Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 50



Editor: Muscat

Sau khi ra khỏi cửa, tiếng chuông càng rõ ràng.

Toàn bộ thôn trang bị bao phủ trong bóng tối cùng ánh trăng, không hề có tiếng động nào, cứ như thôn không có người sống, yên tĩnh đến đáng sợ.

Những người đó đi chậm nên bọn họ rất dễ dàng đi theo phía sau.

Người dân trong thôn mặc quần áo như bình thường, thứ duy nhất không giống chính là mặt nạ trên mặt, trời tối thậm chí nhìn không rõ ngũ quan, giống như ác quỷ đến từ địa ngục.

Càng đến gần, tiếng chuông càng rõ ràng.

Tiếng gió vang vọng cả núi rừng, một phút cũng không ngừng nghỉ, vốn dĩ nơi này cũng chỉ có một thôn, vô cùng trống trải, dĩ nhiên âm thanh sẽ truyền đi xa hơn, mà càng gần bờ sông, nhịp điệu của tiếng chuông cũng dần dần nhanh hơn.

Xuyên qua rừng cây, ba người đều không nói gì.

Bóng cây cối đổ trên mặt đất, uốn éo quỷ dị, giống như mấy con rối gỗ, chân dẫm vào lá rụng dưới đất làm phát ra âm thanh nhỏ, nhưng những người dân đi ở phía trước dường như không nhận thấy được âm thanh ở phía sau, tiếp tục bước đi về phía trước.

Tim của Lưu Huyên gần như muốn nhảy ra ngoài.

Cảnh tượng này quá mức kích thích.

Cô cảm giác như mình đã từng mơ thấy, chỉ là trước nay cô không để tâm đến.

Chính là trong đêm trước khi xuất phát, cô mơ thấy cảnh tượng tối đen giống vậy, cô mang mặt nạ đi trên đường, nhưng đích đến là nơi nào thì cô không biết, cuối cùng cứ như vậy tỉnh lại.

Bây giờ cô chợt vui mừng vì mặt nạ không ở bên người mình.

Trước mắt tất cả đều rõ ràng, người trong thôn trang đúng là bởi vì có mặt nạ mới có thể đi về phía trước, cô nếu cũng có cái đó ở bên người, chỉ sợ cũng đi theo vào trong đó, gia nhập vào đội ngũ ấy.

Ngẫm lại giống như là kề cận cái chết bị kéo trở lại.

Lưu Huyên nhịn không được lên tiếng: “Tới cầu đá rồi.”

Bọn họ đang đứng ở bờ sông, trên cầu từng người dân trong thôn đi nối tiếp nhau, xếp hàng đi qua cầu, sau đó biến mất ở khu rừng đối diện.

Thời Thích đứng tại chỗ, nhìn một lát nói: “Lát nữa có lẽ sẽ nhìn thấy những thứ khác nữa, không được lên tiếng.”

Ninh Mông gật đầu.

Lưu Huyên ngay cả lời nói vừa rồi cũng không nói hết, đám người này, như là đến ngọn núi đối diện để chịu chết, còn mang mặt nạ quỷ dị.

Không biết ở ngọn núi đối diện có thứ gì, ngay cả tiếng chuông cũng không biết là từ đâu truyền tới, vang vọng khắp bầu trời.

Ánh trăng đã ẩn vào mây đen, toàn bộ mặt sông cùng cây cầu đá đen kịt một mảng.

Thời Thích từ lúc thấy những người đó không phản ứng, liền lấy di động ra chiếu sáng, ánh đèn tuy rằng không sáng lắm, nhưng vẫn có thể thấy được đường đi.

Ninh Mông nhìn đoàn người phía bên kia đi mãi vẫn chưa tới, đột nhiên nói: “Bọn họ đường cũng không thèm nhìn, mà không té ngã, thật là thiên phú dị bẩm.”

Thời Thích quay đầu hỏi: “… Cậu nhìn cả buổi mà chỉ cho ra được kết luận như vậy thôi sao?”

