Môi Hôn Đỏ

Chương 37: C37: Chương 37



Edit: riri_1127

"Đó là bản năng sinh tồn!"

Nói xong cô tức quá bèn vươn tay đẩy anh xuống nước, căn bản là Nguyễn Tự Bạch không kịp phản ứng, anh cũng không chịu thua, lúc bị bạn gái đẩy anh cũng đã kịp kéo cô theo.

Cuối cùng ai cứu ai cũng không rõ, vì cả hai đều phải cố hô hấp dưới nước nên buộc phải hôn nhau, ôm nhau thật chặt.

Sau khi ngoi lên mặt nước, Du Nguyệt lại giận dữ và tủi thân. Cô chỉ đùa xem thử anh sẽ có phản ứng gì, không ngờ anh thật sự kéo cô xuống nước.

Đúng là cẩu nam nhân!

Vậy mà cô còn định không nghe lời bố mẹ

Oẹ!

Anh không đáng.

Nhìn vào đôi mắt đỏ hồng đầy nước mắt của cô, Nguyễn Tự Bạch: "..."

Anh giữ chặt cô, thanh âm nặng nề: "Còn chia tay nữa không hả?"

Du Nguyệt lướt qua anh để lên bờ, nhưng vừa chạm vào thành bể bơi đã bị anh kéo xuống nước.

Cô muốn đi lên, anh càng kéo xuống.

Sau mấy lần nữa, Du Nguyệt bị chọc tức đến mức chẳng biết phải làm sao.

"Anh chia tay thật à!"

Cô cảnh cáo.

Nguyễn Tự Bạch chưa phản ứng kịp, "?"

Sau đó bừng tỉnh, "Em lừa anh?"

Vẻ mặt Du Nguyệt châm chọc: "Vừa rồi em định không nghe lời bố mẹ, cảm tạ Nguyễn Tự Bạch, cảm tạ anh cho em biết cái gì là không đáng."


Nguyễn Tự Bạch lại nở nụ cười, bế cô lên bờ, nhưng rất nhanh Du Nguyệt đã phát hiện ra không lên bờ còn tốt hơn nên cô lại tự động nhảy xuống.

Nguyễn Tự Bạch đưa tay vén mái tóc cô, đôi mắt của người đàn ông tràn đầy vẻ ngây thơ, giọng nói có chút tủi thân: "Lần sau đừng nói mấy lời này nữa, anh không thích."

"Muốn anh thích đấy!"

Nói xong cô tức giận kéo anh xuống nước lần nữa, sau đó như lại nghĩ đến điều gì cô lại kéo anh lên, thiếu không khí một thời gian làm Nguyễn Tự Bạch tràn đầy chật vật.

Còn chưa hết giận, cô nâng cánh tay của anh lên cắn một cái, anh hơi th ở dốc nhưng vẫn ngoan ngoãn chịu đựng.

Nhìn thấy cánh tay anh có dấu răng của mình cô mới mỉm cười hài lòng.

Thấy sắc mặt Nguyễn Tự Bạch trông rất nghiêm túc. Ngay khi Du Nguyệt nghĩ rằng chắc anh đang tức giận, anh lại nói: "Trong một trận đấu, đối với một alpha có sức chiến đấu mạnh nhất thì một omega bé nhỏ như em có thể làm gì được hửm?"

Du Nguyệt: "?"

Một lát sau cô cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, đưa tay vịn lấy thành hồ bơi, ngay sau đó sau gáy cô đau nhói, sự đau đớn làm cô phải rướn chiếc cổ thiên nga xinh đẹp của mình và đồng thời mắng một tiếng, "Nguyễn Tự Bạch, anh điên à!"

Buốt rát làm cô vừa đau vừa giận, nhưng Nguyễn Tự Bạch lại tiếp tục thì thầm bên tai: "Nữ nhân, như nàng mong muốn, đây là ấn ký chung thân suốt kiếp ta dành cho nàng."

Du Nguyệt: "..."

Cô nhớ ra hình như đây là lời thoại trong cuốn tiểu thuyết ABO cô viết hồi mới vào ngành. Lát sau anh nâng cằm cô lên, ánh mắt vô cùng dịu dàng, cất tiếng: "Quả nhiên, đời sống là khởi nguồn của nghệ thuật."

Du Nguyệt xấu hổ đến mức muốn chết chìm.

·

Chạng vạng tối Nguyễn Tự Bạch đưa cô về nhà.

Trên đường anh lại hỏi: "Thật sự không thể sắp xếp để người lớn gặp mặt sao em, cũng chỉ là ăn bữa cơm thôi."

Du Nguyệt lại từ chối lần nữa. Người đàn ông không nói gì thêm.

Du Nguyệt biết tâm trạng của anh không tốt, lúc ở Tam Thủy Nhất Sanh anh đã hỏi chuyện này cô đều bảo không được.

