Cuối tuần này, Carlos không nán lại trong sân tập của cô nhi viện để luyện bóng như trước đây.
Đương nhiên, cậu cũng không còn cô độc như xưa.
Bởi sẽ có một cô bé búp bê tóc đen đi cùng cậu.
Carlos mặc đồ mới, không rõ bộ đồ ấy được phát hồi nào, đến bản thân cậu cũng không biết đã bao lâu cậu mới để ý tới cách ăn mặc như vậy.
Trong lúc ngồi chờ trên băng ghế ngoài trạm xe bus, Carlos có hơi hồi hộp, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú vẫn trầm ngâm như ngày thường, bàn tay nắm chặt bỏ trong túi quần, do đó không ai nhận ra cảm xúc của cậu.
Carlos nhìn thoáng qua vật thể phản chiếu được bóng mình ở phía trước. Thật tuyệt, hôm nay mái tóc của cậu vừa mềm mại không lộn xộn giống như tổ chim nữa.
Hôm nay là lần đầu tiên Tô Thanh Gia hẹn cậu đi chơi.
Thời gian chờ đợi vừa dài vừa nhàm chán, nhưng khi cô bé mặc váy đỏ xuất hiện trước mặt cậu, dường như tất cả mọi thứ đều trở nên tốt đẹp lạ thường.
Lần này, Tô Thanh Gia ra ngoài để chọn một ít hoa tươi cần cho việc dưỡng da. Người dân Barcelona may mắn được hưởng thụ điều kiện khí hậu và địa lý thuận lợi, sự lãng mạn của Tây Ban Nha khiến cho chợ hoa tươi trở nên tấp nập.
Có một chàng trai dịu dàng, giàu tình cảm hào phóng mua một giỏ hoa tươi từ cô gái bán hoa, dành tặng cho một cô nàng xinh đẹp quyến rũ.
Những cuộc gặp gỡ tình cờ không chỉ có ở thành cổ Lệ Giang [*], trong thành phố này, sự hấp dẫn giữa con người với nhau lúc nào cũng cháy bỏng như trên những cồn cát bên bờ biển vàng nơi Gold Coast [*].
[*]Lệ Giang là một thành phố thuộc tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.
[*] Gold Coast là một thành phố thuộc tiểu bang Queensland ở nước Úc.
Hai người chuyển sang một chuyến xe công cộng khác, Carlos chuẩn bị đưa cô đến đại lộ La Rambla [*]
[*] La Rambla: là con đường biểu tượng của thành phố Barcelona. Đại lộ dành cho người đi bộ này luôn rất tấp nập.
Đại lộ Rambla là nơi có lượng khách du lịch lui tới lớn trên thế giới. Nó từng là con phố quan trọng nhất ở Barcelona, bây giờ nó chia cắt thị trấn cổ ra làm hai. Dòng người qua lại ngược xuôi chứng tỏ nơi này có sinh lực vô hạn, những ngọn đèn không bao giờ tắt và rượu bia có hương vị nồng đậm đã kích thích con người ta tìm đến nơi này, chìm trong vui sướng suốt đêm ngày.
Trước đây nơi này chỉ là một con sông đầy ắp phù sau. Trải qua bao lần chiến tranh, những hiệu sách và cửa hàng bán hoa vẫn còn như những di tích cổ. Trên đường lớn đâu đâu cũng thấy người trẻ tuổi nâng cốc bia. Ngoài ra còn có cả một đám người làm nghề đặc biệt - nghệ sĩ đường phố.
Bọn họ tụ tập khắp các ngã tư đường để biểu diễn nghệ thuật, khiến cho mỗi góc phố đều toát lên sức hấp dẫn kỳ diệu. Họ cạnh tranh sự sáng tạo, cười không biết mỏi mệt.
Gần đó cũng có chợ chuyên bán một lượng hoa tươi khổng lồ, các loại hoa cỏ trên khắp thế giới đều tập hợp ở đấy, không có chuyện bạn tìm không thấy hoa cỏ bạn muốn.
Tất nhiên, Carlos tới đây cũng vì có chút lòng riêng - trừ sân tập nhỏ thì ở bên ngoài, đây là nơi mà cậu thích đến nhất, bởi vì ở đây, mỗi người đều tìm kiếm sự cô độc, đều là người lang thang không có nhà để về.