Ninh Mông bị cậu nói thì đỏ mặt, ngay tức khắc hỏi lại: “Vậy cậu phát hiện ra cái gì?”

Thời Thích ngừng nửa phút mới trả lời: “Không phát hiện cái gì.”

Ninh Mông: “……”

Tên khốn này! Làm cô chờ đợi chỉ để nghe câu này của cậu thôi sao.

Đang nói chuyện thì người cuối cùng trong đoàn đã đi qua cầu đá, ánh mắt Thời Thích ngưng đọng, nói: “Có thể đi rồi.”

Ninh Mông cùng cậu lên cầu đá, nhưng cảm giác khác hẳn lúc chiều, cái cảm giác lành lạnh này như muốn len lỏi vào trong thân thể.

Hiện tại thân thể cô vốn dĩ là âm, những tà vật thường rất thích thân thể này, cô phải chịu đựng nhiều hơn so với người bình thường.

Cũng may bên này còn có thể chịu đựng.

Qua cầu đá thì tiếng chuông có vẻ như càng vang to hơn, đến mức lỗ tai đau nhức, sau đó quen dần thì mới đỡ hơn một chút.

Lưu Huyên chen đến bên cạnh Ninh Mông, nhỏ giọng hỏi: “Đàn chị, chị có thể nghe được tiếng chuông sao? Giống như có người đang rung chuông.”

Ninh Mông gật đầu: “Nghe thấy, anh chị đều có thể nghe được.”

Thời Thích lạnh nhạt lên tiếng: “Đây là tiếng chuông triệu tập bọn họ, một khi cắt đứt âm thanh này, những người đó sẽ lập tức tỉnh lại.”

Mãi cho đến giờ vẫn chưa dừng lại, càng tới gần càng rõ ràng.

Sau khi qua cầu đá, ba người đi theo người cuối cùng trong nhóm đeo mặt nạ vào rừng cây, mờ mờ ảo ảo, còn có tiếng lá xào xạc.

Đi qua rừng cây, trước mắt rộng mở thông thoáng.

Đôi mắt Ninh Mông sắc bén, sau khi có đôi mắt âm dương, ban đêm cô cũng có thể nhìn rõ ràng hơn, ngay lúc này cách đó không xa có một căn nhà nhỏ.

Cô túm ống tay áo Thời Thích: “Nhìn kìa, bên kia có căn nhà.”

Hẳn là ngôi nhà trong tiểu thuyết nhắc tới, ở đây bây giờ quỷ dị như vậy, dao găm kia nhất định chưa có người lấy đi.

Thời Thích thần sắc nghiêm túc: “Điểm cuối chính là ở đó.”

Lưu Huyên lại cảm thấy bên kia thật giống như chỗ ăn thịt người, có chút do dự nên đi hay không, nhưng một mình ở lại chỗ này chắc chắn cô không dám.

Đàn anh lợi hại như vậy, hẳn là sẽ bảo vệ mọi người?

Cô nghĩ ngợi lung tung, nhìn trộm cậu, đi theo phía sau đàn anh và đàn chị, một chút cũng không dám tụt lại.

Càng đi tới chỗ căn nhà kia, trong lòng càng sợ hãi.

Ninh Mông bất giác mà nghĩ tới đủ loại chuyện ma quỷ, cảm thấy bọn họ hiện tại không sợ chết, cái gì cũng muốn đi thử.

Nhưng vì mạng sống, vẫn phải đi.

Thời Thích bỗng nhiên quay đầu hỏi: “Hạt dưa ăn ngon không?”

“Hả?” Ninh Mông đột nhiên không phản ứng kịp, cậu lại hỏi một lần nữa thì cô mới trả lời: “… Ngon.”

Ánh mắt Thời Thích nhìn cô đột nhiên trở nên kỳ quái.

Ninh Mông sờ cánh tay: “Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?”

Thời Thích không nói gì, dời tầm mắt.

Nhóm người đeo mặt nạ đã sắp đi đến lưng chừng núi, núi không cao, rất dễ lên đến nơi, ba người bọn họ theo sau, rất nhanh đi đến điểm cuối cùng.

