Mỗi Lần Quay Đầu Đều Nhìn Thấy Tình Địch Đang Cười

Chương 36: Vai thụ chính thực sự



Tác giả: Mặc Phong Thần



Thời điểm Lâm Nhuyễn khởi động chốt mở, trong lòng cậu chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi dây dưa của Lâm Diệu, sau đó thoát khỏi cảnh ngày đêm làm tình này, nhưng cậu lại quên mất một điều, một điều quan trọng.

Trước đây khi bắt đầu trò chơi, cậu và Lâm Diệu ở hai phòng khác nhau, vì vậy lúc truyền tống sẽ truyền đi theo hai hướng khác nhau, nhưng hiện tại cậu và Lâm Diệu dính sát vào nhau, thậm chí thân thể còn kết hợp ở bên nhau…

Ánh sáng trắng quen thuộc lóe lên. Khi Lâm Nhuyễn mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt không còn là màu hồng ngọt ngào nữa, cũng không phải là màu đỏ tươi chói mắt, mà là một màu xanh biển làm cho người ta cảm thấy sảng khoái. Chủ nhân ban đầu của căn phòng rõ ràng rất thích biển, cho dù là đầu giường, bàn làm việc hay tủ quần áo đều điểm xuyết những vỏ sò và những chú cá nhỏ, thậm chí còn có một con sao biển trắng tinh nghịch dán vào tấm màn, nhìn hai người họ… Đúng, chính là hai người họ.

“… Sao anh, sao anh còn ở đây!” Lâm Nhuyễn yếu ớt lấy tay che mặt, hoàn toàn từ bỏ phản kháng, không thể tin được cậu đã chạy vào thế giới mới mà vẫn không thể thoát khỏi Lâm Diệu. Điều này là phi khoa học! Nhìn thấy chán rồi nên phạt ư!

Thật ra đối với tình huống lúc này Lâm Diệu cũng có chút kinh ngạc, bởi vì lần này không phải là hồn xuyên, mà là thân thể của bọn họ xuyên qua, xem ra kịch bản của thế giới sẽ bị điều chỉnh.

Suy nghĩ một hồi, Lâm Diệu tiếp tục tập trung chú ý vào con mồi phía dưới, so với những khuôn mặt nữ tính  lúc trước, hắn vẫn cảm thấy khuôn mặt thật của Lâm Nhuyễn rất ưa nhìn, tươi tắn và sạch sẽ, khóe mắt hơi nhếch lên. Lúc ở trên giường, đôi mắt rưng rưng nước khiến trái tim hắn không khỏi xao động, thậm chí vẻ mặt trừng mắt nhìn hắn khi xấu hổ càng khiến hắn muốn bắt nạt đối phương hơn nữa. Nghĩ đến đó, Lâm Diệu lại bắt đầu chậm rãi chuyển động lên xuống.

Nhưng họ quên rằng đây không phải là căn phòng nhỏ không bị ai quấy rầy.

Trong vòng mấy phút, cửa nhà bị người nào đó dùng chìa khóa mở ra, tiếng chạy “bịch bịch” truyền thẳng vào phòng.

“Pa pa ~ chúng con trở về rồi ~~~” Giọng nói mềm mại như sữa vui vẻ kêu lên, một bé trai dường như chỉ mới năm tuổi, nhìn người trên giường nở nụ cười tươi rói, mục tiêu nhắm thẳng vào Lâm Nhuyễn.

Còn Lâm Diệu theo bản năng khi có người chạy tới là ôm Lâm Nhuyễn vào lòng, khiến vật nhỏ phanh xe không kịp đụng vào đầu giường, chẳng mấy chốc, tiếng khóc còn to hơn cả tiếng còi cảnh sát vang lên khắp phòng.

[E hèm, chủ nhân.] Miên Miên không chịu nổi từ trong góc bay tới, thông cảm liếc nhìn “đứa con trai ở đâu rơi xuống” đang la lối khóc lóc trên giường, [Nhóc đó là con trai của ngài ở thế giới này, thuộc về Alpha, là do ngài và vợ cũ sinh ra, vợ cũ của ngài cũng là một Beta giống ngài, nhưng vì tính cách không hợp nhau nên hai người đã ly hôn, bây giờ ngài đang nuôi nhóc con này.]

Lâm Nhuyễn luôn cảm thấy phần tóm tắt này hơi kỳ lạ, [Mày nói mấy từ tiếng Anh đó là gì thế?]

