Anh mặc áo sơ mi, ngồi ở đó, tư thế bình thường, lại cho người ta một cảm giác tao nhã mê người, ánh mắt chung quanh gần như đều đổ dồn ở chỗ này.
Cô nhỏ giọng nói: “Không muốn hỏi gì hết…”
Có cũng không dám hỏi, ngữ điệu vừa rồi thật đáng sợ, trưởng thành rồi không hề đáng yêu một chút nào cả, khi còn nhỏ ngoan ngoãn hơn nhiều.
Thời Thích dựa lưng trên ghế, nhìn chằm chằm cô đang ăn mì.
Bị nhìn như vậy, Ninh Mông ăn mì không ý thức được mà bắt đầu nhai kĩ nuốt chậm, trong lòng loạn như một nồi cháo*.
*Một nồi cháo: đồng âm với rối ren hỗn loạn.
Cũng may Thời Thích chỉ ngồi ở chỗ đó không làm gì.
Mãi cho đến khi cô ăn xong, anh vẫn là kiểu ngồi như cũ.
Ninh Mông lau khô miệng, cuối cùng cũng nhịn không được mà hỏi: “Thầy có chuyện gì sao?”
Thời Thích nói: “Không có gì.”
Ninh Mông: “…”
Chẳng lẽ đến đây là vì nhìn cô ăn mì?
Ninh Mông không đoán được suy nghĩ của anh, đành phải mở miệng nói: “Em đi trước nhé? Hẹn gặp lại thầy.”
Nói xong câu cuối cùng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn.
Thời Thích ý tứ sâu xa mà liếc cô một cái, hơi hất cằm.
Ninh Mông nói dối không đỏ mặt, cầm túi nhanh chóng ra khỏi nhà ăn.
Qua vài phút, cô lại lén vòng lại, cái bàn lúc đầu ở kia đã không còn bóng dáng Thời Thích.
Cô thở dài, trong lòng có cảm giác kì lạ.
Sau tan học buổi tự học tối, Ninh Mông theo dòng người trở về ký túc xá.
Lúc này cô mới nhớ tới trong bình nước của mình không có nước, cổ họng lại còn khô khô.
Cho dù cô không muốn, cũng phải đi rót nước ấm.
Cũng may bên cạnh phòng nước không xa là cầu thang, có không ít người đi từ tiết tự học tối, cô còn có thể nghe được tiếng nói chuyện ồn ào.
Xua tan không ít sự sợ hãi.
Ninh Mông cắm thẻ lấy nước, nhìn nước ấm rót ào ào vào trong bình.
Điều kỳ lạ chính là, nhiều người trở về từ tiết tự học buổi tối như vậy, lại chỉ có một mình cô lấy nước ấm, trước cửa cũng có không ít người đi ngang qua.
Cô cẩn thận nghe tiếng rót nước, đảo mắt đã ném chuyện đó ra sau đầu. Nhưng mà, vào lúc nước ấm sắp tràn ra, một tia khí lạnh đột nhiên đánh úp từ sau lưng.
Loại cảm giác này cô cực kỳ quen thuộc.
Rất lâu trước kia vẫn còn ở trong cơ thể Ninh Ninh, đụng phải quỷ, cô đã có loại cảm giác này, chung quanh đều sẽ lạnh hơn một chút.
Ninh Mông rùng mình một cái, trợn to mắt di chuyển xung quanh trong phòng nước, cuối cùng khoá mắt lên một góc sau lưng.
Vốn một góc còn khô ráo lúc này lại tích tụ một lớp nước.
Dòng nước đó theo góc và khe hở của gạch men sứ, còn có hoa văn, chậm rãi chuyển động, dần dần thâm nhập về hướng trung tâm này.
Còn mặt tướng cũng đã bị một tầng nước bám lên, dần dần nhỏ giọt trên mặt đất, phát ra tiếng tí tách, bắn lên một bọt nước nhỏ.
Ninh Mông ngừng thở, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm.
Cùng với chuyện nước tiếp cận cô, nhiệt độ cũng càng ngày càng thấp, phòng nước vốn không lớn, tất nhiên sẽ đến rất nhanh.
Nước tràn tới, phát ra một chuỗi âm thanh.