Lưu Huyên trừng mắt: “Sao không thấy bọn họ nữa rồi?”

Vừa mới đi theo, sao vừa lên tới rẽ sang một cái thì nhiều người đột nhiên biến mất hoàn toàn, chuyện này thật khó tin.

Xuất hiện ở trước mặt bọn họ là một mảnh đất trống.

Ánh trăng soi xuống nhìn rất rõ, nó được lát bằng những phiến đá, xung quanh là những tấm bia đá.

Những tấm bia đá cứ cách một mét lại có một cái, bên trên còn có khắc vài ký tự mờ mờ, nhìn qua chắc có từ rất lâu, loại chữ trên đó cũng không phải chữ hiện đại giản thể.

Ninh Mông suy đoán cái này có phải chủ nhân của dao găm lúc trấn áp quỷ vật lưu lại hay không.

Nói chung loại bia đá này không thể bị phá huỷ, nếu mà phá huỷ thì thế trận liền hỏng, sau đó con quỷ kia thoát ra, toàn bộ bọn họ sẽ bị tiêu diệt.

Hệ thống đồng tình với suy nghĩ của cô: “Cô nghĩ không sai, chữ  khắc trên bia đá đó chính là kinh văn, bỏ thêm máu, rất hiếm có, xem như loại tối cao, chỉ cần tấm bia đá bị phá hỏng thì trận pháp này sẽ bị phá.”

Ninh Mông sùng bái vị cao nhân không biết tên kia tự đáy lòng.

Mà sau những tấm bia đá đó chính là ngôi chùa, ngôi chùa đổ nát, bên trên còn có mảnh vải bay bay.

Trong lòng Lưu Huyên loé lên tia sợ hãi, trong nháy mắt thổi quét toàn thân, trực giác nói cho cô bên trong nhất định có thứ rất đáng sợ.

Cô loạng choạng hỏi: “Chúng ta phải vào đi sao? Những người đó đều không thấy đâu, có phải đều đi vào đó hay không?”

Thời Thích không thèm liếc nhìn cô: “Đương nhiên phải đi vào.”

Mới vào cửa liền nhìn thấy một đám người cùng ngồi vây quanh, một vòng hai vòng… Ước chừng ba vòng, đều ngồi dưới đất, rồi sau đó tự cắt cổ tay mình lấy máu.

Mà ở chính giữa bọn họ, có bốn người đang nhảy múa, động tác quái dị, mức độ biến hóa khôn lường, đúng là càng ngày càng đáng sợ, cuối cùng giống như mấy con búp bê bị tháo dỡ, vặn vẹo biến dạng.

Theo điệu múa của bọn họ, hoa văn trên mặt nạ của những người đó bắt đầu biến hóa, càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng biến thành giống nhau như đúc.

Lưu Huyên nhịn không được run rẩy, không biết là bởi vì cái gì, cô nhìn chằm chằm tất cả trước mắt, cả người rét run, suy nghĩ như đông cứng lại.

Bọn họ cứ như không phát hiện ba người đứng ở ngoài cửa.

Ninh Mông xin giúp đỡ với hệ thống: “Làm sao để dừng lại điệu múa này, quá quỷ dị rồi.”

Hệ thống thật lâu sau mới cho ra đáp án: “Làm tiếng chuông ngừng lại là được.”

Thời Thích hiển nhiên cũng có ý tưởng giống như vậy, không bao lâu bọn họ liền phát hiện nơi phát ra âm thanh ở một bên.

Là cái chuông làm bằng đá.

Rất lớn, treo ở phía trên, chẳng qua bị ngôi chùa sập một bên che lại, nếu không nhìn cẩn thận thì căn bản không thấy được.

Lưu Huyên chỉ vào cái chuông, lời nói không rõ ràng: “Cái đó, cái đó …”

Cái chuông trước mắt rung lên.

Phần trên của nó tự động rung lên như có bàn tay vô hình gõ chuông, sau đó chuông cứ vang lên cuồn cuộn không ngừng, nặng nề mà rõ ràng.