Giống như cậu vậy.
Đầu tiên hai người đi mua hoa. Tô Thanh Gia dịch tên của những loại hoa tươi sang tiếng Tây Ban Nha rồi viết vào sổ ghi chú. Đó là bài thuốc cô có được từ một phu nhân đã lớn tuổi ở Bắc Kinh. Người ấy ở trong tứ hợp viện, đã bao năm trôi qua, bà vẫn mặc sườn xám như cũ, giữ dáng vẻ nghiêm túc.
Bà đã lớn tuổi lắm rồi, nhưng khi bà bước về phía bạn với đôi giày cao gót dưới chân, bạn vẫn sẽ bị vẻ đẹp hoài cổ của bà làm cho ngây người.
Tô Thanh Gia phải nhờ vào nhiều mối quan hệ mới tìm được bà, nói chuyện với bà. May mắn thay, thông qua đoạn nói chuyện ấy, cô đã có cơ hội phỏng vấn bà.
Nghe nói phương thuốc này được lưu truyền từ hoàng cung ngày trước, chuyên dùng cho phi tần trong cung, dược liệu chủ yếu là hòa tươi, chia theo tỉ lệ rồi phơi khô, sau đó bị nghiền nát để làm thành cao bôi, thoa lên toàn thân, không hề nguy hại đến cơ thể. Nghe nói nếu như sử dụng từ khi còn nhỏ còn có thể khiến da luôn mềm mại như da em bé.
Tô Thanh Gia nhớ tời lời của vị phu nhân, cảm thấy chắc hẳn là có công hiệu.
Vào năm tháng thiếu thốn vật chất trước kia, có lẽ chỉ có quý tộc mới được hưởng thụ thứ đồ xa hoa này, nhưng bây giờ lại khác.
Carlos dẫn cô đi dạo vài vòng khắp chợ hoa, không bao lâu đã mua xong các loại hoa tươi cần thiết, hơn nữa hoa cỏ vẫn còn rất tươi mới, cánh hoa mềm mại thấm đẫm nước, rất phù hợp với yêu cầu.
Tô Thanh Gia chuẩn bị làm trước một bộ để thử, cô mua số lượng hoa tươi gấp ba lần, lỡ bị hư còn thay thế được. Lượng nguyên liệu gấp ba lần công thức cũng không nhiều, dùng giấy bó lại chỉ thành một bó lớn. Trong lúc đi vòng quanh, bọn họ phát hiện một hiệu thuốc nằm gọn trong một góc nhỏ, sau khi đi vào hỏi thăm, Tô Thanh Gia phát hiện tất cả nguyên vật liệu cô cần chỗ này đều có.
Carlos rất chủ động ôm hết tất cả đồ vào lòng. Cậu thiếu niên đẹp trai tóc vàng mắt lam khiến cô gái bán hoa bên đường xấu hổ đỏ mặt, Tô Thanh Gia rất muốn chụp hình cậu. Nhưng mà cô không mang theo máy ảnh.
Thật là đáng tiếc. Cô lại nhìn về phía cậu, ngắm mái tóc vàng mềm mại, ngắm gương mặt vùi trong đám hoa tươi, ngắm cả ánh mắt màu lam pha xám. Sau này trưởng thành, cậu nhất định sẽ trở thành một anh chàng cực kỳ đẹp trai.
Carlos cảm thấy ngượng ngùng khi bị cô nhìn mãi. Tô Thanh Gia phát hiện,dù là lúc hồi hộp, thẹn thùng hay những cảm xúc khác bùng nổ, tai phải của cậu đều sẽ rung lên nhè nhẹ.
Giờ thì vành tai ấy không chỉ khẽ rung mà còn trở nên đỏ bừng. Da cậu rất mỏng, nhìn qua rất giống một quả anh đào đỏ nhỏ.
Tô Thanh Gia nín cười nhìn sang chỗ khác, cực kỳ không nỡ làm ngại ngùng.
Không biết vì sao mà Carlos có vẻ hụt hẫng. Tô Thanh Gia phát hiện cậu hơi mất mát, cô mở miệng nói: “Bây giờ chúng ta qua đại lộ Rambla được chứ? Anh làm hướng dẫn viên du lịch cho em được không?”
