Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 18



Translator: Sangria.

Tim Ninh Mông gần như nhảy bắn ra.

Cơ thể vốn là của bà lão, lúc này thiếu chút nữa hít thở không thông, cô lại không dám di chuyển, đành phải hóa đá tại chỗ, nếu không phải lúc nãy hệ thống đã nói qua, e là cô cũng không kiềm chế được cơn run rẩy của mình.

Nếu cô về chầu ông bà ở nơi này, chỉ sợ khiến người khác cười bể bụng mất.

Hệ thống nói: “Đừng lên tiếng, đừng nói chuyện.”

Tuy giọng điệu nó bình thường, nhưng cô có thể nghe ra được sự nôn nóng trong đó, nếu vậy thì thứ chạm vào cô không phải người bình thường.

Vừa nghĩ như thế, cả người Ninh Mông càng thêm căng thẳng đến hoa mắt chóng mặt, cơ thể bà cụ thật sự không chịu đựng nổi sự hồi hộp cực độ này.

Bàn tay kia rời khỏi vai cô.

Ninh Mông thở phào nhẹ nhõm, vẫn không nhúc nhích, cô rất sợ đây chỉ là cái bẫy, trên phim cũng đều chiếu như vậy, cô vẫn nên đợi một lát rồi di chuyển.

Cô chưa kịp trì hoãn thì một khuôn mặt đột ngột ghé sát vào mặt cô.

Nếu hệ thống có thực thể, chỉ sợ là nó cũng muốn nhảy dựng lên, nó kêu lên: “Cô ngàn vạn lần đừng nhúc nhích! Đừng kêu lên!”

Vẫn là hai lời dặn dò như trước.

Ninh Mông chưa phát giác ra điều bất thường, hiện tại cô và hệ thống là nhất thể, huống hồ cô đã chết qua một lần, cho dù chết lại lần nữa cũng chẳng sao, sống thêm được khoảng thời gian này với cô mà nói cũng đã tốt lắm rồi. 

Cũng may cô vừa mới thở ra được một hơi, bây giờ lại nín thở, hơn nữa cô phát hiện hô hấp ở đây thật ra cũng không có vấn đề gì.

Tuy trên bả vai cô không còn tay đặt lên, nhưng chẳng được bao lâu, bên tai cô giống như có tiếng hít thở yếu ớt, cổ cô lành lạnh, tựa như có gió lạnh thổi qua, tất cả những thứ ấy khiến cô biết rõ rằng con quỷ kia căn bản vẫn chưa rời đi.

Cảm giác kia rất nhanh lại biến mất, lần này Ninh Mông có kinh nghiệm, cô hít thở nhẹ nhàng hơn lúc trước, chỉ là tim vẫn đập rất nhanh.

Nếu cơ thể này có bệnh tim, e là hiện tại cô đã nằm thẳng cẳng trên đất rồi.

Cô xoay xoay cổ tay, muốn xoay gương qua nhìn sau lưng mình rốt cuộc là thứ quỷ gì.

Nhưng cô vẫn cẩn thận hỏi hệ thống: “Ta xoay gương lại xem có được không? Phía sau ta là cái gì vậy?”

Hệ thống hiện tại đã bình tĩnh lại: “Động tác cô nhẹ nhàng thôi, đừng lên tiếng.”

Ninh Mông như nhận được thuốc an thần, cô thoáng di chuyển cái gương tròn, may mắn ban nãy cô chỉ hơi nghiêng nghiêng qua, nên giờ rất dễ dàng có thể quay trở lại.

Cô rũ mắt nhìn, vừa thấy xém nữa bị dọa hết hồn.

Cái  gương này khác với loại gương vàng đồng cổ đại, do kỹ thuật hiện đại chế tạo có độ nét rất cao, mà hiện tại ảnh phản chiếu trong gương là cả khuôn mặt  “người”.

Gương mặt kia ghé vào trên vai cô, nó hơi híp mắt, khịt khịt mũi ngửi gì đó.

Điều khiến cô sợ nhất chính là gương mặt này căn bản không thể gọi là mặt.

Trên mặt nó cũng có ngũ quan, nhưng các bộ phận rất cứng nhắc, giống như được tùy tiện vẽ lên, thô ráp đến dọa người, hệt như những người giấy để đốt khi cúng bái, trên mặt đủ mọi màu sắc, trong bóng tối lại càng thêm khiếp người.

Mái tóc dài rơi lả lơi trên bả vai cô, Ninh Mông có thể từ trong gương cảm giác được đôi mắt nó di chuyển, nhưng thứ cô nhìn thấy lại là hai hốc mắt trống rỗng, đen thăm thẳm, chẳng có lấy một chút cảm xúc nào, nhìn qua vô cùng cứng nhắc.