Ninh Mông cau mày, thuận tay lấy từ bên cạnh ra một cục đá ném vào nó.

Lập tức cổ tay chấn động, cả người thiếu chút nữa bị đẩy ngã trên mặt đất, vẫn là Thời Thích đỡ cô: “Cậu…”

Thời Thích cuối cùng không nói gì, lấy cục đá trong tay cô ném vào nó.

Hai người bên cạnh thậm chí có thể nhìn thấy ánh lửa, sau đó trên chuông đá xuất hiện vết nứt, trong nháy mắt tiếng chuông ngưng lại, rồi lại bắt đầu vang, chẳng qua thanh âm yếu đi rất nhiều.

Lưu Huyên quay đầu lại nhìn thoáng qua, vui sướng nói: “Vừa rồi bọn họ có vẻ đã ngừng động tác một chút, thật hữu dụng!”

Thời Thích không nói gì, chỉ động thủ ném vào nó.

Chuông đá bị chọi đá vào lập tức xuất hiện thêm vết nứt, chia năm xẻ bảy, đá vụn rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh xôn xao, âm thanh vẫn luôn vang ở bên tai rốt cuộc cũng biến mất.

Ninh Mông đôi mắt mở to thiếu chút nữa rớt ra ngoài.

Cô không kịp phản ứng, Thời Thích lấy đá chọi nó có hai cái mà nó đã vỡ nát… Thế giới này rõ ràng đối với cô không dịu dàng, một chút cũng không dịu dàng.

Lưu Huyên cũng không thể tin được, nhưng thông minh không dám nói nhiều.

Thời Thích trực tiếp ném cục đá đi, lôi Ninh Mông đi đến trung tâm ngôi chùa, những người đó đã không còn nhảy múa nữa.

Chỉ có điều trên mặt đất vẫn còn vết máu, ban đêm tối tăm, vô cùng dọa người, lại còn chảy về giữa giống như đang theo quỹ đạo nhất định.

Đột nhiên người ở trong trung tâm vòng tròn giật mình.

Lưu Huyên định bụng đi xem, người kia mặc chính là bộ đồ mà buổi sáng chú Lý đã mặc, hẳn là ông ấy, cô vội vàng lên tiếng dò hỏi: “Chú Lý? Chú đã tỉnh táo lại chưa?”

Đợi một lúc, Chú Lý rốt cuộc ngẩng đầu, trên mặt nhích tới nhích lui, có âm thanh mơ hồ từ phía sau mặt nạ truyền ra, nhưng lại không nói chuyện.

Thời Thích đứng ở bên cây cột lạnh lùng nhìn.

Ninh Mông thấy cậu bất động, nên cũng ngoan ngoãn mà như chú chim nhỏ nép vào kế bên cậu, bên này quỷ dị như vậy, tốt hơn hết không nên làm loạn.

Cũng không biết dao găm kia đang ở đâu.

Cô nhịn không được nói với hệ thống: “Ta thật sự có thể lấy được dao găm kia hay sao? Có thể nào chưa tới đã bị tiêu diệt mất hay không?”

Hệ thống nói: “Thứ này là người đều có thể lấy được.”

Thật sự là trong tiểu thuyết miêu tả vô cùng lợi hại, dao găm kia trấn áp quỷ vật đã mấy trăm năm, bên trên vẫn còn tồn tại hơi thở đắc đạo cao nhân, cho dù không có đi chăng nữa, nhiễm phải hơi thở này cũng sẽ làm cô hồn dã quỷ không dám tới gần.

Có thể nói là vật bảo mệnh vô cùng tốt.

Ninh Mông vẫn luôn cảm thấy bản thân thật yếu đuối, cô ngoại trừ có thể đi theo bên người Thời Thích ra, những cái khác đều vô dụng, nhưng thỉnh thoảng có thể nhìn thấy quỷ.

Có đôi khi cô cũng suy nghĩ, nếu như không có đôi mắt âm dương có thể sẽ tốt hơn một chút hay không.

