Môi Hôn Đỏ

Chương 40: C40: Chương 40



Edit: riri_1127

Nếu bố mẹ không đồng ý thì cũng dễ xử lý rồi, dù sao anh ấy cũng không thích người đàn ông này.

Du Thịnh hừ một tiếng, kiên quyết nói với bố mẹ "Nếu dám đến tìm Thu Thu, nhất định con sẽ cho biết thế nào là có đến mà không có về!"

Chạng vạng tối, cả gia đình lái xe về thành phố Xuyên.

Việc Nguyễn Tự Bạch đính hôn vẫn đang tiếp tục sôi sục trên mạng, tin tức này cũng lên cả top tìm kiếm.

Nguyễn Tự Bạch không có Weibo nhưng Weibo của công ty đã "rơi vào tay giặc" từ lâu, ở dưới bài đăng gần nhất tràn ngập những câu hỏi tầm phào không liên quan đến đầu tư, tất cả đều đang hỏi chuyện Nguyễn Tự Bạch đính hôn có thật không và đối phương là ai.

Lúc Nguyễn Tự Bạch chuẩn bị đến Xuyên thành Bạch Tâm Tâm và Nguyễn Thừa Nghiệp cũng có mặt, cả quá trình tuy Nguyễn Thừa Nghiệp không nói lời nào nhưng cuối cùng khi con trai lên xe ông cũng không nhịn được vỗ vỗ vai anh, người cha già ý vị thâm trường nói: "Ngàn vạn lần không thể để huyết mạch ưu tú của nhà họ Nguyễn chúng ta bị cắt đứt dưới tay con đấy."

Bạch Tâm Tâm: "..."

Cuộc gặp của phụ huynh là dấu hiệu mối quan hệ giữa bố và con trai dần ấm lên, tuy vẻ mặt Nguyễn Tự Bạch lãnh đạm nhưng cũng đáp lại: "Con biết rồi."

Nhìn bóng dáng con trai đi xa, hai vợ chồng thiếu chút nữa khóc òa, nhìn tình cảnh con lúc này làm hai người nhớ lại đoạn thanh xuân đã trôi qua của mình.


Vào nhà tìm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được Lý Vân trong sảnh chính, thấy lão phu nhân đang thắp hương cho người bạn đời đã khuất, miệng niệm: "Ông nội của cháu trai này, ông nhất định phải phù hộ A Tự đưa cháu dâu về đấy nhé, không thấy được vợ của cháu đích tôn thì tôi chết không nhắm mắt ah..."

Nguyễn Thừa Nghiệp: "..."

Trên xe Nguyễn Tự Bạch nhận được cuộc gọi từ một vài người bạn, bởi vì lúc trước uống rượu cùng nhau cũng biết Nguyễn Tự Bạch đang theo đuổi một cô gái, không ngờ người bọn họ còn chưa gặp đã bị tuồn ra tin đính hôn rồi, vậy nên mọi người nhao nhao gọi tới hỏi là thật hay giả.

Cuối cùng một cuộc điện thoại quan tâm được nhấc máy là Lục Triêu Ngôn, lúc đó anh ta đang đi công tác ở tận bên kia đại dương nên cập nhật tin tức hơi trễ, điện thoại vừa kết nối đã lật đật hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Nguyễn Tự Bạch không chút do dự nói cho anh ta biết, nghe xong anh ta thốt lên điên thật rồi.

"Ngược lại tao không thể ngờ bố mẹ mày lại dễ thuyết phục vậy, tao tưởng bố mẹ mày muốn tìm ai môn đăng hộ đối nữa cơ đấy!"

Chuyện Nguyễn Tự Bạch bị bố ép đi gặp thiên kim nhà họ Tống anh ta cũng biết.

Chính Nguyễn Tự Bạch cũng nghĩ không thông, sao lại đơn giản như vậy, đặc biệt là bố anh, với chuyện môn đăng hộ đối thực sự là quan niệm thâm căn cố đế với ông ấy.

Là bởi vì lo lắng chuyện này nên khi chưa thuyết phục ông ấy, anh chưa dám dẫn Du Nguyệt đi ra ngoài, bởi vì sợ trong cơn tức giận bố sẽ làm khó dễ.

