Rõ ràng Lâm Diệu cũng không thích cách Tô Bạch nhìn Lâm Nhuyễn, hắn ôm cậu xoay người lại, trên lưng lộ ra vài vết máu, đối mặt với Tô Bạch, sau đó đè Lâm Nhuyễn đang muốn thăm dò vào trong lòng, ánh mắt đe dọa.
“Đúng là tôi cưỡng ép em ấy…” Sau khi Lâm Diệu nói ra câu này, Lâm Nhuyễn trong lòng hắn liều mạng gật đầu, kết quả bị Lâm Diệu vô lương tâm tiếp tục trấn áp. Sau khi nhìn thấy vòng eo của Lâm Nhuyễn bị nhéo đỏ, Lâm Diệu chuyển nhéo thành xoa, từ từ lưu thông máu cho người yêu không nghe lời, cuối cùng nhận được một tiếng hừ lạnh.
“… Nhưng cậu nói tôi vì trả thù cậu thì cậu cũng quá đề cao bản thân mình rồi. Vốn dĩ em ấy là người của tôi. Ngủ với tôi thì có vấn đề gì.”
“Anh ấy là bạn trai của em!” Tô Bạch quật cường nhìn chằm chằm vào Lâm Nhuyễn, hy vọng Lâm Nhuyễn có thể giống như trước đây, đứng trước mặt cậu ta chặn hết thảy mọi điều không vui cho cậu ta.
Mà Lâm Nhuyễn cũng giật mình, giả vờ muốn đứng dậy, nhưng cậu chỉ muốn chia tay với Tô Bạch, dù sao hoàn cảnh hiện tại cũng không thể tiếp tục công lược, không bằng nói thẳng, nhưng mà rõ ràng là hai người ở trong phòng đều hiểu lầm.
“Em muốn làm gì.” Lâm Diệu nhanh chóng đẩy Lâm Nhuyễn trở lại trên giường, nhân tiện liếc mắt nhìn nhóc con đang lạnh run ngồi xổm trên gối, ra hiệu ý bảo đối phương bước sang một bên.
Lúc này Lâm Nhuyễn cũng chú ý tới nhóc con bị cậu xem nhẹ, thấy tư thế giữa cậu và Lâm Diệu có chút thiếu nhi không nên nhìn, không tự nhiên cử động, “Dậy đi, tôi phải nói chuyện với Tô Bạch.”
Lâm Diệu cười lạnh đè hai tay Lâm Nhuyễn lên trên đầu giường, “Em ở đây nói đi, nếu em dám đi với cậu ta, sau này nhóc chân ngắn sẽ đi theo tôi.”
“… Nhóc chân ngắn là ai?” Lâm Nhuyễn không chắc chắn hỏi.
Lâm Diệu nhướng mày nhìn nhóc con bên cạnh.
Kết quả là, lần này Tô Bạch trực tiếp xông tới, bế nhóc con lên, sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm Lâm Diệu lùi lại, “Tôi sẽ không giao Đản Đản cho anh.”
“… Đó là con trai của tôi, cậu không giao cho tôi vậy cậu định mang nó đi đâu.” Đối mặt với tình địch, đáy mắt Lâm Diệu chỉ có lạnh lẽo. Ngay khi hắn vừa dứt lời, ánh mắt Đản Đản trở nên mờ mịt, rồi như quên đi nỗi sợ hãi trước đó, nhóc vui vẻ vươn bàn tay mũm mĩm về phía Lâm Diệu, “Ba ơi, ôm một cái ~”
Tô Bạch kinh ngạc nhìn Đản Đản, nhưng hai tay lại siết chặt, như là nói với Lâm Diệu hoặc nói cho mình nghe, “Không thể nào, Đản Đản là do Lâm Nhuyễn và một nữ Beta khác sinh ra.”
Mặc dù đây là sắp đặt của kịch bản, nhưng Lâm Diệu vẫn cảm thấy rất khó chịu về việc Lâm Nhuyễn và một người con gái khác sinh ra một đứa con, nhưng ngoài miệng vẫn nhẫn tâm, “Cậu cảm thấy xác suất hai Beta sinh ra Alpha lớn hơn, hay là xác suất một Alpha và một Beta sinh ra lớn hơn?” Không phải đơn giản giống như 1 cộng 1 bằng mấy, bản thân Beta không dễ mang thai, đặc biệt là hai Beta nữa, xác suất sinh ra Alpha lại càng rất hiếm, Lâm Diệu biết điều này, cho nên dùng nó để tấn công Tô Bạch, muốn cướp người của hắn? Còn quá non.
Quả nhiên, sau khi nghe xong khuôn mặt của Tô Bạch tái mét, thất thần, hai tay ôm Đản Đản dần trở nên yếu ớt, cuối cùng thậm chí còn phải chống bàn để không bị ngã. Người bạn trai luôn âu yếm của mình hóa ra lại là người của một tên đàn ông khác, thậm chí còn sinh ra một đứa con cho người đàn ông kia. Đản Đản mà cậu ta đã chăm sóc suốt một thời gian… rốt cuộc thì cậu ta đang làm cái gì.
