâm trạng mới vừa tốt lên một chút lại lập tức trầm xuống.

Anh ấy vô cảm bước tới, nhưng lúc này lại không nghĩ đến việc động tay động chân. Du Thịnh cũng không thèm nhìn Nguyễn Tự Bạch, chỉ nói với Du Nguyệt một câu đi thôi!

Vừa rồi cô nói muốn đi siêu thị, anh ấy còn tưởng cô đi một mình nhưng không ngờ lại ở đây nói chuyện yêu đương với đàn ông.

Tốt lắm Du Nguyệt, kỹ năng nói dối của em càng ngày càng lợi hại.

Du Thịnh cố nén tức giận và ghen tuông, chỉ trừng mắt nhìn em gái rồi đi.

Cô rất hiểu bộ dạng này của Du Thịnh, bây giờ tâm lý anh ấy rất yếu ớt, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo sau. Nhìn hai anh em một trước một sau rời đi, nụ cười lễ phép trên môi Nguyễn Tự Bạch dần phai nhạt, người anh trai này...

Anh biết mình không nên ghen, dù sao thì hai người họ cũng là máu mủ ruột thịt, nhưng anh không nhịn được.

Du Nguyệt, là của anh!

Du Thịnh chăm sóc nhiều năm như vậy cũng nên nghỉ ngơi rồi.

*


Hai anh em vào siêu thị, biết tâm trạng anh trai không tốt nên dọc đường đi Du Nguyệt đều cười bồi, Du Thịnh không quan tâm đ ến thái độ ân cần của cô, mặt anh ấy vẫn lạnh như tiền chưa niềm nở lần nào.

Vừa nghĩ tới chuyện tất cả những gì em gái làm đều là vì người đàn ông đó, trái tim anh ấy đau muốn chết.

Anh ấy có thể nhịn việc không đánh Nguyễn Tự Bạch đã là sự khoan dung lớn nhất rồi, bắt anh ấy đồng ý thì không có cửa đâu cưng!

Nhưng sau này Du Thịnh đã bị lời thề son sắt ngày hôm nay của mình vả mặt, hơn nữa còn là kiểu vả cho mặt lõm cả vào trong.

Hai người chọn đồ rồi đi tới quầy thu ngân, Du Nguyệt đột nhiên nghĩ có lẽ mình sắp đến kỳ kinh nguyệt nên đã quay lại mua một ít đồ dùng cần thiết.

Tầng 3 là khu hàng Nhật, ở lối vào thang máy có treo một màn hình cực lớn, lúc này đang phát một bài hát đang trend, Du Nguyệt nhận ra người đó là ca sĩ rất nổi tiếng trong showbiz gần đây, Trì Ngụ.

Bài hát rất hay, thậm chí có chút quen tai, Du Nguyệt vừa nghe vừa đi thang máy lên lầu, phía sau cô là mấy nữ sinh mặc đồng phục đang gào thét nhìn màn hình, không cần nghĩ nhiều cũng biết bọn họ là những người hâm mộ của nam ca sĩ này.

"Trì Ngụ thật sự rất đẹp trai ah, bài hát mới cũng rất hayyy!"

"Sắp đến đoạn điệp khúc rồi, tôi nói cho mà biết là rất hay đấy nhé, anh ấy còn có thể hết hát hí kịch nữa."

"Nhạc điện tử cộng với giọng Bắc Kinh thực sự quá tuyệt vời, chắc lúc này anh ấy lại lên hot search nữa rồi."

Các cô gái phía sau phấn khích đến mức suýt nhảy dựng lên.

Du Nguyệt chỉ cảm thấy tai mình như có tiếng nổ ông ông, tiếng động phía sau cũng không nghe rõ nữa, lúc thang máy lên đến đỉnh cô còn suýt ngã sấp xuống.

Cô dừng lại dưới màn hình lớn, nơi vẫn đang phát MV bài hát mới của Trì Ngụ, đầu óc trống rỗng.

Cái này...

Cái này rõ ràng là bài hát của Du Thịnh...

Sau khi bài hát được phát sóng là đoạn phỏng vấn cá nhân của Trì Ngụ, Du Nguyệt một mực xem từ đầu đến cuối, khóc nức nở.

"Chị cũng là fan của Trì Ngụ à!"

Giọng nói từ phía sau làm Du Nguyệt giật mình, đôi tình nhân một nam một nữ đi tới trước mặt cô, cô gái còn đưa cho cô cả khăn giấy.

Du Nguyệt tiếp nhận, khàn giọng đáp lại một câu cảm ơn.

Cô gái nọ kích động nói: "Chúng tôi cũng là fan của Trì Ngụ, tôi cảm thấy bài 《 độc thoại 》 này nhất định có thể hot..."


