Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 33: Đại gia, ta là chạy đường (33)



Dịch: Lạc Đinh Đang

Tiền Thiển lén nhìn sắc mặt mẹ mình, trong lòng nhanh chóng cười bò, ngoài mặt tỏ vẻ không biết cái gì ra ngoài tìm Ám Nhất.

Ám Nhất đang ngồi trong sân sắp xếp mấy túi giấy mình mang tới. Tiền Thiển bước tới, cười đến vô cùng đê tiện, hỏi: "Đại thúc, ngài đã làm tới bước nào rồi?"

Ám Nhất nhìn dáng vẻ dung tục bỉ ổi của cô, không nhịn được bật cười, hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem ta làm tới bước nào rồi?"

Tiền Thiển không trả lời, vẻ mặt cao thâm khó lường nhìn Ám Nhất, đột nhiên hỏi: "Đại thúc ngươi họ gì? Quen biết lâu như vậy vẫn chưa hỏi tên họ của ngài."

Ám Nhất nghe cô hỏi vậy, sắc mặt nghiêm túc, đáp: "Ta xuất thân cô nhi, vốn là người không tên họ, theo chủ tử đương nhiên cùng họ chủ tử. Ban đầu chủ tử ta họ Trần, ta là đứa bé đầu tiên được chọn trong đám trẻ nên lúc đó được gọi là Trần Nhất. Nhưng cái tên này đã nhiều năm không ai gọi, chỉ sợ ngay cả các huynh đệ ta cũng không nhớ rõ."

Tiền Thiển nghe Ám Nhất nói, trong lòng có chút cảm thán, vị này đại thúc hồ ly này cũng có thành ý, thứ gì có thể nói đều nói hết. Nhưng tới bây giờ chủ tử hiện tại của y và công việc của mình y vẫn chưa lộ chút nào, đạo đức nghề nghiệp thật tốt đẹp.

Vậy là Tiền Thiển quan sát Ám Nhất, nói: "Thì ra là vậy. Nói như thế, hiện giờ đại thúc ngài vẫn không tên không họ nhỉ."

Ám Nhất gật đầu một cái: "Có thể nói như vậy. Vốn không có chỗ ở, tên họ gì cũng không quan trọng, họ Lý họ Vương đều như nhau.” Dứt lời y nhìn Tiền Thiển một chút, bổ sung: "Theo họ Trương nhà ngươi cũng được."

Tiền Thiển nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn y, làm bộ quan sát túi giấy trong tay y. Ám Nhất cũng không nói thêm điều gì, tiếp tục sắp xếp đồ đạc. Sau nửa ngày, Tiền Thiển không ngẩng đầu lên, buông một câu: "Vậy ngài họ Trương đi."

Ám Nhất nghe xong nở nụ cười, mặt mày giãn ra, có vẻ tâm tình rất tốt, đưa cho Tiền Thiển một bọc giấy: "Ăn điểm tâm đi, ta mua ở Lưu Vân Trai đó."

Thấy Tiền Thiển nhận đồ, Ám Nhất lại bổ sung một câu: "Không ngọt. Mẹ ngươi nói ngươi không thích ăn đồ ngọt."

Dứt lời lại cầm một túi khác, giống như lẩm bẩm nói: "Nếu ngọt ngươi cũng ăn một miếng đi, ngươi không ăn, mẹ ngươi nhất định không chịu ăn trước."

Tiền Thiển ôm điểm tâm cười khì khì, cười đến vô cùng thật lòng, vừa cười vừa trêu chọc Ám Nhất: "Mẹ ta chính là nữ nhân tốt nhất thiên hạ, hời cho ngài."

Ám Nhất không phản bác, ngược lại cười cười gật đầu.

Hai người thấy Trương thị đi từ bếp ra, vội dừng câu chuyện lại. Tiền Thiển ôm điểm tâm chạy tới trước mặt Trương thị, nhét vào miệng bà một miếng, nói: "Mẹ, đại thúc mang điểm tâm tới, mẹ con mình cùng ăn."

Trương thị cười rồi ăn, xoay người cảm ơn Ám Nhất: "Đại ca, lại khiến ngài tốn kém rồi."

Ám Nhất cười tủm tỉm đáp: “Việc nên làm thôi, gần đây ta đều nhờ đại tẩu may vá quần áo, nếu không một đại nam nhân độc thân như ta sao có thể lo cho bản thân tốt được."

Nếu các huynh đệ của Ám Nhất nghe y tào lao nói loạn ở đây, nhất định đều thổ huyết ngã xuống đất mà chết. Ám vệ bọn họ huấn luyện cả ngày, quần áo rách hỏng là bình thường, chủ gia cũng không hẹp hòi cái này, từ trước đến nay rách rồi là vứt đi.

Ai ngờ gần đây Ám Nhất nảy ra tật xấu vá quần áo, dù ngoại bào của y không rách thủng cũng phải lấy đao quơ một cái, sau đó hấp tấp chạy đi may vá. Các vị huynh đệ đều cảm thấy y vui buồn thất thường, tiếc là không ai dám hỏi, sợ hỏi xong sẽ bị ăn đập.

Tiền Thiển nghe xong, thì ra tình cảm của vị này dựa theo chiêu bài tới cửa may vá nha, quả nhiên không hổ là lão hồ ly. Cô bật ngón tay cái với Ám Nhất, Ám Nhất giả bộ không nhìn thấy.