Nghe vậy mặt Lâm Nhuyễn cũng tái mét, mặc dù Lâm Nhuyễn hoàn toàn không hiểu những gì Lâm Diệu vừa mới nói, nhưng mà, chẳng lẽ khi lên giường với Lâm Diệu, Lâm Diệu sẽ mang thai và sinh con?! Nghĩ đến Lâm Diệu có bụng bự không ngừng đè cậu dưới thân lên xuống… Lâm Nhuyễn tỏ vẻ cả người đều không ổn! Cậu muốn yên tĩnh.
Trong một lúc căn phòng im lặng lạ thường.
Lâm Diệu xoa bóp khuôn mặt Lâm Nhuyễn sống không còn gì luyến tiếc, khóe miệng cong lên, “Em không biết sao, ở chỗ này em mới là người sinh ra đứa nhỏ, nói không chừng bây giờ trong bụng em có mang một đứa nữa đấy.”
Một câu nói đồng thời kích thích hai người.
Tô Bạch đứng dậy, lẩm bẩm: “Không thể nào, không phải thế này.”, rồi loạng choạng bước ra ngoài, như người mất hồn.
Còn Lâm Nhuyễn trực tiếp đẩy Lâm Diệu ra, ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn dưới chăn bông, lẩm bẩm:
Một vòng tròn là sinh em bé, hai vòng tròn là không sinh em bé, ba vòng tròn là sinh con, bốn vòng tròn là không sinh con…
________
Những đứa gấu con được gọi là gấu con vì chúng sở hữu sức mạnh hủy diệt của loài gấu, chúng cứ dựa vào chỗ không biết gì rồi không ngừng tàn phá, sau đó nhìn người lớn đi theo sau dọn dẹp đống hỗn độn, mỉm cười vô tâm không phổi.
(*Chỗ này mình hay gọi mấy đứa nít quậy phá là con nít quỷ á)
Đối với Lâm Nhuyễn, người chưa bao giờ sống với con nít, vào tối hôm nay cuối cùng cũng đã nhìn thấy sức mạnh hủy diệt của gấu con huyền thoại.
Chưa kể khăn giấy đều bị Đản Đản lấy ra vứt lung tung như chơi tiên nữ rải hoa, ngay cả gối đồ chơi cũng ném bừa bãi, còn có quần áo không biết từ lúc nào đã vứt hết trên đất, khiến Lâm Nhuyễn đau đầu không thôi.
“A, bị papa bắt được rồi ~” Đản Đản bật cười giòn tan, bị Lâm Nhuyễn nâng lên, không sợ chết hôn lên má Lâm Nhuyễn một cái, sau đó chỉ vào hai má bầu bĩnh của mình, “Thơm thơm ~”
… Lâm Nhuyễn thở dài một tiếng, sau đó vô lực đặt Đản Đản xuống, nhéo khuôn mặt mềm mại kia đe dọa, “Sau này con phải ngoan ngoãn biết chưa.”
“Tôi đã nói với em rồi, đứa nhỏ không nghe lời thì cứ đánh một trận là xong.” Lâm Diệu chống cằm ngồi trên ghế sô pha, chán nản liên tục đổi kênh, cuối cùng dừng lại ở trận đấu bóng đá. Hắn và Lâm Nhuyễn có bất đồng lớn trong giáo dục, gia đình hắn luôn cho rằng bọn trẻ không nghe lời cứ đánh một phát là xong, nhưng Lâm Nhuyễn thế nào cũng phải che chở, nói là bọn trẻ còn quá nhỏ, nên chậm rãi dạy dỗ, cũng không biết cái gì gọi là mẹ chiều hư con.
Lâm Nhuyễn trừng mắt nhìn hắn, sau đó quyết định bỏ qua người này, cúi đầu tiếp tục giáo dục Đản Đản.
Nhưng không bao lâu, vẻ mặt Lâm Nhuyễn như muốn khóc ngẩng đầu lên, khô khốc nói với Lâm Diệu: “Con tiểu rồi, phải làm sao bây giờ?”
Lâm Diệu im lặng.
Sau đó, dưới ánh mắt bất lực của Lâm Nhuyễn, hắn đi tới lấy quần Đản Đản cởi ra tùy tiện lau lau, sau đó ném vào thùng rác rồi trở lại ghế sô pha xem TV.
Nhưng lần này Lâm Nhuyễn không có ý định để Lâm Diệu đi, cậu xách Đản Đản ngây thơ không hiểu tại sao lại bị ba mình cởi quần lên, ném thẳng vào lòng của Lâm Diệu, tư thế giống như đang ném cục phiền phức.
Sau đó, bất chấp vẻ mặt chán ghét của Lâm Diệu, cậu bỏ thêm một câu, “Tôi đi tắm trước, anh trông nhóc ấy đi.”
“Tôi đi với em.”
“Đản Đản cũng muốn papa ~”
Lâm Nhuyễn nhìn chằm chằm hai người sau đó dứt khoát đóng cửa phòng tắm, chốt khóa.