Rời Trạng Nguyên Lâu, Tiền Thiển bắt đầu có thời gian cãi nhau với 7788. Từ nãy giờ 7788 vẫn làm ầm lên: "Tiền Xuyến Tử! Rốt cuộc cô đang nghĩ gì vậy?! Chúng ta đến chạy đường! Cơ hội làm học đồ tốt như vậy sao cô không nhận?! Hãy nghĩ đến nhiệm vụ đi! Nhiệm vụ!!!"
"Tao biết, tao biết, mày yên tĩnh đi!" Tiền Thiển bị nó làm cho đau đầu: "Tao đâu nói không làm học đồ, mày ầm ĩ cái gì."
"Vậy sao khi nãy cô không đồng ý luôn? Cô là người đóng vai phụ tiểu nhị, không chạy đường thì làm sao đóng được vai phụ? Không ổn, không ổn..." 7788 tiếp tục lên án.
"Tao biết. Nhiệm vụ thứ nhất của tao là đến đây làm tiểu nhị ở Trạng Nguyên Lâu, lấy thân phận tiểu nhị đóng vai phụ, góp một viên gạch vào cuộc gặp của nam nữ chính. Mày không cần nói nhiều, tao không mất trí nhớ." Tiền Thiển lầm bầm.
"Vậy sao cô không trực tiếp đồng ý làm học đồ, do dự cái gì! Cô có ý gì thì nói đi! Nói đi!" 7788 tức giận bất bình.
"Từ đầu mày đã nói ta phải ở đây thay Trương Ngũ Nương sống cả đời, không thể chạy đường xong rồi rồi về. Trong nhà tao còn một người mẹ hời phải quan tâm, học đồ không có tiền công, sao tao có thể nuôi sống bà ấy?" Tiền Thiển nói.
"Như vậy..." 7788 liền mềm lòng, sau đó lập tức phản ứng: "Vậy tôi không xen vào, nhưng thế nào thì cô nhất định phải làm học đồ! Tôi nhất định không đi Thế giới trừng phạt! Nếu cô làm hại tôi tôi sẽ không để yên cho cô!"
"Được rồi! Đã nói với mày là sẽ có biện pháp, mày yên tĩnh chút đi, chờ tao thương lượng xong rồi nói tiếp." Tiền Thiển vất vả dỗ dành 7788.
"Cái đó... được rồi. Cô đã nói vậy thì nhất định sẽ có cách, dù sao cô cũng phải đi chạy đường." 7788 cường điệu một lần cuối rồi ngậm miệng.
Tiền Thiển thở phào, cuối cùng cũng được yên tĩnh đi tìm Vương Thuận. Không sai, Tiền Thiển quyết định tạm hoãn về nhà là muốn tìm tiểu nhị chuyên nghiệp cao cấo Vương Thuận trước. Cô cảm thấy đề nghị của nhân sĩ này tương đối đáng tin. Hơn nữa, liên quan đến chuyện làm học đồ chạy đường, Tiền Thiển cũng không muốn giấu Vương Thuận. Bất kể thế nào, Vương Thuận đã thật lòng giúp, cô nên thông báo với hắn.
Vương Thuận vẫn đứng trước cửa nhà trọ Duyệt Lai chào khách. Tiền Thiển thấy hắn có phần giống NPC trong trò chơi, mỗi ngày đều đứng ở một địa điểm cố định, chờ người đến tìm hắn lấy nhiệm vụ. Từ xa, thấy Tiền Thiển tới, Vương Thuận chủ động đưa tay chào hỏi: "Tiểu Ngũ Tử, bên này."
Tiền Thiển chạy tới, mỉm cười: "Tiểu Thuận Nhi ca ca, ta có chuyện tìm người."
"Thế nào? Có chuyện gì sao? Hôm nay ngươi không theo chân Đổng lão Tam nhà ta đến Trạng Nguyên Lâu gặp chưởng quỹ à? Không thành công?" Vương Thuận nghe vậy điều chỉnh sắc mặt.
"Gặp rồi, ta trực tiếp từ Trạng Nguyên Lâu đến đâu, muốn mời Tiểu Thuận Nhi ca ca giúp ta một việc." Sau đó Tiền thiển cẩn thận kể lại những gì ở Trạng Nguyên Lâu cho Vương Thuận, những lời Tiền chưởng quỹ nói sau đó cô cũng nói cho Vương Thuận. Nói xong, cô đứng một bên chờ tiểu nhị Vương Thuận có thâm niên cho ý kiến chuyên nghiệp.
Vương Thuận nghe Tiền Thiển nói, cúi đầu suy nghĩ, nửa ngày không lên tiếng. Tiền Thiển nghĩ hắn sẽ phản đối việc cô làm học đồ, không ngờ Vương Thuận nghĩ nửa ngày rồi ngẩng đầu, nghiêm túc nói với cô: "Tiểu Ngũ Tử, hay ngươi nghe lời ca ca, chọn làm học đồ đi."