Có lẽ là nó ngửi hồi lâu cũng không ngửi ra được gì, gương mặt kia rời khỏi bả vai cô.

Ninh Mông cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bị một khuôn mặt đáng sợ như vậy nhìn, cả người cô đều căng cứng, cô vẫn cảm thấy rằng nếu mình buông lỏng cơ thể thì sẽ trực tiếp bị giết chết.

Ai ngờ giây tiếp theo, gương mặt kia thình lình thò ra trước mặt cô.

Ninh Mông: “…” Thật sự muốn chửi tục mà.

Đến trước mắt thì cô mới phát hiện ra, hóa ra gương mặt này cũng có thân thể, chẳng qua cũng giống với mặt, vô cùng cứng nhắc, hệt như ảnh chụp 2D* vậy.

*(Giải thích của translator): Ở đây ý bảo vẻ cứng nhắc giống như người trên giấy, ảnh chụp 2d, người bình thường chúng ta là 3d, nên sống động hơn rất nhiều.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng đối diện gần với một gương mặt như thế cô vẫn hết sức hoảng sợ.

Cô không nhịn được nhắm mắt lại, tim cô thật sự không chịu đựng nổi, cảm giác đầu óc sưng đau đến mơ màng choáng váng, qua một lát nữa chắc sẽ xỉu luôn.

Không biết qua bao lâu, cô cuối cùng cũng nghe được tiếng của hệ thống: “Được rồi, nó đi rồi.”

Ninh Mông lập tức mềm oặt người, mồ hôi lạnh túa ra khắp lưng.

Cô hỏi hệ thống vừa rồi là thứ gì.

Hệ thống nói: “Kẻ chuyên kiểm tra người đi vào trong quỷ tập, không khác bảo vệ cửa mấy, cô vào đây đương nhiên phải có thân phận. May cho cô là lúc trước con trai cả vẩy nước cho cô rồi, bằng không thì cô phải đợi nín thở đến ngộp.”

Nó không nói người bình thường sẽ được thả cho đi, chỉ do hiện tại cô rất đặc biệt, con quỷ kia kiểm tra có thể cảm thấy được, nhưng lại không cách nào tra ra được.

Ninh Mông há miệng không thốt nên lời.

Trước khi đến đây Thời Thiện Cẩn đã vẩy nước cả người cho cô và Thời Thích, lúc ấy cô còn hỏi qua, cũng là thứ nước tiết Thanh Minh lần trước, chẳng qua không thêm cây liễu vào, thế nên tác dụng ít hơn đôi chút.

Cô nơm nớp lo sợ hỏi: “Ta xoay người nhé.”

“Xoay đi.”

Ninh Mông thở ra một hơi, quay người lại, toàn bộ khu chợ đập vào mắt, không khác gì so với cảnh cô nhìn trong gương, điều đáng sợ duy nhất là ở trong bóng tối mà cũng có thể nhìn thấy.

Cô đứng lên, đứng yên tại chỗ không dám đi, cô cũng chẳng biết Thời Thiện Cẩn và Thời Thích chạy đến đâu rồi.

Thừa dịp khoảng cách này, cô hỏi hệ thống: “Vừa nãy vì sao không được mở miệng?”

Hệ thống nói: “Bởi một khi cô mở miệng, không phải hơi thở người sống của cô sẽ đi ra ngoài sao? Quỷ tập vốn dĩ chính là làm giao dịch với quỷ, tuy hiện tại cô cũng là quỷ, nhưng nhập vào người bà cụ vẫn có hơi thở người sống, mà quỷ thì thích nhất là loại này.”

Đây cũng là lý do vì sao quỷ thích cướp đi sinh khí của con người, sau đó cơ thể người bị cướp kia sẽ suy yếu dần dần đến chết.

Ninh Mông ngộ ra, cũng may khi nãy cô nhịn lại, nếu không thứ quái quỷ gì sẽ chờ mình.

Cô đứng đợi rất lâu, mấy cái bóng trước mặt cũng đã tản đi không ít mà vẫn chẳng thấy Thời Thiện Cẩn đâu.

Nhưng cô cũng phát hiện ra, ở đây dường như không nhìn rõ được mặt, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng, cũng chẳng biết là do mắt cô không tốt hay thế nào, nghĩ rồi nghĩ, cô vẫn cảm thấy nhìn không rõ cũng khá tốt đấy chứ, nhìn rõ rồi không chừng cô bị dọa ngốc luôn.

Đúng lúc cô đang ngẩn người ra, trên bả vai lại có một bàn tay đặt lên.