Anh không sợ phiền toái, là sợ làm Du Nguyệt tổn thương.

Thật bất ngờ, ông ấy đã đồng ý trước khi anh thuyết phục, đợt sóng đánh úp này làm anh hơi ngơ ngác.

"Nhưng bố mẹ Du Nguyệt lo lắng là đúng, ai chẳng muốn con mình sống hạnh phúc, nên mày đừng oán hận nhé." Lục Triêu Ngôn an ủi anh.

"Tao ghi hận gì chứ, nếu họ dễ dàng đồng ý ngược lại tao sẽ càng thương Thu Thu, điều đó nói rõ cô ấy sinh ra ở một gia đình có tình yêu và ôn hòa, rất tốt."

"Thu Thu là ai?"

Nguyễn Tự Bạch: "... Nhũ danh của Du Nguyệt."

"ĐM!" Hành hạ cẩu rồi.


Nguyễn Tự Bạch: "Ối quên mất, cái tên này chỉ người thân cận nhất với cô ấy mới có thể gọi."

Lục Triêu Ngôn: "Mày điên thật rồi."

Sau đó anh ta lại nói thêm một câu: "Nhưng mày yêu đương cũng tốt, ít nhất nỗi oan ức ẩn tình của chúng ta sau bao năm cũng được rửa sạch rồi."

Trong suy nghĩ của người lớn tại khu nhà cổ kia, thanh danh của hai người đã không còn gì nữa.

Nguyễn Tự Bạch vẻ mặt: "Tao sẽ mau chóng kết hôn sinh con giúp mày rửa sạch oan khuất."

"ĐM!"

Lục Triêu Ngôn tức giận tắt điện thoại.

·

Lúc trở lại Xuyên đã là buổi tối, Du Nguyệt đi theo bố mẹ về tới nhà, ông ngoại bà ngoại nghe nói cả nhà trở về nên đã sớm làm cơm tối, nhìn thấy một nhà bốn người mà vui vẻ mãi không thôi.

Nhà của Du Nguyệt là một chung cư mới xây được vài năm, ngôi nhà mới được mua hai năm trước, sau khi các cô trưởng thành cuối cùng họ đã rời khỏi tòa nhà cho giáo viên tuy lộn xộn nhưng ấm áp.

Du Nguyệt rất ít khi về nhà mới, mặc dù trang trí đẹp đẽ và rộng rãi hơn nhiều nhưng cô vẫn cảm thấy hơi mất mát, đêm đó cô bị mất ngủ.


Gọi cho Nguyễn Tự Bạch mới biết anh sống trong khu chung cư đối diện với họ, anh còn tắt và bật đèn vài lần để cô nhìn rõ.

Khoảng cách của hai tòa chung cư nói gần thì không gần nói xa thì không xa, là do ngăn cách giữa họ là một con đường lớn, nhà cô ở tầng sáu còn Nguyễn Tự Bạch ở tầng 8, hai người tựa như Ngưu Lang Chức Nữ bị Vương Mẫu dùng một dòng sông ngăn cách không thể gặp mặt.

Với anh Du Nguyệt vừa yêu vừa tức.

Yêu là vì biết rõ trong lòng anh có cô.

Tức là vì đau lòng anh vì cô mà đến nơi nhỏ thế này tủi thân chính mình.

Thật ra Nguyễn Tự Bạch cũng chỉ mới thuê căn này vì tòa nhà này chỉ có thể bán đứt hoặc thuê trong hai kỳ, gọi là Mộng Hòa Thành.

Chỉ vì cô biết điều kiện sống của Nguyễn Tự Bạch nên mới thấy để anh ở khu chung cư bình dân này đúng là tội nghiệp.

Nhà ở nơi này rất bình thường, tuy rằng đều là chung cư lớn nhưng kém hơn Giang Thượng Viện không ít, dù là giao thông vật tư hay cảnh sắc chung quanh đều hoàn toàn kém hơn.

Xuyên thành tuy là một thành phố nhưng chẳng là gì khi so sánh với Nhiên thành, cho nên tập đoàn đầu tư hàng đầu Trung Quốc như nhà họ Nguyễn không có mở công ty con ở đây, bởi vì không phát triển.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.