Tần Hoài Văn cũng không dự đoán được cô ta sẽ nói lời này, tim hắn như ngừng đập.
Hắn đương nhiên có thể nhìn ra toàn bộ ánh mắt của cậu Thích đều tập trung trên người cô gái không biết tên họ này, còn về ánh mắt của cô gái kia thì hắn cảm thấy khá là đơn thuần đấy.
Tuy rằng không biết là giả bộ hay là thật, nhưng có thể làm cậu Thích động tâm như vậy cũng đủ lợi hại rồi.
Với lại câu trả lời vừa nãy hiển nhiên là không đặt Hoàng Phỉ Phỉ trong lòng, cũng không có ý giận chó đánh mèo với hắn, nhưng lại làm hắn thở phào nhẹ nhõm.
Tần Hoài Văn trừng mắt nhìn mắt Hoàng Phỉ Phỉ, vội vàng giải thích: “Cậu Thích, cô ta điên rồi, ngài đừng nghe cô ta nói bừa!”
Hắn sợ nhất là Thời Thích nổi giận.
Đến lúc đó tai bay vạ gió, Hoàng Phỉ Phỉ có liên quan tới hắn, đương nhiên là Tần Hoài Văn hắn cũng không tránh khỏi.
Hắn muốn đưa tay che miệng Hoàng Phỉ Phỉ, cô ta lại đột nhiên hét to phủ nhận: “Tôi không hề bị điên! Chẳng lẽ tôi có nói sai sao? Tần Hoài Văn anh là đồ bội tình bạc nghĩa, anh đối xử với tôi như vậy sao?”
Hai người bắt đầu dây dưa.
Trong tiếng chửi rủa của Hoàng Phỉ Phỉ, gần như mọi bí mật của Tần Hoài Văn đều bại lộ trước ánh sáng, mà vẻ mặt âm u của Tần Hoài Văn vừa nhìn đã biết là bị nói trúng rồi.
Ninh Mông đứng phía sau Thời Thích, gần như không thốt lên lời.
Cô nhìn bóng lưng thẳng tắp của Thời Thích, trong đầu toàn là lời mà Hoàng Phỉ Phỉ chất vấn, câu trả lời của Thời Thích lại càng làm cô sốc hơn.
Thì ra anh thật sự có cái tâm tư này.
Bỗng Thời Thích xoay người nhìn cô, “Em muốn hỏi gì?”
Ninh Mông vội lắc đầu liên tục: “Không có gì.” Có thì cô cũng chẳng dám nói đâu.
Thời Thích do dự một lát, nhìn chằm chằm cô khiến lưng cô nổi đầy gai ốc, đến mức cô không nhịn nổi nữa thì mới mở miệng: “Vậy về nhà thôi.”
Về nhà? Ninh Mông nghĩ có lẽ là dinh thự nhà họ Thời, gật gật đầu.
Giờ cô không có nơi nào để đi, không đi theo Thời Thích thì sẽ phải lang thang đầu đường, so với thể diện, mạng đương nhiên là quan trọng hơn.
Còn Tần Hoài Văn và Hoàng Phỉ Phỉ đã sớm bị hai người ném ra sau đầu.
Dinh thự của nhà họ Thời không khác chút nào so với lần gặp trước đây.
Không, phải nói là chỉ sợ thời gian hơn hai mươi năm càng làm cho dinh thự này thêm xinh đẹp và cổ kính hơn.
Có điều đối với cô mà nói, khoảng cách lần trước đến dinh thự cũng không có nhiều năm như vậy, đương nhiên người khác không biết.
Trong dinh thự còn một vài người hầu, thấy ánh mắt của cô đều là ngờ vực thì chỉ lễ phép chào hỏi, cũng không biết nên xưng hô như thế nào.
Mãi cho đến lúc vào phòng khách, Ninh Mông mới cẩn thận kéo Thời Thích lại, hỏi: “Bao giờ tôi mới có chứng minh thư?”
Thời Thích nói: “Hai ngày nữa.”
Bây giờ trong phòng khách không có ai, người duy nhất còn sót lại cũng cầm đồ ra ngoài rồi.
Đuôi mắt anh không nhịn được nhếch lên: “Còn vấn đề về hộ khẩu.”
Ninh Mông nghi ngờ hỏi: “Tôi cũng không có hộ khẩu, bây giờ phải làm sao?”
Không hộ khẩu đúng là một vấn đề lớn, bây giờ cô ngay cả xác thực tên thật để thanh toán tiền cho điện thoại còn không làm được, chứ đừng nói là những việc khác.
“Vậy chuyển đến đây đi.” Thời Thích nói: “Sống chung với tôi.”
“…” Ninh Mông dừng lại, bất lực nói: “Tuy tôi đọc ít sách, nhưng anh cũng đừng gạt tôi như vậy…”
Chỉ bằng thân phận lão đại giới giới bắt quỷ của anh, làm chứng minh thư còn cần cần những thứ linh tinh này sao?
