Lập Xuân dọn dẹp xong phòng của bà cụ, chuẩn bị đi xuống lầu.
Không ngờ đi đến đầu cầu thang cô thấy cậu Thích thò nửa người ra, không biết là đang nhìn cái gì, cô bước chậm lại, vậy mà cậu Thích lại không phát hiện ra.
Cậu nhìn cũng chăm chú thật.
Dáng người Lập Xuân cao hơn cậu, dùng tư thế giống hệt cậu nhìn theo hướng cậu đang nhìn, chỉ thấy bà cụ và con chồn không biết đang chơi cái gì, có chỗ nào đặc biệt đâu.
Cô đứng thẳng dậy, nói: “Cậu Thích, cậu đang nhìn gì vậy?”
Thời Thích giật cả mình, quay đầu lại liền thấy có người đứng ngay cạnh mình như vậy, lập tức lùi về sau, nếu không phải có Lập Xuân đỡ lại e rằng cậu đã ngã ra rồi.
Mặt cậu đỏ bừng: “Không, không có gì.”
Nói xong, lập tức liếc sang hướng phòng khách, thấy bên đó không chú ý mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi thở phào trong lòng cậu lại cùng lúc dâng lên một cảm giác kì lạ khác.
Cậu rầm rầm chạy lên lầu, đóng cửa phòng lại.
Lập Xuân hoang mang sờ sờ đầu, lại nhìn sang bà cụ chẳng hay biết gì, cô không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Hai ngày nay Ninh Mông vô cùng phiền muộn.
Thằng nhóc Thời Thích cứ như đến tuổi dậy thì ấy, không còn nói chuyện với cô nữa, thấy cô thì đầu tiên là nhìn chằm chằm vào cô, sau đó liền chạy về phòng của mình.
Cứ như vậy đã liên tục vài ngày, vẫn chưa thay đổi.
Cô và hệ thống đã thảo luận với nhau rất nhiều nguyên nhân có thể dẫn đến, cuối cùng lại lần lượt loại trừ hết, cả người cả hệ thống rơi vào mù mịt.
Nếu không phải năm nay cậu mới 7 tuổi, cô thật sự nghi ngờ cậu đến tuổi dậy thì đấy, nhưng vậy tại sao chứ, chẳng lẽ cậu thầm mến cô bé nào ở trường học rồi?
Cũng có thể lắm chứ, cậu là nam chính đầu đội trời chân đạp đất của tiểu thuyết này mà, mơ mộng yêu đương sớm hơn mấy đứa nhóc khác cũng là điều có khả năng xảy ra.
Nhưng bây giờ cậu lại không thèm đối mặt nói chuyện với mình, tự mình đi chắc chắn là không hiệu quả, chỉ có thể làm gián tiếp.
Cô gọi Lập Xuân đến: “Con đi mua vài cuốn sách giáo dục yêu sớm về đây.”
Lập Xuân ngạc nhiên, tò mò hỏi: “Cụ ơi, mua cái đó về làm gì ạ?”
Ninh Mông thở dài, nhỏ giọng giải thích cho cô: “Thập Thất hai ngày nay có hơi bất thường, ta nghi Thập Thất yêu thầm cô bé nào đó ở trường học, có lẽ cô bé đó không thích cậu nhóc, nên nó không vui.”
Nói xong còn tự mình gật gù, cảm thấy rất có lý.
Lập Xuân cạn lời, cô nhớ đến chuyện ở cầu thang lần trước, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không thể diễn tả được không đúng chỗ nào, chỉ có thể ngoan ngoãn đáp: “Vâng, chiều nay con sẽ ra ngoài mua, bà đừng lo, có lẽ cậu Thích nhất thời nghĩ không thông thôi.”
Ninh Mông thở dài một hơi, “Làm một người bà nào có dễ dàng, còn phải khổ tâm lo cho chuyện yêu đương của cháu trai cả đây này.”
Lập Xuân xém chút nữa phì cười.
