Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 168-169: Chương 168: Thế Tử Gia, Xin Đừng Quấy Rầy Ta Dưỡng Thương (8)



Chương 168: Thế Tử Gia, Xin Đừng Quấy Rầy Ta Dưỡng Thương (8)

"Đúng vậy!" Tiền Thiển gật đầu: "Nhưng mà, cũng không phải là rất nhàm chán, ma ma sẽ kể chuyện xưa cho muội, ví như Na Tra đại náo thủy cung gì đó."

"Khi còn nhỏ tỷ cũng nghe qua chuyện này." Hàn Mục Lăng nhấp miệng cười: "Ma ma còn nói khi còn nhỏ ca ca tỷ cũng rất thích Na Tra, một hai bắt cha làm cho huynh ấy cái vòng càn khôn, cuối cùng cha phải làm cho huynh ấy một cái vòng bằng sắt, huynh ấy ném văng đi còn đập vỡ mất bình hoa mai mà mẫu thân thích nhất."

"Còn có chuyện như vậy sao? Ca ca của Lăng tỷ tỷ còn nghịch ngợm hơn ca ca muội." Tiền Thiển nở nụ cười, cô vỗ tay như chợt nhớ ra điều gì đó: "Muội biết một chuyện xưa, đảm bảo Lăng tỷ tỷ chưa từng nghe qua."

"Thật không?" Hàn Mục Lăng quả nhiên rất có hứng thú: "Là chuyện gì, kể tỷ nghe đi."

Tiền Thiển cười khúc khích, cô bé tí hon, Hàn Mục Lăng nghe qua mới lạ a!!

Huynh muội Hàn gia, Vương Minh Ngọc, còn có ba nhi tử của Hàn phu nhân mới tới, một đám tiểu hài tử ngồi trong đình hóng gió nghe Tiền Thiển kể chuyện cô bé tí hon.


Tiền Thiển nhìn quanh, đặc biệt có cảm giác mình là giáo viên tiểu học, vì lừa gạt Hàn Mục Lăng, cô cũng thật liều mạng!

"Vậy cô bé tí hon cuối cùng sống cùng với các hoa tiên tử sao?" Hàn Mục Lăng trố mắt ngạc nhiên.


"Đúng vậy!" Tiền Thiển nghiêm túc gật đầu: "Hoa tiên tử và nàng lớn lên giống nhau, ở bên nhau cùng làm bạn không phải rất tốt sao."

"Ha......" Hàn Mục Thanh nhìn Tiền Thiển cười nhạo: "Trong lòng hoa tiên chỉ có ong mật! Vừa nghe đã biết chính là gạt người, cũng chỉ có thể lừa gạt đứa trẻ như ngươi."

Tiền Thiển:......!Hùng hài tử!! Chỉ biết có cãi lại!! Quỷ nghe cũng biết là để dỗ trẻ con, chỉ có ngươi mới nói thẳng ra như vậy!!


Tuy trong lòng chửi thầm, nhưng Tiền Thiển vẫn cố gắng biểu hiện như một đứa trẻ 6 tuổi.


Cô trừng mắt nhìn Hàn Mục Thanh, vẻ mặt tức giận: "Sao huynh biết là không có, huynh cũng không phải mỗi ngày đều nhìn chằm chằm hoa."

"Cái này còn cần nhìn chằm chằm sao?" Hàn Mục Thanh vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tiền Thiển, cái miệng nhỏ hồng lại phun ra một chữ: "Ngốc."

Chết tiệt! Cuối cùng cũng nhớ ra hắn giống ai, cái tính tình đáng chết không phải rất giống Yến Hằng* sao! Bạn hiểu mà! Tiền Thiển xắn tay áo, trong lòng nghĩ: Lão nương hiện tại chỉ là đứa trẻ 6 tuổi, làm trò không biết xấu hổ không sợ chút nào!! Ta còn đang lo không có cơ hội thể hiện hình tượng đứa nhỏ bị mẹ kế dưỡng phế đó!!!

*Yến Hằng là Lục hoàng tử của TG đầu tiên nha.


Tiền Thiển nhìn quanh như đứa nhỏ bình thường, cuối cùng tự mình bò lên ghế nhỏ của mình, như muốn tăng chiều cao để tăng thêm khí thế cho mình, hai tay chống nạnh, tức giận trừng mắt nhìn Hàn Mục Thanh: " Huynh cũng chưa từng thấy qua dựa vào gì mà nói là không có! Ma ma nói có chính là có!"