Tim Ninh Mông thiếu chút nữa lại nhảy dựng lên, lật gương lại, thấy là hai người Thời Thiện Cẩn và Thời Thích, cô yên tâm trở lại, thiếu chút nữa tim cô không vọt ra ngoài luôn.

Thời Thiện Cẩn chỉ vào miệng, đỡ cô đi về phía trước.

Đi mãi mới đến chỗ cách nơi vừa rồi một khoảng, ông mới mở miệng: “Con thật sự xin lỗi mẹ, con đến chậm, khi nãy mẹ không sao chứ?”

Ninh Mông lắc đầu, “Thiếu chút nữa--”

Nói được một nửa, thấy Thời Thích lo lắng nhìn cô, cô sửa lời: “Thiếu chút nữa cho rằng bọn con không tới, bây giờ không sao rồi.”

Thời Thiện Cẩn gật đầu, đỡ cô: “Bây giờ ở đây phải nói nhỏ tiếng, lát nữa mẹ đừng chạm vào thứ gì đấy.”

Ninh Mông đương nhiên là gật đầu.

Cô khùng mới đụng vào đồ ở đây, lỡ là một con quỷ bán đồ, thế thì cô toi đời à.

Thời Thích lén chạy từ bên kia đến cạnh cô, cậu kéo kéo ngón tay cô, nhỏ giọng nói: “Nội ơi, bà không sao chứ?”

Ninh Mông thẳng lưng, bày ra vẻ đứng đắn nói: “Nội sao có thể bị gì được? Trái lại cháu đấy, đi theo bác cả không xảy ra việc gì chứ?”

Thời Thích mở to đôi mắt xanh biếc, lắc lắc đầu, hệt như trống bỏi.

Cậu vừa tiến vào liền phát hiện bản thân đã ở cạnh bác cả, chính là bị lúc cậu bị ngửi không cẩn thận đụng phải thứ kia, đối phương trực tiếp bỏ chạy, hình như cơ thể nó còn bị thiêu cháy.

Sau đó cậu mới biết, nó là con quỷ kiểm tra thân phận người và quỷ vào chợ.

Bác cả nói với cậu, “Quỷ tập”, nghĩa như tên, dĩ nhiên là chợ quỷ, chỉ là bản tính con người tham lam, muốn trục lợi ở đây, thế nên từ đó mới có cách nói “đến quỷ tập”.

Muốn vào quỷ tập, ít nhất phải có thân phận phù hợp, không cần phải giả dạng làm quỷ, nhưng không thể có nhân khí trên người, lúc trước bọn họ vẩy nước kia cũng vì có tác dụng này.

Ninh Mông yên tâm bóp mặt cậu, thằng nhỏ làm cô bớt lo rồi.

Ba người chầm chậm đi vào trung tâm khu chợ.

Đường chợ này có chút đặc biệt, không thấy có tường rào, cách đó vài mét có một bức màn đen kịt, các gian hàng được bày ra ngay trước nơi tối om ấy.

Tuy rằng hai bên đều là sạp hàng, nhưng người bán lại ẩn mình trong bóng tối, chỉ có thể mơ hồ thấy được một phần, hơn nữa con đường này cũng vô cùng cũng yên ắng, chẳng nghe thấy tiếng bước chân.

Quỷ tập quả nhiên là xứng với cái tên, thoạt nhìn đã thấy rất ma mị.

Ninh Mông chỉ nghe được một vài tiếng động nhỏ khi cô đến gần một quầy hàng, lúc có người mua đứng trước quầy thì mới có tiếng hỏi giá, nhưng cũng không lớn.

Hơn nữa, những gian hàng phía trước ngay cả khi làm giao dịch từ đầu đến cuối đều vô cùng yên lặng, cô thấy có cái bóng đến gần một gian hàng, lấy ra một thứ rồi trực tiếp đổi lấy một thứ, cả quá trình đều im phăng phắc, đến mặt người bán cũng chẳng lộ ra.

Trên quầy bày biện những đồ vật vô cùng kỳ quái, còn có kẻ chỉ vào không khí hỏi giá cả, cô lại chỉ thấy được cụm khí đen, trông không may mắn như vậy, cũng chẳng biết “họ” mua về có ích gì.

Làm giao dịch với quỷ, lỗ vốn thế mà “bọn họ” cũng nghĩ ra được.

Không biết thứ đồ Thời Thiện Cẩn muốn là cái gì, vấn đề là mắt Thời Thích chỉ mới mở được một nửa, hiện tại cậu nhìn mấy đồ bình thường đều mơ hồ, rất ảnh hưởng đến sinh hoạt.