Nhưng lúc sau nghĩ lại, nếu như không có đôi mắt âm dương, quỷ véo cô cô cũng không biết sao lại thế này, vẫn là có đôi mắt âm dương thì tốt hơn.

Sau đó tìm được vật bảo mệnh, liền có thể từ từ mà trải qua hơn nửa năm tươi đẹp còn lại, trước khi chết đem dao găm giấu đi, đến lúc đó sau khi có thân thể khác thì tiếp tục dùng.

Ninh Mông nhịn không được liên tục gật đầu, ý tưởng này thật sự quá hoàn hảo mà.

Thân thể của Ninh Ninh tháng 5 này sẽ bị tai nạn xe, như vậy thời gian còn lại chắc chắn cô không thể hoàn toàn dựa vào Thời Thích, vẫn là nên tự mình ra tay trước.

Bên kia ngoại trừ chú Lý đã tỉnh lại, những người khác đều vẫn không nhúc nhích mà ngồi ở kia, như là bị hóa thạch.

Lưu Huyên cũng không dám tới gần, chỉ có thể ở bên cạnh hỏi: “Chú Lý, chú biết tình huống hiện tại là sao không?”

Chú Lý không có trả lời cô, còn đang xé rách mặt nạ, có máu chảy từ hai bên cạnh rỉ ra thấm xuống dưới.

Lúc sau càng không thể cứu vãn thêm được nữa, máu chảy càng ngày càng nhiều, nhuộm đỏ quần áo của ông ta, nhưng hình như ông ta lại hoàn toàn không biết gì cả.

Mặt nạ cuối cùng cũng xé xuống, nhưng nó cũng bị xé ra cùng với da mặt của ông ta.

“A ——” Lời vừa ra khỏi miệng, Lưu Huyên lập tức bịt miệng mình lại.

Cô bị cảnh tượng kinh hoàng kia lùi lại vài bước, đụng vào cây cột, sau lưng đổ mồ hôi lạnh mới phản ứng lại, trong mắt hoảng sợ không thôi.

Lưu Huyên xác định mình không nhìn lầm, chú Lý xé da mặt của ông ta xuống.

Ninh Mông cũng hít hà một hơi, vừa rồi Thời Thích muốn che đôi mắt cô nhưng đã muộn, có chút không vui.

Mặt chú Lý đầy máu nhưng vẫn đem mặt nạ cầm ở trong tay, lảo đảolắc lư đứng lên đi ra ngoài ngôi chùa, không hề thấy bọn họ.

Rất nhanh thân ảnh của ông ta liền biến mất ở trong bóng đêm.

Sau khi ông ta rời đi, giống như một tín hiệu, những người còn lại từng người từng người xé mặt nạ xuống, đồng thời cũng xé cả da mặt của mình xuống.

Sau đó lập tức đi ra bên ngoài.

Ninh Mông nghẹn họng nhìn trân trối, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi mới không buồn nôn: “Đây… Là tình huống gì vậy? Sao bọn họ đột nhiên…”

Người này còn có thể sống sót sao?

Cô nhớ rõ lúc trước người đàn ông có sẹo bị người giấy xé da mặt lập tức chết ngay tại chỗ, những người này sao còn có thể đi?

Thời Thích quay mặt cô đi: “Đừng nhìn, chúng ta tới có việc chính.”

Ninh Mông chớp mắt, trước mắt không xóa được cảnh tượng những người vừa nãy cùng nhau xé da mặt, tim đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra ngoài: “… Ừm.”

Cô chọt Lưu Huyên: “Em không sao chứ?”

Lưu Huyên hoàn hồn, nuốt nước miếng: “Không… Không sao.”

Cô bỗng nhiên lấy ra gương nhỏ, soi gương mặt của mình, vui mừng nhìn thấy hoa văn trên mặt nạ kia ít đi nhiều.

Lưu Huyên không dám tiếp tục nhìn, cô sợ chính mình cũng giống chú Lý và bọn họ, không thể khống chế bản thân mà xe da mặt xuống.

Cô nhìn về phía Thời Thích: “Đàn anh, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?”