"A......" Vương Minh Ngọc ở bên cạnh lập tức lo lắng, hắn đứng dậy nhanh chóng vươn tay kéo Tiền Thiển: "Tú Tú, mau xuống, sẽ ngã mất."

Tiền Thiển đúng là xui xẻo.


Khi Vương Minh Ngọc đứng lên, nhị công tử của Hàn phu nhân cũng đứng lên chuẩn bị kéo Tiền Thiển xuống, kết quả hai người đụng nhau cùng ngã về Tiền Thiển, từ phía sau đụng phải ghế nhỏ của Tiền Thiển.


Tiền Thiển ai a một tiếng ngã xuống, mà đối diện trước mặt cô, chính là Hàn Mục Thanh vẻ mặt cao lãnh.


Cũng không biết là Tiền Thiển xui xẻo hơn hay Hàn Mục Thanh xui xẻo hơn, chờ mọi người phản ứng lại, Hàn Mục Thanh đã nằm trên đất, còn Tiền Thiển nằm bò trên người hắn.


Vương Minh Ngọc và Hàn nhị công tử còn đỡ, hai người chỉ bị đụng đến lảo đảo chứ không ngã.


Hàn Mục Lăng "Ai a" một tiếng vội đứng dậy, duỗi tay kéo Tiền Thiển: "Tú muội muội, muội không sao chứ?"

Vương Minh Ngọc và Hàn nhị công tử cũng nhanh chóng đỡ Tiền Thiển lên, miệng không ngừng lải nhải: "Tú Tú, Tú Tú ngã có đau không?"

Mà Hàn Mục Thanh xui xẻo bị mọi người bỏ quên nằm trên đất, góc áo choàng thậm chí còn bị Hàn nhị công tử dẫm một cái......!

Hàn Mục Thanh nằm trên mặt đất oán hận nhìn Tiền Thiển đang bị mọi người bao quanh ở giữa, trong lòng tức giận: Nha đầu chết tiệt kia! Khi được mọi người nâng dậy cũng không biết tiện thể kéo hắn lên sao?!!


Tuy nhiên, không ai chú ý Hàn Mục Thanh đang buồn bực, Hàn Mục Lăng nhìn Tiền Thiển từ trên xuống dưới, thấy cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Hàn Mục Thanh đang chậm rãi bò dậy, bộ dáng tiểu đại nhân dạy dỗ ca ca nhà mình: "Ca ca, sao huynh lại cái nhau với Tú muội, nàng còn nhỏ mà!"

Trộm nhìn qua Hàn Mục Thanh, Tiền Thiển có chút chột dạ, thật ra chuyện này nên trách cô, muốn diễn tiểu hài tử không hiểu chuyện, kết quả chơi quá trớn, khiến Hàn Mục Thanh bị ngã cùng cô còn không nói, còn bị tiểu muội nhà mình trách móc.


Nhưng Tiền Thiển cũng không ngượng ngùng nói xin lỗi trước, cô làm đà điểu rụt đầu tự an ủi mình: Ta không hiểu chuyện......!Không hiểu chuyện......!Là trẻ nhỏ......!trẻ nhỏ......

"Tú muội muội, thật xin lỗi, muội đừng so đo với ca ca của tỷ, bình thường huynh ấy không như vậy." Tiền Thiển còn đang rối rắm có nên xin lỗi trước hay không, Hàn Mục Lăng đã mở miệng trước.


Vừa nghe nàng ấy nói vậy, Tiền Thiển lại cùng ngượng! Cô là lão quái vật đã sống mấy kiếp, vậy mà để một tiểu cô nương nói xin lỗi cô trước.


"Không sao không sao! Thật ra là muội sai! Muội không nên cùng ca ca của Lăng tỷ tranh chấp!" Tiền Thiển kéo tay Hàn Mục Lăng lắc nhẹ: "Lăng tỷ tỷ, là muội sai rồi, muội lại kể một chuyện xưa cho tỷ nghe, xem như nhận lỗi được không?"

Hàn nhị công tử bên cạnh tính tình hoạt bát bật cười: "Minh Tú còn có chuyện xưa sao, tốt quá! Khi nãy Hàn nhị ca vì cứu muội còn cùng ca ca muội đụng vào nhau, có phải muội cũng nên kể chuyện xưa bồi huynh không?"

"Tất nhiên là được!" Tiền Thiển nghiêm túc gật đầu: "Muội có rất nhiều chuyện xưa! Đủ cho Hàn nhị ca nghe tới năm sau."