Du Nguyệt nhếch miệng cười, sắc mặt rất nhợt nhạt, cô vội vàng tạm biệt đôi trẻ rồi đi xuống lầu, vừa đi vừa khóc.

Mọi người chung quanh đều đang nhìn nhưng cô không hề để ý, cô chạy về phía quầy thu ngân, muốn biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

Từ xa đã thấy Du Thịnh đứng trước màn hình cao từ trần đến sàn bên cạnh quầy thu ngân, có một chiếc xe đẩy hàng ở trước mặt còn anh ấy đang nhìn vào màn hình mỉm cười.

Mà trên màn hình đang phát bài hát 《 độc thoại 》mới được ra mắt của Trì Ngụ.

Nước mắt của Du Nguyệt không thể ngừng rơi, cô đứng xa xa nhìn anh, người xung quanh đến và đi đều trở nên mờ ảo, trong mắt cô chỉ có chàng trai anh tuấn ấy.

Du Thịnh đang đứng trước màn hình, trên mặt nổi ý cười, màn hình cực lớn càng khiến anh ấy trở nên thật nhỏ bé và khiêm tốn.

Trong tâm trí cô hiện lên vẻ mặt bình tĩnh và ánh mắt hờ hững của anh trai ngày hôm qua, anh ấy nói với cô: "Anh giải nghệ rồi."

Trái tim Du Nguyệt đang rỉ máu.

Năm đó Du Thịnh nhà cô được nhận vào Học viện Âm nhạc Kinh Đô với thành tích thủ khoa khối khoa học tự nhiên?. Anh ấy đã thề sẽ trở thành ca sĩ nổi tiếng nhất, chàng trai đầy nhiệt huyết, đôi mắt sáng ngời cùng với trái tim mơ mộng, cuối cùng...

Cô đơn giải nghệ.

Du Thịnh cũng chú ý tới cô, từ xa nhìn thấy cô lau nước mắt, trong lòng anh ấy đau xót nhưng cuối cùng vẫn chỉ lạnh lùng đi về phía cô.

"Không phải em đi mua đồ sao?" Anh ấy hỏi.

Du Nguyệt khịt mũi, "Không có đồ em thích nên không mua."

"Thật biết kiếm chuyện mà." Du Thịnh hừ một tiếng rồi đi đến quầy thu ngân trước.

Trên đường đi hai người không nói lời nào, Du Thịnh vẫn còn giận vì chuyện hẹn hò của cô, mà Du Nguyệt lại là trở nên trầm lặng vì chuyện bài hát 《 độc thoại 》.

Hai người đi một trước một sau, Du Nguyệt cúi đầu nhìn điện thoại, bài hát mới của Trì Vũ đã lọt top trên một số nền tảng âm nhạc, mà 《 độc thoại 》 cũng đã chiếm vài vị trí trên bảng xếp hạng tìm kiếm.

# lời bài hát《 độc thoại 》

# Trì Ngụ

# 《 độc thoại 》bài hát mới của Trì Ngụ


# nhạc điện tử + dàn trống+ cổ từ + giọng Bắc Kinh =《 độc thoại 》

# độc thoại là một bài hát tuyệt vời

Chỉ trong nháy mắt, Trì Ngụ phong quang vô lượng

Du Nguyệt thấy đau lòng nhưng cuối cùng cũng không nói được gì.

**

Liên tiếp vài ngày sau Du Nguyệt không gặp được Nguyễn Tự Bạch, vì anh đã bay đi nước ngoài.

Trong thời gian đó Du Thịnh quyết định thành lập phòng live, anh ấy đã mua một số thiết bị và mày mò tìm hiểu trong phòng.

Du Nguyệt ở phòng làm việc bên cạnh viết truyện, mấy ngày nay yên tĩnh cô viết được không ít.

Người hâm mộ kia vẫn tặng ngòi bút vàng cho cô mỗi ngày như cũ, đôi khi là 520 cái, đôi khi là 10001.

Cuối cùng Du Nguyệt không nhịn nổi nữa, tìm Ôn Tưởng xin số điện thoại của Lục Triêu Ngôn, hôm nay cô nhất định phải điều tra ra rốt cuộc người này là ai, nếu như không tra được thì phải khóa tài khoản không để tặng thưởng cho cô nữa.

"Chuyện này gây khó chịu lắm sao?" Lục Triêu Ngôn hỏi cô.

Du Nguyệt thành thật trả lời.

Lục Triêu Ngôn đồng ý sau đó khóa tài khoản Chồng tổng tài bá đạo nhà Nguyệt Nguyệt lại.