Đi ngang qua một loạt gian hàng yên lặng kỳ quái, cuối cùng Ninh Mông cũng thấy một cái sạp khác với mấy cái còn lại.

Gian hàng kia ở bên trái phía trước bọn họ, phía trước sạp có rất nhiều cái bóng đứng, hơn nữa dường như bán đắt khách lắm.

Đến gần Ninh Mông mới phát hiện thứ người kia bán chính là hoa khô, là loại bình thường hái được ở ngoài đồng ruộng, trải đầy từng bó trên mặt đất. 

Người mua đồ cũng không nói lời nào, bỏ tiền lại lấy một bó rồi rời đi, nhưng người bán trái lại mặt mày hớn hở không ngừng nói gì đó, cô nghe không rõ, hình như là nói bản thân sắp giàu to rồi.

Thời Thiện Cẩn thấy cô nhìn về phía đó, thấp giọng nói: “Người này e là không cẩn thận đi vào đây, có thể bình an ra ngoài thì vận khí cũng tốt.”

Ninh Mông kinh ngạc, cô còn tưởng rằng mấy "người" bán đồ ở đây đều là quỷ.

Thời Thiện Cẩn sắc mặt bình đạm, “Mỗi tháng đều có người thường vào nhầm quỷ tập, có thể vào mà không có trở ngại chính là kẻ có mạng lớn, không qua được thì là mạng yểu.”

Trên thực tế có nhắc nhở bọn họ cũng vô dụng.

Người bị lạc ở quỷ tập cũng chẳng phải một hai người, ông đã gặp qua không ít, cuối cùng họ bị quỷ đồng hóa, trở thành cái xác không hồn.

Thời Thích vẫn ngoan ngoãn ở giữa bọn họ, cậu không nói lời nào, chỉ lắng nghe, ánh mắt vẫn luôn dừng trên mấy gian hàng ở hai bên đường.

Cậu có thể nhìn thấy được một ít thứ, song vẫn thấy lờ mờ như cũ.

Tình huống bây giờ làm cậu ao ước đôi mắt mình có thể thấy rõ tất cả.

Đi được một đoạn đường dài, vẫn không thấy điểm tận cùng của con đường này, Ninh Mông không nhịn được hỏi: “Thứ con nói ở đâu?”

Thời Thiện Cẩn chỉ về phía trước, “Góc bên kia, tin tức con nhận được chỉ là vật kia có thể sẽ xuất hiện, còn nếu không thì có thể chúng ta sẽ đi một chuyến tốn công vô ích!”

Nghe được lời ông, trên mặt Thời Thích không tránh khỏi thất vọng. Trong bóng tối không ai phát hiện ra vẻ mặt cậu.

Hệ thống nhắc nhở: “Cô đừng hỏi nữa, ở chỗ này nên nói ít thôi, giờ có khi cô còn đặc biệt hơn Thời Thích, không cẩn thận là hồn lìa khỏi xác đấy, coi như tiêu đời.”

Tuy rằng hệ thống bọn nó bảo đảm tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống hồn lìa khỏi xác nhưng nơi này đặc biệt như vậy, ngộ nhỡ xuất hiện tình huống đặc biệt thì sao.

Ninh Mông bị nó nói nên cũng không hỏi nữa.

Đi được hồi lâu, cuối cùng cũng đến nơi mà Thời Thiện Cẩn chỉ.

Chỗ này hẳn là điểm cuối, bên kia tối đen như mực nhìn chẳng rõ, không ít cái bóng đi vào bên trong, còn mang theo loại hoa đã mua lúc nãy cô nhìn thấy.

Chẳng thấy được gì trong góc phòng, cô híp mắt cũng chẳng nhìn ra.

Nhưng thật ra trên mặt đất phía trước có thể thấy được một tấm bạt được bày ra, trên đó có hơn mười mấy thứ hình dạng kỳ quái, trên mỗi món đồ đều dày đặc thứ khí không giống nhau.

Ít nhất khí mà cô thấy được có đến tận mấy loại.

Trái lại có một món trong đó cô biết được, là một con quạ đen giống như con quạ lúc trước của Thời Thiện Cẩn, chỉ có điều khí đen của nó còn dày đặc hơn, tử khí lan tràn.

Còn có một món đồ vô cùng đặc biệt, là viên ngọc thạch hình tròn chạm rỗng, vừa tỏa ra ánh sáng đỏ vừa có khí đen vây quanh, hai thứ giao thoa với nhau, khiến người ta không thể rời mắt.

Những thứ còn lại cô nhìn cũng không biết chúng là gì.

Nhưng chỉ trong chốc lát, ở đây không ít “người” vây quanh lại.