Nghe lời nói trẻ con này của Tiền Thiển, mấy tiểu hài tử bên cạnh đều cười rộ lên, nha hoàn hầu cạnh cũng khôi chịu được cười lên, ngoại trừ Hàn Mục Thanh......!

Hàn Mục Thanh nhìn Tiền Thiển, cảm thấy càng tức giận, tiểu nha đầu này rõ ràng đâm vào hắn, nói xin lỗi cũng phải là xin lỗi hắn, dựa vào đâu mà xin lỗi muội muội hắn? Còn nữa, ca ca của Lăng tỷ tỷ là cái quỷ gì? Không thể gọi hắn một tiếng Thanh ca ca sao?! Đáng ghét! Thật quá đáng ghét!! Hắn và nha đầu thúi này không đội trời chung!!!

Tiền Thiển và Hàn Mục Lăng vui vẻ ở Hàn phủ cùng nhau chơi đùa năm ngày.


Năm ngày này Tiền Thiển và Hàn Mục Lăng ở chung một phòng, hai người suốt ngày tán gẫu, không phân biệt thời điểm, cảm tình rất sâu sắc.



Năm ngày này, Tiền Thiển cũng muốn tận dụng thời gian xây dựng quan hệ tốt với Hàn Mục Thanh, đáng tiếc nam chính là hùng hài tử, tính cách đúng là thất thường, lúc nào cũng có thể nổi giận.


Mọi người cùng nhau nói chuyện vui vẻ, hắn có thể bất chợt lạnh mặt với Tiền Thiển, khiến ai cũng ngơ ngác.


Hùng hài tử quá khó dỗ, bắt chuyện với nam chính thật mệt! Đây là những gì Tiền Thiển rút ra được sau năm ngày trải nghiệm.


Nhưng kỳ quái là, tính khí kỳ quái này của Hàn Mục Thanh chỉ nhằm vào Tiền Thiển, ở cùng một chỗ với Vương Minh Ngọc lại không tồi, có nhiều khi còn có vài phần giống huynh đệ tốt.


Tiền Thiển cảm thấy, cô và Hàn Mục Thanh nhất định là trời sinh bất hòa.


Cô là một nhân vật quần chúng nhỏ nhoi, không hòa hợp với nhân vật chính của thế giới ý thức, thật không thể xui xẻo hơn nữa! Chỉ mong sau này trưởng thành Hàn Mục Thanh sẽ không mang thù......!.


Chương 169: Thế Tử Gia, Xin Đừng Quấy Rầy Ta Dưỡng Thương (9)


Qua năm ngày, Tiền Thiển và Vương Minh Ngọc phải về nhà. Quả nhiên Hàn phu nhân cho Tiền Thiển hai nha hoàn, đều lớn hơn một chút so với cô, một người 9 tuổi, một người 11 tuổi, vì sợ Tiền Thiển còn nhỏ không quản được, nên Hàn phu nhân giao khế ước bán thân của hai nha hoàn này cho Oanh Nhi.


Trước khi họ đi, Hàn phu nhân còn cẩn thận để Hàn Mục Thanh và Hàn Mục Lăng, dùng xe ngựa của Quốc công phủ đưa huynh muội Tiền Thiển trở về. Tiền Thiển hiểu ý của nàng, đây là để cô dựa thế, để cô có giá trị hơn trong mắt tổ phụ.


Tâm tư của Hàn Mục Lăng cũng coi đây là lẽ dĩ nhiên, khi Tiền Thiển xuống xe nàng còn cố ý vén mành lên nói tạm biệt Tiền Thiển, hơn nữa còn làm trò trước mặt mọi người, nói với Tiền Thiển mấy ngày nữa sẽ đón cô đến Quốc công phủ chơi.


Kế hoạch Hàn phu nhân chuẩn bị tất nhiên rất có tác dụng! Tiền Thiển mang về hai nha hoàn, Vương Dật phu nhân và tiểu Lưu thị cũng không dám nhiều lời một câu nào. Không lâu, Vương Dật tự mình lựa chọn kỹ càng cho Tiền Thiển một vị nữ tiên sinh, ở trong nhà dạy dỗ nàng.




Tiền Thiển trong lòng yên lặng phun tào: Vương Dật rõ ràng là muốn cẩn thận bồi dưỡng cô các loại năng lực xã giao, để cô nịnh bợ đại tiểu thư Định Viễn công phủ thật tốt!!


