Môi Hôn Đỏ

Chương 35: C35: Chương 35



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Edit: riri_1127

Chương 32 (1)

Lúc Nguyễn Thừa Nghiệp xuống lầu, trong phòng khách đã không còn một bóng người, sau đó ông nhíu nhíu mày quay người bước lên lầu trở lại.

Giày da phát ra âm thanh chói tai khi bước trên sàn gỗ cứng, tựa như tâm trạng hiện tại của ông.

Khi Bạch Tâm Tâm trở lại phòng ngủ, bà thấy chồng mình đang nửa dựa vào giường đeo kính đọc một số tài liệu hợp đồng, biết vợ đi vào ông cũng cũng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua. Đôi mắt hàng mày kia rất giống con trai, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc và trầm ổn hơn Nguyễn Tự Bạch rất nhiều.

Thấy chồng không để ý tới mình Bạch Tâm Tâm cũng không lên tiếng, bà vén chăn nằm lên giường sau đó nghiêng người chỉ để lại cho ông một tấm lưng, im lặng tắt đèn đi ngủ.

Nguyễn Thừa Nghiệp lại nhăn mày, nhưng cũng chả nói gì.

Ước chừng qua mười phút, cuối cùng ông cũng đặt tài liệu lên tủ đầu giường, tắt đèn rồi nằm xuống, trong phòng chìm vào trong bóng tối.

"Hôm nay nó về làm gì?" Cuối cùng Nguyễn Thừa Nghiệp vẫn không nhịn được mà hỏi một câu.

Thật ra Bạch Tâm Tâm không ngủ nhưng bà không muốn để ý đến ông.

Nguyễn Thừa Nghiệp lay vợ một phát, "Chả phải nói sẽ không quay lại nữa sao, bây giờ trở về làm gì vậy!"

Vừa nghe đến lời này Bạch Tâm Tâm liền bốc hỏa, vội vàng bật dậy bật đèn, tức giận nhìn chồng, "Im miệng! Ông làm sao vậy, con không có quay về tìm ông."

Nguyễn Thừa Nghiệp không nói gì.

Bạch Tâm Tâm đợi cả buổi cũng không thấy chồng mở miệng, cuối cùng nhịn không được nên đã nói lý do hôm nay con trai trở về cho ông biết.

Tuy A Tự không chịu nói nhưng làm sao bà có thể giấu giếm mãi, giữa hai người sớm muộn gì cũng sẽ hóa giải chiến tranh lạnh, chứ cứ tiếp tục như vậy thì cái nhà này sớm muộn gì cũng sẽ ly tán.

Sau khi nghe xong Nguyễn Thừa Nghiệp cau mày, hồi lâu không nói lời nào.

"Học vấn và công việc thế nào, ở nhà bố mẹ làm cái gì, có bao nhiêu anh chị em?" Ông hỏi ba câu cùng lúc.

Kiểu hỏi nghẹt thở này làm cho Bạch Tâm Tâm tức đến trợn trắng mắt, "Ông có thể đừng thực dụng như vậy được không, cưới một cô gái bình thường thì có thể khiến nhà này nghèo đi sao?"

Nguyễn Thừa Nghiệp hừ một tiếng: "Không môn đăng hộ đối sớm muộn gì cũng chia tay."

"Muốn môn đăng hộ đối thì ông lấy đi, chẳng phải ông thích con gái nhà họ Tống ư, ông đi mà lấy!"

"Tôi cho ông biết nhé Nguyễn Thừa Nghiệp, A Tự thích ai thì lấy người đó, nếu ông muốn tạo quan hệ kết thông gia thì chúng ta ly hôn, muốn liên hôn thì ông và nhà họ Tống tự liên!"

Nói đến đoạn sau Bạch Tâm Tâm gần như hét lên.

Đã lâu lắm rồi Nguyễn Thừa Nghiệp chưa thấy vợ mình kích động như vậy, ông bị bà hù sửng sốt một hồi lâu.

"Bà nói cái gì vậy, tôi chỉ bảo thằng bé xem thử chứ có bắt liên hôn thật đâu."

Nói đến đây cái ông cũng đau đầu.

Bạch Tâm Tâm cười lạnh: "Ông cáo già thế nào tôi còn không rõ sao?"

"Tôi vẫn là nói câu đó, A Tự thích là được."

"Ông còn không rõ tính tình thằng bé sao? Nếu ông ép nó thì chắc chắn cái nhà này sẽ tan đàn xẻ nghé, nếu vậy tôi sẽ theo con, dù sao cũng là do ông ép đấy."

