Mỗi Lần Quay Đầu Đều Nhìn Thấy Tình Địch Đang Cười

Chương 11: Nguy hiểm



Editor: Chym

• • •

Ngay lúc Miên Miên đang lo lắng xoay quanh thì Lâm Nhuyễn cũng có chút do dự.

Hôn hôn lên, nếu người bên trái thực sự là giáo viên dạy toán của cậu, thì đêm nay cậu một vị thành niên không chỉ đến quán bar, mà còn yêu sớm + cùng trai yêu sớm… Khả năng là còn có tình thầy trò, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy triển vọng không mấy lạc quan, ngày mai bị xử phạt thôi học thì làm sao bây giờ QAQ

Nhưng nếu không hôn… Ngày mai trên mạng đầy rẫy ảnh nóng của cậu thì sao đây!

Lâm Nhuyễn loay hoay vài giây, sau đó thấy chết không sờn cầm lấy rượu trên bàn rót ra, rót liên tiếp ba ly, cậu cá là tên Nhậm Kiêu kia sẽ không đăng ảnh!

Có lẽ Lâm Nhuyễn ở trình độ nhất định đã đoán đúng rồi.

Sắc mặt Lâm Diệu đen lại phun tờ giấy ra, sau khi Lâm Nhuyễn đặt ly rượu xuống, hắn ta đột nhiên kéo cổ áo Lâm Nhuyễn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hôn lên môi cậu, mỗi lưỡi quấn quýt.

Nhất thời xung quanh vang lên tiếng huýt sáo, nhưng Lâm Diệu vẫn nhìn chằm chằm Lâm Nhuyễn, muốn xem đối phương phản ứng ra sao.

Tiếc là Lâm Nhuyễn tửu lượng không tốt, lần này là do uống quá nhanh, cả người choáng váng khóa ngồi trên đùi hắn, rên rỉ bày tỏ vẻ bất mãn, cậu đẩy hắn cũng không đẩy ra được, hôn xong trực tiếp gục vào trong lòng ngực Lâm Diệu ngủ.

Miên Miên không đành lòng nhìn thẳng, vùi mặt dưới bàn chân của mình, bí mật gửi tín hiệu cầu cứu cho hệ thống chủ: [Hệ thống chủ, hệ thống chủ QAQ, em xin giảm bớt 75% nồng độ cồn trong cơ thể chủ nhân.] Ít nhất là đừng ngủ, nếu ngủ thì kết cục sẽ xong luôn.

[Lý do xin giảm là gì?]

Miên Miên giơ chân lên, nhìn thấy Lâm Diệu cắn một cái trên khuôn mặt trắng trẻo, mềm mại của Lâm Nhuyễn, hiện lên một dấu tròn, [… Chủ nhân của em là công TAT]

……

Im lặng thật lâu, âm thanh máy móc lại vang lên, [Xin giảm được chấp thuận.]

[20%]

[40%]

……

[100%]

[Hoàn thành]

Nghe thấy lời nhắc nhở hoàn thành, Miên Miên hy vọng buông móng vuốt ra, chống thân thể nhỏ bé của nó lên, cúi đầu nhìn về phía Lâm Nhuyễn, chỉ thấy Lâm Nhuyễn vẫn đang nằm bất động trong lòng của Lâm Diệu, chỉ có khác biệt duy nhất là khóe miệng chậm rãi chảy ra nước miếng.

Lâm Diệu khảy khảy tóc mái trên trán  Lâm Nhuyễn, mặc kệ quần áo mình sắp phải chịu lũ quét.

“Này, Nhậm Kiêu, đô của vợ cậu cũng yếu quá, mới ba ly đã say.” Lâm Hào bị Lâm Diệu khoe khoang tình cảm  làm mù mắt chó, không nhịn được vỗ vỗ cánh tay của Lâm Nhuyễn, xác nhận xem có phải say thật hay không, nếu không thì cả hai cứ dính dính làm cả người dựng hết cả lông.

Kết quả Lâm Diệu tát bay móng chó của Lâm Hào ra: “Tôi có thể uống là được rồi, muốn vợ tôi uống giỏi để làm gì.”