Carlos gật đầu, hơi nóng trên khuôn mặt vẫn chưa kịp tản đi hết. Hai người đã quen nhau hơn nửa tháng, Tô Thanh Gia phát hiện cậu bé này cực kỳ không thích nói chuyện, cậu tựa như chú ốc sên mặc trên mình một chiếc áo giáp rất dày, luôn tự nhốt mình ở bên trong đó.
Đến tận giờ cậu mới dần lộ ra chút cảm xúc, cố gắng giao lưu với một vài người khác.
Người khác ở đây còn ai khác chính là Tô Thanh Gia.
Carlos đi đằng trước dẫn cô đi.
Ký ức của cô về đại lộ Rambla đã rất mơ hồ, nay quay lại chốn cũ, từng mảnh ký ức bé dần được chắp vá lại.
Những nghệ sĩ đường phố đang trình viễn tiết mục của chính mình, tiếng đàn guitar du dương êm dịu hòa vào gió khiến người ta say mê, những nghệ nhân thủ công với tay nghề khéo léo đã dùng những trang giấy tạo nên hoa giả bằng vụn giấy, trong hiệu sách trưng bày những câu chuyện xưa về các dũng sĩ giết rồng, dòng máu rồng thiêng chảy xuôi xuống mảnh đất Barcelona, từng giọt bắn tung tóe và hóa thành hoa hồng nở rộ.
Ở nơi điều mới và cũ giao hòa với nhau, những kiến trúc luôn mang vẻ đẹp tĩnh lặng, tất cả đã chứng kiến sự thay đổi qua bao sóng gió thăng trầm.
Trên đại lộ có rất nhiều họa sĩ vẽ phác thảo cho người đi đường, Tô Thanh Gia suy nghĩ đôi chút rồi đẩy Carlos qua đó
“Cậu bé xinh đẹp, hôm nay anh đẹp như một bức tranh vậy.” Carlos nghe thấy lời khen ngợi thì hơi ngẩn ra
“Giờ anh lưu lại một kỷ niệm ở đây đi.”
Tô Thanh Gia chân thành nhờ họa sĩ vẽ phác thảo cho cậu bé cầm bó hoa. Họa sĩ cũng rất thích cậu bé đẹp trai này, ông bảo Carlos đứng yên dưới ngọn đèn đường, bắt đầu phác họa những nét đầu tiên.
Carlos không biết làm sao, không biết hướng tầm mắt về phía nào, hai tay ôm hoa của cậu đổ đầy mồ hôi. Cậu đã đi qua đường phố này rất nhiều lần, cũng từng gặp rất nhiều người nhờ họa sĩ vẽ tranh cho.
Có một lần, vì mải mê xem một người biểu diễn ảo thuật trên đường nên đã vô tình chặn đường một du khách. Du khách rất tức giận, bảo cậu cút ngay, cậu nghe rõ người ta mắng “Thằng ăn mày bẩn thỉu”, trong khi đó cậu luôn miệng nói xin lỗi.
Nhưng hôm nay, cậu đã được thành người mẫu ở chỗ này, đám đông xung quanh cậu đều vui vẻ nhìn cậu mà cười.
Carlos nhìn thoáng qua cửa tiện có búp bê mà cậu luôn mong có được, sáng sủa sạch sẽ, nhưng cậu chợt phát hiện mình không còn nhớ dáng vẻ búp bê ấy như thế nào, chỉ nhớ mơ hồ là mái tóc cô ấy màu vàng.
Dường như trong khoảnh khắc ấy, sự cô độc, sự khinh bỉ của người khác đã rời khỏi cậu.
Cậu nhìn sang cô bé mặc váy đỏ đang chăm chú ngắm nhìn họa sĩ vẽ tranh bên cạnh. Barcelona có truyền thuyết nổi tiếng liên quan đến dũng sĩ giết rồng, vị dũng sĩ ấy đã cứu một cô gái xinh đẹp khỏi khu nhà ở Casa Batlló [*].
[*] ] Casa Batlló: là một tòa nhà có kiến trúc rất đặc biệt và là địa điểm du lịch nổi tiếng của Barcelona, Casa Batlló có nghĩa là “Ngôi nhà của những chiếc xương”. Mái nhà của Casa Batllo được ví như xương của con rồng khổng lồ bị giết bởi thánh George.
