[Chủ nhân, thầy giáo kia thật đẹp trai ó ~ Tuy rằng nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng em phát hiện anh ta thường xuyên nhìn trộm chủ nhân á ~~~] Miên Miên lắc lắc cái đuôi nhỏ, thầm tiến cử người yêu khác cho Lâm Nhuyễn.
Nghe vậy, tay Lâm Nhuyễn khựng lại một chút, nhìn lên người trên bục giảng một tay cầm sách, tay kia cầm phấn nghiêm trang giảng bài, lương tâm cắn rứt dâng lên trong lòng, thừa dịp lúc đối phương xoay người, nhanh chóng lấy sách giáo khoa toán ra phủ lên cuốn vở bài tập tiếng Anh cậu đang viết.
Tất nhiên còn không quên vuốt nhẹ lông của “vật cưng” đã trộm mật báo trên đầu.
Nhưng cho dù Miên Miên nằm ngửa trên đầu Lâm Nhuyễn phơi bụng nhỏ hưởng thụ khen thưởng thì nó cũng không thể cười nổi.
… Chủ nhân, ý em là y thích ngài, không phải y thấy ngài đang đọc sách khác trong lớp QAQ
Sau khi Lâm Nhuyễn thu tay, Miên Miên lật ngược lại, đôi mắt nhỏ trừng lớn rồi tiếp tục lén lút mở miệng: [Không phải vừa rồi có một anh chàng đẹp trai rủ ngài lát nữa tan học lên sân thượng sao? Dù sao thì giờ học cũng sắp kết thúc rồi, chủ nhân dọn dẹp một chút rồi đi.]
[… Ai cơ?] Lâm Nhuyễn liếc nhìn bục giảng, ừm, không bị phát hiện. Hình như vừa rồi có người thực sự gọi cậu lên sân thượng.
[Là một người xấu xa, phía sau còn có ba bốn đàn em đi theo.]
… Phía sau có ba bốn đàn em… Lâm Nhuyễn cau mày suy nghĩ, thành thật mà nói, trong lớp có rất nhiều người, bọn họ cũng tới lui giữa các lớp, ai biết ai mang theo đàn em đi ngang qua.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Lâm Nhuyễn bất đắc dĩ chắp lại một bóng người mơ hồ trong đầu, [Mày đang nói về người tóc vàng sao?]
Miên Miên gật đầu nhỏ như giã tỏi, trong lòng dấy lên một tia vui sướng, cuối cùng cũng nhớ rõ một người.
Lâm Nhuyễn chống cằm, đầu ngón tay lướt qua thời khóa biểu ở góc trên bên trái, rồi không chút do dự nói, [Không đi.]
[Tại sao?]
[Tiết tiếp theo là tiết học tiếng Anh… Hơn nữa, một học sinh hư như cậu ta, rủ tao lên sân thượng chắc là để tống tiền hoặc muốn đánh tao, nếu đi chắc chắn trong một khoảng thời gian tao sẽ không thoát thân được, đến lúc đó không về kịp để lên lớp thì làm sao bây giờ.]
Sự vui vẻ hiếm thấy dâng lên lập tức biến mất như bọt bong bóng, toàn thân Miên Miên mềm nhũn, nằm trên đầu Lâm Nhuyễn hoàn toàn không có hứng thú, lẩm bẩm nói: [… Chủ nhân, ngài tới đây là để hoàn thành nhiệm vụ không phải tới đây để học tập. Sao em lại cảm thấy chúng ta không thể thắng được.]
Câu này làm cho Lâm Nhuyễn do dự.
Cậu đã đồng ý sẽ chơi trò chơi này, nhưng khi thực sự bắt đầu, cậu luôn có cảm giác xa lạ không thể giải thích được. Dù gì thì cậu cũng thực sự không thuộc về thế giới này. Nếu gặp được đối tượng trong trò chơi có lẽ sẽ có một chút hứng thú, nhưng lúc không gặp thì cảm thấy cứ tùy ý muốn làm gì thì làm, nên… xem ra đúng là không thắng được.
Lâm Nhuyễn nghĩ tới sáng nay Lâm Diệu vào trường với mình, mặc dù có chút kinh ngạc nhưng sau đó nghĩ lại, vì hệ thống đang cố gắng ghép đôi (lầm to) giữa cậu và Lâm Diệu, như vậy chuyện trùng hợp này đương nhiên cũng diễn ra thuận lợi.