Nhưng đây thật ra là chỗ tốt, Tiền Thiển sẽ không lãng phí, huống hồ mục đích Vương Dật và nhiệm vụ của cô giống nhau, cô không ngại cùng Hàn Mục Lăng kết giao nhiều hơn. Vì vậy, những ngày sau đó, hai tiểu cô nương rất thường xuyên qua lại, nếu có khi không gặp mặt, cũng thường sai nha hoàn đưa đồ vật qua.


Tuy vậy, có vài chi tiết thật đáng suy nghĩ, Tiền Thiển đã sớm để ý đến! Mấy năm nay, Hàn Mục Lăng thường thường phái người tới đón cô đến Định Viễn công phủ ở, nhưng lại chưa từng đến nhà cô làm khách. Kế mẫu của Tiền Thiển có ý muốn để kế muội của cô nịnh bợ Hàn Mục Lăng, sợ là không hề có khả năng!!


Mỗi khi nghĩ tới, Tiền Thiển liền vui mừng! Hàn Mục Lăng không hổ là người có tâm tư tinh tế, những điều như vậy cũng chú ý tới!


Tiền Thiển thật ra đặc biệt thích Hàn Mục Lăng, tính cách ôn nhu, lớn lên lại xinh đẹp. Cô nương này tuy rằng nhiều tâm cơ, nhưng không bao giờ sử dụng nó bừa bãi, thật ra từ trong xương cốt là một người nhân hậu. Có một số việc, Hàn Mục Lăng trong lòng rất rõ ràng, nhưng chưa bao giờ nói toạc ra, thật giống như nàng chưa bao giờ hỏi qua Tiền Thiển ở nhà sự tình, nhưng một năm bốn mùa, các loại ngày tết, nàng tổng không quên phái nha hoàn tới cấp Tiền Thiển tặng đồ.


Hàn Mục Lăng đưa đến đều đồ dùng hàng ngày của tiểu cô nương, Tiền Thiển đáp lễ cũng không phí sức, nhưng mỗi lần Vương thượng thư nghe nói tiểu thư công phủ lại cho người tới tặng đồ, thì sẽ kêu nha hoàn của Tiền Thiển đến dò hỏi sinh hoạt gần đây của cô, do vậy tiểu Lưu thị mấy năm nay cũng không dám khắt khe với Tiền Thiển.





Hàn Mục Lăng thật ra cũng rất thích Tiền Thiển, tiểu nha đầu hoạt bát này vừa lúc có thể cùng tính cách của nàng bổ sung với nhau, hai người mỗi lần ở cùng nhau đều không bao giờ nói hết chuyện.


Hàn Mục Lăng thích Tiền Thiển còn do một nguyên nhân quan trọng khác, tuy nhìn Tiền Thiển có vẻ tùy tiện, nhưng xử sự rất có chừng mực, không nên hỏi sẽ không hỏi nhiều, không nên nói sẽ không nói nhiều, cũng chưa đưa ra yêu cầu nào với nàng, kết giao với Hàn Mục Lăng rất có chừng mực, làm bằng hữu với Tiền Thiển, Hàn Mục Lăng không có một chút gánh nặng nào.


Lại một mùa xuân đến, Tiền Thiển đã hơn mười tuổi, bởi vì mấy năm nay sống rất thảnh thơi, lớn lên có vài phần trắng trắng mịn mịn, cô mang theo nha đầu Tiểu Tước định tìm Vương Minh Ngọc cùng đến thỉnh an lão phu nhân.


Vương Minh Ngọc không đến mười sáu tuổi đã bắt đầu ra dáng thiếu niên, đúng như Tiền Thiển nghĩ, sau khi trưởng thành mặt bánh bao của Vương Minh Ngọc bắt đầu trở nên góc cạnh rõ ràng hơn, đôi mày dậm hợp với đôi mắt sáng đầy nghị lực, bắt đầu có khí khái nam nhân.


Tiền Thiển rất hài lòng với điều này! Vương Minh Ngọc bị Vương Dật quản lý rất nghiêm, bản thân hắn cũng rất nỗ lực, ngày thường đọc sách luyện võ cũng không dám lười biếng chút nào, hơn nữa tướng mạo đường đường, gia thế không tồi, qua hai năm nữa chính là rể hiền được nhiều người chọn, hắn có thể cưới một tức phụ tính cách, tướng mạo, gia thế tốt về nhà.


Lúc Tiền Thiển tìm Vương Minh Ngọc, hắn đang cần mẫn đọc sách, Vương thượng thư cố ý để hắn hai năm nữa tham gia khoa cử, vì vậy bây giờ là thời điểm quan trọng.