Carlos nghĩ, nếu như cô gái đó là Bella, cậu nhất định sẽ sẵn sang giương thanh đao lên, lao vào bụi gai mà không có chút sợ hãi.
Thật ra hôm nay cậu luôn muốn nói với Bella rằng: "Em thật xinh đẹp", nhưng ánh mắt Bella nhìn cậu khiến cậu ngượng ngùng, cậu muốn ngăn ánh mắt ấy lại nhưng chẳng nỡ chút nào.
Đợi đến khi cậu muốn nói rằng "Em nhìn anh nữa đi,nhiều thêm một chút càng tốt." thì Bella lại không nhìn nữa.
Điều này làm cậu không vui chút nào.
Có điều Bella bỏ tiền nhờ họa sĩ vẽ tranh, vậy... Hẳn là cô sẽ mang về nhà.
Nghĩ đến đây đã thấy phấn khích rồi.
Những đám mây màu đỏ dần lan khắp mặt cậu. Mấy ngày nay nóng thật đấy, Carlos thầm nghĩ.
Thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, chốc lát họa sĩ đã vẽ xong. Tô Thanh Gia gọi Carlos lại: “Vẽ xong rồi, anh xem chút đi, có phải rất đẹp không?” Cô lại nói: “Anh đứng đó lâu vậy, tay anh có mỏi không? Hay là để em cầm hoa đi.”
Carlos vội vàng cầm hoa lui về phía sau, ấp a ấp úng: "Không... Không cần đâu, tay anh không mỏi... Anh có thể cầm được mà.”
Tô Thanh Gia đột nhiên cảm thấy mình giống một tên cướp mạnh mẽ đoạt đi quần áo của dân nữ. Ôi trời! Cô đang nghĩ đến chuyện quái gì thế này?
“Được rồi, vậy nếu anh mệt thì nói với em, để em cầm thay. Này, anh xem thử tranh có đẹp không?”
Carlos ôm hoa trong ngực, ngắm nhìn Tô Thanh Gia. Khi xác định đối phương đang ngắm nghía bức tranh chăm chú, cậu mới dám bước nhẹ lên trước một bước. Trên giá vẽ bằng gỗ là giấy vẽ trắng thuần, những nét vẽ uyển chuyển hiện lên dưới đôi tay lưu loát của người họa sĩ, từng đường nét đều được khắc họa rất kỹ, hoa tươi trong lòng nửa che nửa lộ xương quai xanhcủa cậu.
Nơi khiến người khác rung động nhất là đôi mắt cậu, đôi mắt ấy dường như có thể làm tan chảy và làm ấm cả đỉnh núi tuyết Pyrénées. Dường như họa sĩ rất ưu ái dáng vẻ của cậu, độ cong và độ rậm của hàng mi đều được vẽ tương xứng, ánh mắt lóe lên, nhìn về nơi xa xôi nào đó.
Hóa ra trong mắt người khác cậu có dáng vẻ này. Carlos thầm nghĩ, không biết trong mắt Bella thì sao? Trong lòng cô có phải cậu cũng ấm áp và dịu dàng như thế không?
Cậu không dám hỏi ra ngoài miệng, lúc này, cậu cảm thấy lời sơ Rosa hiền lành nói không sai, làm người phải có hy vọng và biết chờ đợi.
Cậu hy vọng Bella cũng nghĩ như vậy.
Rất nhiều năm về sau, bức tranh này được xuất hiện trong buổi đấu giá từ thiện nhằm viện trợ trẻ em châu Phi. Không ai có thể xác định bức tranh này được vẽ ở đâu, do họa sĩ nào vẽ, nhưng ánh nhìn của cậu bé năm ấy dường như có thể xuyên thủng trang giấy, đi vào lòng người.
Tên cậu thiếu niên ấy đã vang vọng khắp thế giới, tính ra thì có đến hàng trăm triệu người đã điên cuồng hò hét tên cậu, đã si mê muốn lấy được áo chơi bóng thấm đẫm mồ hôi của cậu. Cậu trở thành dấu ấn của thời đại mới.
Bức tranh ấy được chính cậu đặt tên “Cậu bé xinh đẹp”.