Thời Thích nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: “Tìm mặt nạ.”

Ninh Mông nghi ngờ: “Sao muốn tìm mặt nạ?”

Thời Thích lông mày khẽ nhúc nhích, giải thích nói: “Nếu không tìm được mặt nạ lúc trước em mang, người trong thôn mỗi người một cái, chắc chắn đã được cất ở đâu rồi, sẽ không mất được.”

Những người này hiển nhiên là bởi vì mặt nạ mới bị đưa tới nơi này, có thể nói vốn dĩ cái mặt nạ của Lưu Huyên cũng muốn bị cô đeo lên, sau đó bị đưa đến đây.

Chẳng qua trên đường xảy ra ngoài ý muốn, mặt nạ bị cô ném đi.

Lưu Huyên cũng nghe ra được ý trong lời nói, thở phào một hơi, cô thật là may mắn... Cảm giác giống như sống sót sau tai nạn kinh hoàng vậy.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh.

Ba người tới cửa thì nhìn thấy, một tấm bia đá nứt ra.

Thời Thích sắc mặt không tốt lắm, cậu đương nhiên biết thứ trên bia đá có tác dụng gì, bây giờ bị chặt đứt nhất định sẽ chịu ảnh hưởng.

Sau đó, có sương mù màu đen từ bên dưới thoát ra.

Thời Thích nhanh chóng quyết định: “Cậu đi vào.”

Ninh Mông biết cậu đang nói chuyện với mình: “Vậy còn cậu? Tấm bia đá hỏng rồi, có phải chúng ta phải nhanh chóng rời đi hay không?”

Những người dân trong thôn không biết đã đi đâu, không hề có bất cứ tiếng động nào.

Có một thứ giống như hồn phách từ mỗi tấm bia đá chầm chậm chui ra, chẳng qua động tác vô cùng chậm, nhưng chẳng bao lâu là chui ra hết.

Lưu Huyên lại không nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm giác được khó chịu: “Đàn chị, chị nhìn thấy gì sao? Có phải có quỷ tới hay không?”

Cô chỉ có thể cảm giác được như vậy thôi.

Không khí càng ngày càng âm u lạnh lẽo, Ninh Mông cảm giác được từng luồng khí lạnh len vào cơ thể, lạnh đến tận xương tủy.

Thời Thích quay đầu, nghiêm túc nói: “Đi vào.”

Cậu đi vào giữa tấm bia đá, tốc độ vô cùng nhanh dùng tay vẽ trên mặt đất, mắt của Ninh Mông có thể nhìn thấy có bột phấn từ đầu ngón tay cậu rơi xuống.

Giống đang vẽ bùa.

Theo sau động tác của cậu, những hồn phách đó có vẻ như bị người khác đính chặt, tốc độ trở nên vô cùng chậm, chỗ vốn dĩ có hắc khí cũng dần dần chui xuống dưới.

Hắc khí nhanh chóng bao phủ lại, khi đang tới gần bên người Thời Thích đột nhiên tản ra.

Chung quanh cậu giống như là mảnh đất an toàn, bất luận là hắc khí hay là hồn phách cũng không dám tới gần.

Theo tay vẽ bùa chú, bột phấn dần dần rơi xuống dưới nền đất, chảy ra khe rãnh.

Ninh Mông thân thể căng cứng, túm Lưu Huyên đang ngây người vào trong chùa, sau đó nói: “Lưu Huyên, chúng ta đi tìm mặt nạ.”

Lưu Huyên ngơ ngác gật đầu.

Trong miếu càng lạnh hơn, có di động chiếu sáng nên tốt hơn rất nhiều, cô bật đèn trong di động, cùng Lưu Huyên ở bên trong tìm tìm kiếm kiếm.

Ngôi chùa này đã sập một nửa, chỗ những người đó nhảy múa chính là sảnh chính còn nguyên vẹn, bên trên còn lưu lại không ít vết máu, nhìn rất ghê người.

Lưu Huyên đi theo bên cạnh Ninh Mông, liên quan đến sinh mạng của bản thân, chỉ có thể thật dụng tâm.