Thời Thích Thản nhiên nói: “À.”
Anh trả lời như vậy, Ninh Mông đã biết là anh không để trong lòng.
Nói thì nói thế thôi, chứ cô cũng không hiểu biết nhiều về mấy việc này.
Hơn nữa bây giờ cô vẫn đang phải dựa dẫm vào Thời Thích, đương nhiên là anh muốn như thế nào thì làm như thế thôi, dù sao có thể có cái thân phận để không đến mức bị bắt giữ một cách trắng trợn là được rồi.
Ninh Mông còn đang lầm bầm oán trách, không biết qua bao lâu, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Thời Thích nhìn chằm chằm mình, “... Anh nhìn tôi làm gì?”
Thời Thích gật đầu: “Em trả lời đi.”
Ninh Mông sững sờ một lát mới dần phản ứng kịp.
Có lẽ anh đang hỏi về câu nói của Hoàng Phỉ Phỉ ở nghĩa trang rồi.
Vẻ mặt của Ninh Mông rất phức tạp, không biết nên mở miệng thế nào.
Trải qua nhiều năm như vậy, cô từng chứng kiến tuổi thơ, thời niên thiếu đến lúc anh trưởng thành, từ khi nuôi nấng anh đến khi mình được chăm sóc lại, có một chút thay đổi.
Trong lòng Ninh Mông nhảy lên cảm giác kỳ quái, không nói lên lời.
Đặc biệt là mỗi lần Thời Thích nhìn cô, có một loại cảm giác không thể miêu tả làm cô nhịn không được mà thở gấp.
“Tôi biết.” Ninh Mông nói khẽ.
Thời Thích đáp: “Sau đó thì sao?”
Bỗng Ninh Mông không biết nên trả lời như thế nào, có chút luống cuống, nghĩ đến lời nói hôm nay nghe được ở nghĩa trang, lắp bắp nói: “… Có thể cho tôi một chút thời gian không?”
Đầu lưỡi như bị thắt lại.
Thời Thích bị chọc cười bởi dáng vẻ sợ hãi của cô, chậm rãi gật đầu, “Đương nhiên có thể, lúc nào em cũng có thể nói với tôi.”
Tôi sẽ luôn chờ đợi.
Ninh Mông lén thở một hơi dài.
Thời Thích lại nói: “Qua mấy ngày nữa là có thể làm xong chứng minh thư, em ở trong nhà chờ là được.”
“Ừ.”
“Không được chạy lung tung.”
Ninh Mông gật gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Nói xong mấy chuyện, Thời Thích liền rời khỏi dinh thự, e rằng công ty có việc gấp rồi, dù sao bây giờ anh cũng không còn là đứa trẻ bình thường nữa.
Thời Thông và Thời Tuệ của nhà họ Thời là dạng công tử ăn chơi trác táng, Thời Thiện Cẩn bây giờ đã hơn 50 tuổi rồi, nhà họ Thời gia không thể giao cho những người khác, đương nhiên chỉ có thể là Thời Thích.
Trở thành một tổng tài bá đạo rồi.
Ninh Mông luôn thấy thấy có gì đó kì quặc, lại không nghĩ ra được là có vấn đề ở đâu, chỉ có ném ra sau đầu, nháy mắt đã thoát khỏi niềm vui có hộ khẩu.
Thừa dịp Thời Thích không ở nhà, cô xem một ít tin tức của nhà họ Tần.
Lúc vừa về dinh thự, Thời Thích cho cô một chiếc điện thoại đầy đủ mọi chức năng, có thể lên mạng nữa.
Tần Hoài Văn hành động rất nhanh, sự việc đã lên hot search rồi.
Trong tin tức đương nhiên không nói đến việc Hoàng Phỉ Phỉ dùng tro cốt của Thẩm Vân để nuôi số mệnh của mình, mà kể theo một cách khác.
Dường như Ninh
Mông thấy là một chuyện khác, căn bản không giống việc cô từng trải qua, giống như một thời không song song vậy.
Trong tin tức kể rằng, ngay trước đêm kết hôn Tần Hoài Văn có mơ thấy cô vợ cũ Thẩm Vân, vì thế liền dời cô sang mộ viên xinh đẹp xa hoa khác, còn mời đại sư đến làm phép.
Chờ đến khi mọi thứ kết thúc, hắn cảm thấy mình vẫn còn yêu vợ cũ nên sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, hắn quyết định hủy bỏ đính hôn với cô bạn gái Hoàng Phỉ Phỉ hiện tại.
Ngay dưới tin tức này là bức ảnh chụp chung của Tần Hoài Văn và Hoàng Phỉ Phỉ, ở giữa đã bị chia cắt bởi một đường ranh giới.
Hoàng Phỉ Phỉ không mấy nổi tiếng, chẳng qua là khoảng thời gian trước cô ta là nhân vật được Tần Hoài Văn cầu hôn nên mới lên hot search mà thôi.
Cô lướt xuống, bình luận gần như đều khen Tần Hoài Văn nặng tình, là người đàn ông tốt, Thẩm Vân tích phúc tám đời mới gặp được.
