Mỗi Lần Quay Đầu Đều Nhìn Thấy Tình Địch Đang Cười

Chương 42: Đếm ngược (2)



Editor: Chymteo



Công ty của Lâm Nhuyễn, xí nghiệp Hàn Lâm chỉ là một công ty Công nghệ thông tin bình thường, tham gia vào phát triển web và sản xuất trò chơi, nhưng những người trong ngành đều biết công ty của họ giỏi nhất trong việc phát triển virus và ngựa gỗ, sau đó xâm nhập vào các công ty khác để lấy cắp thông tin bán ra ngoài, thu được lợi nhuận cao.

Mặc dù kiểu hành vi này làm người khác rất khinh thường, thậm chí vi phạm luật pháp quốc gia, nhưng trước nay chưa có ai tổ giác bọn họ. Thứ nhất là vì ngành công nghệ thông tin này cạnh tranh rất khốc liệt, ai mà chẳng muốn biết trên tay đối thủ có lợi thế gì, dù cho phải đối mặt với nguy cơ rò rỉ bí mật, nhưng biết đâu hệ thống phòng thủ của nhà mình có thể ngăn chặn sự xâm nhập của ngựa gỗ thì sao? Thứ hai là không có bằng chứng, virus do xí nghiệp Hàn Lâm tạo ra đều là virus phá hoại lây lan, một khi bị xâm nhập, kết cục cuối cùng của toàn bộ hệ thống mạng chỉ còn lại tê liệt.

Một năm trước, xí nghiệp Hàn Lâm nhận được một đơn đặt hàng lớn nói Công nghệ Mộc Đàn đang âm thầm nghiên cứu phát minh một hệ thống cho phép mọi người tham gia trò chơi, một khi thành công sẽ khiến mọi người nhiệt liệt hưởng ứng. Vì vậy muốn công ty của họ ăn cắp hệ thống. Để thể hiện tấm lòng thành của mình, vị khách hàng đã hào phóng đặt cọc một khoản lớn, nếu hoàn thành được thì số tiền lãi đủ khiến họ nghĩ đến việc tiêu tiền cả đời.

Việc này nói không động tâm là giả, làm ông chủ của xí nghiệp Hàn Lâm, Hàn Nghị đã quyết định ngay tại chỗ, nhiệm vụ này phải được nhận!

Nhưng nhiệm vụ cuối cùng là điều tra Công nghệ Mộc Đàn lại rơi vào tay Lâm Nhuyễn. Về kết quả này, Lâm Nhuyễn chỉ có thể tỏ vẻ cậu đã lên nhầm tàu của tặc, kết bạn với những người không tốt.

Nhưng mà thời điểm điều tra Công nghệ Mộc Đàn, Lâm Nhuyễn luôn cảm thấy kỹ năng hack của mình cũng không tệ lắm, ít nhất cậu đã từng xâm nhập vào hệ thống của Cục an ninh lấy được ảnh nóng không muốn ai biết thuận tiện gửi cho Trung Ương Đảng cũng chưa từng bị ai phát hiện… Nhưng sau khi điều tra Công nghệ Mộc Đàn, cậu cảm thấy mình vẫn còn quá non. Sau vài tháng điều tra thông tin duy nhất cậu có trong tay là tiêu chí lựa chọn người chơi đã trúng tuyển và tên của nhà phát triển.

Mà Lâm Diệu cũng lọt vào tầm ngắm của Lâm Nhuyễn vào thời điểm đó.

Mặc dù cùng họ với Lâm Nhuyễn nhưng hắn và Lâm Nhuyễn lại đứng ở hai thế giới khác nhau. Lúc Lâm Nhuyễn điều tra bối cảnh của Lâm Diệu lông mày của cậu chưa từng được vuốt phẳng qua.

Lâm Diệu, sinh ra trong một gia đình quân nhân nghiêm khắc, có kiến ​​thức chính trị quân sự sâu sắc, từng đi lính, canh giữ biên giới Việt Nam(*), bắt ma túy, băng nhóm cũng đã từng đánh chết những kẻ đào tẩu. Hắn có một tương lai tươi sáng, nhưng không biết vì lý do gì vào năm 23 tuổi hắn xuất ngũ còn từ chối cơ hội vào ngành, hắn tham gia cùng một nhóm bạn trong ngành công nghệ thông tin và thành lập Công nghệ Mộc Đàn.

(*) Công việc của thụ là lính canh giữ biên giới Việt – Trung giống với mấy anh bộ đội biên phòng bên nước mình nhiệm vụ là bảo vệ lãnh thổ, an ninh trật tự khu vực biên giới.

Lâm Nhuyễn thoạt nhìn thấy bối cảnh này khá khó giải quyết, mà Hàn Nghị suy đoán từ lịch sử tình yêu trong quá khứ của Lâm Diệu, hắn thích kiểu người trong trắng và yếu đuối, đơn thuần có thể thỏa mãn ham muốn kiểm soát của hắn.