"Ca ca thật chăm chỉ, tương lai có thể tiền đồ vô lượng nha." Tiền Thiển đứng trong viện, cười tươi nhìn Vương Minh Ngọc đang xem sách.


Thấy Tiền Thiển tới, Vương Minh Ngọc rất vui vẻ, nhéo mũi nàng: "Đó là đương nhiên, về sau ta là chỗ dựa nhà mẹ đẻ của muội, sao dám không nỗ lực."


Hai huynh muội như mọi ngày, một đường cười nói vui vẻ, cùng đi thỉnh an tổ mẫu.


"Ca, qua nửa tháng nữa là sinh thần của Lăng tỷ tỷ, huynh định tặng cái gì?" Tiền Thiển nghiêng đầu nhìn Vương Minh Ngọc, Hàn Mục Lăng sắp 12 tuổi, sinh thần mỗi năm đều đưa thiệp mời hai huynh muội Tiền Thiển, năm nay cũng sẽ không ngoại lệ.





"Không có......" Vương Minh Ngọc sầu não mà gãi đầu: "Ta nghĩ muốn tặng lễ vật tốt một chút, nhưng tưởng Hàn đại cô nương cũng không thiếu cái gì."


Tiền Thiển thở dài không nói, tâm tư của ca ca nhà mình, nàng cũng biết ít nhiều. Mấy năm nay Hàn Mục Lăng dần trưởng thành, càng ngày càng xinh đẹp, cá tính cũng ôn nhu nhã nhặn, thật là đối tượng tốt nhất để chọn làm thê tử. Đáng tiếc...... Đáng tiếc nàng là đích trưởng nữ của Định Viễn công, dựa theo quy luật của triều nữ nhi gả cao, với điều kiện này của Hàn Mục Lăng, thì gả cho Thái tử làm chính phi còn dư! Thật không thể nào gả thấp đến Vương gia.


"Tú Tú, muội định tặng Hàn đại cô nương cái gì?" Vương Minh Ngọc có chút mong chờ nhìn Tiền Thiển.


"Bốn màu kim chỉ, cùng với mấy món đồ cho nữ nhi, không có gì đặc biệt." Tiền Thiển cười cười, cô tặng lễ vật luôn rất quy củ, cố gắng không làm ra lỗi lầm cũng không đoạt nổi bật, cô là nhân vật quần chúng chứ không phải nữ chính, những chuyện làm màu này chưa bao giờ làm.


"Chỉ như vậy?" Vương Minh Ngọc có vẻ có chút thất vọng: "Có phải quá đơn giản hay không?"


"Lễ vật trước nay đều là tâm ý," Tiền Thiển cười an ủi Vương Minh Ngọc: "Ca ca cũng đừng phiền, có lẽ huynh tặng cái gì Lăng tỷ tỷ cũng đều thích. Chúng ta có thể có cái gì đặc biệt, tiền tiêu vặt mỗi tháng đều cố định, trừ phi mở nhà kho chọn đồ trong của hồi môn của nương. Hơn nữa, Lăng tỷ tỷ cũng không hiếm đồ quý, chỉ cần để tỷ ấy thấy được tâm ý là được."


Vương Minh Ngọc không trả lời, buồn đầu đi về phía trước, năm trước hắn vấn tóc, Hàn Mục Lăng ngoại trừ đưa tới bốn màu thọ lễ, còn tặng hắn một đôi ngọc chặn giấy. Nghe Hàn Mục Thanh nói, là Hàn Mục Lăng tự mình vẽ, lấy khối ngọc tốt nhất trong nhà, tìm thợ thủ công chế tác. Đối với đôi ngọc chặn rất này hắn vô cùng trân trọng, mỗi ngày đều để ở trên bàn ngắm kỹ mấy lần.


Hàn Mục Lăng năm nay sắp 12 tuổi, tuy không phải sinh thần quan trọng nhất, nhưng cũng là ngày quan trọng, Vương Minh Ngọc rất muốn tặng nàng một lễ vật thật tốt.


Tiền Thiển nhìn dáng vẻ này của Vương Minh Ngọc, liền biết hắn suy nghĩ cái gì, cô không đành lòng mà thở dài: "Nếu không, hai ngày nữa chúng ta đi chọn trong của hồi mon của nương."


"Bỏ đi!" Vương Minh Ngọc cúi đầu rầu rĩ nói: "Một khi mở nhà kho, bên kia liền nhìn chằm chằm, chớ có gây chuyện."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.