Khi Ninh Mông lén nhìn qua, vài “người” đã chảy nước miếng, nhìn chằm chằm vào đó, chỉ thiếu điều muốn nhào lên.

Thấy ánh mắt cô cũng nhìn vào đó, hệ thống lại chủ động giải thích cho cô: “Đó là hàm thiền* có chút đặc biệt. Thông thường chủ nhân có thân phận tôn quý lúc chôn cất trong miệng sẽ ngậm ngọc, loại ngọc này được chạm trổ thành hình con ve. Lâu ngày, bên trong có khí. Khối ngọc hàm thiền này tốt hơn rất nhiều so với những loại thông thường.”

*Hàm thiền: 

Vốn cô đang thấy hứng thú, nghe giải thích như thế, Ninh Mông lập tức mất hết hứng, cô dời mắt đi chỗ khác, cho dù đẹp đến mấy nhưng tưởng tượng đến nó ở trong miệng người chết hơn cả hàng trăm hàng ngàn năm, cả người cô liền thấy khó chịu.

Thời Thiện Cẩn trái lại rất bình tĩnh, ngón tay chỉ trên mặt đất, chưa ai kịp thấy được ông chỉ nơi nào, ông đã thu tay lại.

Ông không hỏi giá, mà lấy một thanh ngọc như ý* trong người ra, sáng rực rỡ, trong nháy mắt đã thu hút ánh mắt mọi người xung quanh.

*Thanh ngọc như ý:

Ninh Mông cũng cảm thấy đẹp, hơn nữa cô thấy được làn khí quấn quanh thanh ngọc như ý, trong làn khí đó ba loại màu sắc mờ nhạt hiện ra, e là so với hàm thiền lúc nãy còn đặc biệt hơn.

Cô dời mắt về phía góc tối om.

Sau vài giây, nửa cánh tay vươn ra từ bên trong, hệt như cái xác khô, khô đến mức gập lại liền đứt đoạn, móng tay cũng rất dài.

Trông cực kỳ quái dị.

Sau đó cô thấy cái tay kia lắc lắc ngón trỏ và ngón giữa.

Ninh Mông cũng đoán ra e là nó không vừa lòng, cô có chút không hiểu được, ở đây bày ra hàm thiền thoạt nhìn còn thua kém xa thanh ngọc như ý, phải là thứ đồ tốt cỡ nào mới hơn giá của ngọc như ý chứ.

Gian này hàng hình như rất bất thường.

Mấy cái bóng xung quanh cũng vậy, thấy vị chủ tiệm kia xua tay, lại có tiếng hít thở, Ninh Mông đoán chỉ sợ đây là người, quỷ sao mà thở chứ.

Thời Thiện Cẩn nhìn thấy động tác của cái tay, biết là không ngang giá, thứ ông đưa ra vẫn có chút bình thường quá, cất ngọc như ý vào trong, lại móc ra một thứ.

Lần này, mấy cái bóng chung quanh đều phát ra âm thanh nhỏ.

Bọn họ chen thành một đoàn, ào ào tìm chỗ sát lại gần, muốn nhìn thứ trong tay ông.

Ninh Mông cũng ngó qua, phát hiện là một khối ngọc bàn long*.

*Bàn long: Rồng uốn lượn

Nói là bàn long, là vì cô thấy thân nó và cái đuôi ước chừng quấn thành chín vòng. Dù không rõ ràng lắm, nhưng có thể thấy được bên trong được chạm trổ vô cùng sinh động.

Ai đã học qua lịch sử đều biết, số chín ở thời vua chúa ngày xưa gia cực kỳ tôn quý, mà rồng rõ ràng là biểu tượng thay mặt đế vương.

Ngay cả hệ thống cũng không kìm được cất tiếng: “Thứ này tốt lắm đó…”

Ninh Mông bắt lấy cơ hội hỏi nó.

Hệ thống trả lời nói: “Ngọc bàn long như thế rất khó có được, thường thì rất hiếm có bàn long cuộn thành chín vòng, hơn nữa cô nhìn kỹ, lại là tám vòng. Số chẵn âm, số lẻ dương, khối ngọc bàn long này âm dương đều có, tự nó đã là sự tồn tại mâu thuẫn, cực kỳ cực kỳ hiếm gặp……”

Ninh Mông híp mắt nhìn, thật kinh ngạc, lúc nãy vẫn là chín vòng giờ đã biến thành tám vòng, cô lại nhắm rồi mở mắt ra, lại thấy thành chín vòng.

Hèn gì mấy cái bóng xung quanh đây khoa trương đến thế, hóa ra khối ngọc thần kỳ như vậy.