Miếu không lớn, nhưng chỉ cần vài phút có thể thấy hết ở chỗ chính sảnh này rồi, Ninh Mông nhìn vào chỗ bị sập kia.

Lưu Huyên nhát gan, do dự không bước đến, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đàn chị, bên kia… Còn không biết có cái gì đâu?”

Ngộ nhỡ từ bên trong chui ra cái gì…

Ninh Mông không biết lấy can đảm ở đâu ra, Thời Thích còn ở bên ngoài, cô trầm giọng nói: “Em nếu không muốn đi thì thôi vậy.”

Lưu Huyên nhanh chóng mở miệng: “Em muốn, em muốn.”

Mặt nạ còn chưa tìm được, dĩ nhiên cần phải đi tìm.

Hai người lại bắt đầu nhặt một số gỗ mục và đá, dần dần tiến vào bên cạnh miếu thờ, thời gian cũng trôi qua hơn nửa.

Lưu Huyên trong lòng thầm nghĩ từ bỏ.

Nhưng tưởng tượng đến mặt nạ trên mặt mình, còn những người dân trong thôn xé mặt nạ, kết quả xé cả da mặt xuống, cô cũng không dám dừng tay.

Ông Trời không phụ lòng người, sau khi một cục đá được nhấc lên, hai món đồ đập vào mắt bọn họ.

Ninh Mông cuối cùng cũng thấy được dao găm kia.

Thì ra là bị hòn đá sụp xuống che lại, hèn chi mãi không phát hiện ra.

Chỗ bị che lấp lộ ra một cái mặt nạ, hoa văn trên mặt nạ đen rất ít, là hoa văn ngay từ đầu có sẵn ở trên người Lưu Huyên, sau đó theo thời gian dần dần tăng nhiều lên.

Lưu Huyên cũng thấy được, hơi thở suýt dừng lại: “Giống như cái em thấy mỗi ngày! Chính là thay đổi như vậy, sau đó toàn bộ mặt nạ đều là hoa văn.”

Mà ở giữa mặt nạ cắm một con dao găm.

Dao găm xem ra đã chặt đứt một nửa, hơn nữa từ mặt nạ cắm thẳng xuống dưới, nhưng vẫn không rớt, vững vàng cắm trên đó.

Cô nhìn chằm chằm mặt trên, cô gần như có thể khẳng định đây chính là con dao găm mà trong tiểu thuyết nói đã bị người khác lấy đi.

Có thể cùng chung một chỗ với mặt nạ, chắc chắn sức lực không nhỏ.

Lúc trước cao nhân kia trấn áp chẳng lẽ là mặt nạ quỷ?

Hệ thống thấy cô nghi hoặc, ra giải thích: “Đây không phải trấn áp, chỉ là nhân tiện, cái mặt nạ này là vật trung gian, tấm bia đá bên ngoài mới là cái cần trấn áp.”

Ninh Mông sáng mắt: “Vậy ta rút nó ra cũng không sao chứ?”

Hệ thống nói: “Không sao, còn có thể đi ra ngoài giúp đỡ cậu ấy nữa.”

Lời này làm trong lòng Ninh Mông vui vẻ không ít, cô rốt cuộc có thể có chỗ hữu dụng để lên sân khấu rồi.

Trước tiên cô thử một chút, con dao găm nhìn như muốn rớt xuống, nhưng khi cô kéo nó thì lại chẳng hề nhúc nhích gì, Thời Thích hiện tại ở bên ngoài bày trận, cô cũng không thể đi quấy rầy.

Nghĩ nghĩ, cô nhìn về phía Lưu Huyên: “Lại đây, chúng ta tách hai thứ này ra.”

Lưu Huyên có chút do dự: “Đàn chị, cái này rơi ra liệu có sao không?”

Ninh Mông lắc đầu: “Tạm thời sẽ không sao, nghi thức sống lại bị chúng ta chặn lại, Thời Thích đang bày trận, cậu ấy sẽ không ra đây được.”