Lo xong việc này, Ninh Mông đi làm việc khác,cô lại mở bộ phim hôm trước mới xem được một nửa ra.
Sau khi kết nối vào mạng liền vào lướt Weibo một lúc, dù sao mỗi ngày không biết tình hình thế giới bên ngoài ra sao thật sự rất buồn chán, cô cũng không thể tung tăng nhảy nhót, đồ ăn vặt ăn được thì cũng quanh đi quẩn lại có vài món.
Tiêu đề hot nhất hôm nay trên Weibo làm cô có chút ngây ngốc, vậy mà lại là đám cưới ma.
Cô đương nhiên biết đám cưới ma là gì, chính là hôn lễ của hai người đã chết, bây giờ hình như vốn đã bị cấm rồi.
Chẳng lẽ là phim điện ảnh mới ra?
Ấn vào thế mà không phải, mà là đang giới thiệu về một cái thôn, trên tin tức nói cái thôn này có tập tục kết hôn với người âm, bây giờ phụ nữ trong thôn đã không còn nhiều nữa, bèn tìm người ở bên ngoài về.
Sau đó có người đầu cơ trục lợi, trộm những thi thể chưa được an táng đem bán cho bọn họ, thu được nguồn lợi nhuận khổng lồ
Cuối cùng đã bị cảnh sát tập kích.
Ninh Mông tuỳ ý xem lướt qua, bởi vì ảnh bìa vô cùng khủng khiếp, váy cưới đỏ linh đường trắng, nhìn mà rợn người, cô nhanh chóng tắt đi.
Xem xong cái này, cũng mất hứng xem phim, dứt khoát chỉnh lại tư thế nép mình trên ghế sofa nhắm mắt ngủ.
Buổi chiều, Lập Xuân vừa mới nghe theo lời dặn của lão phu nhân đi ra ngoài, liền có một người khác đến tòa nhà nhỏ.
Lúc nghe Lập Hạ nói, Ninh Mông còn cảm thấy có chút kinh ngạc.
Cô đã ở tòa nhà nhỏ này lâu như vậy rồi, thật sự chưa có ai đến, làm cô còn tưởng mình là cao nhân, ẩn sĩ gì đó ấy chứ.
Lúc bọn cô xuống lầu, có cô gái tâm trạng bất ổn đang ngồi trên ghế sofa.
Ninh Mông được Lập Hạ đỡ, ngồi xuống đối diện với cô ta.
Cô gái miễn cưỡng cười cười, chủ động nói: “Thưa bà*, lần trước con đến đây tìm người, người đang bệnh, vậy nên con rời đi.”
*Ở đây xưng hô theo chức vụ trang trọng (lão phu nhân) nhưng vì giữ thuần Việt nên mình xin phép dịch thành bà.
Ninh Mông suy nghĩ, hình như trong ký ức có người này.
Lúc đó cô vẫn chưa xuyên đến thế giới này, bà cụ bởi vì đụng trúng quỷ mà ngất xỉu, trùng hợp lúc đó cô ta đến tòa nhà nhỏ, vậy nên không thể gặp được.
Ninh Mông gật đầu, “Ta nhớ ra rồi, già rồi đãng trí, hở chút là quên mất. Con tìm ta có chuyện gì sao?”
Người phụ nữ vội nói: “Con tên Lý Tuệ, mẹ của con là Trương Hữu Nguyệt.”
Vừa nhắc đến cái tên Trương Hữu Nguyệt này, Ninh Mông thoáng sững sờ, ngay sau đó liền nhớ ra.
Khi trước, bà cụ một khi tức giận thì sẽ làm ầm lên bỏ nhà ra đi, có một lần con cả không có ở nhà, bà liền đi rất xa, ở trên đường xém chút nữa bị xe đụng phải, có một bà cụ khác đã cứu bà.
Bà cụ đó chính là Trương Hữu Nguyệt, lúc ấy bà ấy đang ra ngoài mua đồ.