Thời Thiện Cẩn đưa khối ngọc qua, cánh tay khô cằn kia lấy vào.

Đợi một lát, cánh tay khô kia đưa ra một món khác, kích thước món đó nhỏ như móng tay, đặt trong lòng bàn tay thì chẳng thấy được chút màu sắc nào.

Ninh Mông không thấy rõ đó là cái gì.

Thời Thiện Cẩn nhận lấy cất xong xuôi, rồi ông nhìn về cô ý bảo có thể rời đi rồi.

Ninh Mông nhanh chân kéo tay Thời Thích đi theo ông ta, trước khi đi khỏi cô quay đầu lại, gian hàng kia đã bị mấy cái bóng vây quanh, có lẽ đang đổi thứ đó.

Đúng là đáng sợ mà.

Nhưng đổi được đồ thì tốt rồi, ít nhất không xảy ra chuyện gì.

Ba thế hệ bà bác cháu tiếp tục đi về phía trước, bước chân họ đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng rồi họ dừng lại ở một gian hàng trước mặt.

Bên đây cũng không ít cái bóng vây quanh, chen từ giữa đường chen vào trong, nếu chúng không tránh ra thì bọn họ cũng không đi được.

Lui về phía sau vài bước lại nhìn thấy được một ít hình ảnh bên trong.

Phía trước quầy hàng có một vòng cung, trong vòng cung có một cái bóng đang đứng, quần chúng đứng vây quanh xem đều cách anh ta một khoảng.

Cái bóng kia không biết nghe hay nhìn thấy gì, nó vô cùng tức giận, lập tức vung tay hất đổ toàn bộ đồ trên quầy hàng, phát ra tiếng động không nhỏ, thu hút một vài ánh mắt.

Người này có lẽ là con người.

Ninh Mông nghĩ thầm, cô còn chưa kịp nghĩ tiếp thì đã thấy trong bóng tối đột nhiên vươn ra một cái đầu, trực tiếp cắn người nọ.

Những người vốn đang đứng trước gian hàng nhanh chóng lùi lại mười mấy bước, chỉ để lại mấy cái bóng, hưng phấn nhìn cảnh tượng này, hẳn là không phải người.

Cảnh tượng quá mức thê thảm, Ninh Mông thiếu chút nữa nôn ra, liền quay đầu đi.

Cô không thấy được cảnh kế tiếp, bên kia cái miệng há rộng ra, nuốt từ phần đầu trở xuống, cứ như vậy nuốt xuống toàn bộ người đang giãy giụa kia, xong xuôi lại trốn vào trong bóng tối.

Thời Thiện Cẩn nhìn mà nhíu mày.

Người này vận khí không tốt, đụng phải con ác quỷ đó vốn nổi tiếng ăn thịt người, ngoại trừ một vài người có năng lực mang theo dị bảo, người bình thường căn bản sẽ không đến gần nó, người này cũng to gan quá rồi.

Nghề này của bọn họ cần phải có trái tim sắt đá,  tuy trong lòng Thời Thiện Cẩn không hài nhưng sau đó ông cũng dời tầm mắt đi, tiếp tục đi về phía trước.

“Ta giàu to rồi! Ta giàu to rồi!”

“Ha ha ha ha ha đêm nay sao có nhiều tên ngốc to con vậy chứ!”

Họ mới đi chưa được mấy bước, bên cạnh truyền đến tiếng reo đè nén, kìm nén sự phấn khích.

Ninh Mông quay đầu nhìn, là gian hàng bán hoa lúc trước, bây giờ trên đòn gánh ông ta chỉ có hai cái giỏ trống không.

Hiển nhiên ông ta rất vui vẻ, đi đường cứ như đạp gió, cái giỏ trống không đung đa đung đưa, chỉ chốc lát sau đã đi vào trong bóng tối trước mặt bọn họ.

Cô luôn cảm thấy sẽ rất khó để ông ấy thoát ra.

Càng đi về phía trước, quầy hàng càng ít đi, cuối cùng đến khi họ đứng trước khoảng bóng tối, đến một quầy cũng chẳng còn.

Thời Thích nhỏ giọng hỏi: “Vì sao lúc nãy không ai nói chuyện hết vậy ạ?”

Cậu sớm đã tò mò, dọc theo đường đi chẳng có tiếng nói chuyện, khi trước lúc cậu chưa đến nhà họ Thời đã từng đến chợ bán thức ăn, nơi đó ồn ào bàn tán đủ thứ, đâu đâu cũng có tiếng trò chuyện, hay là do quỷ không biết nói chuyện?