[Chủ nhân, ngài chưa bao giờ nghe nói về ABO?] Miên Miên giật mình nhìn Lâm Nhuyễn, bây giờ ABO gần như là một thể loại bắt buộc phải có trong cốt truyện.

Vì vậy, cậu hẳn là đã nghe qua? Lâm Nhuyễn nghiêm túc suy nghĩ, nhớ lại “ABO” trong trí nhớ, cuối cùng do dự nói, [Không phải là nói về… bệnh tan máu, đúng không? Thế giới tao đang ở có phải là thế giới của những bệnh nhân tan máu không?]

Khóe miệng tam giác của Miên Miên lại bắt mở ra, lộ ra hai cái răng nhỏ gặm củ cải, [… Chủ nhân, ngài có thể hiểu như thế này, trong bối cảnh này thiết lập về đàn ông thì Alpha là thẳng nam, Beta là gay, Omega là nữ, nhưng thiết lập của phụ nữ… Dù sao cũng không có nhiều, chủ nhân có thể không cần xen vào, vì chủ nhân là Beta nam nên có thể hiểu rằng ngài là gay.]

… Nói cũng như không nói.

[Chủ nhân, thực ra em muốn nói với ngài rằng ngài đang ở trên thế giới này, thiết lập là trở thành một cặp với mục tiêu công lược. Không cần phải phán đoán ai là mục tiêu công lược nữa, nhưng bây giờ nhìn tình cảnh này…] Nó liếc nhìn về phía cửa, sau đó chân ngắn âm thầm giẫm lên tay Lâm Diệu đang đặt trên eo Lâm Nhuyễn, điều này không phải đã ép chủ nhân đi đến con đường không thể trở lại với tình địch sao?

Lâm Nhuyễn nhận được gợi ý, khóe miệng giật giật, vừa rồi vật nhỏ kia chạy tới nói “chúng con”, hóa ra không phải cậu nghe nhầm.

Bị bạn trai trên danh nghĩa bắt gặp mình lên giường với người đàn ông khác. Đệt, cái quái gì thế này, sao nghe cứ như cậu là tên cặn bã vậy? Rõ ràng người lăn giường với cậu mới là chính quy.

Lâm Nhuyễn không ôm hy vọng quay đầu nhìn về phía cửa phòng, quả nhiên lúc này có một bóng người mảnh khảnh đứng ở cửa phòng, đôi mắt to chớp chớp, sống mũi thanh tú, đôi môi hơi mím, phong cách nhu nhược quen thuộc này làm cho Lâm Nhuyễn vốn quen thuộc hệ thống tiết niệu cảm thấy bản thân mình hẳn là xuyên sai chỗ, trước kia phải như vậy mới đúng.

Sắc mặt Tô Bạch tái nhợt nhìn hai người trên giường, nước mắt từ từ tích tụ, cậu ta không muốn tin những gì đang xảy ra trước mắt, rõ ràng một người là bạn trai dịu dàng ân cần, còn người kia là cấp trên quan tâm chăm sóc… Trước đây Lâm Diệu cũng đã nói chỉ cần thấy cậu ta và Lâm Nhuyễn hạnh phúc thì sẽ rời khỏi, nhưng bây giờ thì sao, cậu ta chỉ mới đi mua rau với Lâm Miên, thế mà quay về đã thấy hai người trước đây là tình địch lăn giường với nhau rồi, rốt cuộc chuyện này là sao?

Tô Bạch lảo đảo muốn đi tới gần giường, nhưng cuối cùng còn cách khoảng hai ba bước thì dừng lại, cậu ta hoảng hốt, ôm hy vọng nhìn Lâm Nhuyễn, hy vọng đối phương nói cho cậu ta biết mọi thứ đều là giả.

“Diệu, không phải anh nói thích em sao? Không phải anh nói chỉ cần em hạnh phúc anh sẵn sàng buông tay sao? Bây giờ là chuyện gì xảy ra? Anh muốn trả thù em nên mới có thể với, với…”

Nói xong Tô Bạch nghẹn ngào quay đầu lại nhìn Lâm Nhuyễn, vẻ đau buồn sinh sôi trong mắt khiến lông tơ Lâm Nhuyễn dựng đứng.

Thì ra thiết lập vai thụ chính của hệ thống là loại cảm giác này sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.