Cho đến tận bên dưới mới có thể thấy một hai bình luận đánh giá tương đối khách quan về sự kiện này.
Ninh Mông nhất thời nổi hứng tìm kiếm tin tức về Tần Hoài Văn..
Trang web hiện ra rất nhiều tin tức anh ta và Hoàng Phỉ Phỉ hủy bỏ hôn ước, ngoại trừ những tin này, còn lại là tin tức về công ty của anh ta và vợ mình Thẩm Vân.
Cô nhấn vào vài cái có liên quan tới Thẩm Vân rồi tắt trang web, bĩu môi.
Hầu như nội dung của các trang web liên quan đến Thẩm Vân đều khá giống nhau, hoặc là phổ cập về lịch sử tình yêu của Thẩm Vân và Tần Hoài Văn, hoặc là ca ngợi Tần Hoài Văn không quên đi tình cảm ban đầu.
Cái người Tần Hoài Văn này cũng thật là…
Theo cô thấy, nếu Tần Hoài Văn thật sự thích Thẩm Vân thì sẽ không lợi dụng cô ấy để xây dựng hình tượng nặng tình cho mình.
Bây giờ là Hoàng Phỉ Phỉ lợi dụng tro cốt của Thẩm Vân làm loạn, lại lừa dối giấu giếm hắn như vậy, thế mà Tần Hoài Văn còn có thể đẩy hết mọi chuyện sang hướng này.
Thẩm Vân hoàn toàn trở thành công cụ giúp hắn nổi tiếng.
Ninh Mông không khỏi xót thương thay cho Thẩm Vân.
Ở bên Tần Hoài Văn, phúc còn chưa kịp hưởng, còn bị người khác đào mộ, dùng tro cốt của mình để mang đến vận may cho người khác, biết bao vất vả mới vạch trần được chân tướng, còn bị chồng kéo ra đánh bóng bản thân.
Cô thở dài, cất di động đi.
Đây là chuyện của người khác, cô không quản được, hơn nữa cô quẩn cũng vô dụng.
Mấy ngày mà Thời Thích nói trôi qua rất nhanh, đã được 3 ngày rồi.
Người giao hàng mặc đồ đen trông khá lạ, nhưng Ninh Mông đoán rằng quần áo quá giống nhau, chính cô cũng không phân rõ được ai với ai.
Người nọ đưa đồ trong tay qua: “Cô Ninh, đây là chứng minh thư của cô.”
Ninh Mông nhận lấy chứng minh thư, địa chỉ ghi ở phía cuối cùng là nhà lớn họ Thời, còn tuổi thì là 21.
Thế cũng không sai, tuy cô không biết sao Thời Thích lại biết tuổi của cô, cô nhớ rõ là mình chưa từng nói gì hết.
Quan trọng nhất vẫn là ảnh chụp.
Thế mà đúng là chân dung của cô, không khác chút nào, Ninh Mông không nhịn được dò hỏi: “Ảnh chụp trên này lấy ở đâu ra thế?”
Người mặc đồ đen đứng thẳng, lễ phép trả lời: “Cái này tôi không rõ lắm, là cậu Thích giao cho bọn họ.”
Hắn chỉ phụ trách lấy về rồi đưa tới đây thôi.
Ninh Mông thu lại câu hỏi định hỏi tiếp, cất chứng minh thư đi, thấy hắn vẫn luôn đứng ở đó không rời đi lại hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Người mặc tây trang mang dáng vẻ khó mở miệng, đưa một đồ vật khác trong tay tới trước mặt cô:
“Cô Ninh, đây là sổ hộ khẩu, cô nhất định phải xem đấy.”
Cái tên Thời Thích không phải là người nào cũng có thể gọi, người mặc tây trang đen im lặng gật đầu, tựa như hiểu được thêm vài việc.
Tuy rất muốn biết bên trong có cái gì, có lẽ là thứ mấy ngày trước Thời Thích mới nhắc đến, nhưng xem luôn ở trước mặt người khác thì có chút đáng sợ.
Khụ khụ, cô mở miệng nói: “Được, tôi biết rồi, anh… Nếu có việc thì nhanh đi đi.”
Không nghĩ tới người mặc tây trang đen không thèm nhúc nhích, đứng ở đó như khúc gỗ, mặt không cảm xúc nói: “Nhiệm vụ của tôi là nhìn cô xem xong vật kia.”
Ninh Mông: “…”
Thời Thích đúng là cái gì cũng nghĩ ra được.
Đứng dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
Cô lặng lẽ mở sổ hộ khẩu ra, tổng cộng chỉ có vài tờ mỏng, trang thứ nhất đương nhiên là thông tin của Thời Thích.
Lúc lật tiếp, Ninh Mông bỗng trở nên căng thẳng, ánh mắt liếc đến người mặc tây trang đen đang nhìn mình chằm chằm, đành phải xoay người đưa lưng về phía hắn.