Thấy cậu chủ động hỏi chuyện, trên mặt Thời Thiện Cẩn nở nụ cười nhàn nhạt, nói: “Nghiêm túc mà nói thì không thể nói chuyện, bởi vì có đôi khi sẽ gặp phải ác quỷ, phòng xảy ra bất trắc thôi.”

Hiện tại phải đi về, nói vài lời cũng không vấn đề gì.

Ông lại bổ sung: “Như hồi nãy hỏi giá, cũng chỉ khi đối phương là người mới có thể trả lời. Nhưng có vài con quỷ không muốn truy xét cái gì, nó cũng sẽ không vạch trần, dù sao bọn nó cũng cần mua đồ từ con người.”

Ví dụ như ở đây có rất nhiều tên trộm mộ bán hàng, bán còn chạy hơn so với chợ đen.

Bởi vì không chỉ có người muốn mua đồ mà quỷ cũng muốn, đặc biệt là mấy con quỷ tầm thường, nếu mấy tên trộm mộ trộm được mấy đồ của vương thất quý tộc, quỷ dĩ nhiên là sẽ mong muốn được sở hữu.

Đương nhiên, quỷ tập không phải là nơi mà ai cũng vào được, vào đây trước hết thì đã có một nhóm người nộp mạng, mà người đã vào được rồi đương nhiên cấp bậc cũng chẳng thấp.

Hôm nay xem như họ số đỏ, mang được thứ cũng đủ thỏa mãn mong muốn "người" kia, nếu không hôm nay e là chẳng trao đổi được gì.

Thời Thiện Cẩn cũng thở dài một tiếng.

"Người" kia là do trước đây bố dẫn ông đến gặp, tuy ông chưa tiếp xúc gần, nhưng cũng có quen biết.

Nghiêm túc mà nói cũng chẳng tính là người, không phải người cũng chẳng phải quỷ, mưu cầu lợi ích cực đoan, cả đời đều sống trên lưỡi dao, không chừng một ngày nào đó sẽ bỏ mạng.

Nhưng chỉ cần ông ta đến chợ quỷ, mọi thứ trong tay ông đều bán được hết sạch, rất nhiều người muốn tranh đoạt, đây cũng là một loại năng lực.

Xem như bọn họ đều có được thứ mình cần, ông cần thứ khai mở mắt âm dương, người kia cần vật bảo mệnh, may mắn hôm nay ông mang theo khối ngọc bàn long, không thì chưa chắc đã đổi được.

Thời Thiện Cẩn xoa xoa đầu cậu, “Được rồi, có thể ra ngoài rồi. Cứ đi thẳng là được. Sau khi rời khỏi đây đứng tại chỗ đợi.”

Ninh Mông lo thon thót, sợ gặp lại tình cảnh lúc đầu đến đây, đến giờ cô vẫn còn ám ảnh với gương mặt kia.

Cách đi ra và đi vào quỷ tập trái lại không giống nhau, đi thẳng ra bên ngoài chính là nghĩa địa. Bên ngoài trời vẫn còn tối, so với khi đến gần như không có gì khác biệt.

Ba người đang đi về, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai.

Ninh Mông nghe tiếng có hơi quen.

Cô chưa kịp quay đầu lại thì một cái bóng đã chạy qua trước mắt, gào lên một tiếng rồi vụt mất ngay phía trước, ai không biết còn cho là phía sau nó có quỷ đuổi theo.

Lúc gần ra nghĩa địa, cô liếc mắt vào bên trong.

Không ngờ thấy được trước những ngôi mộ cách đó không xa có đặt một bó hoa, đặt ngay trước bia mộ, giống như là có người cúng bái.

Chính là bó hoa mà ngay từ ban đầu cô đã nhìn thấy người kia bán.

Cô chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, ý tứ quá rõ ràng, mấy người mua hoa kia rõ ràng là quỷ trong mộ…

Thời Thiện Cẩn phát hiện điểm khác thường, quay đầu nói: “Mẹ, đừng nghĩ lung tung, chúng ta mau trở về thôi.”

Tài xế vẫn còn chờ trong xe, đang ngủ, Ninh Mông nhìn mà không khỏi ngưỡng mộ anh ta, tính tình cũng vô tư thật đấy, ở ngoài nghĩa địa mà vẫn ngủ ngon lành được.

Thời Thiện Cẩn gõ gõ cửa sổ.

Tài xế bật mình tỉnh dậy, tỉnh táo lại, nhanh chóng xuống xe mở cửa: “Thưa cậu cả, thưa bà.”

“Quay về.”

Đường đi về hình như nhanh hơn nhiều so với lúc đến, lúc trời ửng sáng, xe đã dừng trước cửa nhà họ Thời.