Cô xoay người đậy nắp bình nước, không hề chần chừ, túm cái thẻ rồi xách theo cả bình nước, chạy ra bên ngoài.
Trong một thoáng gần ra khỏi phòng nước, cô bất giác nhìn thoáng qua một góc góc.
Trong nước đọng chậm rãi hiện ra một bóng người, vặn vẹo…
Ninh Mông sợ tới mức chạy thẳng về hướng ký túc xá, cô cảm thấy có lẽ là cả đời này của mình chưa từng chạy nhanh đến như vậy.
Cũng may ký túc xá cách đó rất gần, rất nhanh đã đến.
Trong ký túc xá vẫn sáng đèn, Lý Kiều đang lèm bèm cái gì đó, nhìn thấy cô lại hừ lạnh, hơn hết Ninh Mông ngược lại lại thở phào nhẹ nhõm, chuyện này chứng minh ký túc xá vẫn an toàn.
Cô nhanh chóng tắm rửa xong lên giường, hỏi hệ thống: “Con quỷ kia có thể tìm tới cửa, lấy mạng ta hay không?”
Chết thảm như vậy nhất định sẽ có oán khí.
Có oán khí sẽ trở thành quỷ, nghiêm trọng còn có thể biến thành lệ quỷ.
Đã 5 năm, đến bây giờ còn chưa bắt được hung thủ, nhất định là người cũng chết không nhắm mắt, tất nhiên không chịu đi đầu thai.
Đêm nay chính cô còn vừa đúng lúc gặp được, có khả năng lớn là bị quấn lấy.
Hệ thống đột nhiên nói: “Cô không cần lo lắng. Loại người chết ở một nơi không gian nhỏ cố định, sau khi trở thành quỷ sẽ bởi vì bị hạn chế mà không thể rời khỏi nơi chết, chỉ có thể hoạt động ở nơi đó.”
Ninh Mông cái hiểu cái không, cảm giác cái này có hơi giống trong phim, các nhân vật chính đến nhà ma thám hiểm, nhà ma có quỷ.
Loại quỷ nãy cũng không ra khỏi nhà ma, hơn nữa hình như cũng chỉ làm hại người ở trong phạm vi này.
Cô quyết định sau này sẽ múc nước ở phòng nước trên lầu.
Dù sao cũng chỉ thêm thời gian chạy lên một lầu, cũng không để lỡ cái gì, vẫn là mạng nhỏ quan trọng.
Qua lời của hệ thống, một đêm này cô ngủ cực kỳ an yên.
Không chỉ có ngày này, mấy ngày sau cô đều trải qua thảnh thơi.
Từ sau khi Cố Nam Tây gặp quỷ, cô ta rất ít khi xuất hiện trước mặt cô, tình cờ đụng mặt cũng vội vàng rời khỏi.
Cho nên cuộc sống mỗi ngày của cô chính là ăn cơm đi học, sau đó cầm di động lướt weibo, cuộc sống sinh viên rất bình thường.
Hôm nay có tiết thể dục, Ninh Mông chú ý, Cố Nam Tây không tới.
Cũng không có gì kì lạ, bởi vì sức khoẻ của Cố Nam Tây không tốt, thường xuyên xin nghỉ tiết thể dục, hoặc tới cũng chỉ ngồi một bên, dù sao cũng không qua tiết bằng cách bình thường trên thế giới.
Mà hiện tại cô hiểu rất rõ, làm gì mà nghiêm trọng như vậy, Cố Nam Tây chỉ là cơ thể suy nhược sức lực yếu, căn bản là không bị bệnh không gặp tai nạn.
Hoàn toàn là vì trốn tiết thể dục thôi.
Dù sao rất lâu trước kia chính cô ta đã tự nói, chạy bộ gì đó, vừa đổ mồ hôi, tóc lại bị gió thổi, rất ảnh hưởng đến hình tượng của cô ta.
Sau khi tiết thể dục kết thúc, Ninh Mông lê chân đi về hướng ký túc xá.
Không ngờ tới, ở chỗ rẽ lại gặp phải người lâu ngày không gặp.
Cố Nam Tây đứng cách đó không xa, đối mặt cô, dịu dàng cười, cái miệng anh đào nhỏ khép khép mở mở, không biết là đang nói cái gì.