Tiền Thiển có chút giật mình, không khỏi do dự mở miệng: "Nhưng... làm học đồ không có tiền công, mà trước đó Tiểu Thuận Nhi ca ca có nói ta làm học đồ ở tiệm cầm đồ là thích hợp nhất."
Vương Thuận đưa tay vò đầu Tiền Thiển: "Ngươi là một tên ngốc, làm học đồ cũng phải có cơ duyên, nào dễ vào mắt sư phụ như vậy. Ngươi đi làm sẽ biết, mười năm chưa chắc có thể học xong. Bây giờ coi như ngươi may mắn, khiến Tiền chưởng quỹ muốn cho ngươi làm học đồ. Nghe ca ca, đừng nhìn chằm chằm vào tiền tháng hai trăm văn kia, học được việc mới tốt. Ngươi làm tạp dịch thì cả đời cũng chỉ làm tạp dịch, cao nhất ba trăm văn một tháng, chỉ đủ ăn một bữa no."
"Lại nói," Vương Thuận nhìn thoáng qua Tiền Thiển: "Ba năm học đồ chạy đường này nhất định sẽ thành, ngươi và Trương thẩm cũng không phải chịu khổ lâu. Ra vào Trạng Nguyên Lâu đều là quý nhân, nếu hầu hạ tốt sẽ khen thưởng không ít tiền, coi như chỉ có được ba thành cũng đủ cho ngươi và mẹ ngươi sống tốt qua ngày."
Nghe Vương Thuận nói, Tiền Thiển cúi đầu. Vương Thuận không biết cô là nữ, cô sẽ không làm nổi ba năm học đồ, cũng không thể chạy đường quá lâu. Trương thị sẽ không cho phép cô lớn tuổi còn mặc nam trang chạy loạn bên ngoài. Cô trở thành học đồ, ngoại trừ có thể có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ thì không có ý nghĩa gì.
Vương Thuận nhìn bộ dáng này của cô, còn tưởng cô phát sầu vì sinh kế, không khỏi cười: "Ngươi cứ yên tâm đi, sư phụ ngươi sẽ không để ngươi chết đói. Mặc dù học đồ không có tiền công nhưng sẽ bao ăn bao ở, nếu chịu khó làm đồ đệ, bình thường sư phụ đều phát tiền tiêu vặt cho đồ đệ, dù không bằng tiền tháng nhưng dùng trợ cấp cho mẹ ngươi cũng đủ. Tiền thưởng ở Trạng Nguyên Lâu không ít, chắc hẳn sư phụ ngươi sẽ không hẹp hòi quá."
Nghe hắn nói như vậy, Tiền Thiển có chút yên tâm. Lúc đầu cô cũng không trông cậy vào việc kiếm nhiều ít, tốt xấu mỗi tháng có chút tiền giảm bớt gánh nặng cho Trương thị là được rồi. Cô tính toán sau khi hoàn thành nhiệm vụ, sẽ nghiêm túc kiếm tiền nuôi gia đình.
Nghĩ tới đây, cô hạ quyết tâm, nói cảm ơn với Vương Thuận. Vương Thuận cười hì hì: "Tiểu Ngũ Tử, sau này có tiền đồ đừng quên ca ca ta nha."
"Nhất định rồi!" Tiền Thiển tạm biệt hắn, về nhà tìm Trương thị.
Tiền Thiển về đến nhà, báo cáo chuyện tìm được việc làm với Trương thị. Cô không nói đi chạy đường, sợ Trương thị phản đối, chỉ nói Trạng Nguyên Lâu tìm học đồ, bao ăn bao ở, không có tiền công.
Có lẽ Trương thị cho rằng việc cô tìm được chính là học đồ sau bếp, không quá phản đối, chỉ thấy phần công việc này không tệ lắm. Với gia đình bà mà nói, bao ăn trong tiệm coi như đã giảm bớt gánh nặng.
Chỉ có điều, Trương thị không cho Tiền Thiển ở lại tiệm, bắt cô phải về nhà mỗi ngày. Với việc này, Trương thị cực kỳ cố chấp. Bản thân Tiền Thiển cũng không nghĩ sẽ ở lại trong tiệm, một nữ tử như cô ở lại sớm muộn cũng lộ tẩy, vậy nên thoải mái đồng ý, chuẩn bị về Trạng Nguyên Lâu thương lượng với Tiền chưởng quỹ.
Một đường chạy về Trạng Nguyên Lâu, Tiền Thiển nhờ Đổng Tam tìm Tiền chưởng quỹ, nói cho hắn biết cô đã thương lượng xong với người nhà, quyết định làm học đồ chạy đường. Tiền chưởng quỹ nghe vậy hài lòng đến gật đầu.
"Nhưng mẹ ta không cho phép ở lại trong tiệm, ngài có thể thu xếp không? Ngài cũng biết, mẹ ta là quả phụ, nếu ta ở lại tiệm, trong nhà chỉ còn mình bà, ta cũng không yên lòng. Mỗi ngày ta đều đến sớm làm việc, được chứ?" Tiền Thiển cẩn thận xin.