Hơn nữa thứ ở trong nước rốt cuộc là gì, sao lại không nhìn thấy được.
Cô cân nhắc nửa ngày, cuối cùng vẫn lựa chọn hỏi hệ thống: “Đây là tình huống gì? Là quỷ hay là sản phẩm công nghệ cao?”
Hệ thống im lặng một lúc lâu, mới nhả ra một câu trả lời: “Nghiêm khắc mà nói, tình huống kiểu này không thuộc phạm vi quỷ, mà thiệu về giai đoạn sinh hồn, cũng chính là hồn phách của người sống, rời đi lâu rồi thì không thể sống nữa.”
Ninh Mông cau mày, “Vậy cô ta còn có thể sống sao?”
Hệ thống trả lời: “Không thể. Thời gian đã qua rất lâu, không lâu sau, cô ta nhất định phải đi đầu thai, nếu không sẽ trở thành cơ hồn dã quỷ.”
Trở thành cô hồn dã quỷ thì cuộc sống sau này sẽ khó khăn.
Ninh Mông cái hiểu cái không gật đầu, đã biết được gốc rễ, đối với thứ này cũng không còn sợ như vậy nữa.
Qua một lúc, cô lại đột nhiên hỏi: “Không đúng, lúc trước Cố Miểu Miểu chết là có sinh hồn xuất hiện ở bể bơi sao? Thời gian cũng đã qua hai mươi năm sao còn có thể là sinh hồn?”
Nếu nói không sai, hình ảnh xuất hiện ngay từ lúc đầu nhất định là người giáo viên chết đuối bình thường kia, thời gian đã qua lâu như vậy, bây giờ đã coi như quỷ, cô có thể nhìn thấy mới đúng.
Hệ thống giải thích nói: “Có cách riêng biệt là có thể được. Khoá giữ sinh hồn lại, thường xuyên chú ý, là có thể bảo đảm cô ta không biến thành quỷ, nhưng chuyện này cần có cái giá phải trả.”
Nó nói cũng không khó hiểu.
Rất nhanh Ninh Mông đã phản ứng lại, chuyện này tuyệt đối có người đứng sau, người này khoá sinh hồn của người giáo viên kia lại, làm cô ta không bị biến thành cô hồn dã quỷ.
Ninh Mông đứng bên cạnh nhìn, trong đầu nghĩ lại là năm đó lần đầu tiên Thời Thích học vẽ bùa, cô không nhớ rõ Thời Thiện Cẩn có nói gì hay không, nhưng lấy thiên phú của anh, tất nhiên là cực kì tốt.
Quả nhiên, bùa vàng ngừng trên không trung, như là cách không khí mà đụng phải thứ gì đó, dừng lại ở đó, lại hơi bay bay, trước sau cũng không rời khỏi vị trí đó.
Chắc là nơi đó có quỷ.
Ninh Mông dụi mắt của mình, cô vẫn không nhìn thấy, cũng không biết đợi một lát nữa có thể nhìn thấy hay không… Chỉ là nhìn không thấy vẫn được, ít nhất sẽ không sợ hãi.
“Đây đây đây…”
Vương Thiên Dân lại nói không ra lời, ngón tay chỉ ở đó, trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng một lát sau, bùa vàng hạ dần xuống có một bóng dáng mơ hồ xuất hiện, theo thời gian trôi đi, dần dần rõ ràng.
Vốn Vương Thiên Dân đang sợ hãi đã bắt đầu trợn trắng mắt, cả cơ thể sắp không khống chế được, đây đã hoàn toàn làm đảo điên kiến thức cuộc sống nhiều năm như vậy của ông ta.
Quỷ nhỏ chạy đến cạnh ông, vươn tay nhỏ, véo đùi ông ta một cái.
“Ui da –––––”
Vốn Vương Thiên Dân đang phân tán sự chú ý đã lập tức thu về hết, đau đớn kêu, vừa xoa đùi, vừa rên rỉ.
Thời Thích bỗng nhiên nhíu mày, rồi lại giãn ra: “Cô còn chưa chết? Nhưng mà qua đêm nay thì cần phải đi đầu thai.”
Ninh Mông suy đoán hẳn anh đã nhìn ra chuyện giờ phút này Cố Miểu Miểu vẫn là một sinh hồn.
Cách ngày Cố Miểu Miểu chết cũng đã được mấy ngày rồi, cả cơ hội đến gần cơ thể của bản thân cũng không có, lại càng chớ bàn đến chuyện trở về lại bên trong.
Ninh Mông lắc đầu như trống bỏi, “Em không sợ."
Thời Thích gật đầu, hình như nghĩ tới cái gì đó, khoé môi mang theo ý cười.
Vương Thiên Dân cô đơn mà rụt người ở bên cạnh, làm bạn cùng quỷ nhỏ, run run như cái sàng, không dám phản bác.
Bây giờ ông ta đã tin học sinh này có năng lực, có thể làm cho quỷ hiện thân, còn có thể đối thoại với cô ta, nhất định là cao nhân.
Đầu thai là có nghĩa sẽ không có bất cứ kí ức gì, nhưng trước mắt đối với cô mà nói đúng là lựa chọn tốt nhất.
Hiện tại cô vừa không phải người, cũng vừa chưa tính là quỷ.
Nhưng cô lại không cam lòng, kiếp người của cô mới qua hai mươi năm, còn chưa trải nghiệm được tương lai, còn chưa kết hôn, lại đã tới đầu…
Thời Thích không trả lời cô ta, ngược lại nhìn về phía Ninh Mông, “Em mệt không?”
Ninh Mông còn chìm trong tư tưởng của bản thân bị hỏi như vậy, “a” một tiếng: “Không mệt mà, em không mệt.”
Vương Thiên Dân hoảng hốt trở về vị trí ban đầu, mồm miệng run lập cập, sợ tới mức không nói ra lời, di động run tới run đi trong tay.
Lời này không có đầu đuôi, Ninh Mông còn chưa nghe hiểu, Vương Thiên Dân đã khiếp sợ nhìn qua, “Sao em lại biết?”
Biểu cảm của Thời Thích không có gì thay đổi, nhìn về Cố Miểu Miểu phía bên kia, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Quả nhiên.”
Vương Thiên Dân không hiểu ý của anh, nói tin tức mình biết: “… Vừa rồi bên kia gọi điện cho tôi, thi thể của Cố Miểu Miểu đã không thấy nữa!”