Còn ở đối diện cô ta, lại có một thanh niên đang đứng, nhìn vóc dáng từ sau lưng rất cao, Ninh Mông cảm thấy có hơi quen quen.
Cô nhìn chằm chằm một lát, đột nhiên nhớ ra, đây không phải là Thời Thích sao?
Người đối diện của Cố Nam Tây lại có thể là Thời Thích.
Ninh Mông cảm thấy hơi không thể tin được.
Sao Cố Nam Tây lại đứng cùng với Thời Thích vậy, hiện tại lại không phải thời gian học, hôm nay cũng không có tiết, theo lý thì căn bản là không có cơ hội.
Hơn nữa lần trước còn không thoải mái như vậy.
Trong đầu Ninh Mông chuyển qua mấy suy nghĩ, cảm thấy chuyện Cố Nam Tây thích Thời Thích là tương đối có khả năng.
Nhớ lại tiết trước mấy câu của Cố Nam Tây đều mơ hồ có ý đó, ngoài sáng trong tối muốn lấy được chút tin tức từ chỗ cô.
Thoạt nhìn vẻ ngoài dường như hai người họ đang nói chuyện.
Trong lòng Ninh Mông khó chịu một chút, lại không biết đến từ đâu, đè suy nghĩ này xuống, lén lút đi về phía góc bên đó.
Cũng may chỗ này nhiều cây, cô cũng không
mập, rất dễ núp.
“… Đàn anh… Em muốn hỏi một chút, anh quen Mạnh Ninh sao?” Cố Nam Tây mím môi, giọng nói mềm nhẹ: “Em không có ý gì khác, cậu ấy là bạn tốt của em, nhưng mà gần đây có hơi không đúng, em có chút lo lắng…”
Ninh Mông trốn sau cây: “…”
Nét mặt sao chẳng bình thường thế.
Người như Cố Nam Tây này, đúng là loại bắt được cơ hội là cho Mạnh Ninh đen luôn, bây giờ đang tám chuyện với người ta cũng không quên mang cô lên dĩa.
Cô bước đi lên, cũng không thèm nhìn, uất ức hỏi: “Tây Tây, không phải cậu thích mình nhất sao?”
Cố Nam Tây bị kéo đến sửng sốt, “Cái gì?”
Ninh Mông chớp mắt nhìn Cố Nam Tây, đột nhiên mềm giọng hỏi: “Tây Tây, cậu cũng rất thích mình đúng không, chứ không sao vẫn luôn muốn làm bạn với mình chứ?”
Để xem cô ta có dám nói không thích hay không, nếu nói như vậy, cô sẽ nói sau này không bao giờ tha thứ cho cô ta, vừa lúc giải quyết được chuyện Cố Nam Tây vẫn luôn quấn lấy cô.
Hơn nữa thuận theo tàn niệm của Mạnh Ninh, cơ thể chỉ cảm thấy thoải mái.
Cố Nam Tây: “…”
Nửa ngày cô ta cũng chưa thốt ra được lời nào, sắc mặt cũng trở nên đỏ ửng.
Không biết là thẹn thùng, hay tức giận.
Ninh Mông cảm thấy bản thân rất hay, nhìn Cố Nam Tây vẫn luôn không trả lời, lại đột nhiên tiến lên một bước, “Tây Tây, không phải cậu nói muốn giới thiệu việc làm thêm cho mình sao?”
Cô chuyển hướng qua Thời Thích, thừa dịp anh còn chưa mở miệng nhanh chóng nói: “Em muốn nói chuyện tình cảm với Tây Tây, cậu ấy không rảnh, hay là thầy trở về nghỉ một chút đi.”
Thấy cô như vậy, cuối cùng Cố Nam Tây mới hoàn hồn, cô ta theo bản năng mà rụt rụt về phía sau, “Mạnh Ninh…”
Ninh Mông vô tội nhìn cô ta: “Tây Tây.”
Giọng nói làm cho ngọt không ít, càng làm Cố Nam Tây sợ tới mức phản ứng không kịp.
Đôi mắt to của Cố Nam Tây mở lớn, bên trong đang chứa sự nghi ngờ, nghĩ thầm hôm nay Mạnh Ninh uống lộn thuốc sao? Mấy hôm trước còn hận không thể cách xa mình, hôm nay lại nói như vậy.