Bà cụ nhà họ Thời tuy rằng tính tình không tốt, nhưng cũng không phải là người vong ân bội nghĩa, lúc đầu bà muốn đưa tiền, Trương Hữu Nguyệt lại không nhận, sau đó bà đành nói nếu bà ấy có việc gì cần giúp thì đến nhà họ Thời tìm bà.
Bây giờ con gái bà ấy đến đây, chắc là ở nhà đã xảy ra chuyện?
Ninh Mông hỏi: “Mẹ của con vẫn khỏe chứ?”
Nghe thấy câu hỏi này, khoé miệng Lý Tuệ nhếch lên vẻ chua xót, lắc đầu nhỏ giọng nói: “Mẹ của con tháng trước đã qua đời rồi.”
Lý Tuệ không nhắc đến vấn đề này nữa, chuyển đề tài: “Bà ơi, con có nghe mẹ con lúc còn sống kể qua người, vậy nên mới nghĩ đến việc đến xin người giúp đỡ.”
Ninh Mông nói: “Con nói đi.”
Lý Tuệ hạ giọng: “Anh trai con đầu năm nay rơi xuống nước chết đuối mất rồi. Một tháng trước lúc đó nữa, lúc mẹ con vẫn còn sống, giúp anh con tìm người làm một đám cưới ma, thế nhưng tháng trước lại không thấy thi thể nữa rồi, chúng con tìm mãi mà vẫn không tìm thấy.”
Đám cưới ma?
Ninh Mông lúc này trừng to mắt, cô không ngờ rằng tin tức cô mới đọc được sáng nay đến chiều đã tìm đến cửa, còn thật sự tồn tại giữa lòng thành phố lớn này.
Nhìn thấy dáng vẻ không thể tin được của bà ấy, Lý Tuệ chân tay luống cuống.
Cô liếm liếm bờ môi khô khốc, giải thích: “Thôn của chúng con từ rất lâu trước kia đã có phong tục này rồi, mấy năm gần đây có rất nhiều người rời đi làm việc vậy nên dần ít đi, mẹ của con cũng chỉ vì anh con đương lúc đầu xanh mà chết đuối, quá đau lòng… nên mới tìm đến cái này.”
Thôn của bọn họ không tính là gì ở Yến Kinh, mẹ của cô chỉ đi mua đồ ăn cũng phải đi một đoạn đường rất dài, phải ngồi xe vài tiếng đồng hồ mới có thể thấy được một ít cao ốc.
Có thể cứu được vị này thật sự là phúc tám đời nhà họ.
Mẹ của cô trước lúc rời xa trần thế đã nhắc đến người này, nói có thể tìm đến bà ấy nhờ vả, ban đầu Lý Huệ không hề nghĩ đến, nhưng sau đó ở bên ngoài nghe ngóng một chút, mới biết hóa ra nhà họ Thời vậy mà lại nổi tiếng như vậy, nổi tiếng đến nổi ở trên đường tuỳ tiện kéo một người hỏi cũng biết.
Lý Huệ cũng mong bà ấy có thể giúp được mình lần này.
Lập Hạ ngược lại không cảm thấy có gì lạ.
Nhà họ Thời trải qua nhiều chuyện rồi, mặc dù cô chưa thấy quỷ bao giờ, nhưng mà không phải chính bà cụ vừa đụng trúng đó sao, điều đó chứng minh quỷ thật sự tồn tại.
Tim Ninh Mông đập nhanh, hỏi hệ thống: “Đám cưới ma có đáng sợ không?”
Hệ thống nói: “Ở thế giới bình thường thì tất nhiên là không có gì đáng sợ rồi. Còn thế giới này thì…”
Nó không nói tiếp câu sau, Ninh Mông đã hiểu, ở thế giới này tồn tại những chuyện tâm linh kỳ quái, không phải thế giới bình thường.
Cô càng sợ, ngược lại ngoài mặt lại càng bình tĩnh, “Sau đó thì sao?”