"Sau này anh đây không ém tin đồn cho em nữa đâu nhé." Anh nói rất quyết tuyệt.


Vẻ mặt Du Nguyệt đầy nghi hoặc: "Tin đồn gì?"

Nguyễn Tự Bạch hừ một tiếng, "Hướng bảy giờ có phóng viên chụp ảnh chúng ta."

Thấy vòng vo cả buổi cô cũng không nhìn ra nên anh đành tặc lưỡi, chỉ một ngón tay, "Chỗ đó."

Theo ánh mắt Du Nguyệt nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai lẻn vào hành lang và giơ máy ảnh lên chụp ảnh hai người họ.

Du Nguyệt: "..."

"Bị chụp vài lần đều bị anh ém lại rồi." Anh nói cho cô biết.

Du Nguyệt thuận miệng hỏi: "Ém như thế nào?"

"Tiền." Anh lời ít mà ý nhiều.

Nguyễn Tự Bạch nhìn về phía cô, con ngươi thâm thúy tràn đầy vẻ nghiêm túc: "Ở bên anh sẽ có mạo hiểm như vậy, em phải tập quen nhé."

"Vậy sao anh không bị bắt gặp bao giờ?" Ngoài những bài báo trên tạp chí tài chính, gần như không có tin đồn gì về anh cả.

Nguyễn Tự Bạch cũng không giấu diếm gì, "Trước đây anh đã bị chụp rồi và cũng đã thay đổi nhiều người đóng thế, nhưng vì chỉ có một mình anh nên chụp cũng chả có tác dụng gì, nhưng giờ có em thì khác trước rồi."

Cô bừng tỉnh đại ngộ.

"Cho nên anh hi vọng bố mẹ hai bên gặp mặt, như vậy càng danh chính ngôn thuận thêm chút ít, nếu không sau này có những tin đồn lộn xộn để bố mẹ nhìn thấy thì lại nghĩ như thế nào?"

"Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi không phải đàm hôn luận gả, đã vậy anh với bố mẹ em đều đã thấy nhau không gặp mặt sao được? Anh thì gọi là có mặt, bên phía bố mẹ anh cũng đang thúc giục rất nhiều, đó cũng là tấm lòng và sự tôn trọng của họ."

"Ngày đó mẹ anh đến nói cũng là chuyện này đấy, thật sự nếu không giới thiệu em cho hai người họ làm quen chắc anh phải chuyển về nhà ở."

Phu nhân ở nhà cổ: tôi chưa nói, tôi không có nói, đừng nói mò.

Du Nguyệt ngơ ngẩn trước mấy lời anh nói.

"Hơn nữa anh cũng có tư tâm."


"Thu Thu, anh muốn đưa em đi gặp gia đình và bạn bè, cho mọi người biết là chúng ta đang yêu nhau."

Du Nguyệt bày tỏ không hiểu việc người lớn hai bên gặp mặt và đi gặp bạn bè người thân có gì khác nhau, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng rất nghiêm túc của anh cô lại không đành lòng, "Em đây sẽ cố gắng!"

Anh đã làm nhiều như vậy rồi, có lẽ cô cũng nên chủ động một ít.

Đêm đó nhờ sự nhõng nhẽo, cứng rắn của Du Nguyệt mà cuối cùng Nguyễn Tự Bạch cũng có được tin tức tốt, bố mẹ Du Nguyệt đã đồng ý.

Nguyễn Tự Bạch tranh thủ buổi tối trở về nhà cổ, lúc này Nguyễn Thừa Nghiệp cũng đã về, trong nhà ba người đang ăn cơm tối thấy anh về đều rất bất ngờ.

Tuy Nguyễn Thừa Nghiệp rất vui, nhưng tính khí kiêu ngạo làm ông không thể hiện ra ngoài, khi thấy anh ngồi xuống, ông không khỏi ậm ừ nói: "Còn biết trở về à. "

Bạch Tâm Tâm giẫm chồng một cái ra hiệu cho ông câm miệng.

Nguyễn Tự Bạch cúi đầu ăn cơm không nói một lời, anh ăn rất nhanh, sau khi ăn xong anh nói việc ông bà Du đã đồng ý gặp mặt, vì bố mẹ đã biết trước nên cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ là trong lòng âm thầm nhớ kỹ để một lát sau ăn cơm xong đi chuẩn bị vài thứ.

Lão phu nhân Lý Vân bị lãng tai chỉ có thể hỏi lại con trai nhà mình: "Cái gì?"

Bạch Tâm Tâm nói vào tai cho bà cụ biết: "A Tự tìm người yêu rồi ạ."

"Người yêu, người yêu gì?" Bà cụ phản ứng rất nhanh, vẻ mặt mừng rỡ: "Thật sao?"

Sau khi được xác nhận bà cụ hưng phấn nắm lấy tay Nguyễn Tự Bạch, lúc này bà thấy anh thuận mắt hơn bất cứ thời điểm nào, giọng nói run run: "Xem ra là ông nội con hiển linh rồi, biết bà mong cháu dâu nên gửi vợ con tới, tốt, quá tốt..."