Thời Thích ở hàng ghế sau co lại ngủ thiếp đi, đầu cậu gối lên trên đùi Ninh Mông, cuộn tròn ngủ ngon lành.

Xe vừa dừng lại thì cậu liền tỉnh.

Cậu mơ màng mở mắt, vẫn còn đang trong cơn ngái ngủ, nhìn cực kỳ đáng yêu, khiến Ninh Mông yêu thích không buông tay, bóp mặt cậu mấy lần, để lại vài vết đỏ trên má.

Thời Thích chẹp miệng.

Ninh Mông kéo cậu qua ôm vào lòng, cười đến đáng sợ: “Ôi cháu trai cả của bà, vẫn chưa tỉnh ngủ hả, ngủ thêm một lát cũng không sao đâu cháu.”

Thời Thích lập tức tỉnh ngủ.

Cậu ngượng ngùng nói: “Bà nội, con tỉnh rồi, không cần ngủ nữa ạ.”

Ninh Mông buông cậu ra, tiếc nuối nói: “Được rồi, thế thì cùng nội về nhà thôi.”

Thời Thiện Cẩn đứng ở đó cũng không ngăn cản, chỉ đang bảo người đưa bà cháu về tòa nhà nhỏ trước rồi dặn dò: “Ngày mai còn phải đến chỗ con nữa. Mẹ, người cũng đừng đến, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Ninh Mông bị ghét bỏ thở dài trong lòng.

Thân thể cô hiện tại là của một bà lão, nếu đổi lại cô là Thời Thiện Cẩn, cũng sẽ không để một bà cụ chạy loạn, bởi rất dễ xảy ra chuyện.

Cũng may, chuyến đi này cũng diễn ra suôn sẻ.

“Ôi, cái lưng của tôi.” Vừa mới nghĩ đến suôn sẻ, Ninh Mông đã không nhịn được than thở.

Lúc nãy cô vừa thả lỏng cơ thể, cả người như rã rời, nhất là xương cốt trên người.

Thời Thiện Cẩn duỗi tay bóp cho cô, sức lực vừa phải, hết sức thoải mái.

Mặt mày Ninh Mông thư giãn, mấy lớp nếp nhăn trên mặt cũng giảm bớt, chỉ được vài ngón tay ông xoa bóp mà cảm giác giống như được massage, toàn thân khác hẳn.

Thời Thích đứng ở một bên, có đôi khi sẽ đi nhìn vào lồng ngực Thiện Cẩn, nhưng không nhìn thấy được, cậu biết ở đó có thứ mà bác cả đổi về, ở quỷ tập căn bản cậu chưa thấy rõ.

Thứ đó có thể khiến cậu có mắt âm dương.

Cậu không khỏi nghĩ đến việc xảy ra cách đây không lâu, khi cậu bắt được nữ quỷ, là dựa vào chỉ dẫn của bác cả, còn có một lần bỗng nhìn thấy cơ thể bà nội đột nhiên trở nên mơ hồ, có lẽ đến lúc đó sẽ nhìn thấy thứ gì đó khác lạ.

Lúc Ninh Mông được đấm bóp thoải mái, cúi đầu thấy gương mặt đang cau lại của Thời Thích, nửa muốn cười nửa lại không vui, phong phú hệt như biểu tượng cảm xúc vậy. 

Cô hỏi: “Nghĩ gì thế?”

Thời Thích nghiêm túc trả lời: “Làm sao để nuôi bà nội ạ!”

“…” Đây thật sự đúng là một ý nghĩ tốt đấy.

Ninh Mông lập tức bật cười, có thể giác ngộ thế này, về sau cô sẽ không sợ gì nữa.

“Vậy bà dựa vào cháu, cháu nuôi bà nhé.”

Cô véo véo gương mặt mềm mại của cậu nhóc, xúc cảm so với làn da thô ráp của cô bây giờ đúng là một trên trời một dưới đất, đúng là khiến người ta đau lòng mà.

Nghe vậy, Thời Thích cong khóe môi, lộ ra nụ cười nhỏ.

Thời Thiện Cẩn thấy hai bà cháu vui vẻ, nhắc nhở thêm lần nữa: “Thời Thích ngày mai con đừng quên đến, đêm nay nghỉ ngơi sớm chút, bảo vệ tốt đôi mắt.”

Thời Thích thận trọng gật đầu, trên gương mặt nho nhỏ tràn đầy vẻ nghiêm túc.

*****

Lúc bà nội bảo không sao đâu.

Rõ ràng tay bà đều đang run lên.

Dường như có một từ hình dung dáng vẻ này của bà nội...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.