Đột nhiên ánh mắt của Nguyễn Thừa Nghiệp trở nên sắc bén, "Bà nói cái gì!"


Bạch Tâm Tâm cũng không sợ, vì chuyện này mà thời gian qua cả nhà không được yên ổn.

Bà hờ hững nói: "Tôi vẫn như cũ, con trai tôi thích kiểu phụ nữ nào là quyền tự do của nó, ông không có tư cách xen vào chuyện cưới xin, nếu muốn con gái nhà họ Tống làm con dâu thì ông có thể tự cưới, tôi sẽ cho ông tự do."

"Bà nói vậy mà coi được sao!"

"Tôi để ông tìm nhà môn đăng hộ đối còn không phải là vì ông sao, không nói ai xa lạ, lúc đó hai chúng ta đến với nhau cũng vậy mà nhỉ?"

Quả thực Nguyễn Thừa Nghiệp cũng bị bà làm cho tức chết.

Bạch Tâm Tâm cười haha: "Nếu như năm đó không phải ông bỉ ổi thì xem thử tôi có lấy ông không!"

Vừa nhắc đến chuyện này Nguyễn Thừa Nghiệp lập tức quỳ xuống, quỳ rất tự nhiên thuần thục, "Vợ, tôi sai rồi mà."

Ai có thể ngờ lão cáo già thống trị giới đầu tư mạo hiểm nhiều năm trước ở trước mặt vợ lại có bộ dạng này.

Bà nói những lời này cũng không phải để cãi nhau, Bạch Tâm Tâm lại khôi phục vẻ mặt hòa nhã như trước, giữ chặt tay chồng: "Ông không thể nhìn chúng ta hạnh phúc thì cho rằng chỉ có môn đăng hộ đối mới vui vẻ."

"Từ nhỏ đến lớn A Tự nghe lời ông còn chưa đủ sao, mới hơn mười tuổi một thân một mình học ở nước ngoài, hai ta lo làm việc một năm sang thăm chả được mấy lần, ông biết tôi áy náy bao nhiêu không?"

"Nhiều năm như vậy mà cũng không thấy bên cạnh nó có người phụ nữ nào, mấy lời đồn của phóng viên đều bị phủi bỏ, thằng bé làm việc như một cái máy mà không có tình cảm. Mấy năm nay vất vả mới yêu đương được, còn ông thì tốt rồi, bắt con nó đi liên hôn."

"Khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, nếu ông ngăn trở thì đời này có khả năng thằng bé sẽ sống trong cô độc."

"Tôi thấy con rất nghiêm túc trong mối quan hệ này, có thể nhìn ra thằng bé rất chân thành với người ta, lại còn là mối tình đầu đương nhiên sẽ khắc sâu trong lòng, nếu ông ép buộc thì hai ta cũng không yên ổn đâu."

"Chúng ta cũng đừng nên can thiệp nữa, con cháu đều có phúc của con cháu, lấy môn đăng hộ đối, tài sản tương ứng làm chuyện lục đục với nhau mỗi ngày không mệt mỏi sao?"

"Dù sao thì những năm này tôi cũng cảm thấy quá mệt rồi, tôi không muốn con giống chúng ta nữa."

Nghĩ tới đây mặt bà đỏ rần vì tủi thân, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi.

Nguyễn Thừa Nghiệp thở dài, không nói gì.

Thấy chồng im lặng Bạch Tâm Tâm biết đã có hy vọng, bà lại tiếp tục nói: "Nếu không phải Triêu Ngôn đã yêu đương thì tôi cũng nghi hai đứa nó lắm... Ông nhìn xem, có thể không lo được sao?"

Nguyễn Thừa Nghiệp: "..."

Nói thật ra ông cũng từng bận tâm điều này, dù sao thì hai thằng bé này cũng đã quen biết nhau từ nhỏ, học cùng trường ở nước ngoài, tại đó tư tưởng cởi mở như vậy... Nói không lo nghĩ là giả dối.

"Thì vậy đó, bây giờ khó lắm con nó mới thích một người phụ nữ, nếu ông không đồng ý lỡ con đau thấu tim không bao giờ... nữa thì làm sao bây giờ?"

"Nhà họ Nguyễn các người toàn là giống si tình, nếu vì sự ngăn cản của chúng ta mà để lại tiếc nuối ắt hẳn con sẽ rất hận."

Nguyễn Thừa Nghiệp trầm mặc.

Thật ra không phải ông không nghĩ đến vấn đề này, từ khi Nguyễn Tự Bạch từ chối yêu cầu đi gặp con gái nhà họ Tống, hai người đã gây nhau rất căng thẳng.