Lý Tuệ ngẩn người một chút, nói: “Nhà chúng con bây giờ rối tinh rối mù cả lên, lại không dám báo cảnh sát… Mẹ con trước khi mất có nhắc đến người, vậy nên con muốn xin người giúp con, tìm thi thể kia……”
Thi thể biến mất, lòng làm sao bình yên được, khoảng thời gian này tối nào cũng ngủ không ngon, thường hay nửa đêm bị ác mộng dọa cho tỉnh.
Ở trong thôn, việc thi thể dùng để làm đám cưới ma bị mất là chuyện vô cùng xui xẻo.
Ninh Mông suy nghĩ, hỏi: “Đám cưới ma ở thôn các con… lấy đâu ra thi thể vậy?”
Sợ lão phu nhân hiểu lầm, Lý Tuệ vội giải thích: “Chúng con đều bàn bạc ổn thoả trước với thông gia bên kia, tuyệt đối sẽ không ăn trộm ăn cướp. Gần đó có một thôn khác thường hay qua lại với thôn tụi con, nếu như bát tự hợp có thể kết hôn thì sẽ cho kết hôn. Hơn nữa bây giờ chúng con cũng làm hỏa táng, tro cốt để trong cùng một phần mộ.”
Nhưng bọn họ chưa kịp tổ chức đám cưới ma, thì thi thể người nữ cần được đem đi hỏa thiêu kia đã biến mất rồi.
Lý Tuệ nói: “Sau khi cái thi thể đó biến mất không lâu anh trai con đã được hoả thiêu rồi, chỉ có điều thi thể biến mất, lòng không lúc nào yên…..”
Hơn nữa còn không tìm ra, lại không thấy có dấu hiệu bị trộm, gần đây lòng người dân trong thôn có hơi hoảng loạn, truyền ra không ít lời đồn đại.
Nghe thấy lời giải thích của cô ấy, Ninh Mông cũng xem như là thở phào được một hơi.
Cái mà cô hôm nay lên mạng thấy kia là thật sự trực tiếp làm đám cưới ma, hù người ta hết cả hồn, mặt mày trắng bệch, nhìn thấy đêm ngủ sẽ gặp phải ác mộng.
Lý Tuệ lén liếc nhìn lão phu nhân, lại nói: “Nghe mẹ con nói người rất thích mấy món đồ cổ, lần này con từ nhà đem đến món cổ nhất trong nhà.”
Cái túi đen to đằng sau lưng của cô đến giờ vẫn chưa mở ra, Ninh Mông giờ cũng mới nhìn thấy.
Lý Tuệ mở túi ra, lấy ra từ trong túi một món đồ cổ màu vàng sẫm, bên dưới còn có cái bệ hình tròn, được điêu khắc vô cùng sinh động.
Ninh Mông đeo kính lão nhìn thấy rất rõ, từ chất liệu đến hoa văn, thoạt nhìn đã thấy cái này là đồ cổ hàng thật giá thật, trên bề mặt mù mịt từng tầng khí vàng nhạt.
Cô lén hỏi hệ thống: “Đây là tượng con gì vậy, có phải rất tốt không?”
Hệ thống gật đầu: “Thật sự rất tốt, pho tượng Tỳ hưu này từng được người ta thắp hương cúng bái, bây giờ vận khí vây quanh, qua thêm mấy năm nữa sẽ có khí màu vàng ấm, thật sự là cực phẩm.”
Ninh Mông nghe ra được giọng điệu của nó có ý gì, xem ra món đồ cổ này thật sự cực kỳ tốt.
Lý Tuệ thấy bà hồi lâu vẫn không đáp lời, tưởng rằng bà thấy không vừa mắt, đành nói: “Bà ơi… nếu như người không tiện giúp vậy thì thôi vậy…”
Cô thật sự là cùng đường bí lối rồi, vẫn không được nữa thì chỉ có thể gọi cảnh sát thôi.