Tóm lại hệ thống nói sẽ không sai.

Huống hồ cuối cùng dao găm này bị người khác cầm đi, người kia cũng an toàn khỏe mạnh mà rời đi, nhất định là sẽ không có chuyện gì lớn.

Thấy Lưu Huyên do dự, cô mở miệng: “Mặt nạ của em chắc chắn phải dùng.”

Lưu Huyên cuối cùng cũng quyết tâm, cùng cô đem mặt nạ rút ra, tay chạm vào mặt nạ lạnh lẽo.

Hai người các cô giống như đang chơi kéo co.

Ninh Mông thật sự đang dùng sức để kéo, dao găm mới nhúc nhích một chút, cuối cùng cô tức giận thiếu chút nữa chuẩn bị dùng chân đạp.

Các cô mệt mỏi hồi lâu, hai người cũng không tách được dao găm với mặt nạ ra, dùng cạn kiệt sức lực, đành phải dựa vào một bên nghỉ ngơi.

Qua một lát, Ninh Mông nhắc nhở nói: “Em nhìn xem trên mặt của em, hiện tại còn có thể nhìn thấy mặt nạ sao?”

Lưu Huyên nhìn vào gương, rồi lấy ánh sáng di động chiếu ra một mặt nạ đen thui, giống y đúc cái mặt nạ ở trên mặt đất, cô cười khổ sở nói: “Vẫn còn.”

Lúc trước nếu không phải mỗi ngày nhìn ảnh chụp của bản thân, cô sắp quên mặt mình như thế nào rồi.

Ninh Mông thở dài, an ủi nói: “Có lẽ vẫn phải đợi lát nữa.”

Lưu Huyên cúi đầu đáp lại một tiếng.

Hai người tiếp tục kéo mặt nạ, theo thời gian trôi đi, phần dao găm đứt gãy rốt cuộc cũng lộ ra, chỉ thiếu một chút nữa.

Động lực của Ninh Mông tức khắc tăng lên, sức lực vừa rồi lại khôi phục.

Cuối cùng chỉ còn lại có một chút, hai người cũng không tốn quá nhiều sức, đặt mặt nạ trên mặt đất, hoa văn trên mặt nạ đã biến mất, chỉ còn lại màu đen như mực.

Chỗ đôi mắt có hai cái lỗ, có chút dọa người.

Ninh Mông nuốt nước miếng, vươn tay cầm lấy, lần này có thể lấy ra được, chẳng qua không cẩn thận đụng phải lưỡi dao.

“Úi…” Cô hít một hơi.

Lưu Huyên nghe được âm thanh, nhưng xung quanh đen như mực cũng không biết là làm sao, nhanh chóng hỏi: “Đàn chị, chị không sao chứ? Có phải có chỗ nào bị thương hay không?”

Hay là đã xảy ra chuyện rồi? Nếu vậy thì xong đời rồi.

Ninh Mông một tay lấy dao găm, đổi sang tay trái, nhìn ngón trỏ tay phải có vết thương mà không có chút bất ngờ, còn có vết máu nhưng không nhiều lắm.

Mặt nạ rơi trên mặt đất, ở chỗ giữa nứt ra một khe hở.

Lưu Huyên tiến lại gần: “Đàn chị, chị làm sao vậy?”

Ninh Mông cứ thế xoa xoa vết máu, vết thương trên ngón tay không lớn, thật ra có chút đau, còn có chút lạnh căm, đau ở trong lòng.

Cô điềm nhiên như không nói: “Không sao. Em đem mặt nạ mang theo, có thể sẽ dùng tới.”

Cô cũng không biết làm sao để gỡ cái mặt nạ trên người Lưu Huyên xuống.

Lưu Huyên không hỏi lại, nhấc mặt nạ màu đen ở một góc lên, lại lén lấy cái gương nhỏ từ trong túi xem thử gương mặt của mình, bỗng dưng sững sờ tại chỗ.

Cô có thể nhìn thấy mặt của chính mình rồi!

******

Hạt dưa.

Về sau mua nhiều một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.