Chính ông cũng chỉ có lòng tốt, không ngờ tiểu tử này lại không biết điều như vậy, không cảm kích thì thôi đi, còn nói cái gì mà ông đang ép nó đoạn tuyệt quan hệ?

Ông cũng không nhớ rõ làm sao lại cãi ầm lên, chờ đến khi kịp phản ứng thì hai bố con đã huyên náo gà chó không yên rồi.

Tiểu tử thối này...

Cả đời ông chỉ có một đứa con thì có thể hại nó sao?

Sau khi con trai dọn đi ông cũng suy nghĩ rất nhiều, nhưng ông là chủ cả gia đình thì đương nhiên không thể tìm con trước, nếu không thì ông còn uy nghiêm gì nữa?


Thật ra sau này ông cũng thỏa hiệp rồi, nếu như Nguyễn Tự Bạch trở về còn ông quên chuyện đó đi nhưng không ngờ con trai thực sự đi luôn!

Điều này... hoàn toàn khác với những gì ông nghĩ.

Càng nghĩ trong lòng Nguyễn Thừa Nghiệp càng bế tắc, cũng không biết trút giận lên ai.

"Cô gái đó... bà gặp chưa?"

Im lặng một lúc lâu ông mới giả vờ không để ý rồi đặt câu hỏi.

Phiền muộn của Bạch Tâm Tâm lập tức được đả thông, tâm trạng tồi tệ tích tụ như lớp tro xám trong một thời gian dài được nước mưa gột rửa sạch sẽ, thậm chí bây giờ bà còn cảm thấy trong lành mát mẻ hơn không ít.

Bà biết chồng mình đã nhượng bộ rồi.

"Tháng trước ở rạp phim Vạn Mạn tôi có gặp một lần, nhưng con chưa cho tôi thấy mặt đã kéo người ta chạy."

Nói đến đây bà lại cảm thấy khó chịu, bà cũng không muốn làm gì cô gái đó đâu mà Nguyễn Tự Bạch lại phải chạy trốn chứ?

Bà cũng không phải quái vật ăn thịt người, ngược lại lúc trở về bà còn rất vui nữa là đằng khác.

Ít nhất có thể chứng minh con trai bà và Triêu Ngôn...

Cùng lúc này một vị CEO họ Lục nào đó đang tăng ca tại tập đoàn Lục Ý bị hắt xì, vẻ mặt anh ấy mờ mịt, là ai đang nhớ đến mình vậy nhỉ?

Nghe được câu này lông mày Nguyễn Thừa Nghiệp lại nhăn lại, "Một tháng rồi sao bà không nói với tôi?"

Bạch Tâm Tâm liếc chồng, "Chả phải ông thích Tống Ý Vi sao, nói làm gì để trong lòng ông buồn phiền!"

Tống Ý Vi, con gái út nhà họ Tống, là đối tượng kết hôn hai tháng trước bố Nguyễn giới thiệu cho Nguyễn Tự Bạch.

Chỉ có điều Nguyễn Tự Bạch từ chối rất quyết liệt, ngay cả ảnh chụp cũng không liếc mắt nhìn, đêm đó bởi vì việc này mà hai bố con mâu thuẫn thiếu chút nữa đánh nhau.

Sau đó Nguyễn Tự Bạch chuyển đi.

Nguyễn Thừa Nghiệp: "Đã như vậy vậy thì mời bố mẹ bên đó ăn một bữa cơm đi!"

Ông cũng biết sợ chứ. Bây giờ ngày nào mẹ ông cũng tâm tâm niệm niệm cằn nhằn khóc rống hết nước mắt đấy, còn vợ thì cũng không yên, suốt ngày chường bộ mặt sưng xỉa ra nhìn ông, mệt mỏi.

Quá mệt mỏi

Về sau Nguyễn Tự Bạch yêu lấy ai lấy ai, đối phương không phải con trai là được!

Ông thầm nghĩ chỉ muốn nhanh khôi phục lại về khoảng thời gian nồng nhiệt cùng vợ con.

Bạch Tâm Tâm suy nghĩ một chút rồi thận trọng nói: "A Tự chỉ bảo tôi đi một mình."

Nguyễn Thừa Nghiệp: "..."

Đã hối hận, xóa vế con đi ông chỉ muốn vợ thôi.

**

Lúc Nguyễn Tự Bạch nói chuyện này cho Du Nguyệt, Du Nguyệt đang ăn điểm tâm.

Cô liếc nhìn bố mẹ bên cạnh rồi đứng dậy đi ra ban công.