[… Sau buổi học tiếng Anh, tao sẽ đi xem tên đó ở đâu. ]
Tại sao chủ nhân vẫn không quên lớp học tiếng Anh vậy QAQ
………
Mặc dù Lâm Nhuyễn tiếp thu nhiệm vụ hệ thống, nhưng vẫn ôm tâm lý ghét bỏ hầu hết những thứ được tạo ra trong hệ thống, nhưng không thể phủ nhận một số thứ vẫn đáng giá khen ngợi — ít nhất chương trình học trên thế giới này vẫn giống như thế giới hiện thực, kiến thức vẫn như cũ.
Từ khi còn nhỏ Lâm Nhuyễn rất ghét tiếng Anh, hầu như lần nào trong các kì thi cậu cũng giơ cao chiếc đèn đỏ của mình.
Nhưng không ai nghĩ rằng khi lớn lên Lâm Nhuyễn lại chọn nghề kỹ sư mạng, khi viết chương trình thường phải yêu cầu rất nhiều từ vựng tiếng Anh, một từ sai có thể gây ra lỗi trong quá trình vận hành hệ thống, do mất gốc Tiếng Anh khiến Lâm Nhuyễn khi làm việc phải cố hết sức. Nhưng mà bây giờ có cơ hội để học lại cấp ba, không cần thiết phải nói nhiều phải nắm bắt tốt cơ hội mới được.
Ôm ý tưởng này, Lâm Nhuyễn nghiêm túc lắng nghe một lớp học tiếng Anh, sau giờ học, cậu cầm từ điển tiếng Anh lang thang trong khuôn viên trường “tìm ai đó” trong khi nhẩm những từ đơn, ừm, không tìm được, tiếp tục trở lại lớp học nghe giảng bài… nhân tiện tham gia tiết tự học buổi tối.
Buổi tối sau khi xong tiết tự học ở trường, Lâm Nhuyễn phát hiện Miên Miên luôn tràn đầy sức sống, giờ lại héo bẹp nằm gục trên đầu cậu.
Miên Miên rầu rĩ vươn móng nhỏ của mình ra nắm một nhúm tóc ngốc ngốc trên đầu Lâm Nhuyễn kéo sang bên trái.
Chủ nhân lúc trước luôn nghĩ cách làm sao để chinh phục hậu cung, muốn cản cũng không cản được, nhưng chủ nhân hiện tại luôn muốn phải chăm chỉ học tập, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ không thắng được.
Nghĩ đến điều này, Miên Miên lại nắm nhúm tóc nhỏ kéo sang bên phải.
Xem ra ngọai trừ những thứ đã xin hệ thống chủ cho “Tình nhân bá đạo yêu tôi”, “108 cách để câu một người đàn ông”, “Trò chơi hậu cung của Hoàng tử cao quý”, “Đừng đoán tâm tư của chủ nhân”, “Một trăm cách nuôi dưỡng đồ tham ăn” ra… Ai? Dường như có thứ gì đó trà trộn vào.
Quên mất, còn phải xin hệ thống chủ cho “72 Cách Nhìn Thấu Chủ Nhân Của Ta — Tự bạch của một con meo” để xem, mặc dù không biết “meo” là thứ gì.
[Miên Miên, sao tao cảm thấy hôm nay mày không có tinh thần? Hệ thống có vấn đề.]
[… Không.] Miên Miên lắc đầu ngồi dậy: [Em muốn hỏi một chút, chủ nhân, ngài định thu người yêu nào trước? Hay ngài có kế hoạch cùng lúc thu hết cả bốn?]
Lâm Nhuyễn suy nghĩ một chút, thật ra cậu cũng không chắc chắn lắm, [Tao khẳng định chỉ biết công lược một người, nhưng người kia xuất hiện… Tao làm không được, cho nên vẫn muốn chờ ba người khác xuất hiện rồi nhìn lại xem nên xuống tay với ai trước đi.]
[Ai? Bốn người đã xuất hiện hết rồi O.O] Một đàn anh hiền lành, một chủ tịch xấu xa, một giáo viên lạnh lùng và một học sinh kiêu ngạo. Mọi người đều ở đó, ngay cả tình địch cũng đã xuất hiện. Tại sao lại nói không xuất hiện?
Lâm Nhuyễn lặng lẽ ôm Miên Miên từ trên đầu xuống, hai mắt nhìn nhau, khung cảnh quen thuộc luôn mang đến cho Miên Miên một điềm báo xấu, [Miên Miên, hiện tại ngoài Lâm Diệu ra, còn có ai là người tình định mệnh của tao?]