Ninh Mông nhìn cô một cái, ra quyết định: “Việc con nhờ ta thật ra không giúp được gì, nhưng con trai cả của ta thì lại có thể giúp được.”
Mắt của Lý Tuệ phút chốc sáng lên, “Thật sao ạ?”
Ninh Mông gật đầu, “Chẳng qua là nó bây giờ không có nhà, con trước tiên cứ ở đây đợi đi, đợi đến tối nó quay về ta sẽ bàn với nó.”
Trái tim vốn vẫn đang treo lơ lửng bây giờ rốt cuộc cũng buông xuống, Lý Tuệ không ngừng nói cảm ơn: “Con cảm ơn… cảm ơn, cảm ơn bà nhiều ạ!”
“Mẹ của con đã cứu ta, không cần nói cảm ơn. Pho tượng Tỳ Hưu này con vẫn nên đem về nhà đi, là một món đồ tốt đấy!” Ninh Mông nói.
Lý Tuệ nói thế nào cũng không muốn đem về, muốn để lại đây.
Mặc kệ món đồ có tốt thế nào thì cô cũng không dùng được, không bằng tặng cho lão phu nhân xem như báo đáp, dù sao đi nữa cũng giúp cô tìm thi thể, một việc lớn như vậy.
Không bao lâu, Lập Xuân đã trở lại.
Trong tay cô xách đến mấy cuốn sách, đi đến trước sofa vui vẻ nói: “Bà ơi, con mua về tận mấy cuốn sách đấy.”
Ninh Mông lật lật từng cuốn, mặc dù đối tượng xem những cuốn sách này là thanh thiếu niên, nhưng Thời Thích cũng tính là trưởng thành sớm, cho cậu đọc chắc là không sao đâu.
Cô vẫy tay, Lập Xuân biết ý liền kề tai lại gần bên miệng cô.
Ninh Mông rung rung cuốn sách: “Con đặt mấy cuốn sách này trên đầu giường của Thập Thất… Không, cứ tuỳ ý đặt đi, làm sao mà trông không phải như được xếp đặt ấy.”
Lập Xuân đáp lời, “Bà, người cứ yên tâm đi!”
Mặc dù không rõ vì sao bà lại nghi ngờ cậu Thích vụng trộm yêu đương, dù sao cậu ấy chỉ mới 7 tuổi… nhưng mà cô thích nhất là làm mấy việc này đấy!
Vui vẻ đặt xong mấy cuốn sách, Lập Xuân liền đi xuống lầu.
Chạng vạng tối, Thời Thích tan học trở về nhà.
Cậu đứng ngoài cổng một lúc lâu, nhìn thấy có người muốn đi ra thì mới bước vào.
Thấy trên sofa xuất hiện một người phụ nữ lạ mặt, tầm mắt của cậu dừng ở đó lâu hơn một chút, cuối cùng vẫn là dừng lại trên người bà nội đang cười híp mắt.
Bóng dáng của người thiếu nữ tóc dài trẻ trung kia vẫn còn ở đó.
Thời Thích vểnh môi, không kìm được nhớ đến quyết định của bản thân ngày hôm qua, quan sát đã vài ngày, chẳng đạt được gì cả.
Ninh Mông như thường lệ vẫy tay với cậu, còn kêu lên: “Cháu trai cả.”
Thời Thích hơi bất ngờ, cắn cắn môi.
Sau đó Ninh Mông liền thấy cậu đeo cặp lại cộp cộp chạy về hướng cầu thang, trước khi lên cầu thang còn quay đầu lén nhìn cô.
Thấy cô cũng nhìn về hướng này, gương mặt nhỏ của Thời Thích lại cứng đờ ra, liếc nhìn cái thân ảnh kia một cái, tức tốc quay người biến mất ở đầu cầu thang.
Chưa được vài phút, cậu lại quay lại, lén nhìn người trên sofa.
Ninh Mông cảm khái với Hệ thống: “Trông cái điệu bộ này đi, ta có phải là một bà lão bị cháu trai cả vứt bỏ rồi không?”