"Có sớm quá không?" Dù sao bọn họ cũng chỉ mới quen biết có một tháng, còn quá sớm.

Du Nguyệt không muốn nhanh như vậy, cô muốn từ từ cái kiểu nước chảy thành sông.

Nguyễn Tự Bạch đáp: "Anh thấy vậy tốt mà."

Du Nguyệt gãi gãi tóc, nghĩ nghĩ rồi nói: "Từ từ đi."

Từ khi biết nhau đến lúc yêu đương đến lúc hôn môi rồi gặp người lớn chỉ trong vòng một tháng, chẳng biết tại sao trong lòng cô có chút bối rối.

Cô còn chưa nghĩ tới bước kết hôn.

Vì chưa đến mức đó, nên việc có gặp phụ huynh hay không cũng không quan trọng.

Hơn nữa sau khi bố mẹ cô biết thân phận của Nguyễn Tự Bạch đã im lặng rất lâu, Du Nguyệt cũng không biết đây có phải là điềm xấu hay không.

Bên kia trầm mặc một hồi, lúc sau Nguyễn Tự Bạch mới nói: "Buổi chiều chúng ta gặp mặt nhé."

"Không biết em đi được không."

Trong lòng Nguyễn Tự Bạch có chút dự cảm chẳng lành, "Làm sao vậy?"

"Bố mẹ em biết thân phận của anh rồi."

"Không hài lòng ư?"

"... Hình như là vậy."

"..."

"Buổi chiều gặp, anh sẽ ở cổng chung cư chờ em."

Du Nguyệt nói nhỏ, "Em sẽ cố!"

Vừa cúp điện thoại còn chưa trở lại bàn Tô Mạn đã lên tiếng,"Con ngồi xuống đây, mẹ có chuyện cần nói."

Du Nguyệt thầm nghĩ không ổn rồi!

Ngày hôm qua sau khi trở về không lâu cô đã nói với bố mẹ về gia thế của Nguyễn Tự Bạch nhưng đáng tiếc ngay cả người bố khoan dung cũng im lặng, nhìn thông tin trên trang tìm kiếm Baidu một lúc lâu mà không nói được lời nào.

Buổi tối cô ngủ cùng với Tô Mạn, Tô Mạn diễn đạt rất rất có nghề, hai người nằm trong chăn trò chuyện câu có câu không, dù không nói rõ nhưng ý tứ đó cũng không phải Du Nguyệt nghe không hiểu.

Đại khái là quá chênh lệch, không thích hợp.

Sau khi Du Nguyệt trở vào phòng ăn liền lâm vào trầm mặc, dường như không khí bắt đầu trở nên áp lực..., Du Nguyệt biết họ muốn nói gì.

Quả nhiên Du Thành Thù nói câu tiếp theo: "Khoảng cách giữa hai đứa quá lớn."

Du Nguyệt phản bác, "Con không muốn."

"Nguyệt Nguyệt ~" mỗi lần muốn đánh bài tình cảm Tô Mạn lại kéo dài âm, "Sự chênh lệch giữa hai con không hề nhỏ, bằng cấp bối cảnh gia thế làm sao con so được, cuối cùng nếu người ta đá con một cái thì người thiệt chỉ có con mà thôi."

Du Nguyệt: "..."

"Cái câu môn đăng hộ đối không phải tùy tiện nói là được." Tô Mạn nhìn con gái

Du Nguyệt: "Con chỉ muốn yêu thôi mà."

Du Thành Thù nhíu mày: "Yêu đương nhưng không chịu trách nhiệm sao?"

"Hay muốn nói chỉ yêu chứ không cưới?" Tô Mạn ở bên cạnh phối hợp.

Du Nguyệt: "Con còn chưa nghĩ xa như vậy."

Du Thành Thù vỗ bàn một cái: "Nhà họ Du ta không sinh trai hư, gái hư cũng không được."

Du Thịnh ở bên cạnh không nói gì, anh ấy chỉ ăn với vẻ mặt hờ hững.


Tô Mạn đi đến bên cạnh kéo tay con gái, nhìn vòng ngọc trên tay Du Nguyệt, "Đây là đồ cái cậu Nguyễn đó tặng con à!"

Cô gật đầu, sau đó rút tay lại không được tự nhiên.

"Con biết cái vòng này bao nhiêu tiền không?" Tô Mạn hỏi.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói ra con số mình tự tìm hiểu được.

"Hơn 30.000 tệ?" Tô Mạn nở nụ cười, thanh âm có chút lạnh, "Cậu ta nói con vậy à?"