Đêm đó, Nguyễn Tự Bạch ở nước Mỹ xa xôi rất tức giận.

Lại qua bốn ngày, anh đã quay trở về. Lúc này Du Thịnh đã không gây sự nữa, thấy em gái ăn mặc xinh đẹp ra ngoài anh ấy vẫn cố nhẫn nhịn dặn dò cô cẩn thận.

Hai người đã lâu không gặp, vừa lên xe cô đã bị Nguyễn Tự Bạch lôi kéo hôn một cái.

Thái độ của anh vẫn rất bá đạo như trước, hôn đến mức tưởng đâu khóe môi cô bị thương đến nơi.

Du Nguyệt bị anh cắn đau đến đỏ cả mắt, Nguyễn Tự Bạch lại kéo cô qua, trên mặt lộ ra vẻ hối hận: "Lần sau anh sẽ cẩn thận hơn."

"Lần sau lần sau, mấy cái lần sau rồi!" Cô không tin anh.

"Đã rất lâu anh không gặp em rồi." Anh giả vờ tủi thân, khuôn mặt đang cười dịu dàng đến độ muốn ch ảy nước.

Trái tim Du Nguyệt mềm nhũn nên cô cũng không đẩy anh ra nữa.

Hai người đi ăn cơm, Nguyễn Tự Bạch hỏi tình hình gần đây của Du Thịnh, sau khi nghe xong anh thở phào nhẹ nhõm, quả thật là thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương.

"Anh đừng vui mừng quá sớm, có giờ giới nghiêm, 21h30." Cô nhắc nhở anh.


Khóe miệng Nguyễn Tự Bạch co quắp thấy mình không còn nhiều thời gian.

Trên đường trở về vẫn là Hà Khâm lái xe, sau khi gặp anh ta vài lần Du Nguyệt cũng đã dần thấy quen thuộc, cô hỏi thăm về dì Phúc mới biết vợ chồng hai người họ đã trở lại nhà cổ nhà họ Nguyễn để làm việc.

Nguyễn Tự Bạch chỉ để Hà Khâm lái đến chung cư gần đó để hai người xuống xe vừa đi vừa nói chuyện, đến lúc tới chỗ khuất anh không nhịn được nên đã ôm mặt cô hôn lần nữa. Không có cách nào để Du Nguyệt tránh thoát, chỉ trong chốc lát hai người đã bắt đầu hôn cuồng nhiệt.

Ngay khi cả hai còn đang mải mê, có một giọng nói cắt ngang:

"Nguyệt Nguyệt?"

Thanh âm quen thuộc làm Du Nguyệt giật nảy, sau lưng nổi cả da gà.

Hai người nhanh chóng buông ra, chủ yếu là Du Nguyệt đẩy bạn trai. Giờ đây cách bọn họ không đến một mét đang có một chiếc xe dừng lại, một cái đầu thò ra cửa sổ xe nhìn cả hai.

Người đó đúng là mẹ cô, Tô Mạn.

Du Nguyệt: "..."

Nguyễn Tự Bạch: "..."

Du Nguyệt cứng ngắc đi tới, "Sao mẹ lại tới?"

Tô Mạn không đáp lời, ngược lại lại nhìn về phía người đàn ông đang đứng bên cạnh con gái, vẻ mặt nghiêm túc: "Cậu là..."

Du Nguyệt lập tức giải thích: "Bạn trai con."

Tô Mạn: "..."

Du Thành Thù: "..."

Trên đường cũng không phải chỗ tốt để nói chuyện, Du Thành Thù để cả hai lên xe.

Nguyễn Tự Bạch bình tĩnh chào hỏi người lớn, Tô Mạn chỉ đáp ừm còn Du Thành Thù cười cười nói câu được câu mất.

Trong xe yên tĩnh, Du Nguyệt tức giận đến mức lén nhéo nhéo tay Nguyễn Tự Bạch, trên mặt lộ ra vẻ hối hận. Nét mặt của cô như muốn nói "này thì hôn, này thì hứng tình, này thì không khống chế nổi".

Anh cũng không nghĩ tới sẽ gặp bố mẹ bạn gái trong tình huống này, tuy biểu cảm vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng cũng rất xấu hổ.

Vốn dĩ Nguyễn Tự Bạch còn nghĩ đến việc chuẩn bị sẵn sàng đến nhà bạn gái thăm hỏi, ai ngờ bọn họ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, đúng lúc bắt gặp cả hai đang hôn nhau, cái này...

Lúc trước là Du Thịnh.

Lúc này đây là bố mẹ cô.

Nguyễn Tự Bạch cũng cạn lời.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.