Nguyễn Tự Bạch: "Đây là do con tự cố gắng đấy, không liên quan gì đến ông nội."

Mặt Bạch Tâm Tâm trắng không còn chút máu: "Để bà vui vẻ con sẽ mất mấy lạng thịt hả?"

Nhìn bộ dạng mấy người trong nhà hòa thuận trong lòng Nguyễn Thừa Nghiệp rất không vui, bởi vì từ lúc về đến bây giờ Nguyễn Tự Bạch chưa từng nhìn ông.

Tuy rằng trước kia vẫn lạnh lùng với ông nhưng đó là tính cách, nhưng tình huống bây giờ thì khác, rõ ràng là còn giận, cái thằng ranh con này...

Thấy bọn họ càng hòa thuận ông càng tức giận, gương mặt vốn dĩ đã nghiêm túc nay tức giận trông càng lạnh hơn, ông đặt đũa xuống, bình tĩnh nói: "Ngày mai chắc tôi không rảnh."

Không năn nỉ mình sao, ha ha, vậy thì mình không đi.

Nguyễn Tự Bạch cũng không thèm nhìn ông, chỉ thản nhiên nói: "Vậy ngày mai chỉ có thể nói bố con qua đời."

Nguyễn Thừa Nghiệp: "..."

Lần này Bạch Tâm Tâm cũng không giúp con trai nữa, vì dù sao điều bà hy vọng chính là việc cái nhà này khôi phục sự hòa thuận, bà liếc Nguyễn Tự Bạch, "Sao lại nói chuyện với bố vậy hả, chết thì con vui chắc?"

Nguyễn Tự Bạch không đáp.


Lý Vân thấy các con một hồi vui vẻ một hồi lại cãi nhau cũng không biết thế nào, tuy không nghe rõ nhưng hai mắt bà cụ sáng ngời, sau đó hỏi Nguyễn Tự Bạch, "Con có ảnh chụp cô gái ấy không, cho bà nội xem nào."

Anh lắc đầu biểu thị không có.

Bà cụ hơi tiếc nuối, lại bảo hôm nào đưa về để bà nhìn xem, Nguyễn Tự Bạch đồng ý.

Nguyễn Thừa Nghiệp đứng dậy, "Đi thôi!"

Ông gọi là gọi Bạch Tâm Tâm cùng đi chuẩn bị một chút, bây giờ cũng không còn sớm nữa.

Nguyễn Tự Bạch lại nhíu mày không nói, anh biết rõ tính cách của bố mình, nói một thì không có hai.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tớ Và Cậu Ấy Không Thân
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Mắc Xích Hôn Nhân: Vì Anh Là Chân Ái!
4. Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao
=====================================

Xem ra ngày mai chỉ có thể nói bố mình qua đời.

Vài người cùng nhau ra ngoài, bà cụ gọi bảo mẫu mang điện thoại di động đến, nói bảo mẫu tìm điện thoại của con gái bà bấm số.

"Cầm Cầm ah, là mẹ, đúng là mẹ..."

"A Tự có người yêu, ngày mai bố mẹ nó muốn sang nhà gái gặp mặt, con ra ngoài chuẩn bị đồ đạc đi."

"Đúng, người yêu là con gái..."

"Kết hôn ah, sao lại không kết, đã đến mức gặp mặt rồi thì đoán chừng cũng sắp..."

"Ah, là gia đình gặp mặt? Đính hôn thôi..."

Ở thành phố Vân Xuyên xa xôi, Nguyễn Thừa Cầm cũng rất hào hứng, dù sao đây cũng là nhà mẹ đẻ của mình, nghe có tin mừng đương nhiên là cười rất vui vẻ.

Vì mở loa ngoài nên người đàn ông đang ăn trái cây bên cạnh cũng rất kích động, sau đó lặng lẽ chuồn ra ngoài lấy điện thoại gọi cho thư ký của mình: "Nguyễn Tự Bạch muốn kết hôn, ngày mai gặp nhà gái, địa điểm cụ thể để nghe đã, nhất định phải độc nhất vô nhị biết không, nhất định phải độc nhất vô nhị, bây giờ nhanh chóng sắp xếp người đi theo, lúc này chúng ta phải là độc nhất vô nhị!"

Anh ta khởi nghiệp bằng trang web báo giải trí, các loại tin tức đồn đại minh tinh, đại gia, máu chó cái gì cần là có, là một người có khứu giác truyền thông nhạy cảm anh ta tuyệt đối không thể bỏ qua tin tức nóng hổi này được.

Lần này, tin sốt dẻo này phải thuộc về bọn họ đầu tiên!

Anh ta ngẩng đầu nhìn trời, cười rồi nói: "Chà, hôm nay quả là một ngày tốt lành."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.