Du Nguyệt nghĩ nghĩ, "Con hỏi Tưởng Tưởng, cậu ấy biết nhãn hiệu này nên tìm hiểu giúp con là 30.000 tệ."

"Chiếc vòng tay này là sản phẩm cao cấp đặt riêng của Y Đằng*. Nó được làm bởi một bậc thầy về ngọc nổi tiếng trong nước, nghe nói một năm chỉ nhận có bảy đơn, rẻ nhất cũng là 50.000 tệ. Sau khi thêm nguyên liệu và hoa văn, chữ cái, những thứ này phải từ 100.000 tệ trở lên. Cái vòng của con phức tạp như vậy, nếu lấy gấp thì phải thêm tiền, nói không chừng nó trị giá hơn một triệu tệ cũng có khả năng." *1 triệu tệ ~ 3.473.138.046 VND

*Minh họa



Du Nguyệt nhíu mày, "Làm sao mẹ biết?"

"Hôm qua lúc con ngủ mẹ đã lén tháo xuống hỏi dì Hà là mẹ của Hà Nhận, gọi video bà ấy nói."

Nhà Hà Nhận cũng giàu có, chắc hẳn sẽ biết.

Nghe mẹ nói xong trong lòng Du Nguyệt hơi khó chịu, cô thật sự không ngờ sẽ đắt như vậy, lúc đó Nguyễn Tự Bạch quay về tặng, anh trực tiếp đeo cho nên cô cũng không thấy được hộp đựng.

Khi về cô cũng có nhìn qua, hỏi Ôn Tưởng cũng nói khoảng 30 40 ngàn tệ nên cũng không để ý nữa, chỉ nghĩ sẽ mua tặng anh lại món quà có giá trị tương đương là được.

Dù sao thì cũng đã viết truyện nhiều năm, số tiền này cô vẫn có thể chi.

"Nếu con không tin thì tự dùng đèn soi đi, phải có khắc ba chữ Cổ Nhân Bảo không."

"Ông ấy là người sáng lập Y Đằng, chỉ làm sản phẩm cao cấp đặt riêng, hơn nữa nghe nói đây vẫn chỉ là giá hữu nghị để làm quen các quan chức, đại gia giúp con ông ấy trong kinh doanh thôi."

Khi biết được mức giá này ngày hôm qua, bà cũng sửng sốt và im lặng hồi lâu.

Nói không chừng một triệu tệ còn là nói giảm nói tránh, ngọc vốn dĩ đã mỏng manh mà lại gia công khắc nhiều chữ như vậy, không cần nghĩ cũng biết sẽ rất đắt giá.

"Cứ coi như 1 triệu đi, gia đình kiểu gì sẽ tặng quà như thế?"

"Cậu ta tặng con quà đắt như vậy con đáp lễ được không, con tặng lại bao nhiêu? Tặng rẻ hơn là lợi dụng mà đắt hơn thì con có tiền sao?"

"Yêu đương thì tặng quà vào ngày lễ là không thể thiếu, con chống chọi được chứ?"

Mỗi từ của Tô Mạn như xoáy vào tim. Du Nguyệt đã im lặng cả buổi chưa nói lời nào.

Tô Mạn lại nắm lấy tay cô, "Biết con có người yêu thật ra mẹ rất vui, nhưng mẹ không hy vọng con tìm một người chênh lệch lớn như vậy, bây giờ yêu chỉ cần tươi tắn xinh đẹp, về sau ở bên nhau lâu dài thì cần xem xét đủ điều."

"Mượn chuyện con và anh trai giành nhau đùi gà khi còn bé, con nói với cậu ta chuyện này cậu ta có hiểu không? Con nhà giàu thì thiếu đùi gà sao? Đoán chừng đến chân gà người ta cũng không thèm."

"Dì Lý ở khu nhà chúng ta con còn nhớ không?"

"Con nhớ."

Đương nhiên là cô nhớ rõ.

"Chuyện xưa của bà ấy con quên à, lọ lem kết hôn với đại gia nhất thời phong quang vô hạn, cuối cùng mới hai năm đã ly hôn, đảo mắt chưa đến nửa tháng trước chồng cũ đã cưới thiên kim con nhà giàu..."

"Mẹ đừng nói nữa." Cô đánh gãy.

Tô Mạn ngừng lại, trong phòng lại lâm vào yên tĩnh.

Thông báo WeChat của Du Nguyệt vang lên, là tin nhắn của Nguyễn Tự Bạch nói anh đã đến.

"Chiều nay con sẽ ra ngoài."

"Nguyễn Tự Bạch tới rồi, con phải đi đây."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.