So với Mạnh Ninh nói rõ lúc trước còn kì quặc hơn.
Cô ta suy nghĩ, có hơi chần chờ hỏi: “Mạnh Ninh, mình có chuyện tìm thầy, có thể để lần sau nói hay không?”
Ninh Mông lại tới gần một bước, đương nhiên mà nói: “Tất nhiên không được.”
Cô bĩu môi, đè thấp giọng: “Không phải cậu vẫn luôn muốn nói với mình chuyện ngày đó sao? Sao bây giờ lại không nói?”
Cố Nam Tây tạm thời á khẩu không trả lời được, dù sao những lời này tất cả mọi người đã nghe qua, cô ta cũng không thể cứ như vậy mà phủ nhận.
Thời Thích cố định mắt mà nhìn.
Vẻ mặt của Ninh Mông là “Cậu không đi theo tôi tôi sẽ làm bất cứ điều gì”.
Tất nhiên, cái bóng trẻ tuổi bám trên người cũng là biểu cảm tương tự, biểu cảm có hơi giống như “Tôi có lý tôi tự hào”.
Cố Nam Tây không thể tin được mà trợn mắt lớn, tủi thân mở miệng: “Mạnh Ninh, cậu nhất định phải hăm doạ như vậy sao?”
Ninh Mông còn chưa trả lời, tiếng của Thời Thích đã vang lên.
Anh hơi cúi đầu, bên cằm lộ ra độ cong hoàn mỹ, “Em thật sự thích cô ta?”
Thấy anh quan tâm như vậy, Ninh Mông gia tăng quyết định không thể để hai người tiếp xúc… Tốt xấu gì cô cũng từng làm bà nội của Thời Thích một thời gian, ngàn vạn lần không thể để hoa trắng nhỏ như thế này ở bên cạnh Thời Thích.
Cô hất cằm: “Đúng vậy.”
Khó tránh khỏi sự ngoài ý muốn, Ninh Mông lại ôm lấy bả vai của Cố Nam Tây, “Thưa thầy, thầy đừng quấy rầy em.”
Tất nhiên là Cố Nam Tây giãy giụa, kết quả là sức quá yếu, chưa giãy giụa được, bị Ninh Mông thẳng tay dắt xoay người.
Sau đó bị Ninh Mông dắt đi theo ra một khoảng xa.
Cuối cùng Cố Nam Tây mới thoát được, rơi nước mắt, “Mạnh Ninh, có phải cậu hận mình không đồng ý với tâm ý của cậu, cho nên mới nói như vậy?”
Ninh Mông quay đầu nhìn, Thời Thích còn đang đứng tại chỗ.
Cách không xa, độ cong nhạt trên khoé miệng anh vẫn còn có thể nhìn thấy rõ ràng, đưa lưng về phía ánh dương, sáng tối đan xen, ngũ quan sâu sắc.
Cô thu lại tầm nhìn, làm ra biểu cảm đau lòng muốn chết, yếu ớt mở miệng: “Tây Tây, có phải cậu muốn cắt đứt với mình không?”
Có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy cô lộ ra biểu cảm như vậy, giống với bản thân cô ta quá mức, nhìn qua làm người khác thương tiếc, tôn lên khuôn mặt nhỏ thanh tú.
Trong lòng Cố Nam Tây nảy lên một cảm giác kỳ lạ.
Cứ cảm thấy không nên là kiểu thế này, là chỗ nào có vấn đề?
Nước mắt cô ta tí tách tí tách rơi xuống, cả người đặc biệt đau lòng, “Mạnh Ninh, cậu nhất định phải như vậy sao?”
Nội tâm của Ninh Mông không hề dao động, thậm chí còn hơi muốn cười.
Nhưng trên mặt cô lại tỏ ra càng đau đớn hơn, ngấm ngầm véo đùi, nháy mắt đuôi mắt đã đỏ lên, hốc mắt cũng tích trữ một lớp hơi nước.
Cô nhỏ giọng nói: “Mình không muốn… Mỗi lần vừa thấy cậu, mình lại nhớ tới những ngày tháng trước kia… Lòng mình liền thấy rất khó chịu, Tây Tây, mình thật sự không muốn, cậu…”
Lời còn chưa nói xong, Cố Nam Tây đã xoay người chạy chậm rời khỏi.