Thấy Trương thị lại nhìn Ám Nhất, Tiền Thiển rất có mắt đứng lên, nói với Trương thị: "Mẹ, con vừa xem nhà ta không còn nhiều giấm, không phải hôm nay làm sủi cảo à, con ra quán một chuyến."

Trương thị gật đầu, tính quay người lấy tiền đưa cho Tiền Thiển đã thấy Ám Nhất lấy túi ra, cầm một nắm tiền đồng đưa Tiền Thiển. Tiền Thiển không chút khách khí nhét vào ngực, vừa chạy như bay vào bếp lấy bình gốm, vừa ồn ào: "Vừa hay, con tới tìm Tiểu Thuận Nhi ca ca sẽ mua chút quà mời hắn ăn."

"Ai da! Nhóc con nhà con, sao lại tự tiện cầm tiền người khác..." Trương thị muốn đuổi theo túm Tiền Thiển nhưng bị Ám Nhất cản lại. Tiền Thiển cười hì hì một tiếng, chạy như một làn khói.

Đợi khi Tiền Thiển lượn đủ bên ngoài thì ôm một bình dấm về nhà, Ám Nhất và Trương thị đã bắt đầu bày đồ cúng ông Táo. Thấy cách ở chung hài hòa của hai người, Tiền Thiển đứng ở cửa vào cười hì hì.

Trương thị quay đầu thấy cô, mặt đỏ hồng, dạy dỗ: "Bảo con đi mua giấm lại chạy biến mất tăm."

Tiền Thiển vừa đặt bình gốm xuống vừa giải thích: "Chẳng phải con bảo với mẹ là tới chơi một lúc với Tiểu Thuận Nhi sao. Tiểu Thuận Nhi ca mời con ăn đậu phộng nên chơi hơi lâu. A, đúng rồi..."

Tiền Thiển quay đầu nói với Ám Nhất: "Ta thấy chưởng quỹ nhà trọ Duyệt Lai, hỏi ta có phải tới lấy rượu không ta mới nhớ hôm nay nhà mình cúng ông Táo, không biết đại thúc có mang rượu tới không. Nếu không mang, ta đi thêm một chuyến."

Ám Nhất vừa nghe hai chữ “nhà mình” trong lời Tiền Thiển, trong lòng âm thầm vui vẻ, lập tức đáp: "Trong nhà có hai người lớn đấy, chút chuyện nhỏ này đầu cần tiểu nha đầu ngươi quan tâm. Nhanh vào bảo mẹ ngươi đưa quần áo khác cho thay, dù sao hôm nay cũng hết năm, cô nương trong nhà đừng có mặc trang phục chạy đường lượn lờ lung tung." Giọng điệu kia có vài phần tư thái cha quan tâm con.

Trương thị nghe Ám Nhất nói kiểu này cũng không để tâm thâm ý trong lời y, chỉ kịp phản ứng con gái thường xuyên mặc trang phục chạy đường, vậy là đưa tay túm chặt Tiền Thiển áp giải vào phòng thay quần áo, chỉ chừa một người Ám Nhất ở ngoài vui vẻ cười tới cười lui.

Ngày lễ ông Táo ở Trương gia trôi qua cực kỳ náo nhiệt. Ám Nhất thực sự như nam chủ nhà chủ trì lễ cúng ông Táo Trương gia, còn ăn sủi cảo Trương thị tự tay làm. Xong, y hài lòng chuẩn bị rời đi, trước khi đi vẫn không quên dặn Trương thị gói cho y vài nắm thức ăn, nói là hôm sau sẽ ăn trong lúc trực như lương khô.

Trương thị thuần thục tìm được một lưng vải, nhanh tay nhanh chân xếp món ăn và dưa muối vào nắm, đuổi Ám Nhất đi. Tiền Thiển yên lặng nhìn không nói, đợi khi Ám Nhất đi rồi cô mới hỏi: "Mẹ, mẹ thường xuyên chuẩn bị đồ ăn cho đại thúc ạ? Động tác rất thuần thục..."

Trương thị đỏ mặt, mắng: "Con đứa nhỏ này, nói cái gì đó. Người ta giúp đỡ chúng ta không ít, lấy chút đồ ăn nắm lại cũng không đáng gì."

Tiền Thiển không nói tiếp, chỉ là ánh mắt sáng rực nhìn bà chằm chằm trong chốc lát, thốt ra một câu: "Mẹ, con cảm thấy cho đại thúc làm cha con rất tốt."

"Con!" Đột nhiên trên gương mặt Trương thị hiện ra vài phần tức giận, khiển trách: "Con nói như vậy làm sao xứng với cha con. Mẹ chưa từng nghĩ tới chuyện tái giá. Chưa từng nghĩ... mẹ có thể nuôi con..." Dứt lời trong mắt ngấn lệ.

Tiền Thiển tới gần bà, ôm eo của bà, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con biết mẹ không quên được cha con, ta cũng biết mẹ có thể nuôi nổi con. Nhưng mẹ à, mẹ mới ba mươi hai tuổi, còn rất nhiều thời gian, con không muốn mẹ chịu đựng vì con..."

Trương thị không nói, chỉ ôm Tiền Thiển rơi nước mắt. Tiền Thiển nghĩ thầm, coi như mình đã cố giúp rồi, phần còn lại phải xem tự thân Ám Nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.