Xếp người vào luôn là cách dễ dàng nhất. Trả một số tiền để tìm ai đó có thể diễn rồi tiếp cận với Lâm Diệu, sau đó lấy máy tính của Lâm Diệu đưa một số virus vào để lấy dữ liệu hệ thống. Việc này trực tiếp đơn giản.

Nhưng mà Lâm Nhuyễn và Hàn Nghị rõ ràng đã đánh giá thấp sự cảnh giác và năng lực của Lâm Diệu, hôm nay vừa cài người vào thì ngày hôm sau không thể liên lạc được với đối phương nữa, sau ba bốn lần thất bại, phi vụ trộm cắp suýt nữa rơi vào cục diện bế tắc.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Nhuyễn tình cờ phát hiện ra Tiếu Nhiên thế mà quen biết với Lâm Diệu, còn đi ra ngoài ăn cơm vài lần, trò chuyện rất vui vẻ. Mà Tiếu Nhiên chưa bao giờ đề cập chuyện này với cậu, mỗi lần gặp mặt Lâm Diệu, gã chỉ nói với cậu là gã có việc phải ra ngoài.

Lâm Nhuyễn lâm vào nhiệm vụ khó khăn thì càng nản càng hăng nên căn bản cậu phát hiện ra có vấn đề gì, ngay cả khi thấy Tiếu Nhiên ngượng ngùng nắm tay Lâm Diệu, phản ứng đầu tiên của cậu là nghĩ đến một kế hoạch quanh co như đường núi mười tám khúc cua. Kế hoạch của cậu là để Tiếu Nhiên phối hợp với cậu diễn cảnh chia tay, lý do chia tay là do Tiếu Nhiên đã lỡ yêu Lâm Diệu nên đá cậu.

Trong trò chơi mới phát triển kia, tất cả những người chơi được lựa chọn đều là những người vừa thất tình, mặc dù không rõ khẩu vị lựa chọn người chơi vì sao lại kỳ quái như vậy nhưng trên thế giới này mỗi ngày có vô số người thất tình. Làm sao có thể được hệ thống lựa chọn thì Lâm Nhuyễn cũng không dám chắc, cho nên cậu đánh cược nếu cậu và người sáng lập đầu tiên Lâm Diệu có quan hệ với nhau vậy tỷ lệ được lựa chọn có thể lớn hơn một chút, nếu cậu có thể đi vào hệ thống vậy thì khi đó việc đánh cắp thông tin cốt lõi của hệ thống không còn xa vời nữa.

Cuối cùng Lâm Nhuyễn thắng cược, hệ thống xuất hiện trong phòng của cậu khi cậu đang ở một mình vì mới thất tình.

Có trời mới biết, khi nhìn thấy bóng dáng của Miên Miên, cậu đã phải dùng sức kiềm chế đến mức nào để mình không bật cười ra tiếng.

……….

Lâm Nhuyễn đang đối mặt với gương để chỉnh lại cà vạt. Tóc của người trong gương ban đầu xõa xuống lại bị nước tạo kiểu vuốt ra sau đầu, một cặp gọng kính vàng che khuất đôi mắt đào hoa phong tình, nét mặt mềm mại mang đến cho người ta cảm giác lạnh lùng và cứng rắn. Bộ vest và giày da mang đầy vẻ tinh anh, không có cảm giác mềm mại như trước đây.

Khi cúi đầu chỉnh lại cổ tay áo, kim đồng hồ thạch anh đen chỉ về hướng Ⅷ, còn một giờ trước khi tới thời gian làm việc.

Khi đi ngang qua tủ Lâm Nhuyễn do dự dừng lại, mặt không biểu cảm mở ngăn tủ thứ hai ra. Không ngờ nơi đặt thẻ ngân hàng lại trống không.

Lâm Nhuyễn không nhịn được cười một tiếng, cũng không biết mình đang cười cái gì.

………

Bởi vì thời gian trong hệ thống giống với thời gian thực, cho nên thời điểm Lâm Nhuyễn trở lại văn phòng là đã hai tháng sau, nhưng điều đáng ngạc nhiên là hai tháng nay, thời gian trong văn phòng của cậu như bị dừng lại, không có gì thay đổi, ngay cả cây non vẫn còn sống.

Sau khi cất cặp xuống, Lâm Nhuyễn đang nóng lòng muốn xem cây non có phải là loại treo đầu dê bán thịt chó hay không thì cửa văn phòng bị gõ.

“Mới sáng sớm tôi nghe những người bên dưới nói giám đốc Lâm của chúng ta đi công tác ba tháng, khi trở về thì vẻ mặt ảm đạm, không biết có phải trong chuyến công tác đã xảy ra chuyện gì hay không.” Hàn Nghị tươi cười mở cửa, khuôn mặt điển trai tràn đầy vui vẻ nở nụ cười tỏa nắng khiến lòng người không khỏi xao xuyến.