“Được rồi, đại gia ngài nói đều có lý, nhưng mà vợ của cậu da mặt mỏng như vậy cậu còn chọc em ấy làm gì, bây giờ thì hay rồi ngủ luôn, về sau còn chơi như thế nào.” Lâm Hạo chán nản sờ sờ mu bàn tay đỏ bừng, thở dài thầm than bạn thân càng ngày càng hung bạo, tùy ý đánh hắn ta.

Đối với vấn đề này, Lâm Diệu làm bộ khó xử suy nghĩ một chút, nhưng khóe mắt hắn lại nhìn Lãnh Nhiên ở góc bên trái, âm thầm trao đổi với hệ thống: [Sói con, tình yêu của Lãnh Nhiên dành cho Lưu Li rốt cuộc sâu đến mức nào? Đã lâu như vậy rồi sao vẫn chưa từ bỏ.]

Con sói trôi nổi yên lặng nhìn Miên Miên mang theo một cái rổ nhỏ, liều mạng rải giá trị mê hoặc lên trên người Lâm Nhuyễn, cái chân nhỏ của nó run run như bị động kinh.

Theo giá trị mị hoặc điên cuồng rải như vậy, nhìn trong màn hình chỉ số tình cảm của Lãnh Nhiên đối với Lưu Li vẫn luôn dao động trong khoảng từ 10 đến 5, dường như vẫn đang do dự.

[… Chủ nhân, thừa thắng xông lên.]

Lâm Diệu nở một nụ cười nhất định phải thắng, cúi đầu mang theo vẻ cưng chiều mà bản thân hắn cũng không biết, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của Lâm Nhuyễn: “Tao nhất định thắng, đêm nay làm coi như phần thưởng của hệ thống cho tao.”

Miên Miên nghe vậy trong lòng giật mình, vẫy đuôi nhanh chóng biến mất trong không trung. Nhìn theo hướng Miên Miên biến mất, con sói cũng xoay người rời đi.

Gần như cùng một lúc, hai vật nhỏ đồng thời xuất hiện trong không gian.

Miên Miên vừa xuất hiện trực tiếp nằm trên mặt đất lăn lộn: [Hệ thống chủ, hệ thống chủ, Lâm Diệu bắt nạt chủ nhân của em, ngài phải giúp em, ngài phải giúp em, ngài phải giúp em ~~]

[Hệ thống chủ, cùng làm nhiệm vụ giống nhau, ngài không thể bất công quá mức.] Con sói lạnh lùng nhìn chằm chằm vào một điểm trong khoảng không, nhấc chân, trực tiếp ngăn chặn Miên Miên lăn về phía nó.

Cái bụng bông của Miên Miên bị đè lại, bốn cái chân ngắn nhỏ nhắn không ngừng khua ra nhưng vẫn không thể thoát được, không khỏi tức giận nói: [Bất công chỗ nào, để thỏ đấu với sói, chủ nhân của ta sao thắng được? Hơn nữa chủ nhân của ta rất thuần khiết, luôn bị chủ nhân của ngươi liếc mắt nhìn chằm chằm, nếu không có viện trợ thì sớm đã bị ăn mất tiêu rồi!]

Hệ thống chủ dường như bị Miên Miên thuyết phục: [Lần này ngươi muốn cái gì?]

[Em muốn chỉ số tình cảm của Lãnh Nhiên đối với chủ nhân trở lại 80%.] 

[Điều này không được.] Trước khi sói con mở miệng, hệ thống chủ đã từ chối yêu cầu.

Miên Miên cũng đoán được kết quả, nhưng lỗ tai vẫn mất mát cụp xuống: [Vậy thì em muốn nồng độ cồn trong cơ thể chủ nhân xuống còn 5%, ít nhất cũng không bị người xấu ăn thịt.]

[……]

[Hệ thống chủ ngài không yêu em nữa! Ngài nói phải làm thiên thần của nhau! Ngài không còn yêu em nữa huhuhuhu… Rõ ràng chủ nhân của em là công a a a a a a a…]

Sói con yên lặng thu móng vuốt, để Miên Miên khóc lóc la lối ở trong không gian.

[… Đơn xin thông qua.]

………     

Khi Miên Miên chạy về bên người Lâm Nhuyễn, Lâm Nhuyễn chính trực mơ màng mở mắt ra.

………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.