Lâm Nhuyễn đặt bồn hoa nhỏ xuống, “Tôi không lấy được thông tin cốt lõi. Nếu khách hàng yêu cầu phần thông tin đó, phải đợi tôi đọc dữ liệu trước biên dịch rồi mới chuyển qua cho anh ta.”

“Dừng lại.” Hàn Nghị bước vào sau đó nửa ngồi trên bàn làm việc, chống một tay trước mặt Lâm Nhuyễn, “Có nhiều dữ liệu như vậy, sợ là phải một năm sau cậu mới đọc được hết được, đến lúc đó khách hàng có yêu thích hay không, bán cho anh ta vài trăm vạn là được.”

Lâm Nhuyễn cam chịu không trả lời.

Hàn Nghị ngồi một lúc đột nhiên đưa tay ra chạm vào khuôn mặt của Lâm Nhuyễn.

“Cậu làm gì vậy?” Lâm Nhuyễn vô thức nắm lấy bàn tay đang duỗi ra, trong mắt Lâm Nhuyễn có chút kháng cự.

Cảm thấy không thú vị, Hàn Nghị nhún vai thu tay về, “Tôi chỉ là cảm thấy cậu có vẻ gầy… Tôi nhớ trước đây cậu không bài xích tôi tiếp cận mà. Lúc còn học đại học còn ngủ chung một giường, sao lần này cậu có phản ứng lớn như vậy.” Nói đến đây, Hàn Nghị đảo mắt, tiếp tục giễu cợt cậu bạn luôn thích xụ mặt, “Chẳng lẽ bây giờ cậu đang giữ mình vì người yêu nhỏ sao, thậm chí đàn ông chạm một chút cũng không được.”

“Cậu nói bậy gì đó?”

“Tôi nói bậy? Trong lòng mọi người đều biết rõ mà, thực ra tôi khá tò mò anh ta có gì tốt, cậu lại coi trọng anh ta như vậy, bộ tôi không tốt sao?”

Lâm Nhuyễn quay đầu mở máy tính, quyết định mặc kệ kẻ điên nào đó.

“Này nói nhanh lên. Không nói thì không cần đi làm. Đây là mệnh lệnh của ông chủ.” Dứt lời Hàn Nghị rút phích cắm máy tính ra, trong mắt sáng ngời muốn nghe chuyện phiếm.

Nhìn thấy dáng vẻ Hàn Nghị thật giống như nếu cậu không nói sẽ không bỏ qua, Lâm Nhuyễn chịu đựng  tức giận vì phích cắm bị rút khỏi máy tính, trong đầu tưởng tượng ra hàng tá cách ấn đầu đối phương vào bồn cầu.

“Nói mau nói mau.”

Lâm Nhuyễn trừng mắt nhìn anh ta, “Anh ta hầu như có đầy đủ khuyết điểm, vừa không hiền lành, tính cách lại bá đạo ngang ngược, thích ghen tuông, cả ngày chỉ muốn kéo tôi lên giường, nói về ưu điểm ngoài biết nấu ăn ra thì điều còn lại duy nhất chính là che chở cho tôi.”

……..

“Tôi nói xong rồi.” Lâm Nhuyễn không kiên nhẫn dùng bút gõ lên bàn, ra hiệu Hàn Nghị trả lại phích cắm.

“… Cậu có chắc là chúng ta đang nói về cùng một người không? Tôi nhớ là Tiếu Nhiên không biết nấu ăn đúng không?” Hàn Nghị suy nghĩ một lúc, anh ta nhớ rõ lần trước khi đến nhà Lâm Nhuyễn, thông thường đều gọi cơm hộp tới, đừng nói đến chuyện Tiếu Nhiên nấu nướng, ngay cả việc nấu nước sôi cũng sợ bỏng mặt.

Nghe vậy Lâm Nhuyễn sửng sốt, sau đó sắc mặt tối sầm lại, nhìn chằm chằm Hàn Nghị như sắp hình dung ra bức tranh giết người trong đầu, anh ta sửng sốt lập tức rời khỏi bàn, lui về phía sau.

“Cậu, cho dù bị tôi đoán trúng cậu thật sự có người khác thì cũng đừng nhìn tôi như vậy. Cậu là một người rất ngạo kiều đó cậu biết không, dù sao thì Tiếu Nhiên kia cũng không phải là chim tốt. Trong thời gian cậu vắng mặt, tôi thấy gã không đứng đắn suốt ngày đi lại với mấy tên đàn ông, còn thấy bọn họ từ khách sạn đi ra… Cho nên cậu nên đá gã rồi đi tìm người mới đi.”

“Hàn Nghị, cậu muốn ăn đất hả.” Lâm Nhuyễn cầm bồn hoa nhỏ vô tội lên, nhìn chằm chằm vào người đang muốn tìm đường chết.

Hàn Nghị lập tức lắc đầu.

“Vậy, mau, cút, ra, cho, tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.